Thứ Hai, 17 tháng 11, 2014

CÀNH TI GÔN DẠI .

                                                                                                                                         Irene
                                        
             Tháng mười một lại về! Tháng mười một như khơi dậy những ký ức về những ngày còn đi dạy. Nhớ trường, nhớ lớp, nhớ đồng nghiệp, nhớ về con người thân thương nơi mảnh đất ấy…Cứ mỗi sáng, nhìn ra đường, thấy những học sinh hớn hở cắp sách đến trường, tôi thoáng chạnh lòng khi nghĩ đến những học sinh cũ của mình năm xưa.

         Sau 1975, về lại Thị xã Qui Nhơn, lúc đó tôi chỉ là một cô giáo còn rất trẻ. 
Một sáng chủ nhật, mưa rả rích, thức dậy cảm thấy thoải mái của một ngày nghỉ cuối tuần, sau những ngày lu bu với công việc: họp hành, soạn giáo án, sổ sách, giảng dạy… Tôi tung chăn bước ra khỏi giường đến bên cửa sổ thò đầu ra ngoài, hít một hơi thật sâu không khí trong lành buổi sớm mai. 
Những ngày chớm đông, trời đã bắt đầu se se lạnh. Bước ra ban công, hai tay ôm lấy vai, nhìn xuống đường phố. Cái thành phố biển nhỏ xíu như đang còn ngái ngủ không muốn thức dậy trong mưa. Có lẽ do mưa nên những chú chim nào đó chẳng biết đi đâu cứ lòng vòng trên mấy tán lá hót vang vang nghe cũng vui tai. Mấy cây bàng đang chuyển sang màu đỏ, mấy cây bằng lăng hoa đã không còn, lá xanh sẫm lại lướt thướt trong mưa. Một cơn gió lùa qua, tôi rùng mình vì lạnh vội nép mình vào góc tường. Mưa vẫn rơi, đường phố vẫn vắng ngắt. Một trận gió nữa ào đến mưa bắt đầu nặng hạt. Trong màn mưa mù mù, từ phía đầu đường, một người thấp bé đẩy khó khăn một chiếc xe đạp, bên trên chất một bao to kềnh. Một trận gió nữa nổi lên, xe như khựng lại, chậm rãi nhích từng chút, từng chút… đi được một đoạn rồi chiếc xe nghiêng hẳn… người cùng xe ngã chõng chơ …   

-Ồ, hình như … chợt nhận ra, tôi chạy vội xuống nhà, mở cửa ào ra ngoài đường.
 -Quốc ! Em có sao không ?
        Đó là Quốc, cậu học sinh của lớp tôi đang chủ nhiệm.
Cậu bé vừa đỡ chiếc xe vừa thở hổn hển :
-Dạ, thưa …cô …không sao đâu ạ!
        Củi văng tung tóe trên mặt đường ướt. Tôi phụ với nó nhặt củi bỏ vào bao. Khắp người Quốc ướt đẫm nước mưa, chiếc áo rách, để lộ ra đôi vai nhỏ, gầy guộc xương xẩu:
-Sao người lớn đâu? mà bắt em chở củi nặng thế kia?
Quốc cười cười:
-Có sao đâu cô! Ngày nào em cũng chở đôi ba lần. Hôm nay, do em cột không kĩ.

         Vào những năm sau 1975, do tình hình chung, đa số các em học sinh đều có những hoàn cảnh rất thương tâm. Lớp tôi chủ nhiệm, em thì bố chết hay mất tích trong cuộc chiến. em thì bố đi học tập cải tạo, có em thì phải ở lại với ông bà hay người bà con vì bố mẹ đi kinh tế mới…Đa phần còn lại là con của gia đình lao động nghèo... Gia đình của Quốc cũng vậy, bố mất tích trong mùa xuân ấy! Nhà cửa bị thu hồi, bốn mẹ con phải tá túc ở nhà của một người bà con trong hẻm của xóm Nhà Đèn. 
Qua lý lịch, tôi biết được Quốc là người con lớn nhất trong nhà. Hàng ngày, cả gia đình em lây lất ở cái quán trong chợ, ngày nắng cũng như ngày mưa. Nói là quán nhưng thật ra đó là một cái chòi che tạm bợ vài miếng carton chắp vá… Mẹ Quốc, người đàn bà gầy gầy, suốt ngày phải ngồi bên cái bếp củi, thổi lửa đun nước, nấu cơm ... mấy anh em Quốc thay phiên nhau bưng nước đi đưa hoặc bán rong khắp chợ.
        Tuy kinh tế gia đình khó khăn nhưng hầu hết các học sinh lúc bấy giờ rất ngoan và chăm học. Tôi chú ý đến Quốc là khuôn mặt thông minh với nụ cười vui. Quốc nhanh nhẹn, giỏi Toán lại viết chữ đẹp. Tôi thường gọi em lên bảng giải những bài toán tập. Em trình bày bài giải gọn gàng, mạch lạc, rõ ràng. Để khích lệ tôi thường thưởng cho em những quyển vở mới, giấy vàng ố mà tôi được nhận từ văn phòng phẩm của giáo viên vào mỗi quí. Chỉ có thế thôi ! Chứ lúc đó cô trò đều nghèo!
        Nhìn theo cậu học trò bé nhỏ với chiếc xe đạp khuất dần, tôi thờ thẩn bước vào nhà. Giọng Khánh Ly từ cái cattsete trên phòng vang vang :
       “ Trời còn làm mưa , mưa rơi mênh mang từng ngón tay buồn , em mang em mang đi về giáo đường ngày chủ nhật buồn , còn ai còn ai … ”

        Một buổi sáng, bước vào lớp, tôi nhìn thấy trên bàn của mình một bình hoa ti gôn. Cành hoa màu hồng lẫn màu trắng tươi thắm! Ôi! Sao mà dễ thương đến lạ! 
Khi hỏi ra thì mới biết! Hôm nay đến phiên Quốc trực nhật. Em đã đi tìm và hái những cành hoa ti gôn mọc dại ở phía sau trường. Rồi em cắm vào cái bình mà tôi đã để lăn lóc trong góc tủ. ( Vì vào những năm đó làm gì có hoa tươi mà cắm ! ) 

        Hôm đó, lớp học như bừng sáng và đẹp hẳn lên vì được tô điểm thêm nhờ những cành hoa ti gôn mềm mại rồi thấm đẫm luôn trong những lời bài giảng của tôi và tiếng đọc bài vang vang của học sinh. Bắt đầu từ đó, thấy tôi thích hoa nên ngày nào các em học sinh lớp tôi cũng đặt trên bàn cô giáo những bình hoa dại : Lúc thì những đóa hoa nhỏ xíu tim tím hay vàng vàng. Có khi thì những đóa hoa ngũ sắc của hoa ô tàu … nhưng thích nhất vẫn là cành hoa tigôn. Tôi để ý là mỗi khi Quốc trực nhật là trên bàn cô giáo lại có bình ti gôn… Tôi yêu màu hồng, màu trắng tươi tắn của những đóa hoa li ti đó hay là vì tôi quá thích bài thơ Hai sắc hoa ti gôn của TTKh?
“Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn…”


        Có một lần, tôi đi chợ, ghé lại cái quán của mẹ con Quốc thăm. Hôm đó, tôi đem đến cho họ một cân mì sợi, cái loại mì vàng xỉn hôi mùi mốc bán cho cán bộ, công nhân viên để dùng ăn sáng. Mẹ Quốc mừng lắm! Tôi ngồi chơi một lát mà thấy bốn mẹ con họ quá lam lũ. Anh em Quốc chạy ngược chạy xuôi bưng nước bán khắp chợ. Mặt mày thì nhem nhuốc, áo quần chỗ vá, chỗ sờn rách lếch thếch, đi chân trần ! Trông mà tội nghiệp !  

***
-Cô ơi ! Bạn Quốc chết rồi!
        Vừa đạp xe đến cổng trường, một nhóm học sinh đứng đợi tôi, mếu máo báo tin. Tôi nói:
-Mới hôm qua còn đi học đây mà! Sao chết ?
        Tôi tất tưởi chạy theo các em học sinh. Loanh quanh qua bao con hẻm chật chội của xóm nhà Đèn khu Chợ Lớn Qui Nhơn. Chúng tôi bước vào ngôi nhà tôn thấp lè tè.
        Người Quốc phủ cái ra trắng, nằm bất động trên cái chõng tre giữa nhà. Thấy tôi, người mẹ nghẹn ngào:
-Cô ơi! Nó bị sốt cả tuần nay nhưng nó vẫn gắng gượng đi học, vẫn ra chợ. Hôm qua nó đi ngoài ra máu chở vào bệnh viện thì không kịp nữa rồi cô ơi !
        Tôi bước đến bên em, cầm lấy bàn tay gầy gầy mà hàng ngày em vẫn nắn nót những nét chữ trên trang vở hay nhanh nhẹn hái những cành hoa ti gôn dại cắm vào bình trân trọng đặt lên bàn cô giáo… Bây giờ chỉ còn là bàn tay xanh xao, lạnh ngắt! 
-Sao thế em! Hôm qua em còn đến lớp. Em còn đùa vui với bạn bè. Em còn lên bảng trả bài. Em còn thơ thẩn phía sau trường tìm hái những cành hoa. Thế mà bây giờ em đành bỏ lại tất cả, sao em! Mắt tôi nhòe đi và nghẹn ngào trong những cảm xúc…                                 


        ***
       Buổi chiều mùa đông, tôi và các em học sinh theo sau chiếc xe tang đưa Quốc đến nơi an nghỉ cuối cùng.
 Mọi người đã về hết, tôi vẫn còn nấn ná thêm một vài phút giây nữa. Vô tình hay hữu ý? Các em học sinh nhỏ của tôi đặt lên trên mộ Quốc những cành hoa ti gôn hồng trắng. Ngôi mộ mới đắp cùng cành hoa nằm chơ vơ trong chiều đầy gió. Sương đã bắt đầu xuống, nhìn ngôi mộ nho nhỏ, tôi nghẹn ngào: 
- “ Quốc ơi! Bây giờ em đang rong chơi ở một nơi nào xa lắm ! Cô nghĩ rằng, chắc em sẽ được sung sướng và đầy đủ hơn cô và các bạn đang ở lại nơi này. Em không còn phải vất vả lo cái ăn, cái mặc, không còn phải cố nuốt những bát cơm độn mì…không còn thơ thẩn đi tìm những cành hoa ti gôn mọc dại sau trường mà chung quanh em giờ đây, sẽ là một vườn hoa hồng tươi đẹp và thơm ngát… Hãy yên nghỉ đi em nhé ! ”

        Tôi thẩn thờ bước theo các em học sinh rời nghĩa trang trong nhập nhòe lạnh lẽo của hoàng hôn …
                                          
                                                                          Sài Gòn, Tháng mười một…                                                                                                                                   Irene
                                                                                           

17 nhận xét:

  1. Nỗi bất hạnh của học trò cũng là niềm đau của cô giáo. Trong cuộc sống có lần chứng kiến những cơ cực lầm than của học trò mà chẳng cưu mang được. Chỉ biết an ủi động viên mà thôi, thật đau lòng
    Irene ơi. Mong em an vui.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Gặp chị một vài lần nhưng hình như chưa bao giờ nói hết...nhưng trong lòng em lúc nào cũng quí mến chị. Hy vọng một ngày rất gần được gặp lại chị. Chúc chị khỏe!

      Xóa
  2. Gần 20/11 rồi...
    Đọc tâm sự của bạn bỗng một nỗi bùi ngùi...thương cảm...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn cô bạn luôn động viên...Hẹn gặp lại!

      Xóa
  3. Cau chuyen thật buồn. Irrene ơi, mỗi lần đọc bài viết của bạn tôi đều thấy nhẹ nhàng, lối viết trong sáng, trẻ trung đầy lòng nhân hậu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Huyền ơi, lâu quá không gặp bạn, dạo này khỏe không? Chúc Huyền và gia đình an vui!

      Xóa
  4. Ôi , đẽ thương Ren há....hoc sinh thời ấy rrat có tâm hồn. Chiu thương chiu khó. Và có nghĩa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mỗi lần nhớ đến X.Đài là mình lại nhớ đến nụ cười tươi vui của bạn. Mong bạn luôn giữ nụ cười!

      Xóa
  5. Em rưng rưng khi đọc xong. Chị lam em nhớ lại những ngày đi dạy . Cám ơn chị. Em rất thích bức hình đầu tiên, bây giờ khó tìm thấy loài Hoa đó.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn N.L đã ghé đọc! Lần sau vào SG chắc nhà xây xong nhớ ghé mình nghen. Chúc bạn Khỏe!

      Xóa
  6. Hàn Diệu Phươnglúc 23:42 18 tháng 11, 2014

    Đọc bài viết của Irene mà nước mắt mình tuông rơi lúc nào không hay... Tội nghiệp cho Quốc, tội nghiệp cho những mảnh đời bất hạnh của những học trò, những em bé nghèo VN.
    Cám ơn và chúc Ren luôn khỏe, vui. DP

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Phương ơi, lâu nay nhà mình đang xây nên hạn chế mọi chuyện trả lời qua mạng, mình xin lỗi! Khi nào ổn định sẽ nói nhiều. Chúc Phương và gia đình an vui!

      Xóa
  7. Câu chuyện chuyển tải thật cảm động cũng như Hàn Diệu Phương mình không cầm được nước mắt. Càng đọc càng nhớ một giai đoạn đi dạy khó khăn. Ren có nhớ hai đứa mình thường ra biển sau buổi dạy để tâm sự...nói đến đây thì biết mình là ai rồi. Lâu nay mình ở với con tại SG, hầu như chằng Liên lạc với ai.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Biết bạn là ai rồi, không muốn tiết lộ danh tánh phải không? Ông xã sức khỏe thế nào? Chúc gia đình bạn an vui, hạnh phúc!

      Xóa
  8. Buồn nhưng trong trẻo - trong cái đẹp có điều gì đó ngậm ngùi.... Đó mới là cuộc sống Ren nhỉ?

    Trả lờiXóa
  9. Cám ơn A.Phương đã đọc và chia xẻ. Chúc A.P khỏe, an vui!

    Trả lờiXóa
  10. Hoa Tigôn đầy cảm xúc nghẹn ngào khi cô giáo phải đưa tiễn học sinh của mình về nơi xa lắc ko bao giờ gặp lại nghe đau lòng quá phải ko Irene.

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...