Chiều 30 lất phất bay mưa bụi .
Người bán hoa nôn nào níu ngày tàn
Nhánh mai gầy. Rưng rưng cánh hoa vàng
Bán giá rẻ,
Em ơi, mua giúp chị
Tôi cầm lên, tôi săm soi tỉ mỉ
Chê nụ buồn, chê cánh nhỏ ưu tư.
Rồi cò kè, rồi giả bộ chần chừ
30 đấy,
em lấy đi, đẹp lắm
20 thôi, mắt rượi buồn...chị bán
Rồi quay xe. Tất tả đạp qua cầu
Nón bạc màu,
Chiếc áo cũ sờn bâu
...tôi đứng lặng giữa chiều 30 tết
10 nghìn ấy cả đời lá vết cắt
Đau nhói hoài chẳng lành được trong tôi.
Cảm ơn An Trần Hữu nhiều
Trả lờiXóaXin chúc một năm mới khỏe mạnh, bình an trong cuộc sống và thanh thản trong tâm hồn
Đanthanh
Thấm thía vô cùng...Cảm ơn chị!
Trả lờiXóaĐọc bài thơ rất thực và hay, khiến nhớ lại hai câu thơ của thiền sư Mãn Giác: "Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận/Đình tiền tạc dạ nhất chi mai. (莫謂春殘花落尽 / 庭前昨夜一枝梅.).
Trả lờiXóaNếu hoa là biểu trưng thì "mai vàng" không thể mua, cũng không thể bán; chỉ có nhận ra thì nó hiện , không nhận ra thì nó ẩn.Trong bài này mai vàng của người bán là hiện ra rõ ràng, nhưng của người mua là ẩn, bỡi sợ vì cái "vết cắt" mà phải lìa bỏ cả quá khứ lãn tương lai chăng (?). Sự sống thường hằng bao giờ cũng là hiện tại, đơn nhất, một mình. "Vết cắt" hay nhận thức chia chẻ, phân biệt của người mua cứ hằn sâu khốn khổ có lẽ vì không nhận ra tình thương và trí huệ chỉ là hai mặt của một thực thể đơn nhất.(?)
Cảm ơn Đan Thanh, chúc khỏe vui.
Cảm ơn anh Anada4
XóaBái phục sự hiểu biết sâu rộng của anh.
Chúc anh an vui .