MỘT THỜI MƠ MỘNG
(Dành tặng những nàng Giáo sinh SPQN nổi tiếng là hoa khôi tài hoa thưở trước : Diệu Thơ, Hương Diễm, Diệu Chinh, Thu Ba, Nguyễn thị Nở, Ngọc Lan, Thu Hương, Minh Trí, Ái Trân, Ái Lan, Bích Vân, Bích Khê, Hồ thị Thanh,…và nhiều nữa không sao kể hết vì đã bốn mươi năm qua mọi thứ trở nên bồng bềnh, hư ảo, thoáng ẩn, thoáng hiện..)
Em xưa môi thắm nụ hồng
Tóc mây là suối bềnh bồng non thanh
Giang sơn kiều diễm như tranh
Xuân thì liễu biếc,mắt xanh dịu dàng
Em về hàm tiếu đoan trang
Đường xa tuyết trắng in giăng lụa là
Gót sen quyện dấu thu ba
Biển trời mơ mộng,ghềnh xa rạng ngời
Hội xưa oanh hót, hoa cười
Cho ai say đắm cuối trời nhạn sa ...
Em về lụa trắng đơm hoa
Hồn ai ngơ ngẩn - em là nguyệt ư ?
Khách thơ SPQN
H.H.