Irene.
Tiếng
đàn guitar, tiếng hát của thằng cháu dìu dặt vang lên trong đêm :
Dìu nhau đi trên phố vắng. Dìu nhau đi trong
ánh sáng. Dắt hồn về giấc mơ vảng. Nhẹ nhàng dìu nhau đi chung một niềm thương…
( Thương Tình Ca – Phạm Duy )
Lòng tôi
như lắng đọng. Thật kỳ lạ! Cứ mỗi lần nghe giai điệu của bài hát này, tôi lại
nhớ quay quắt đến những con người, đến những con đường thân quen ở Qui Nhơn :
Gia Long, Võ Tánh, Phan Bội Châu, Cường Để, Tăng Bạt Hổ, Lê Lợi, Nguyễn Huệ, Lê
Thánh Tôn… vào những thập niên sáu mươi,
bảy mươi và rồi hình ảnh chị tôi lại hiện rõ trong tôi.
Chị tôi
hơn tôi năm tuổi. Trong ba chị em kề nhau, chị là người nhỏ con nhất. Dáng
người chị mảnh khảnh, thướt tha trong chiếc áo dài trắng. Chị đi nhẹ nhàng,
uyển chuyển. Khi chị cất tiếng hát, đôi mắt của chị sáng long lanh thả hồn theo
giai điệu làm cho giọng hát trở nên sâu lắng, mượt mà và lôi cuốn.
Chị yêu
thơ nhạc từ lúc còn rất bé. Chị thuộc rất nhiều thơ và chép nắn nót vào trong
những cuốn sổ tay. Bài hát nào mới ra là chị biết ngay và tìm mua…rồi những
ngày sau đó, ngày nào chị cũng tập hát. Và thế là chị truyền vào tôi niềm say
mê thơ nhạc tự lúc nào không biết? Tôi còn nhớ mãi! Chị thường ngồi ở chiếc bàn
học bên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời xanh rồi say sưa hát bài Người em sầu mộng,
nổi tiếng một thời :
…Ai bảo em là giai nhân cho đời em u sầu. Ai bảo em ngồi bên
song cho vương nợ thi nhân…Em chỉ là em gái thôi, người em sầu mộng của muôn đời…
Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời…
Chị rất
lãng mạn. Học đệ ngũ, đệ tứ… chị đã lãng đãng theo những vần thơ tình của Xuân
Diệu, Vũ Hoàng Chương, Lưu Trọng Lư, TTKH…
Thấy chị
tôi mơ màng theo thơ nhạc. Ba tôi rất lo nên thường quan tâm đến chị. Ba tôi
tìm một thầy giáo dạy kèm cho chị và các bạn cùng học. Chị học rất khá lại
thông minh. Thế rồi không biết thế nào mà trong năm, sáu cô học trò xinh đẹp,
thầy giáo học lớp đệ nhị (lớp 11) để ý và yêu một cô học trò lớp đệ tứ (lớp 9).
Ba tôi biết được chuyện, tìm cách can ngăn, khuyên chị chuyên tâm lo chuyện học
hành. May sao năm học đó, chị thi đậu bằng Trung học Đệ Nhất Cấp. Và chuyện
tình thầy trò cũng chỉ mới thoáng qua và cũng dễ tan biến.
Ở nhà, phòng
của ba chị em tôi nằm trên lầu, còn phòng ba má tôi thì ở dưới lầu nên những
buổi tối chị em tha hồ hát hò, kể chuyện hay đùa giỡn. Có nhiều hôm, ngoài trời
mưa rả rích, mọi người tắt đèn đi ngủ hết. Chúng tôi leo lên giường, trong đêm
khuya lặng yên nằm nghe chị hát :
Trời
thu mưa bay bay, mà lòng ai như say. Hoa lá rơi đầy, từng giọt mưa rơi rơi…
Hay:
Cho
tôi ép nốt dòng dư lệ
Nhỏ
xuống thành thơ khóc chút duyên…
Cứ thế,
không biết tự bao giờ, tuổi thơ của tôi đã thấm đẫm những bài nhạc, những câu thơ và rồi cứ thế
đi thẳng vào tâm hồn tôi.
Nói cho
cùng thì lúc bấy giờ tôi chỉ là cô bé chưa biết hết ý nghĩa của những bài hát,
những bài thơ…và cũng chẳng biết tác giả là ai? Nhưng mà vẫn thấy thích những
giai điệu, những âm thanh mượt mà của nhạc và thơ .
Có thể
nói rằng, cho đến ngày hôm nay, tôi lõm bõm được một chút thơ văn là nhờ chị đã
đem đến cho tôi, thổi vào hồn tôi và thỉnh thoảng tôi cũng lãng đãng theo cảnh
trời mây non nước…
Những
năm đầu thập niên sáu mươi, Cách nhà tôi vài căn có nhà cô ca sĩ Kim Liên và
ban nhạc với Bão Tố, Xuân Điềm, Xuân Lạ, Đắc Đăng… Lúc đó ở Qui Nhơn chỉ có một
ban nhạc duy nhất. Chị em chúng tôi thường qua xem họ tập dợt và cuối tuần họ tổ
chức trình diễn Đại Nhạc Hội tại hội trường Kim Khánh (sau này là hội trường
Quang Trung).
Tôi còn
nhớ! Chị tôi vì rất thích văn nghệ nên cứ xin ba má cho chúng tôi đi xem. Những
tối đi xem văn nghệ, chị em chúng tôi lúc nào cũng hớn hở mặc đồ đẹp. Chúng tôi
đến rất sớm ngồi ngay hàng đầu, xem say mê! Cô Kim Liên ngọt ngào với bài hát
Lá Thư Miền Trung. Xuân Điềm nỗi niềm với bài Kiếp Nghèo… Bản tính lúc bé thích
sôi động một chút nên dạo đó tôi rất thích Bão Tố hát bài “ Chiếc đồng hồ tay”
với những giai điệu nhanh, vui nhộn :
Tích tắc! tích tắc! Cái đồng hồ này. Tôi
mang trong tay cái đồng hồ tay…
Qui Nhơn
những năm đó rất yên bình. Đến nỗi nhà chẳng cần “cửa đóng then cài” . Mọi người sống với
nhau rất hiền hòa. Phố xá gần gũi quen thuộc như trong thị trấn nhỏ được tả
trong Englist for today. Buổi sáng, khi trời còn mờ mờ trong màn sương thì những
người buôn bán lục đục sửa soạn ra chợ sớm. Các bà với những thúng cá, rổ
tôm…tươi roi rói! Từ Khu Hai mang ra chợ. Tiếng guốc của họ khua “lốc cốc” vang
vang trên vỉa hè. Những chiếc xe Lam chở hàng hóa từ bến xe xuống. Những người
gánh rau từ Khu Sáu hay từ đường Bạch Đằng đến chợ. Một lát sau, chiếc xe đạp
của ông Ấn Độ chở sữa dê đi ngang qua. Sau đó một chút những chiếc cyclo chở
các cô giáo hay thỉnh thoảng một vài thầy giáo đạp xe thong thả đi dạy. Các
chú, các bác đến các công sở làm việc. Trên lề đường học sinh lũ lượt đi học…
các cô, các bà đi chợ…Một lát sau, ông cảnh sát hai tay sau lưng đi bộ từ từ ngang
qua để xem trật tự xóm làng, đường phố…Sáng thứ hai, đúng 7 giờ, khi cái radio nhà
tôi cất lên bài chào cờ thì đồng thời lúc đó, tất cả trường học, công sở, trại
lính…đều đồng loạt chào cờ. Một xã hội trật tự, có tổ chức. Cuộc sống đều đặn
rất yên ổn và an bình.
Chị tôi học
Tiểu học Ấu Triệu rồi Nữ Trung học. Từ bé chị tham gia trong các ban Văn Nghệ
của trường. Chi tham gia trong đội múa Hai Bà Trưng của Qui Nhơn.
Vào tối
thứ bảy, chị hay dẫn chúng tôi dạo phố Gia Long. Nhà tôi ở Tăng Bạt Hổ đi vòng
qua Lê lợi ngược lên Gia Long. Đường Gia Long có nhiều đoạn vỉa hè rộng như (đoạn
trước nhà hàng Ngũ Châu). Ba chị em đều mặc áo dài tung tăng trên phố. Tôi nhớ
lần nào dạo phố là cũng có những anh đi theo hoặc đến làm quen hoặc chào hỏi, nói
chuyện với chị… Chị dẫn chúng tôi vào Khánh Hưng xem sách, nhạc…rồi mỗi người
chọn mua một bản nhạc theo ý thích của mình. Đến Đại Chúng mua bút mực, tập vở…
Lâu lâu chị lại cho chúng tôi đi ăn kem ở Phi Điệp hay Mỹ Ly ở đường Phan Bội
Châu. Có khi lại ghé tiệm bánh kẹo Hóa Hưng mua bì bánh kem hay kẹo lạc…
Lúc bấy
giờ, đường phố ít xe cộ. Giữa đường thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe đạp,
xe cyclo , phần đông tất cả mọi người đều đi bộ. Những năm đó Qui Nhơn có rất
nhiều chị xinh đẹp và duyên dáng. Đường Tăng Bạt Hổ có chị Lành, chị Hồng Ngọc
(con gái của bác sĩ Hoàng). Đường Nguyễn Du có chị Hân, chị Ngọc Anh, chị Kiều …Đường
Lê Lợi có chị Bạch yến (con gái cô Sự)… Đường Phan Bội Châu có chị Ngọc Minh…Con
ông Phó Văn thì có chị Hồng Hoa, Hồng Hà…Mấy chị con gái bà Mai Ngôn… còn nhiều,
nhiều nữa mà tôi không nhớ rõ tên các chị được.
Năm 1963 chị tôi tham gia phong trào sinh
viên, học sinh biểu tình chống chính quyền đàn áp Phật Giáo. Tôi cứ nhớ mãi
hình ảnh chị tiều tụy sau ngày tuyệt thực nhưng đôi mắt rất là cương quyết.
Năm 1968, đậu Tú Tài, chị tôi vào Sư Phạm
Qui Nhơn khóa 7. Khoảng thời gian này có rất nhiều người theo chị. Ba má tôi
rất khó! Cho nên mỗi khi chị đi chơi đâu phải xin phép hoặc bắt buộc phải dẫn
chúng tôi theo. Cũng vì theo chị cho nên tôi thấy những con đường Qui nhơn đẹp
và lãng mạn. Những buổi chiều khi nắng đã tắt. Trên hè phố của con đường Cường
Để, chị thướt tha trong tà áo dài trắng. Hai bên đường những cặp mắt ngơ ngẩn
nhìn theo. Một chiếc xe vespa chạy ngang qua người lái xe ngoái đầu nhìn lại.
Có khi một vài người nào đó bám theo sau rồi tìm cách làm quen… rồi hai người
đi chầm chậm dưới những hàng cây.
Chị cũng có cảm tình một vài người rồi nhận
lời vài cuộc hẹn hò. Những chiều thứ bảy các anh chị đi bên nhau dập dìu trên những
con đường như Võ Tánh, Phan Bội Châu, Gia Long… phố xá rộn vui dưới ánh nắng
tươi hồng hay trong những chiều gió lộng. Ôi! Thật là một thời thơ mộng và lãng
mạn.
Học ở trường Sư Phạm chị tích cực tham gia
các phong trào nhất là Văn nghệ. Tôi cứ nhớ mãi có những buổi chiều đông, ngoài
trời rét mướt. Nằm trong căn phòng quấn chăn ấm áp nghe chị tập đi, tập lại
những bài hát. Chị say sưa hát bài Thiên Thai của Văn Cao. Giọng chị lúc trầm,
lúc bỗng, khi chậm rãi, khi dồn dập, khi thì ngân dài…
Mỗi khi trình diễn văn nghệ, chị thường dẫn
chúng tôi đi xem ở Quân Y Viện hay ở trường Sư Phạm. Hôm tiệm café Lệ Đá (Nhà
bạn của chị ) ở đường Võ Tánh khai trương chị có lên hát giúp vui được mọi
người vỗ tay tán thưởng.
Năm 1970 chị tốt nghiệp ra trường. Nhiệm sở
của chị là đảo Bình Ba - Cam Ranh.
Ra trường chẳng bao lâu thì chị lập gia
đình. Anh là một trong số người theo chị và cũng là dân Cường Để rồi học Đại
học Cần Thơ. Anh và chị có mối tình thật đẹp. Mỗi lần từ Sài Gòn về, hai người
tay trong tay dìu nhau trên phố. Những con đường ở Qui Nhơn là nơi đón bước
chân anh chị, ghi dấu biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp và trở thành những con đường
tình ta đi.
Chị theo anh vào Nam dạy học. Năm 1975, vì
là Hiệu Trưởng một trường Trung Học nên anh đi học tập cải tạo. Còn chị vẫn đi
dạy nuôi con chờ anh về. Sau đó, cả nhà đùm túm trở về quê. Quê chồng của chị
nghèo lắm! Một làng ở miền Trung đầy nắng gió mưa bão. Đất đai khô cằn, ngoài
cây dừa ra chẳng có gì? Thế mà mảnh đất ấy đã nuôi sống, che chở cho chị và gia
đình qua những ngày khốn khó.
Ở trường, chị làm Chủ tịch Công Đoàn,
Trưởng ban Văn Nghệ, Giáo Viên Dạy Giỏi… Chị rất năng nổ trong mọi công việc
trường lớp. Giọng chị hát mang âm hưởng miền Trung nên phù hợp với những bài
như Khúc Tâm Tình Người Hà Tĩnh…
Thời bao cấp, ngoài dạy dỗ ra chị làm đủ
nghề. Trông coi một vườn dừa rồi nấu dầu dừa, nấu rượu, nấu dầu tràm. Nuôi heo,
gà… Bán thuốc tây. Những năm đó ngành y tế còn hạn chế nên chị bán thuốc tây
cho bà con trong thôn xã chữa lành được nhiều bệnh. Tiếng lành đồn xa nên khắp vùng
tin tưởng và mỗi khi đau ốm lại đến với chị.
Tuy bận rộn nhưng chị vẫn dành thời gian
cho âm nhạc. Tôi còn nhớ mỗi lần ở Qui Nhơn có đoàn nào về hát là chiều hôm đó,
chị dẫn con cái từ Sông Cầu ra gởi cho má tôi rồi đi xem. Xem về chị trầm trồ
và hát đi, hát lại các bài hát cho đến khuya. Sáng hôm sau lại trở về sớm tiếp
tục công việc thường nhật.
Vào mỗi dịp hè, tôi và người chị kề lại dắt
con cái vào nghỉ hè nhà chị ở trong quê. Tối đến, mọi người quây quần ngoài sân, lũ trẻ
nô đùa còn ba chị em hàn huyên tâm sự. Những buổi trưa ba chị em nằm với nhau,
nghe chị hát lại các bài hát tiền chiến (mà vào những năm đó loại nhạc này nhà nước cấm). Chúng tôi như
khát lâu ngày nay được uống nước cho nên tha hồ thỏa thích nghe một cách say
mê. Có lúc cao hứng lại cùng nhau đồng thanh hát vang một bản tình ca nào đó.
Chị giỏi lắm! Tính lại nhanh nhẹn thêm cái
“gu” thẩm mỹ. Một mình tự vẽ lập lăng, thiết kế, bản vẽ… rồi kêu thợ xây một
ngôi biệt thự đẹp nhất xã. Ai đi ngang qua cũng trầm trồ.
Thế rồi một cơn bạo bệnh đến với chị và chị
ra đi ở tuổi tứ tuần. Những ngày trước khi ra đi, chị đã tự mình thu vào băng
catsette một số bài hát mà chị yêu thích. Cuộc đời như một bản thương tình ca…
…Dìu
mhau sang bên kia thế giới. Dìu nhau nương thân ven chín suối. Dắt dìu về chốn
xa vời, đời đời dìu nhau đưa nhau vào nghìn thu…
Chị yêu cuộc sống này vô cùng nhưng chị
cũng mạnh mẽ chấp nhận cái lẽ vô thường của cuộc sống. Chị về bên kia thế giới
một cách nhẹ nhàng và thanh thản…
Hàng năm, tháng bảy giỗ chị, tôi vẫn đến
thăm nơi chị yên nghỉ. Chị nằm trên một
cái đồi, chung quanh là hàng dừa xanh xỏa bóng, trong khu đất của giòng họ bên
chồng.
Tôi thường đi dọc theo con đường làng ra
viếng mộ chị. Chiều xuống chầm chậm. Nắng đã rút dần lên các ngọn cây rồi đuổi
nhau chạy trên những đồi nương xa và mất hút tận chân trời phía Tây. Gió thổi từ
dưới cánh đồng phía trước mặt, đưa thoang thoảng mùi hương của lúa chín quyện
với mùi nhang trầm. Tôi thấy lòng mình dâng lên một nỗi buồn man mác, một cảm giác
trống trải vô cùng. Nhớ da diết người chị thân yêu.
Tiếng trâu bò rục mõ về chuồng. Chim chóc
gọi nhau bay về tổ. Khói lam chiều lan tỏa trên mái nhà tranh sau hàng tre, cuộn
lại như những dải lụa mềm mại bay lên cao rồi tản mác vào không trung. Không gian
tĩnh lặng, đất trời như hòa vào nhau…Đời người rồi cũng thế thôi, như chiều về
rồi sẽ lịm tắt vào đêm tối…
Tôi ngước nhìn lên bầu trời đêm, hình như có một vì sao nào đó vừa vụt tắt …
Qui Nhơn, tháng 07/2008.
Irene.
Irene thuong men
Trả lờiXóaNam Phuong luon nho chi Len thuong bung hai bim
toc cua Phuong lam Neu chi con chac chi se vui
khi gap lai co giao sinh nho nho Doc bai viet cua
Irene Nam Phuong nho chi Len nhieu Khi nao Irene
di tham mo cho Nam Phuong goi loi tham chi ay nha
Chuc Irene vui Than ai
Chị Nam Phương thân mến!
XóaHôm bài đầu tiên của chị đăng mấy tấm hình lớp 4 khóa 7, em đã nhận ra là chị học lớp với chị của em. Chị em thường tâm sự nhiều về các chị, một lớp 4 toàn nữ giáo sinh mà chị nào cũng xinh đẹp. Em xin cám ơn chị! Ở cuối trời kia,chị em chắc rất vui khi biết rằng vẫn có những người bạn còn nhớ đến mình.
Viết về người chị với những kỷ niệm thật tha thiết chân thành . Những đoạn viết về Quy Nhơn những ngày yên bình thật là thú . Mong Irene viết thêm nhiều bài nữa để làm sống lại thời quá khứ .
Trả lờiXóaBây giờ cứ mỗi lần nhớ đến Qui Nhơn, em vẫn thấy trong tâm trí mình những hình ảnh êm đềm, thanh bình... Cám ơn chị đã ghé đọc!
XóaIrene viết về chị của mình thật hay và chân tinh . Tôi đã xem nhiều và rất thích những bài viết của Irene !
Trả lờiXóaCám ơn anh M.Quang thật nhiều! Khi anh ghé đọc và thích những bài viết của Irene.
XóaIrene thân mến
Trả lờiXóaViết về một người chị thương yêu đã mất như một nén nhang lòng gửi hương đến chị phải không Ren .Những lời tâm tình chân thành của bạn hẳn làm chị vui cười nơi chốn an bình. Thân chúc bạn vui khỏe . Kỷ niệm nào của tình chị em vẫn làm rưng rưng mỗi khi nghĩ đến .
Mình ấp ủ viết về chị rất lâu rồi nhưng mỗi lần viết lòng lại dâng lên nỗi buồn nên lại gác để đó. Sau này viết, mình cố gắng viết sao đừng u buồn quá! và thế là viết một mạch hết bài.
XóaCám ơn P.Dung, chúc bạn vui!
Đọc bài viết của Irene làm mình xức động mình cố gắng hình dung ra người bạn cùng khóa đã sớm ra đi.Bọn mình may mắn hơn cũng nhận nhiệm sở ở Cam Ranh nhưng là bán đảo Cam Ranh cách Bình Ba 1 giờ đi ghe máy.Gia đình Cam Ranh bay khóa 7 có 10 anh em 3nam 7 nữ.Bây giờ phiêu bạc mỗi đứa 1 nơi nhưng tình cảm vẫn như ngày xưa Có thể khẳng định rằng những ngày tháng học SPQN và 1 năm dạy ở bán đảo Cam Ranh ghi dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời mình.
Trả lờiXóaChị em có kể rằng mỗi khi đi dạy từ Cam Ranh đi bằng ghe máy qua đảo Bình Ba dạy học. Lúc đó chị và chị Trần Thị Hằng(bây giờ đang ở Nha Trang) cùng dạy một chỗ. Đúng vậy, những ngày học SPQN và những ngày đầu tiên đi dạy là thời gian đáng nhớ nhất.
XóaCám ơn congiothoang_tran rất nhiều!
Mời bạn bè Sư Phạm ngày mai 7/10 ghé Trầu Cau Gia Định 298 Nguyễn Văn Đậu, F11, Bình Thạnh uống Cafe Sư Phạm mỗi chủ nhật đầu tháng nhé!
Trả lờiXóaCám ơn lời mời uống cafe Sư Phạm Chủ Nhật đầu tháng!
XóaR ơi, mình vẫn còn nhớ dáng chị Len đấy! Trong mấy chị em, chị ấy là " mình hạc xương mai" nhất, phải không R?
Trả lờiXóaMong bạn sẽ vui cho dù đời còn nhiều mất mát!
Bao nhiêu năm mà T.C cũng còn nhớ. Trong ba chị em, chị là "gầy" nhất . Cám ơn bạn nhiều!
Trả lờiXóaIrene ơi,
Trả lờiXóaBài viết Thương Tình Ca của Irene đã nhắc mình nhớ đến bài hát cùng tên của PD.
Chúng mình hãy cùng nghe bài này do Xuân Phú hát
http://youtu.be/82Vkx7up0bM
Cám ơn Kim Loan nhiều ! Bạn lúc nào cũng là người " Tâm đầu ý hợp " nhất!
XóaQuy Nhon mot thuo yen binh va em dem... nhung nam do cuoc song binh yen moi nguoi gan gui thuong quy nhau . giong van nhe va buon .
Trả lờiXóaBây giờ qua bao nhiêu năm nhưng Irene vẫn nhớ như in cái không khí yên bình, cái xã hội trật tự của thời đó.
XóaCám ơn bạn đã ghé đọc, chúc bạn vui,khỏe!
Ngoài Len K7 còn có Trần Thị Hằng và Lê Đức Nhơn.Nay Len và Nhơn đã về cõi vô cùng(Nhơn ra đi trong một tai nạn giao thông).Gia đình Cam Ranh K7 có đi Picnic Bình Ba 2 lần .Do đó mình biết Len nhưng không ngờ Len cũng có sở thích giông mình Yêu thơ mê nhạc.Ca khúc Thương Tình Ca là bài thứ 6 của tuyển tập Ngày dó chúng mình yêu nhau của Phạm Duy do An Tiêm xuất bản. . .Thôi thì mình mượn lời của NS Cung Tiến: Hẹn nhau một kiếp xa xôi,Nhớ nhau muôn đời mà thôi. . .Còn đâu mùa cũ êm vui.Nhớ thương biết bao giờ nguôi.
Trả lờiXóaChị của bạn là mẫu người con gái của những năm 60-70 , khi phong trào thơ , nhạc tình cảm lãng mạn nhẹ nhàng bùng phát trong giới học sinh , sinh viên đánh dấu một giai đoạn hình thành và phát triển của nền thơ ca ở miền Nam .
Trả lờiXóaRen có một người chị có tâm hồn như thế qua đời ở tuổi bốn mươi mà từ lâu không nghe Ren nói
Trả lờiXóaBài viết tình chị của R . cảm động lắm ! 1 người chị tài hoa , ra đi quá sớm ! Chúc R. luôn khỏe , năng viết bài để T. thường xuyên lên mạng , thường xuyên mở trang SPQN , thường xuyên trông ngóng những bài viết của bạn , của các chị , các anh ...
Trả lờiXóaBẠN VIẾT VỀ NGƯỜI CHỊ VÀ THUẬT LẠI QUY NHON NHỮNG NĂM 60-70 THẬT LÀ HAY VÀ QUÝ . CÁM ƠN RẤT NHIỀU !
Trả lờiXóaCác bạn congiothoang_tran, T.Huân, baoanh, Tịnh võ(K11), V.CUONG thân mến!
Trả lờiXóaVì lý do ngoài ý muốn Irene đã không trả lời các bạn kịp thời. Thành thật xin lỗi! Irene cám ơn các bạn đã ghé đọc bài viết và để lại lời nhận xét!
Chúc các bạn luôn vui khỏe! Thân ái chào các bạn!