Châu Thị
Thanh Cảm
Chia tay những ngày tháng tám giao mùa,
tháng chín nhẹ nhàng đến mở toang cánh cửa mùa thu cho nắng thêm vàng, cho trời
thêm xanh và cho những giấc mơ trưa thêm ngọt. Tháng chín rủ rê những giọt mưa
chiều mát rụng xuống những góc phố hàng cây. Tháng chín gọi mời chút gió heo may
cho se lạnh mùa thu vừa tới, cho đêm về níu bước chân quen chợt thoáng chút bỡ
ngỡ ngại ngùng…!
Chiều cuối tuần, sau những ngày mệt mỏi
nằm vùi vì một trận ốm dai dẳng, tôi trở dậy, đến bên cửa sổ… Ngoài kia, gió
vẫn lao xao thổi, gió như muốn cuốn đi những nỗi buồn hoang hoải mênh mang, và
tôi biết, cơn mưa chiều nay đã không vội đến. Đằng xa, chân trời màu tím nhạt,
trên cao mây vẫn nhẹ trôi. Tự nhiên, tôi bỗng thèm đi giữa cái không gian màu
tím ấy, bỗng muốn đến một nơi nào đấy thật tịch lặng bình yên trong thành phố
này để có thể tìm thấy chút lắng lòng thanh thản, và rồi, như một thôi thúc
không tên, tôi lấy xe, chầm chậm thả dọc theo những con đường…
Chiều buông, những con đường với người xe
vẫn ngược xuôi ồn ã…Từ Đinh Bộ Lĩnh băng qua Bạch Đằng, rẽ vào con đường Điện
Biên Phủ thênh thang, chút nắng cuối ngày vẫn luyến vương trên con phố rộng.
Thong thả chạy bên lề những con đường… Tuy cuối tuần nhưng thành phố vẫn tất
bật như thường ngày vốn có, cuộc sống chung quanh vẫn gấp gáp vội vàng, những
khúc quanh vẫn chật chội người xe, những ngã tư vẫn ken dày dòng người mỗi khi
đèn giao thông bật đỏ mặc thời gian đang là ngày hay đêm, mặc không gian có là
mưa hay nắng.
Sau
một hồi chầm chậm qua các ngã đường, tôi ghé vào công viên Lê Văn Tám trong một
tâm thái nhẹ nhàng…Công viên gần như không một chút nắng, dưới bóng mấy hàng
cây to đổ dài mát rượi là những người lớn tuổi đang thong dong tản bộ, là những
em nhỏ đang vô tư đuổi bắt những bông hoa nắng thấp thoáng ẩn hiện dưới những
tàng cây. Trên mấy chiếc ghế đá, nhiều bạn trẻ đang ngồi hóng mát, miên man trò
chuyện…
Mà thật lạ, giữa những tiếp nối hối hả
ngoài kia, giữa những đan xen sáng tối của một bức tranh đời nhiều sắc màu,vậy
mà, ở đây và bây giờ, sao tôi nghe bình yên quá đỗi! Thế mới biết, trong muôn
vàn bon chen đời thường, trong vòng xoay cứ mãi cuồng quay ấy, điều tưởng chừng
không thể vẫn trở thành có thể khi quanh ta còn đó những góc lặng bình yên, còn
đó những điểm nối tâm hồn, còn đó những tấm lòng và màu xanh yêu thương của tình
yêu cuộc sống.
Màu xanh! Màu hy vọng! Màu nâng ta bay lên
những đố kỵ nhỏ nhen. Màu của chiếc áo nhân ái được khoác lên vai những người
tình nguyện. Màu nghĩa tình của chương trình Thứ 7 Nhân Ái mà đã đôi lần tôi
tình cờ xem những clip hoạt động của các bạn ấy được giới thiệu trên truyền
hình…Và chiều nay, ở công viên này, tôi có dịp bắt gặp màu xanh ấy cùng các bạn
trẻ của CLB Công tác Xã hội Nhân Ái TP HCM trong công việc thiện nguyện ý nghĩa
của mình!
Trời đã nhá nhem, trước cổng công viên bỗng
nhộn nhịp hẳn lên với hàng chục bạn trẻ, trên người bạn nào cũng mặc một chiếc
áo màu xanh lá mạ, hình như đây là màu áo xanh đặc trưng của tình nguyện viên Câu lạc bộ Công tác Xã hội
Nhân Ái mà tôi đã từng được biết và ngưỡng mộ? Một số bạn vừa đến bằng xe máy,
trên xe chở theo chiếc thùng to xếp đầy những hộp cơm và những túi canh nóng đã
chuẩn bị gọn gàng. Một số bạn khác đến bằng xe đạp, có bạn lại đi bộ…có lẽ cho
tiện trong việc di chuyển để trao gửi những phần cơm? Sau khi tập trung, vài ba
chiếc xe máy trong số đó chạy vút đi, thùng cơm to nóng hổi phía sau đầy ăm ắp,
có lẽ các bạn muốn đem những phần cơn nhân ái này đến với những hoàn cảnh khó
khăn, đến với những khúc đời còn gian nan trên những con đường xa xôi hơn trong
thành phố? Nhìn các bạn trẻ với nụ cười tươi tắn, nhanh nhẹn nhận những túi cơm
to rồi vội vàng tỏa ra khắp các nẻo đường, tìm đến những người khó nghèo cơ nhỡ,
tìm đến những phận đời còn quăng quật mưu sinh đâu đó giữa lòng thành phố để
kịp gửi những phần cơm đầy tình nhân này, tôi bỗng thấy cuộc sống ôi thật đáng
yêu và dòng đời dường như trôi chậm lại…
- Bà
ơi…CLB tụi con có phần cơm này xin được biếu bà…Bà ăn ngon miệng nhé!
- Chị ơi…hôm
nay rác nhiều quá chị nhỉ? Chị nghĩ tay ăn cơm tối chị ạ!
- Em
ơi...Em có sao không? Sao lại nằm đây? Chị
mang cơm đến cho em nè…Em ăn cho nóng…!
Đó là hành đông, là ánh mắt cử chỉ, là
hỏi han ân cần tử tế, là lời nói chạm đến trái tim của những con người trẻ giữa
đời thường? Đó là hình ảnh xúc động và đầy ý nghĩa từ những bạn trẻ tuổi đời chỉ
mười tám đôi mươi?... Trong những câu hỏi cứ lan man ấy, tôi chợt nhớ đến một
câu nói của Studs: “ Don’t look back and ask why, look forward and ask why
not.” ( Đừng nhìn lại và hỏi “ tại sao?”. Hãy nhìn về phía trước và hỏi “ tại
sao không?”.) Vậy thì có phải, chẳng gì là không thể khi bên trong những con
người ấy là những trái tim trẻ đầy tâm huyết, là niềm khát khao cống hiến vì
cộng đồng, là ngọn lửa tình nguyện cháy bỏng, là lòng nhân ái tiềm tàng trong
bản thiện của mỗi con người?
Có nhìn các bạn trẻ say mê trong công
việc thiện nguyện, có bất chợt bắt gặp những nghĩa cử đẹp giữa đời, mới thấy cuộc
sống này thêm phần ý nghĩa? Bỏ qua đi những con người với tâm địa nhỏ nhen,
những con người còn thờ ơ vô cảm với cuộc sống chung quanh, bỏ qua đi một số ít
bạn trẻ còn đêm ngày đắm mê với những trò vô bổ, thì quanh ta, vẫn còn nhiều
lắm những người sống vì mọi người, còn nhiều lắm những sẻ chia ân cần cùng
những bữa cơm ấm áp nghĩa tình giữa lòng Sài thành hoa lệ…
Sau khi trao hết những phần cơm nhỏ bé mà
ấm tình đến với những người thật sự cần nó, các bạn lại tập trung về nơi bắt
đầu để cùng giao lưu sau một chuyến đi. Những giọt mồ hôi lấm tấm lăn dài trên
má sau những giờ rong ruổi trên khắp các ngã đường vẫn không ngăn được ánh mắt rạng rỡ cùng nụ cười mãn nguyện. Bỗng nhiên,
tôi chợt thấy yêu lắm những con người trẻ này, trân quý lắm những nghĩa cử đẹp
mà tôi đã vừa bắt gặp, thấy như trong các bạn ngọn lửa tình nguyện đang hừng
hực cháy… Ngọn lửa xua bóng tối ghét ghen, kéo yêu thương gần lại. Ngọn lửa
mang ấm áp đến với cuộc đời và thắp lên niềm tin tuổi trẻ!
Với thông điệp “ Hãy cho đi rồi sẽ được
nhận lại” mà tôi vừa nhận được từ email của một người bạn: “Cho là nhận. Cho đi
yêu thương sẽ nhận lại hạnh phúc. Cho đi những điều tốt đẹp sẽ nhận được sự
bình yên trong tâm hồn…” Thế nhưng, có đôi khi, cuộc đời sẽ không như những gì
mình mong ước, thì vẫn xin, hãy cứ cho đi…cho đi…Bạn nhỉ?
Chiều đã xuống và thành phố đã lên đèn.
Một chuyến bay đêm ngang qua, giữa bầu trời đen, sáng lên những ánh đèn lung
linh, nhấp nháy…
Cơn mưa nhẹ về, muộn màng từng hạt ngọt…Từng
hạt mưa rớt xuống đời cho hạt mầm Nhân Ái nẩy sinh, cho Yêu Thương đâm chồi,
cho dòng sông Bình Yên mênh mang… lan chảy…
Từ lối rẽ của một ngã tư, tôi về. Ở đó có
một góc tĩnh lặng trong căn hộ trên cao. Có khung cửa mở nhìn ra thành phố. Có khúc
hát Bình Yên líu víu mãi trong hồn…
“Bình
yên một thoáng cho tim mền. Bình yên
ta vào đêm
Bình yên
để đóa hoa ra chào. Bình yên để trăng cao
Bình
yên để sóng nâng niu bờ. Bình yên không ngờ
Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên…”*
Sài
Gòn, tháng chín…
Châu Thị Thanh Cảm
(*) Bình yên – Quốc Bảo