Thanh Cảm
Mẹ kính
yêu!
Chiều nay trời Sài Gòn bỗng nhiên trở gió
và mây xám rủ về giăng kín cả bầu trời, chắc
là lại sắp có mưa rồi mẹ ạ!
Mẹ ơi! Hôm nay đã gần đến Trung Nguyên
Rằm tháng Bảy, tiết trời đã lập thu và mùa Vu Lan Báo Hiếu hằng năm lại về rồi!
Vào trong này con vẫn không quên thói quen đến chùa vào những ngày rằm hay mồng
một hằng tháng. Con nhớ, lúc con còn bên mẹ, khi Vu Lan gần về là mẹ nhắc con tháng
Bảy cùng ăn chay với mẹ. Mẹ nói, Phật pháp đã dạy rằng: “Ăn chay là thể hiện
tình thương dành cho chúng sinh, là trải rộng lòng từ bi đến với muôn loài. Ăn
chay để không sanh lòng sân hận và tất cả những gì có sự sống đều thoát khỏi
mọi khổ đau…”, và cho đến bây giờ con vẫn còn nguyên thói quen đó mẹ à!
Ngày đó, cứ vào những ngày đầu và giữa
tháng âm lịch hai mẹ con lại hương hoa cùng đi lễ chùa, mỗi khi lên chùa là con
nghe lòng mình thật nhẹ nhàng và thanh thản bình yên… Không biết con yêu cái
không gian tĩnh lặng mà trầm mặc ở chùa từ lúc nào? Chỉ biết là từ những ngày còn nhỏ xíu, con
mong đến chủ nhật hằng tuần được chạy lon ton theo cậu vào chùa Long Khánh để cùng
mọi người nghiêm trang đảnh lễ và sinh hoạt với Gia Đình Phật Tử Kỳ Hoàn. Trong
ngành Oanh Vũ, qua tháng ngày con lần lượt vượt qua các bậc Mở Mắt, Cánh Mềm, Chân Cứng rồi Tung Bay. Khi lớn lên thành
thiếu nữ con được các anh chị Huynh Trưởng cho thi chuyển cấp vào ngành Thanh, lúc
này mỗi lần đến chùa con vui sướng khi mặc chiếc áo dài màu lam thanh khiết mà
con hằng mơ ước. Cũng từ lúc đó, con dần thấm nhuần sự huyền linh trong Đạo
pháp, con dần biết từ bỏ những tham sân si của cuộc đời, biết được sự huyễn mộng vô thường của cuộc
sống. Con thấy yêu nét uy nghiêm nơi chánh điện, yêu mùi hương trầm dịu thơm
lan tỏa cùng những bước chân nhẹ nhàng rón rén của khách thập phương mỗi lần
vào lễ Phật, và con yêu không gian thanh tịnh của ngôi chùa cổ kính nằm giữa
lòng thành phố quê mình!
Thời gian cùng gia đình với gần hai mươi
năm bên mẹ, mẹ chắt chiu tảo tần chăm lo cho mấy chị em con khôn lớn, mẹ gánh
nắng gánh mưa, gánh cả bốn mùa sương gió để chị em con no đủ yên lành, rồi con
vào Sư Phạm để trở thành cô giáo như ba mẹ hằng mong. Ngày con ra trường nhận nhiệm sở mới, mẹ đã
đưa con đến tận nơi để gởi gắm nơi ăn chốn ở, mẹ dặn dò con nếp sống và nết cư
xử ở đời, mẹ lo lắng khi con phải sống xa nhà nơi mà cuộc chiến đang diễn ra đến
hồi khốc liệt…Con biết dù có cách xa nhưng mẹ vẫn dõi theo mỗi bước con đi, vẫn
hằng đêm nguyện cầu cho con bình yên may mắn, mong cho con chân cứng đá mềm
trên đường đời nhiều giông bão. Mẹ âm thầm đứng bên lề cuộc đời nhìn từng bước
trưởng thành của con, lặng lẽ dõi theo đôi cánh chấp chới muốn vươn ra bầu trời
mênh mông cao rộng và rồi mẹ một mình lặng lẽ khóc cười với những vui buồn đắng
ngọt của con.
Chiến tranh qua đi con lại được trở về
bên mẹ, được làm cô giáo trên quê hương mình và hằng ngày xinh tươi áo dài lên
lớp, con được ăn những món ăn quen thuộc quê nhà mẹ nấu, được đỡ đần giúp mẹ
chăm lo cho đàn em đang tuổi lớn tuổi ăn. Những năm tháng ấy cuộc sống còn khó
khăn vất vả nhưng gia đình mình thật hạnh phúc bên nhau mẹ nhỉ? Mẹ luôn là nguồn
động viên mạnh mẽ nhất cho Ba có thêm niềm tin và cho các con của mẹ có động
lực để bước vào đời. Sáng sáng chiều chiều mẹ bôn ba xuôi ngược để cuối ngày cả
nhà mình cùng quây quần bên mâm cơm đạm bạc mà tiếng cười tràn vỡ những yêu
thương!
Năm con hai mươi lăm tuổi, mẹ âm thầm
lau nước mắt khi con phải rời xa mẹ để theo chồng về một nơi xa lắm, nơi mà sau
đó có lần tìm đến thăm mẹ phải xót đau lòng khi thấy con gái trong cảnh khó
nghèo! Những ngày bên mẹ con vô tư là thế, con hồn nhiên là thế giờ thấy con
vất vả mẹ chỉ biết ủi an và khuyên con cố gắng để làm tròn bổn phận dâu thảo vợ
hiền dù dòng đời còn lắm bộn bề và bao điều khổ nhọc. Những năm tháng ấy, vì
cuộc sống quá đổi khó khăn mà các cháu thì còn nhỏ dại nên con không thể về
thăm mẹ thường xuyên, con không giúp đỡ được gì cho mẹ mà lâu lâu nhớ con thương
cháu mẹ lại khăn gói lặn lội ra thăm cho dù lúc ấy sức khỏe mẹ đã bắt đầu yếu
đi và cho dù đường sá có xa xôi cách trở!
Rồi con cũng dần vươn dậy, con cũng vững
chải tự bay vào bầu trời mênh mông mà con hằng ao ước bằng đôi cánh chấp chới
ngày nào, con mạnh mẽ hơn từ ngưỡng cửa lời ru trĩu vương tình mẹ trong những bài
học đầu đời, từ khúc hát ngọt ngào ngày còn thơ bé, từ những câu à ơi nghiêng
bóng xế chiều bên chiếc võng mẹ ru…
“Ầu ơ… bài
học vỡ lòng
Mẹ ru con ngủ một dòng sữa thơm…”
Con may mắn được thừa hưởng từ mẹ đức hy
sinh cho chồng con, sự chịu thương chịu khó, lòng nhân hậu thủy chung của người
phụ nữ và lời mẹ dạy phải biết mở lòng, phải biết sống với tha nhân bằng một
trái tim yêu thương. Mẹ từng dạy con khi gặp khó khăn hãy tin vào bản thân để đừng
đánh mất niềm tin, đừng chán nản mà dễ yếu lòng mất đi lòng tự trọng, mẹ từng
nhắc nhở con có những lời nói con nên chôn chặt đáy lòng và có những nỗi đau
con phải cố lẳng lặng quên đi, những nỗi đau mà khi đã trải qua mới thấy mình
trưởng thành, mới thấy mình vững chải. Mẹ nói, cuộc sống là vô thường là luôn
thay đổi vì thế con phải biết yêu quí và trân trọng từng ngày…”
Mẹ kính yêu của con!
Những lời mẹ dạy, những câu dặn
dò của mẹ con luôn mãi nằm lòng để từng bước hoàn thiện lấy mình. Trên mỗi bước
đường con đi dù có chông chênh, dù phải gập ghềnh với trăm ngàn thay đổi thì
trong con vẫn luôn hiện hữu bóng hình của mẹ, hình bóng ấy là nghị lực là ý chí
cho con vững tin bước qua những ghềnh thác cuộc đời…
“Mẹ ơi, dài rộng nghĩa tình
Vắt khô bầu sữa nên hình hài con…”
Mẹ ơi! Với hơn chín tháng mẹ tần tảo cưu mang, mẹ ấp
ôm trong lòng và sinh ra con khi mẹ mới tròn hai mươi tuổi, mẹ vắt kiệt bầu sữa
ấm lành để con lớn lên từng ngày bên đời mẹ. Rồi những bước chân chập chững đầu
tiên in dấu cuộc đời, biết bao lần con vấp ngã mẹ đã dạy con tự đứng lên và
tiếp tục bước đi, và từ đó con dần cứng cỏi hơn, vững vàng hơn trong chở che
tình mẹ, trong cao rộng ơn cha.
Thời gian trôi qua với muôn trùng bể dâu
cùng năm tháng, mẹ là mạch nguồn yêu thương mang về cho con dòng sông ngọt mát,
mẹ gánh nắng cõng mưa cho con an nhiên yên ấm giữa cuộc đời. Giờ tóc con có đôi
sợi bạc mà mẹ thì mái tóc đã pha sương, giờ mẹ như trái chín trên cành lắt lay
qua ngày tháng, như ngọn nến dần lụn tắt mong thắp sáng tương lai cho chị em
con. Kể từ khi Ba bỏ Mẹ ở lại trần gian này để đi về nơi ấy mẹ càng hắt hiu
quạnh quẽ, con thì mỗi năm chỉ về với mẹ được một vài lần, các em con cũng đa đoan
bộn bề nên thi thoảng mới về bên mẹ thế nhưng lần nào hỏi thăm mẹ cũng hiền hậu
trả lời: “Mẹ vẫn vui, con à. . . ”, con
nghe mà muốn rơi nước mắt, nghe mà thương lắm mẹ ơi!
Vẫn biết rằng thời gian không hề chờ đợi,
vẫn biết rằng cứ mỗi lần thu qua đông đến là càng gần ngày con xa mẹ muôn trùng.
Vẫn biết rằng năm tháng cứ như gió như mây lặng lẽ vô tình trôi bên đời mẹ nhưng
con thật hạnh phúc biết bao khi con còn có mẹ trên đời để mỗi mùa Vu Lan trở về
con lại tự hào với bông hồng đỏ thắm tỏa hương cài trên ngực áo!
Mẹ ơi! Vu Lan năm nay đã về rồi đó mẹ! Từ ngày
ngoại mất đi, Vu Lan nào mẹ cũng đến chùa và nhận một cành hồng màu trắng rồi
sau đó mẹ để lên bàn thờ ngoại, bao nhiêu cành là bấy nhiêu năm mẹ không còn có
mẹ trên đời! Con lo sợ cái ngày trên áo con phải cài bông hồng màu trắng như mẹ,
con thật sự sợ lắm mẹ có biết không?
Hôm nay, trong hương khói Vu Lan trở lại con
tâm thành nguyện cầu cho mẹ mãi được bình an, nguyện cầu cho mẹ thêm dài rộng
tháng ngày để con biết rằng con còn mẹ, để
mỗi mùa Vu Lan, mùa của yêu thương đáp đền ân nghĩa, mùa của sự trở về con lại
được cài lên áo đóa hoa hồng đỏ thắm tình yêu của mẹ và để cho con được hát lên
bài tình ca ngọt ngào tặng mẹ, người mẹ, người phụ nữ yêu kính nhất của cuộc
đời con!
“…Một bông
hồng cho em…một bông hồng cho anh
Và một bông hồng cho những ai…
Cho
những ai đang còn mẹ…đang còn mẹ…
Để lòng vui sướng hơn…Rủi mai này…
…Rồi một chiều nào đó…con về…
Nhìn mẹ yêu…nhìn thật lâu…
Rồi nói…nói với mẹ rằng…
Mẹ ơi…mẹ ơi…mẹ có biết hay không?
Biết gì? . . . Biết là…biết là… con thương mẹ
không…? ”*
Mẹ kính
yêu!
Trong muộn màng hôm nay và trong chân
thành tâm tưởng con viết cho mẹ, xin cho con một lần nữa được ôm lấy mẹ, được
ngã đầu vào vai mẹ như những ngày còn thơ dại trong nôi và để nói với mẹ rằng…“Cảm
ơn Mẹ đã sinh thành ra con! Cảm ơn Mẹ đã cho con hình hài sự sống! Cho con cảm
ơn tình yêu muôn đời của Mẹ và xin Mẹ hãy tin rằng con vô cùng yêu Mẹ, yêu suốt
đời và mãi mãi… Mẹ ơi…! ”
Sài Gòn, mùa Vu Lan Báo Hiếu 2012
Con của mẹ,
Châu Thanh Cảm
(*) Bông Hồng cài
áo – Phạm Thế Mỹ
"Ví mà tôi đổi thời gian được...
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười..." ( Thơ Trần Trung Đạo)
Chú ý: Clip bị lỗi ở 1':43'', xin vui lòng dịch thanh trạng thái qua phải một chút ở 1':50'' để được xem tiếp... rất tiếc là không có bản nào tốt hơn, nên mong tất cả thông cảm.