Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

HUYỀN THOẠI NỮ GIÁO SINH SPQN


MỘT THỜI MƠ MỘNG

(Dành tặng những nàng Giáo sinh SPQN nổi tiếng là hoa khôi tài hoa thưở trước : Diệu Thơ, Hương Diễm, Diệu Chinh, Thu Ba, Nguyễn thị Nở, Ngọc Lan, Thu Hương, Minh Trí, Ái Trân, Ái Lan, Bích Vân, Bích Khê, Hồ thị Thanh,…và nhiều nữa không sao kể hết vì đã bốn mươi năm qua mọi thứ trở nên bồng bềnh, hư ảo, thoáng ẩn, thoáng hiện..)

Em xưa môi thắm nụ hồng
Tóc mây là suối bềnh bồng non thanh
Giang sơn kiều diễm như tranh
Xuân thì liễu biếc,mắt xanh dịu dàng
Em về hàm tiếu đoan trang
Đường xa tuyết trắng in giăng lụa là
Gót sen quyện dấu thu ba
Biển trời mơ mộng,ghềnh xa rạng ngời
Hội xưa oanh hót, hoa cười
Cho ai say đắm cuối trời nhạn sa  ...
Em về lụa trắng đơm hoa
Hồn ai ngơ ngẩn - em là nguyệt ư ?

Khách thơ  SPQN
H.H.

Đã có thông tin về Thầy Trần Văn Mẫn.

BBT: Chúng tôi vừa nhận được một Mail được chuyển đến từ anh Phan Quang Đán K8, là thư mà chúng tôi nghì rằng người viết là Thầy Trần Thinh, hiện ở Mỹ... Xin đăng lại đây nội dung thư để quí Thầy cùng quí anh chị có thêm thông tin về Thầy Trần Văn Mẫn hiện nay, cũng như nếu có thể thì hưởng ứng đợt vẫn động như tác giả đã nêu trong thư... Thân ái.





New York City, October 21, 2011
Kính anh Khương,
Kính chị Kim Chiến,
Kính chị Tôn Nữ Hoàng Hoa,
Qua một tuần lễ dò tìm, tôi đã được anh Trần Thanh Tùng , con thầy hiệu trưởng Trần Văn Mẫn, qua email ,  báo cho biết số điện thoại (             714-534-2729       ), địa chỉ của thầy hiệu trưởng ; sáng 21-10-11 tôi đã gọi và nói chuyện với thầy hiệu trưởng và tôi được biết :
 Thầy Mẫn năm nay đã 80 tuổi,  đã bị tai biến mạch máu não đã 15 năm qua, tay trái không có cảm giác, chân trái đi yếu hẳn, đi lại trong nhà có khó khăn, đi xa phải dùng xe lăn ; thầy vẫn ăn uống được, mắt vẫn còn đọc sách báo được. Vì thầy ( và cô ) mới qua năm 2010 nên chưa đủ điều kiện theo luật tiểu bang California để được hưởng trợ cấp "tiền già ". Kinh nghiệm cá nhân tôi, vì kẹt ở Thái lan khá lâu nên gia đình tôi 5 người chỉ còn đúng NĂM dollars khi đặt chân xuống đất New York ngày 20-11-1990 ; cho nên tôi thông cảm cái cảnh chân ướt chân ráo này lắm.
Về vấn đề bảo hiểm sức khỏe và xin trợ cấp xã hội cho hai ông bà, tôi đã gọi điện thoại bàn với thầy Lê Văn Ba SPQN , người đã nhiều năm hành nghề paralegal tại Westminster ( vùng thầy Mẫn đang ở ) để nhờ thầy xét và có ý kiến góp ý với người nhà của thầy hiệu trưởng. Tôi sẽ báo cho quý vị biết để thông báo cho quý anh chị hội viên khác về mức độ khả quan của vấn đề này.
Ngày 20-11-2011 sắp đến là ngày "nhà giáo" , liệu anh Khương có thể kêu gọi anh chị em trong hội ( nhất là các anh chị các khóa SPQN trong thời gian thầy Mẫn làm hiệu trưởng ) , kẻ ít người nhiều góp thành món quà " biết ơn thầy như ông Carnot xưa" và có thể nhờ thầy Lê Văn Ba cùng vài anh chị cư ngụ gần thầy Mẫn ( Garden Grove ) đến trực tiếp gặp và tặng thầy. ( Tôi đã gọi và nói với thầy Ba về ngày 20-11 này , thầy cho là ý kiến hay, có gì tôi sẽ liên lạc với thầy Ba tiếp ) Hôm nay là 21-10 , chúng ta còn gần 1 tháng để gửi email và kêu gọi anh chị em hảo tâm , và nếu đồng ý với đề nghị của tôi thì tiến hành là vừa. Giúp đỡ cho thầy cô hiệu trưởng khi họ còn sống là điều nên làm,

Riêng phần tôi , vì là tình nghĩa boss cũ cách nay 39 năm nên tôi đã liên lạc email
( thpl72@yahoo.com ) với chị Trần Huyền Phương Lan ( con thầy Mẫn, hiện đang ở và săn sóc hai ông bà ) để giải quyết trong nay mai, không chờ 20-11 đâu.
Mong thư reply và ý kiến của anh Khương cũng như của chị Hoàng Hoa. Cám ơn . Jack Thinh Tran  ( New York City )

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011

TÌM LẠI DẤU CHÂN.

Nguyễn Chí Hải - K8

       NÓI THẬT ..TỪ LÂU .. cứ mỗi lần ngồi chung với bạn bè …lại thấy lóe lên ý nghĩ làm sao về thăm lại trường Sư Phạm một chuyến ..tự nhiên thấy nhớ nhớ..và đã nhớ thật lòng

      Các bạn à , vừa rồi thì đã về.. không phải về một mình.mà.đi với Sơn Quắn.
      Taxi đưa 2 đứa về lại Trường ....

Quy Nhơn thay đổi khá nhiều ..cỗng trường ngày xưa giờ đã được xây mới, chính cái cổng mới ấy đã biến mình thành kẻ xa lạ mất rồi..nói thế chứ đứng một lúc thì vẫn còn thấy đâu đâu..đây đây.. bóng dáng ai đó e dè của một thời đứng đợi…”em” “anh”  “ấy” và cả những chuyến xe lamb vội vã vút qua. Đường vào trường còn đó lối xưa, phía trái khu văn phòng cũ. Phía phải vườn nhà ông Cố vấn với nhiều cây sứ trắng đến lạ…Còn đây sân trường những sáng chào cờ… đàng hoàng ..nghiêm túc..thế mà đâu đó vẫn không hề thiếu những kẻ .. khẽ trộm nhìn nhau …rồi hý hửng mang nỗi buồn về phòng làm gối ngủ...
(Xin nhấn vào "Đọc Tiếp" để xem thêm...)

Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

Nhìn Những Mùa Thu Đi

Lê Huy

Thưa các bạn,

Theo tôi, Nhìn Những Mùa Thu Đi của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn là một nhạc phẩm hay, rất quen thuộc trong giới yêu nhạc chúng ta.

Nhớ, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn học khóa 1 Sư  Phạm Quy Nhơn (qua những năm 1962 - 1964). Năm 1962, trong một buổi đại nhạc hội tổ chức tại rạp Kim Khánh (hay Tân Châu) ở thị xã Quy Nhơn, Ban Văn Nghệ trường Sư Phạm đã trình diễn một chương trình độc đáo chưa từng có ở đây từ trước đến năm này. Sự góp tay chung sức chung lòng của nhiều giáo sinh tài hoa đã gặt hái được sự thành công mỹ mãn cho buổi trình diễn này. Trong đó, nhạc phẩm Nhìn Những Mùa Thu Đi đã được ban tứ ca của trường trình bày với một tiết điệu trong sáng vui tươi – slowrock hơi nhanh và dặt dìu – tôi nhớ mãi, nghe hay lắm. Tôi thích nghe nhạc phẩm này với tiết điệu hơi nhanh và dặt dìu hơn là trong tiết điệu slow chậm rãi mà các ca sĩ khác đã hát, nghe sao buồn quá.

Duy có một điều là khán giả chưa được hài lòng mấy qua vở kịch Người Điên Giữa Kinh Thành. Các giáo sinh diễn rất khá, nhưng tiếc cái là có đoạn sân khấu bị bỏ trống trong một khoảng thời gian khá lâu -- thời gian… chết -- không thấy diễn xuất mà chỉ nghe tiếng vọng diễn giải từ sau cánh gà nên khán giả lần lượt bỏ về khá đông…
(Xin nhấn vào "Đọc Tiếp" để xem thêm...)

Thơ - Phạm Thị Phiếu - Hoàng hôn đi về.


                        Khuê Khuê.
 Muốn vào thu sao không có gió heo may thổi ?
Chỉ có bầu trời tím và không gian thu nhỏ quanh tôi.
Rừng phi lao chẳng buồn chao đảo múa trên đồi,
Đứng lặng lẽ phi lao chờ gió.
Anh hỡi anh !
Em cũng chờ anh như phi lao chờ gió,
Thiếu vắng anh rồi, trời đất bỗng buồn tênh.
Khấp khểnh đường thôn đưa em vào đêm cô tịch.
Xóm nhỏ quê mình thầm lặng nỗi nhớ thương.
Giữa không gian lãng đãng khói lam buồn,
Cau già cỗi vươn trời xin hỏi chuyện.
Khấp khểnh đường thôn bóng hoàng hôn,
Đêm về trăn trở ngọt môi hôn.
Ngư Lang xa vắng môi khô đắng,
Lẩn thẩn hoàng hôn lối đi về…
                                       
                               Qui Nhơn, 2003

Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2011

Tin Buồn


Ban Liên Lạc Cựu Giáo Sinh Sư Phạm Qui Nhơn
Thương tiếc  báo tin:
Tô-ma   NGUYỄN  XUÂN  VIÊN
sinh năm                1940,    tại  Quảng Ngãi,
là Cựu Giáo Sinh Sư Phạm Qui Nhơn Khóa I.
Do lâm bệnh nặng đã tạ thế vào lúc 21 giờ 30 ngày 21/10/2011
(25-9, Tân Mão).
Linh cửu quàn tại tư gia số: 1A/19, Lê Lợi, thành phố Tuy Hòa.
Lễ di quan  vào lúc 14 giờ ngày 24/10/2011 (28-9, Tân Mão)
đến làm lễ tại Nhà Thờ thuộc Giáo Xứ thành phố Tuy Hòa,
và an táng tại khu Nghĩa Trang  Công Giáo.
Cộng đồng cựu GSSP Qui Nhơn và Thầy, Cô thành kính
phân ưu cùng tang quyến, và nguyện tình thương sớm đưa linh hồn của
Tô-Ma Nguyễn Xuân Viên  về  hiệp nhất với Đấng Christ.

Kính báo.

* SPQN chân thành cám ơn Thầy Đàm Khánh Hỷ đã sớm chuyển thông tin đến chúng tôi.

Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2011

Mùa thu nỗi nhớ

                   Phương Uyên.

Tôi có thói quen đi dạy sớm. Không biết cái thói quen này có từ lúc nào? À mà phải rồi  Hình như là lúc các con tôi bắt đầu đi học xa. Buổi sáng thức dậy, anh nhà tôi ra sạp báo đầu đường mua một tờ báo, ghé quán café gần đó vừa đọc vừa nhâm nhi, sau đó mới đi làm. Còn tôi cũng sửa soạn lên xe ra khỏi nhà đi dạy khi thành phố mới trở mình.
Nhà tôi không xa trường mấy. Đi hết một con đường thì đến trường. Nhà ba má tôi cũng trên con đường này. Cho nên sáng nào tôi cũng ghé lại. Xem sức khỏe của má thế nào? Rồi ngồi ở sân giữa, dưới gốc cây ngọc lan, uống một ly café sữa, ăn một chút gì để điểm tâm rồi lên xe, đạp chầm chậm,  thong thả đến trường và thấy trong người thật thoải mái nhẹ nhàng.
 Đến lớp, để cái túi xách lên bàn rồi bước ra hành lang. Tôi nhìn xuống sân trường.
Tôi yêu mùa thu, tuy Quy Nhơn không có mùa thu nhưng bầu trời vẫn có những đám mây trắng bồng bềnh trôi và có từng cơn gió nhẹ của lúc giao mùa. Vì yêu mùa thu nên tôi nhận biết và nhạy cảm với những đổi thay của các cây cối trong sân trường: Hàng phượng sân trước lá ngả sang sắc vàng, chỉ cần một cơn gió hay một lay động nhẹ, những chiếc lá li ti sẽ rơi lả tả xuống cả một khoảng sân. Những cây bàng giữa sân lá đã sẫm màu hơn, chỉ chờ mùa đông đến là choàng áo đỏ. Vài cây sứ, lá rụng trơ cành chỉ còn sót lại vài chùm hoa trắng, đang cố gắng lan tỏa mùi thơm thoang thoảng. Các nàng ô môi đứng trước cửa các lớp học vẫn cố buông rủ những chùm hoa vàng cuối cùng.
(Xin nhấn vào "Đọc Tiếp" để xem thêm...) 

Thứ Ba, 18 tháng 10, 2011

Tin tức về: Kỷ niệm 50 năm thành lập Trường Sư phạm Quy Nhơn

Thân mời các anh chị đến dự cuộc họp Ban Tổ chức kỷ niệm 50 năm thành lập trường SPQN vào lúc 9 giờ sáng chủ nhật 23/10/2011 tại quán Đất Phương Nam (đường Huỳnh Tịnh Của Quận 3) để trao đổi thống nhất và chia nhau đảm trách những công việc cần tiếp tục triển khai để chuẩn bị cho ngày hội trường 01/7/2012 và chuyến Về Nguồn thăm lại trường xưa từ 02 - 04/7/2012. Mong các anh chị thông báo mời thêm những anh chị cựu giáo sinh có nhiệt tình với công việc cùng đến tham dự để chung tay lo liệu cho ngày hội trường và chuyến tham quan về nguồn thành công tốt đẹp.

TB Tổ Chức
Võ Ngọc Chuyển

Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011

Qui Nhơn thương nhớ.

                                     Irene.
            “Thân tặng một người anh ở Đà Nẵng.”

            “Chuyến máy bay Airbus A320 đang giảm độ cao để hạ cánh xuống sân bay Đà Nẵng trong ít phút nữa. Yêu cầu quí khách trở về chỗ ngồi, đừng sử dụng điện thoại di động và vẫn cài dây an toàn cho đến khi máy bay ngừng hẳn. Xin cám ơn!...”
            Không biết đây là lần thứ mấy tôi đến Đà Nẵng kể từ lúc cậu con trai của tôi lấy vợ và quyết định lập nghiệp nơi này. Ông bà ta nói: “ Nước mắt chảy xuôi.” Thật đúng! Hình như nó chẳng nhớ tôi là mấy? Còn tôi thì lại nhớ! và cứ mỗi lần nhớ, tôi lại khăn gói ra thăm.
            Lần đi này, nhân dịp có chị tôi từ Qui Nhơn vào Sài Gòn thăm con, tôi rủ chị ra Đà Nẵng luôn. Thế là hai chị em hứa hẹn một chuyến đi vui vẻ.
            Đà Nẵng mưa mù mịt, ảnh hưởng của bão Nisat. Hai ngày nằm nhà. Sáng nay trời hưng hửng, thằng con tôi, nó nói:
-Mẹ ở nhà, con chở dì Dương đi tìm người bạn của dì.
Chị tôi giữ cái carte de visite của chồng chị Hương đã gần
bốn mươi năm nay. Số nhà, tên đường trước năm 75, bây giờ không biết có thay đổi hay không? Thôi thì cứ đi tìm thử, may ra!
            Khi chị về, tôi hỏi, chị nói:
-          Đi lòng vòng qua mấy con đường, cuối cùng rồi cũng tìm được, nhưng vợ chồng chị bạn đã vào Sài Gòn không còn ở đó nữa. May quá! Có người em còn ở đó cho số điện thoại của chị Hương.
            Chị tôi ngồi xuống ghế và cầm điện thoại gọi liền, sau một lúc ngỡ ngàng rồi khi nhận ra nhau, mừng vui, bao kỉ niệm tha hồ tuôn trào.
(Xin nhấn vào "Đọc Tiếp" để xem thêm...) 

Ảnh - Võ Mậu Khiêm

Xin giới thiệu cùng các bạn một số hình ảnh được chụp bởi bạn Võ Mậu Khiêm K10 - SPQN



(Xin nhấn vào "Đọc Tiếp" để xem thêm...)

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...