Thứ Năm, 14 tháng 7, 2016

TRÊN ĐÔI CÁNH THỜI GIAN

                                                                                                                Cam Chau Thi Thanh



                     





     Chiều, mây kéo về, gió vần vũ và cơn mưa đến sớm...
     Tôi có cái tật cứ mỗi khi nhìn trời đổ mưa là lòng lại mang mang trĩu nặng, cái trĩu nặng không biết từ đâu cứ theo từng hạt mỏng manh ấy ùa về, từng lớp từng lớp điên đảo xô nhau, xiết chặt tâm can, dày vò ký ức...
     Tháng Bảy, nắng vẫn ngát xanh nhưng dường như những chiếc lá đã bắt đầu úa màu và mùa thu đà quay trở lại. Mưa cứ thế đổ về, xua đi cái hanh oi cuối hạ, cuốn đi từng chùm bong bóng trắng xóa trên đường cuộn vỡ theo mưa, tan trôi về một nơi nào đó xa xăm, vô định... như một miền hoài niệm hờ treo trên đôi cánh, cứ lặng lẽ bay hoài...
     Tháng Bảy luôn nhắc nhớ trong tôi mọi thứ, về Thầy về Bạn, về những kỷ niệm dưới một mái trường, để rồi, cứ mỗi tháng Bảy về, tôi như trẻ lại, trông ngóng, đợi mong...
Nghĩ cũng lạ, chúng tôi đã bước vào cái tuổi có thể gọi là bên kia sườn dốc, ấy vậy mà cứ như cái thuở còn xanh, cái thuở ngày hai buổi cặp vở đến trường... vô tư, trong sáng...!
Mà thật, có tận mắt chứng kiến cái cách chúng tôi nôn nao, rộn ràng chuẩn bị cho những ngày tháng Bảy mới cảm nhận được tình Sư Phạm đồng môn chúng tôi nó nồng nàn, mãnh liệt thế nào...!
Có tận mắt nhìn những nụ cười trên môi, những lo lắng trên khuôn mặt và cả những giọt nước mắt buồn vui cay cay trên má các chị các anh trong ngày hội ngộ mới thấy hạnh phúc này là vô hạn giữa một đời người ngắn dài hữu hạn...!
     Có thực sự nắm chặt tay nhau, ôm lấy vai nhau, nhìn vào mắt nhau, mới có thể nghe rõ nhịp đập tiếng lòng, mới có thể cảm nhận hơi ấm bạn bè truyền cho nhau chan hòa, nồng thiết...!
Và, có chứng kiến giây phút anh chị em chúng tôi rộn vang bài hát Sư Phạm Qui Nhơn Hành Khúc từ cái bục sân khấu đó, mới cảm nhận được hết sự xúc động đến nghẹn lòng của những cựu giáo sinh chúng tôi, những cựu giáo sinh nay đã già mà lòng vẫn luôn hướng về nơi ấy, nơi có Thầy có Bạn, có ngôi trường nồng thơm mùi hương hoa sứ đã bao năm đưa đón lớp lớp anh chị em chúng tôi sớm tối đi về...
     19 năm rồi! Tháng Bảy và Sư Phạm Qui Nhơn/ Sài Gòn cứ tìm đến nhau như một định số! 19 năm! Từ cái lần ban đầu tôi nghe kể, anh chị em hội ngộ chỉ mười mấy vài mươi, và rồi cứ thế dần tìm về, mỗi lúc một nhiều hơn, mỗi năm một đông hơn... một trăm, trăm rưỡi, hai, ba trăm... con số mỗi lần gặp nhau lại nhiều hơn thế nữa... Thời gian, Thầy cũ Trò xưa giờ tóc đã bạc trắng như nhau, Thầy đi xa đã nhiều mà Trò về nơi ấy cũng không là ít... 
Tôi không quên, hội ngộ Đà Nẵng tháng Ba, một người bạn đồng hương cùng khóa còn háo hức: "TC ơi... hôm nào về Qui Nhơn, gặp nhé...!" Vậy mà, có kịp đâu, chỉ vài tháng sau, bạn tôi đã âm thầm từ biệt mọi người. Một người chị đồng môn Khóa 7, tháng Sáu còn rộn ràng Nha Trang- Trăm Trứng, tháng Bảy chợt nghe tin giã biệt cuộc đời!

                          



     Thế gian này, nghiệt ngã... như lá úa hiu hắt trên cành, ngày tháng chẳng thể đợi mong, vậy nên, thời gian còn lại, mong ta còn khỏe mạnh để được trở về, để ngồi gần bên nhau, dăm ba lần nữa thôi, trong cuộc đời này...
Hãy yêu nhau đi quên ngày u tối
Dù vẫn biết mai đây xa lìa thế giới
Mặt đất đã cho ta những ngày vui với
Hãy nhìn vào mặt người lần cuối trong đời...(TCS)
Vẫn biết cuộc đời là vô thường, cuộc sống là quá mong manh để ta kịp hoài nghi, đố kỵ... thì mình, mỗi ngày hãy chọn một niềm vui, hãy cứ yêu nhau đi, bạn nhé! Hãy tìm đến nhau trong tháng ngày còn lại sau cùng...!
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Cùng với anh em tìm đến mọi người
Tôi chọn nơi này cùng nhau ca hát
Để thấy tiếng cười rộn rã bay...
Mỗi ngày tôi chọn đường minh đi
Đường đến anh em đường đến bạn bè
Tôi đợi em về bàn chân quen quá
Thảm lá me vàng lại bước qua...(TCS)
     Mà thật vậy, mỗi một lần hội ngộ ở mỗi một Tinh Thành, chúng tôi lại hồi hộp đợi chờ... Đợi từng bước chân quen của Thầy của Cô, chờ từng nụ cười vui rộn rã của Anh của Chị, đợi ánh mắt rạng rỡ của Bạn và Em, chờ những dấu yêu xưa có quay bước trở về...?
Thời gian! Vẫn biết thời gian trôi đi có thể làm phai nhòa tất cả, nhưng tôi tin, trên đôi cánh thời gian ấy, nỗi buồn sẽ qua và những ký ức đẹp sẽ mãi là ở lại...
Hãy trao cho nhau muôn ngàn yêu dấu
Hãy trao cho nhau hạnh phúc lẫn thương đau
Trái tim cho ta nơi về nương náu
Được quên rất nhiều ngày tháng tiêu điều...(TCS)
     Mưa đã tạnh. Có bóng chiều nghiêng trên con đường ướt. Bầu trời lam tím và một cánh nhạn xa mờ...!
                                                                             Sài Gòn, tháng 7.2016
                                                                             Châu Thị Thanh Cảm

10 nhận xét:

  1. Trên cả tuyệt vời!

    Trả lờiXóa
  2. Thanh Cảm ơi sao mà sâu lắng thế. TC đã nói hộ lòng cho tất cả đồng môn chúng ta...

    Trả lờiXóa
  3. Đoản văn đầy xúc cảm và hoài niệm...rất đặc trưng của Cam Chau Thi Thanh!...

    Trả lờiXóa
  4. Hay quá chị iu...em thích nhất đoạn..." Vẫn biết cuộc đời là vô thường..."...

    Trả lờiXóa
  5. Hàn Diệu Phươnglúc 22:16 15 tháng 7, 2016

    "Vẫn biết thời gian trôi đi có thể làm phai nhòa tất cả, nhưng tôi tin, trên đôi cánh thời gian ấy, nỗi buồn sẽ qua và những ký ức đẹp sẽ mãi là ở lại..."
    DP rất thích đoạn trên và...cả bài.Cám ơn Thanh Cảm đã nói hộ dùm DP và các bạn những cảm xúc, tâm tư của những người con SPQN... DP nhớ gia đình,thầy cô, bạn bè lắm và đang nao nức sửa soạn hành trang để về thăm quê hương,trường cũ. Mong có dịp hội ngộ Thanh Cảm khoảng cuối tháng 8. Mến, HDP

    Trả lờiXóa
  6. TC đã nói hộ nỗi niềm của bao bạn bè SPQN! Cảm ơn đồng môn SP.

    Trả lờiXóa
  7. Tuyệt vời, sâu lắng và cũng thật ấm áp.

    Trả lờiXóa
  8. Qua bài viết của Thanh Cảm, lòng tự nhủ lòng sẽ cố gắng tham gia tất cả những lần họp mặt của SPQN chúng ta. Hay và cảm động lắm em.

    Trả lờiXóa
  9. Đọc "Trên đôi cánh thời gian" của Thanh Cảm thay lời anh em mình(Cựu GS SP)
    thật êm đềm, trìu mến Những tuần cafe đầu tháng ở Trầu cau hay bao lần họp mặt mỗi khoá, mỗi tỉnh thành là bao lần vấn vương kỷ niệm Nhưng thế gian này không nghiệt ngã như TC nói,mà một "cõi người ta..." thật đáng yêu,cho dù ở hoàn cảnh nào cũng do mình cảm nhận "Hãy trao cho nhau muôn ngàn yêu dấu..." Một ngày nào không xa ,ta sẽ đi về một nơi,và hy vọng sẽnhư nơi này ta đã đến,ta đã trăm năm làm người giáo viên bình dị Chúc TC và anh chi em vui,khoẻ viết thật nhiều những cảm xúc đáng yêu

    Trả lờiXóa
  10. TC ơi! Đoạn văn em viết chạm vào trái tim của chị! Nó quá thật với những nỗi vui, buồn,rộn ràng, háo hức... của những lần họp mặt và chị đã thật sự xúc động khi đọc. Không biết nói gì hơn ngoài cảm nhận em rất, rất là tuyệt!

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...