Giang Lam.
Bây giờ,
trời đang vào cuối thu. Cây phong sau nhà và hàng phong trước ngõ, lá đã rụng gần
hết trơ ra những cành khẳng khiu. Trong vườn, cây cà chua, cây ớt sau một đêm
lạnh buốt, sáng nay đã khô héo. Những con ong trước đây còn làm tổ ở mấy cây
cao sau nhà cũng rủ nhau trốn đi đâu hết. Tôi cũng không còn nghe tiếng ve râm
ran và tiếng hót ríu rít của đàn chim đâu nữa, có lẽ chúng cũng bay đi tìm nơi
ấm áp để trú rét. Chỉ còn thấy thấp thoáng vài chú sóc lúc ẩn lúc hiện nhảy
nhót rong chơi chung quanh vườn nhà. Những lò nướng ngoài trời thường được đặt ở sân sau hoặc trong vườn mỗi
nhà đã được mang cất vào nhà kho hoặc bao bọc một cách cẩn thận Những chủ nhân
của các ngôi nhà cũng đã vội vã dọn dẹp khu vực xung quanh nhà để chuẩn bị cho
một mùa đông dài và khắc nghiệt..
Bầu trời lúc nào cũng u ám, cảnh vật
buồn bã. Mùa thu đã buồn, mùa đông chắc còn buồn hơn. Buổi sáng thỉnh thoảng có
một vài cơn mưa nhẹ. Mưa ở đây không ào ạt, không dầm dề như mưa ở quê nhà
nhưng đôi lúc kèm theo gió. Nhà tôi nằm hướng Tây Bắc, hứng chịu những cơn gió
mùa đông bắc và từng đợt gió rít qua khe cửa tôi tưởng tượng ra trước mắt mình
đâu đó hình ảnh trong câu chuyện ”Đồi Gió Hú” của Emily Bronte mà tôi đã được
đọc từ hồi còn trẻ.
Lúc mới đến, thời tiết đang vào hạ nên khí
trời ấm áp hơn. Tôi thỉnh thoảng cũng đi bộ dạo chơi trên những con đường yên
ắng trước nhà hoặc vào công viên Smythe gần nhà tập vài động tác thể dục. Thời
gian thoi đưa, khí trời chuyển từ mùa hạ ấm áp sang mùa thu tiết trời se se lạnh.
Đối với các con tôi thì thời tiết mát mẻ nên chúng rất thích còn với một người
như tôi thì lạnh ơi là lạnh. Tôi cảm nhận khí hậu thay đổi rõ rệt từng ngày.
Mới hôm qua những hàng cây trước nhà lá đang xanh tươi, thế rồi hôm sau nhìn
thấy những lá trên cành đã đổi hết thành màu vàng tươi. Một cơn gió thổi ngang
qua lá vàng rơi lả tả rụng đầy gốc cây. Nhìn cảnh tượng tôi thật bất ngờ! Không
còn những buổi sáng đi bộ mà thay vào đó là đứng nhìn qua khung cửa sổ cảm nhận
sự thay đổi của đất trời.Tôi không tưởng tượng đến một lúc nào đó mình phải
mang thật nhiều đồ ấm để chống lại từng cơn lạnh nếu muốn đi ra ngoài, thế mà
vẫn co ro trong đống quần áo thùng thình dù đang chỉ là mùa thu. Không biết mùa
đông tới thì nó sẽ thế nào nhỉ?
Buổi sáng sớm, trong vườn, tôi bắt gặp những lớp sương
đóng thành một lớp băng mỏng. Hiện tượng băng tuyết báo hiệu cho mùa Đông sắp
sửa về.
Nhiệt độ ngoài trời ban đêm có lúc dưới
00, trong nhà nhờ có hệ thống sưởi với nhiệt độ 200-250
nên luôn ấm áp. Thỉnh thoảng cũng hé cửa để hít một hơi dài không khí ngoài
trời cho thoáng, nhưng vì lạnh quá vội khép cánh cửa lại.Cảnh vật làm
lòng người cũng buồn thêm. Nhớ sao mà nhớ! từng con đường góc phố, từng khuôn
mặt thân quen. Nhưng lúc bạn bè hàn huyên bên nhau, gió heo may,cơn mưa rào.
Trời se se lạnh, những điều rất đỗi bình dị thế mà bây giờ bỗng trở nên xa xỉ
không với tới được.Để bớt đi nỗi nhớ nên sáng nào tôi cũng gọi FaceTime về cô
em. Hai chị em nói chuyện đủ thứ từ thời sự đến thời tiết. Từ chuyện mưa đến
chuyện nắng…rồi chuyện trang blog SPQN…
Lúc còn
ở nhà và bây giờ , tôi vẫn thường xuyên lên trang mạng. Hôm nào bận quá không
mở xem lại thấy thiêu thiếu và thấy nhớ vô cùng. Qua trang mạng tôi như thấy mình
trẻ lại, sống lại tuổi đôi mươi lúc còn cắp sách đi học sư phạm. Cũng qua trang
này tôi thấy được gần gũi hơn với các anh chị em, các bạn cùng trường. Biết
được sinh hoạt của các khóa, biết được tin tức của nhau, biết được ai còn, ai
mất… Đọc các bài viết của anh chị em, tôi như nghe lại được những tâm tư, tình
cảm của chính mình. Hình như mọi người đã nói hộ cho những suy nghĩ của mình mà
mình không thể nói nên lời. Có nhiều bài đọc xong rồi mà tâm hồn mình cứ lâng
lâng…những kỷ niệm cứ ùa về làm tôi nhớ nhung luyến tiếc. Xin cám ơn những anh
chị em và các bạn khóa 11 thường xuyên đem đến những bài viết chân tình để mỗi
khi đọc xong lại thấy vui và yêu đời hơn. Lúc ở nhà, thỉnh thoảng tôi cũng có
viết lên tâm tình của mình nhưng từ khi qua đây lạ nhà lại bận rộn nên chưa
viết được. Có thể vì chưa quen máy móc nên nhiều khi đọc xong không để lại lời
nhận xét, nhưng như thế không có nghĩa là tôi không thả hồn mình vào trong các
bài của các anh chị. Tôi trân trọng từng bài văn, bài thơ…trên trang nhà.
Không
biết các anh chị thế nào nhưng đối với tôi trang mạng là “món ăn tinh thần” cần
thiết cho tuổi già của tôi.
Sáng nay
thức dậy, mở trang mạng, bất ngờ đọc được thư ngỏ của BBT. Một nỗi buồn dâng
lên trong lòng, tôi cảm thấy mình sắp mất một điều gì đó rất thân quen…Trang
nhà như một vườn hoa mà mỗi ngày tôi đều dạo chơi ngắm nhìn, thưởng thức … Và rồi
đây những lúc tâm hồn “chơi vơi ” biết nương vào đâu để mà giải khuây hay giải
bày nỗi niềm…Như lúc này!
Vẫn biết rằng, theo qui luật là cuối
cùng tất cả cũng chỉ như những chiếc lá vàng trên cành nhưng sao lòng tôi vẫn
thấy bùi ngùi luyến tiếc.
Tháng
11/2013