Suốt cuộc đời tôi gắn bó với nghề “Gõ đầu trẻ”. Ba mươi mấy năm tận tụy dạy học, tôi thấy mình chọn đúng nghề và cho đến bây giờ tôi vẫn không một lần nào ân hận.
Thật ra tôi yêu thích và mong ước sau này mình trở thành giáo viên từ rất bé rồi được hình thành khơi nguồn bắt đầu từ ba tôi.
Ba tôi là người thầy đầu tiên của tôi. Ông là người đầu tiên dạy cho tôi biết đọc, biết viết, cả cách đi đứng nói năng, yêu thương cảnh vật, mọi người chung quanh và cũng là người hun đúc vào tâm hồn tôi nghề giáo là nghề cao quí nhất để giúp tôi sau này định hướng rồi chọn cho mình một hướng đi đúng đắn.
Người thầy đầu tiên của tôi ở trường mẫu giáo là cô Gương. Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ khuôn mặt hiền từ, dáng gầy gầy của cô trong chiếc áo dài màu hồng nhạt. Tôi không thể nào quên nụ cười cảm thông của cô khi tôi viết số 10 thành số 01…
Bước sang trung học, tôi học trường Nữ Trung Học Qui Nhơn. Tôi vẫn nhớ rõ từng thầy, cô giáo giảng dạy của những môn: Môn Toán cô Nhi. Môn Việt Văn thầy Triết, thầy Bút. Môn Lý hóa cô Ngọc Anh, thầy Sơn. Vạn vật cô Tùng, cô Vinh, thầy Cung. Anh Văn thầy Phương, thầy Kha… Tôi rất quí trọng các thầy giáo, cô giáo đã tận tình giảng dạy để cho tôi được như ngày hôm nay.
Vào Sư phạm, tôi học được rất nhiều từ phong cách mẫu mực cho đến kiến thức nghề nghiệp của các thầy giáo: thầy Mẫn, thầy Sum, thầy Tháo, thầy Linh, Thầy Nở, thầy Ba, thầy Hỷ, thầy Học, thầy Hy, thầy Toản, thầy Thâm, thầy Bồn…Tôi xin ngưỡng mộ và biết ơn sâu xa!
Mỗi khi ngồi một mình tôi thường nhớ lại thời mình còn cắp sách đến trường. Ký ức như con thuyền chuyên chở tôi về với những kỷ niệm.
Tôi nhớ mãi về một câu chuyện của một cô giáo đã kể rằng: Ba của cô là một giáo viên. Một hôm trong giờ dạy, có một cậu học sinh quá nghịch ngợm không chịu học. Tức giận thầy bèn đến bên xách tai…không ngờ tai em chảy máu…
Về nhà, thầy giáo ray rức, ân hận vô cùng.
Trưa hôm đó, cha mẹ dẫn em học sinh đến nhà thầy giáo? còn thầy giáo, thì tâm lý cũng đã sẵn sàng chờ đợi…
-Thưa thầy, chúng tôi dẫn cháu đến để xin lỗi thầy! và chúng tôi xin cám ơn thầy vì sự nghiêm khắc giáo dục của thầy...
Thầy!!!
Câu chuyện để lại trong lòng tôi một sự tốt đẹp về mối tương quan giữa thầy, trò và gia đình. Và đó cũng là một bài học quí giá sau này khi tôi đã đứng trên bục giảng với muôn vàn tình cảnh như thế.
Thời trung học, tôi học trường nữ. Tuy là nữ nhưng học sinh lúc nào cũng có những trò nghịch ngợm và tôi nhớ lại người thầy tôi mà tôi quí trọng.
Khi thầy đổi về trường dạy thầy còn rất trẻ, thầy trò chắc xấp xỉ tuổi nhau. Thầy người Huế, luôn mỉm cười, rất hiền lại hay bẽn lẽn nên bọn con gái chúng tôi tha hồ tìm mọi cách chọc phá thầy.
Thầy dạy lớp tôi môn Lý Hóa. Như thường lệ, sáng hôm đó , chúng tôi có bài học liên quan đến kính hiển vi. Thầy đến lớp sớm lắm, vẽ hình lên bảng, xong đâu đó thầy xuống văn phòng chờ cho chúng tôi lên lớp. Khi chúng tôi vào lớp ai cũng ngạc nhiên trước hình vẽ về kính hiển vi công phu và rất đẹp. Bỗng một bạn nào đó?! bước lên cầm cái khăn lau bảng xóa hình vẽ rồi vội vàng hấp tấp chạy về chỗ ngồi, bạn ấy không ngờ là thầy đã đi sau lưng và chứng kiến tất cả. Thầy bình tĩnh ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống rồi bước lên bục cầm phấn vẽ lại cái kính hiển vi trước sự im lặng của chúng tôi. Suốt giờ học hôm đó, cả lớp cứ nơm nớp chờ sự la mắng của thầy nhưng thầy cứ giảng bài cho đến khi chuông reo hết giờ vang lên. Thầy ngừng giảng và nói với chúng tôi:
- Thầy mong rằng, lần sau các chị không nên có những hành động như vừa rồi !
Cả lớp chưng hửng! Thà rằng, thầy rầy la, đằng này thầy chỉ nói một câu như thế! khiến chúng tôi đứa nào cũng áy náy, xót xa vừa thương thầy, vừa thấy có lỗi với thầy.
Nhưng lứa tuổi học trò nghịch ngợm nhưng vô tư rồi cái gì cũng mau quên.
Năm 1971 những ngày cuối cùng của năm học, cả lớp ai cũng lo lắng cho kỳ thi tú tài 1 sắp đến. Một buổi trưa các bạn trong lớp rủ nhau ở lại trường để “cầu cơ” xem ai đậu? ai rớt? Phòng thầy ở sát lớp chúng tôi học, ngồi chơi chán cũng buồn nên cả bọn lại nghĩ trò. Các bạn lấy dép, guốc của chúng tôi xâu vào một sợi dây rồi đem giăng từ bên này sang bên kia trước cửa nhà thầy. Xong đâu đó , cử một bạn sang gõ cửa rồi chạy vội về lớp. Thầy nghe tiếng gõ cửa vội ra mở. Thì ôi thôi! một đống dép guốc rơi một cái “ầm” trước mặt. Thầy chẳng nói gì, lấy hết dép guốc bỏ vào phòng đóng cửa lại. Chúng tôi không có dép chạy tứ tung. Các bạn chạy qua gõ cửa…
Lát sau thầy ra mở cửa, thầy chỉ nói:
- Lần sau các chị đừng nghịch như vậy nữa ?
Chỉ là cái trò “quậy phá” của tuổi học trò nhưng bây giờ nghĩ lại, thấy thương thầy ! Cả buổi trưa hôm đó , thầy không ngủ được vì chúng tôi .