Kể từ sau cái ngày con đường Tân Sơn Nhất- Bình Lợi- Vành đai ngoài chính thức được thông xe, vì sống gần đó nên mỗi chiều, khi nắng dần phai và thành phố bắt đầu lên đèn, tôi thường một mình dạo bộ bên cây cầu rộng thênh thang trên con đường đep nhất nội đô này. Cũng bởi mấy hôm nay trời nắng nóng nên người đến bên cầu hóng mát nhiều hơn mọi ngày. Ngoài những người lớn tuổi kết hợp đi bộ và hóng gió như tôi còn có rất nhiều bạn trẻ từng nhóm bên thành cầu thảnh thơi thư giản…Ngày đã tắt, gió từ mặt sông thổi lên man mát, có mùi hương hoa nào quyện tròn trong không gian… lan man…nhẹ nhỏm…
Tôi vẫn thường trở về khi trời đêm đã bắt đầu trở gió và mặt sông thẫm lại. Và, hôm nào cũng vậy, cứ đều đặn vào tầm giờ này, phía dưới chân cầu lại chầm chậm nhô lên một chiếc xe nhỏ với ngồn ngộn những giấy vụn, bao bì, chai lọ… bên trên được phủ một tấm vải bạt nhàu nhĩ và cáu bẩn. Chiếc xe và cái mớ hỗn độn ấy che khuất tầm nhìn của một bà cụ gầy còm còng lưng ở phía sau, đang cố đẩy cho chiếc xe nhích lên từng chút một. Trên đầu bà cụ đội một chiếc mũ vải rộng vành đã trở màu đen nhẻm, phía sau xe lủng lẳng một chiếc nón lá rách tươm, chiếc nón có lẽ để bà đỡ ướt lúc trời chợt đổ mưa hay dịu bớt cái nắng gắt trưa hè?
Bà cụ già chậm chạp đẩy chiếc xe ì ạch từng bước lên cầu…Cứ tưởng bà sẽ phải vất vả với chiếc xe đầy phế liệu ấy, nhưng hôm nào cũng vậy, lúc thì chàng trai trẻ, lúc cô gái trên đường…Họ dừng lại và rồi tận tình giúp bà đưa xe sang đường hay đẩy nó leo lên con dốc nhỏ qua phía bên kia đường ray xe lửa.
Lần này, tôi đến bên bà cụ và bắt chuyện làm quen...
- Bà ơi, cho con cùng đẩy giúp bà… - Gọi là bà nhưng nhìn bà cụ tôi nghĩ chắc chỉ trạc tuổi mẹ tôi thôi. Bà chậm rãi:
- Vâng, nhờ cô... - Bà nói mà không nhìn tôi, một giọng Bắc khàn khàn. Chầm chậm, tôi cùng bà vừa đẩy chiếc xe, vừa trò chuyện…
- Bà ơi, con có thể gọi tên bà là gì ạ?
- Tôi tên Cao Thị Thành, tám mươi hơn rồi cô ạ, nhưng đời tôi sao khổ mãi thế này…! - Giọng bà như ngấn nước.
- Thế bà có chồng hay con cháu gì ở đây không?- Tôi hỏi.
- Ông nhà tôi mất đã lâu. Tôi có hai người con gái, một đứa cũng mất rồi, đứa còn lại 52 tuổi rồi đấy cô, nó tên Hường, nhưng khổ thân… nó bị bệnh tâm thần… - Bà ngập ngừng - Mười mấy năm rồi nó vẫn ở Bệnh viện Tâm thần Thủ Đức. Hằng ngày tôi phải đi nhặt ve chai để kiếm cái ăn qua ngày và cũng để gom góp mà vào thăm con…- Bùi ngùi một lúc, bà tiếp tục kể - Cô biết không? Nó có chịu vào bệnh viện tâm thần đâu, phải nhờ mấy ông nhà nước dụ dỗ mãi nó mới cho chở đi đấy! Ngày còn ở nhà, mỗi khi lên cơn là nó xé rách áo quần, đổ cả cơm canh…Có nhiều lần nó còn đuổi đánh luôn cả tôi cơ… Nhưng biết sao được cô ơi, nó là con của tôi mà…! - Bà đưa cánh tay áo ngắn ngủn quệt ngang, có lẽ mắt bà đang rơm rớm.
Nhìn bà, ngại ngần tôi hỏi:
- Bà đi từ lúc nào mà bây giờ mới về vậy?
- Từ sáng sớm, sau khi đã bán cái ngày hôm qua…- Bà mộc mạc trả lời, giọng khàn đục.
- Vậy mỗi ngày bà bán được bao nhiêu? Có đủ chi tiêu không?
- Dăm ba chục nghìn là nhiều. Hôm nào có người cho lon bia, thùng giấy…thì bán được nhiều hơn…Nhưng cô ạ…- Giọng bà chầm chậm, đứt quảng- Ngày nào cũng có người gọi cho, có khi cho cả tiền, cả cơm…Có lẽ họ thương cho hoàn cảnh khốn khổ của tôi…
Quay lại nhìn, ánh mắt ấy hấp háy và đôi môi thâm nâu thoáng một nụ cười, nét cười buồn trên khuôn mặt nhăn nhúm, đen đủi. Rồi bà tiếp tục với giọng trầm đều như muốn trút cạn nỗi lòng u ẩn:
- Tôi quê ở Thái Bình, vào Nam từ năm năm tư cơ cô ạ. Hai đứa con, một đứa mất đã lâu, một đứa thì bệnh tâm thần bao năm nay…Thật khốn khổ cái thân tôi…! Già rồi, chết đi đã là cái nhẽ… nhưng con tôi…nó dở khóc dở cười, không biết sau này phải làm thế nào? Tội nó lắm cô ơi…!- Giọng bà buồn thiu, từng câu… từng câu một như cắt cứa cả lòng. Ánh mắt đùng đục của bà nhìn ra xa xăm, khắc khoải những nỗi niềm… Bà khóc, tiếng khóc nhỏ cuộn tròn âu lo, cả hai chúng tôi chợt lặng im suốt một đoạn đường.
Chiếc xe đầy phế liệu của bà cụ đã lên hết con dốc. Gió đã nhiều hơn, se mát. Tôi cùng bà ngồi xuống bên vệ cầu và mời bà chai nước, nhân thể tiếp tục câu chuyện còn dang dở của chúng tôi…
- Bà đi suốt cả ngày tối về chắc ngủ ngon, bà nhỉ?- Tôi hỏi.
- Nhức mỏi cả người đấy chứ! Hằng đêm tôi vẫn ngủ nhờ mái hiên nhà người ta, trải cái kia ra là ngủ thôi, đêm cũng lạnh lắm…!- Vừa nói bà vừa đưa tay chỉ tấm vải bạt đo đỏ đang phủ lấy chiếc xe. Tôi nhìn theo cánh tay cong cong của bà mà lòng thấy thương vô kể. Rồi bà như thì thầm:
- Khổ lắm cô ạ, ngủ có được bao nhiêu đâu…sáng sớm lại phải đi rồi…! Đôi khi…- Giọng bà lạc hẳn, ngập ngừng… rồi bỏ lửng câu nói nửa chừng. Có lẽ chăng, bà đang ngẫm buồn cho số phận mà ông trời đã định sẵn đời mình?
- Sao bà không vào viện dưỡng lão? Trong ấy mọi người sẽ lo cho bà…!
- Cũng có nhiều người khuyên tôi như thế, nhưng phải ở ngoài này kiếm tiền chứ cô, có tiền để thỉnh thoảng vào viện thăm con cô ạ! Mà mỗi tháng, phường còn cấp cho tôi thêm những hai trăm tư nghìn nữa đấy! - Bà khoe với tôi. Nhìn bà, đôi mắt thoáng cười như vừa có một niềm vui nào chợt đến. Tôi thấy vui lây với niềm vui nhỏ bé của bà mà lòng mình thì thắt lại…
Đêm đã dài hơn, người bên đường đã thưa hơn và gió khuya se lạnh. Có tiếng rầm rập của đoàn tàu chạy trên cây cầu sắt, tiếng còi rít vang như xé cả không gian. Bà cụ đưa mắt buồn nhìn theo con tàu cho đến khi nó mất hút trên đường ray dài xa thẳm.
Tôi và bà lại chầm chậm đi tiếp đoạn đường còn lại. Đang định giúp bà đẩy chiếc xe sang bên kia con phố để rẽ vào con hẽm nhỏ, nơi bà hằng đêm tá túc, bỗng có tiếng nói ở phía sau:
- Cô ơi…Để con đẩy hộ và đưa bà sang đường cho cô ạ…!- Tôi quay lại, một cô gái trẻ với khuôn mặt tươi tắn và đôi mắt trong veo, đôi mắt trong sáng của tình yêu thương mà tôi vẫn thường bắt gặp đâu đó giữa cuộc đời này. Bất chợt, tôi mỉm cười cùng cô gái trẻ…
Tôi chia tay bà cụ sau khi đã xin phép được chụp vài tấm hình kỷ niệm. Nhìn dáng bà gầy còm bên cô gái trẻ cùng nâng bước bên đường, mắt tôi nhòa đi trước một hình ảnh đẹp mà dung dị giữa đời thường. Tôi biết, bên những người còn vô tâm ích kỷ, thì vẫn còn đó hình ảnh nồng ấm của tình yêu và lòng nhân ái. Vẫn còn đó sự sẻ chia ân cần giữa người với người mà tôi vẫn nhìn thấy quanh đây, giữa cuộc sống này. Nó như một nốt lặng giữa bản nhạc đời nhiều thanh âm, như nhát vẽ đơn sơ nhưng đủ phác nên một bức tranh lung linh sáng đẹp, như lát cắt ngọt nhẹ đủ chạm vào trái tim nhân ái của mỗi con người. Và, những hình ảnh dung dị ấy cũng đủ để ta đối diện với chính mình và đủ để tôi thêm một lần tự vấn???
Dẫu vẫn biết trên dòng đời này, bước chân không ít lần đã phải phân vân, ngần ngại trước những ngã đường? Đâu sẽ là ngã rẽ đưa ta đến nơi chốn hạnh phúc, bình yên và đâu là khúc quanh đưa mình vào ngõ cụt? Làm sao ta biết trước…? Thôi thì mong, hãy cứ mong những buồn đau va vấp sẽ cho ta thêm vững vàng, thêm quý yêu cuộc sống, cũng như những gian nan vất vả sẽ đủ để bà cụ ấy manh mẽ hơn trong chặng đời còn lại của mình! Tôi bỗng nhớ đến một câu nói mà đâu đó tôi đã có lần đọc được: “ Không quan trọng bạn nghĩ cuộc sống này tuyệt vời hay tồi tệ ra sao. Thức dậy mỗi sáng, cảm ơn cuộc đời, vì vẫn có những người ở một nơi nào đó đang phải chiến đấu để tồn tại…”
Phố đêm, cây cột điện chơ vơ giữa ánh đèn vàng. Bóng bà cụ lom khom bên chiếc xe đổ dài trên con hẽm nhỏ…
Vài chiếc lá sa kê úa màu thả rơi trên phố, êm nhẹ như một phận người…
Sài Gòn, tháng ba…
Thanh Cảm
Những bài viết về mảng đề tài xã hội của bạn đọc rất xúc động.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn.
Vui vì bạn đã ghé thăm và để lại lời bàn. Cảm ơn nhiều và chúc bạn khỏe nhé!
XóaThân ái!
Cô giáo nghĩ hưu giống phóng viên đang "tác nghiệp" quá...Hihi...Chừng nào về Qui Nhơn gặp nhé! Chúc 1/11 SG khỏe!
Trả lờiXóaCũng không bằng cô giáo ban C như bạn đâu, Bình ạ! Còn nhớ ngày xưa mình thường hay cóp bài Tâm lý của bạn đấy...hihi...
XóaChào nhé! Hẹn gặp lại!
Thân mến nhiều!
Không dám đâu, cô "văn sĩ" ạ!
XóaNgũ thập tri thiên mệnh! Mình đã 60 rồi còn gì !
Trả lờiXóaVậy nên, Nhan Vo Van ơi..." Cuộc đời đó có bao lâu mà..." Có phải không bạn thân mến?
XóaGặp sau nhé!
Thân ái!
SPQN có một "phóng viên già" tuyệt quá...Cứ thế nhé!
Trả lờiXóaVâng, cảm ơn " Bạn"! Sẽ cứ thế...bạn ạ!
XóaCảm ơn bạn đã " khen"!
Thân mến!
Câu chuyện chị viết xảy ra rất nhiều trong đời thường nhưng qua giòng cảm xúc của chị tôi vẫn thấy nao lòng . Cám ơn những tấm lòng còn nghĩ đên mọi người xung quanh .
Trả lờiXóaMong em luôn khỏe mạnh để san sẻ một phần nặng nhọc cho những mảnh đời bất hạnh
XóaChắc em biết vì sao cô gái đẩy xe giúp bà cụ có ánh mắt trong veo rồi phải không, bởi tấm lòng nhân hậu của cô rạng ngời trong ánh mắt đấy TC ơi
" Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy. Ta có thêm ngày nữa để yêu thương..." Anh HVThắng K9 nhỉ? Rất cảm ơn anh đã đồng cảm và sẻ chia...Chúc anh luôn vui khỏe!
XóaThân kính!
Chị Đan Thanh thân mến!
XóaVẫn biết cuộc đời là một bức tranh với những mảng màu sáng tối, nhưng, thực tế vẫn làm lòng mình đắng chát, chị Đan Thanh nhỉ? Mong sao ta sẽ nhìn thấy được nhiều hơn những ánh mắt trong veo và những tấm lòng nhân hậu như thế giữa thế gian này...!
Mong chị luôn vui!
Thương quý!
Cô phó nhòm U60 đã chụp được những tấm hình đẹp, đẹp cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Câu chuyện bạn kể làm mình một phút lắng lòng...
Trả lờiXóaĐiện thoại bên mình mà...Cứ thế thôi!
XóaHẹn gặp lại sau nhé!
Thân yêu!
Ui chu choa...Biết nói sao đây bạn? Bạn làm tui cảm thấy nao lòng...
Trả lờiXóaPhamAnh ơi! Mình cũng chẳng biết nói sao với bạn...? Chỉ biết gửi đến bạn và nhóm 1/11 QNg lời thăm hỏi và lời chúc sức khỏe. Hẹn gặp lại các bạn nhé!
XóaThân ái!
cuộc đờikhông bao giờ có đuợc sự công bằng , kẻ hơn nguời thua , kẻ no cơm ấm áo dư thừa , kẻ lần mò kiếm từng hạt gạo ....Có nguời làm nhiều có nhiều nhưng rồi cũng có nguời làm nhiều mà cũng không có . Dịnh số đã an bày nhưng tấm lòng sớt chia vẫn là điều đáng quý nhất, hãy san sẻ một nụ cuời , một lời hỏi han , một bàn tay nâng đỡ...hay là hiện vật . Bạn ơi một bài viết thật là thuơng cảm mà đọc rồi ai cũng bồi hồi xúc động và suy nghĩ . Chúc bạn luôn vui khỏe .
Trả lờiXóaHạnh phúc khi có sự đồng cảm và sẻ chia từ bạn, một người bạn hiền hậu, dễ thương! Cố gắng để bạn bè K11 có ngày gặp lại, bạn nhé!
XóaChúc dzungnguyen cùng gia đình vui khỏe!
Thương mến!
Một câu chuyện thường ngày thật cảm động ! (Ngô T Bình cho biết số ĐT để liên lạc với Nguyễn Bình nhé . Số ĐT của N Bình 01699445141 )
Trả lờiXóaCuộc sống luôn là vậy, Bình ạ! Từng ngày và từng ngày trôi qua với buồn vui, với khổ đau đan xen hạnh phúc...Nhưng, như ai đã từng nói: Mỗi sáng thức dậy, hãy cảm ơn cuộc đời...!
XóaMong bạn luôn vui!
Thân ái!
Sẽ liên lạc với Nguyễn Bình! Số phone của NgoThiBinh:0909506352. Bình nhớ gọi cho mình nhé!
Xóa2 Bình gặp nhau rồi hén... Zui...!
XóaChúc mừng...
XóaTrong cuộc đời còn có rất nhiều mảnh đời bất hạnh và cũng mừng là cũng có không ít những tấm lòng biết sẻ chia. Bài viết của bạn làm mình xót xa...
Trả lờiXóaMong rằng tất cả mọi người đều có một cuộc sống an vui và đầy đủ.
Mong là vậy. Mong hạnh phúc sẽ mỉm cười với tất cả mọi người, Irene nhỉ?
XóaKhông gặp bạn, thấy nhớ...!
Thân!
Bài viết của TC đọc cứ thấy bùi ngùi...
Trả lờiXóaNhưng...đừng rơi lệ, anh Bảo nhé!
XóaKính!
Nói như chị Bích Hà K9 "...Sức viết của TC vẫn còn dồi dào lắm...".
Trả lờiXóaCảm ơn cô em đồng môn!
Cảm ơn người anh K4 đã ghé đọc và để lại lời khuyến khích động viên. À, cho phép TC được hỏi: Có phải anh là LĐB K4? Lần nữa, cảm ơn anh nhiều nhé!
XóaThân kính!
Câu chuyện tưởng như bình thường mà quá đổi thiết tha...
Trả lờiXóaTrong cuộc sống, có những điều cứ tưởng bình thường nhưng thật sự đã để lại trong ta nhiều nghĩ suy và trăn trở, ĐC 11 nhỉ?
XóaCảm ơn ĐC 11 đã ghé đọc. Chúc bạn vui!
Thân ái!
Xin chào...
Trả lờiXóaOh là la..lại lấn sân nhiếp ảnh nữa đây..paparazzi...
một bài viết chân tình..hình ảnh thực, rất thực, ko cần minh họa...ALA ơi ..sao có` người đa năng đến rứa..**.chúc mừng .*.
Có những mãnh đời kham khổ...họ bước ra từ trái tim mình....
Có những cảnh đời cùng cực ..họ đã bước ra từ nghiệp chướng.. sân si....
Bà lảo của bạn cùng đang đẫy gian nan để lấp đầy yêu thương...lưng ..còng,.. mặt ngửng lên trời.. xa xa rực sáng đèn đêm...bạn đã chọn một góc ảnh ngang tầm với cái tâm của mình ..( trừ ảnh đen trắng) .
Bạn như môt loài cây lạ, mới nhìn..Oh lạ,,, và càng ngày mầm lá trái hoa cũng lạ..Bạn thật quá lạ lùng..
Bây giờ là đêm..ở đây vẫn còn nhiều tia nắng ấm...vài giọt sương trong veo...và...mây
Chào và chúc bạn khỏe nhiều .
Anh BienK8 kính mến!
XóaLại được hân hạnh gặp anh trên trang nhà nữa rồi...lòng thấy vui vui...Qua sẻ chia, TC cảm nhận được ở anh sự bao dung cần thiết của một người anh khi nghĩ về người em đồng môn này, cho dù trong bất cứ tình huống nào, rất là cảm ơn anh!
Anh BienK8 có biết, "còm" của anh đã động viên TC nhiều lắm để TC có thể mạnh dạn sẻ chia và rất vui khi đón nhận được sự đồng cảm từ phía mọi người, nhất là sự chia sẻ nhẹ nhàng mà thân thiện của anh Bien K8, một người anh đồng môn vô cùng thấu hiểu và thân thiết của TC!
Mong mọi điều may mắn và tốt đẹp sẽ đến với anh cùng gia đình, và cũng mong sẽ có lần nào đó anh em đồng môn cùng hạnh ngộ, anh nhỉ?
Chúc anh và người thân sẽ luôn vui khỏe!
Thân kính!
Mình thích nhất vẫn giọng văn "đối thoại" của TC , khi đọc lên thấy như nhân vật đó là chính mình. Đây cũng là cái tài viết văn của TC. Khiến người đọc không bỏ sót một câu chữ nào.
Trả lờiXóaQua bài này mình thấy TC có một tấm lòng nhân hậu từ tâm mà ra. Tấm lòng đó thể hiện với tình bạn hơn 40 năm quen biết. Mình thật sự xúc động. Cảm ơn TC và mong TC cho nhiều sáng tác hay nữa nhé.
VTN
VTN thân mến!
XóaTuy không cùng lớp nhưng 40 năm quen biết bạn qua SPQN và nhất là qua MT, mình thân quen và hiểu bạn nhiều, một người bạn mà có lẽ mình đã hàm ơn không ít trong những tháng ngày đầu tiên còn lạ lẫm với QNg quê xưa ấy! Từ cảm nhận có phần ưu ái của VTN về TC, có biết bạn đã là người độ lượng và từ tâm hơn thế biết bao nhiêu? TC cảm thấy ấm lòng khi bạn đã có lời thân thương như thế và thật lòng mình cảm ơn bạn rất nhiều vì tất cả, bạn VTN ạ!
Vậy nhé, Chúc VTN và chị AT luôn vui khỏe, hạnh phúc và bình yên. Mong sớm đến ngày gặp lại!
Thân ái!
Sáng 1/4, vào trang và bỗng thấy Admin nhà mình đã thay đổi một hình ảnh của bài viết này, không biết là vô tình hay hữu ý vì, 1/4, kỷ niệm ngày mất của TCS!
Trả lờiXóaCảm ơn Admin và một nén nhang cho người nhạc sĩ tài hoa đã thênh thang cuối trời...
Chỉ là một chút đồng cảm mà thôi...Trả lại ơn" cho TC đó...Chúc khỏe và viết đều!
XóaBài viết xúc động lắm Thanh Cảm ơi .
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đã sẻ chia và đồng cảm! Nghe tên quen quen, có phải Huan ở lớp 3/11 không? Cho mình gửi lời chúc sức khỏe và bình an nhé! Yêu thương nhiều!
XóaThân mến!
Trong cuộc sống có nhiều mảnh đời quá bất hạnh bài viết của bạn gieo vào lòng người đầy những ngậm ngùi xót xa thương cảm.
Trả lờiXóa...Và quanh ta, vẫn luôn còn đấy những tấm lòng, bạn VP nhỉ?
XóaRất cảm ơn bạn đã đồng cảm, sẻ chia...
Trân trọng!