Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2017

LỖI CỦA AI

                                                                                                                                Đan Thanh




                                     





Một ông tây hẳn hoi. Mắt xanh , mũi cao, tóc vàng hoe, lẽ ra phải có cái tên : Hen ri , Rô be, Đờ Gôn gì đó . Nhưng không, ông này có  tên : Cậu ba , già trẻ lớn nhỏ , bé choi cùng gọi là Cậu ba . Thế thôi.
Ông cùng vợ, mợ ba giạt đến vùng này sau 75, Chẳng ai hỏi họ từ đâu đến , ai cũng nghèo hơi đâu mà hỏi . Một cái chòi lá lè tè ,dựng cạnh miếu thổ thần , dựa vào gốc cây bồ đề là nhà của họ. Gốc bồ đề xưa nay là nơi tụ hội của ông táo , bình vôi,nồi hương , chai lọ và vô số những vật dụng đã qua thời già nua điếc lát từ lâu . Mùa mưa thì quá khổ , còn mùa hè đủ tiêu chuẩn ánh sáng và thoáng mát . Nhiều đêm mưa họ vào miếu thổ thần , một khoảng nhỏ đủ cho hai người ngồi tựa vào bức tường , không xoay trở được nhưng không bị ướt , Miếu thổ thần linh thiêng , trong xóm trẻ con người lớn hễ chặp tối là không dám bén  mãng , theo lời họ thì nơi này không thiếu loại ma nào . Từ ngày có người ở , miếu bớt đi vẻ trầm mặc u uất
Kiếp trước người xóm núi ăn ở ra sao mà kiếp này chịu tội , hai vợ chồng nhà Tây này giạt tới và chịu  tội cùng họ
Sau 75 , người , đất đai, trâu bò , hoa lá... cùng vào hợp tác xã . Họ đi làm theo kẻng và nhận công điểm . Tiếng kẻng mở đầu và kết thúc mọi thứ .  Hồi trước họ cũng nghèo nhưng không đói rách thảm hại như tá điền của Bá Kiến, Cửu Hội của ông Ngô Tất Tố . Nay thì những nhà đông con đói  vàng mặt , tình cũng cạn như gạo trong hủ. Cha mẹ già ăn xong lưng chén , cố đưa cái chén sạch trơn về phía con dâu, khi nào mỏi tay thì bỏ đũa đứng lên, anh con trai cúi gằm nhai nuốt trệu trạo không nói một lời
Mùa hạ , trời không mây, không có gió chỉ có một khối cầu lửa treo lơ lửng trên đầu , nắng trút xuống chói chang , oi bức . Trên nhưng thửa ruộng khô quánh , họ đứng thành hàng ngang không ngừng bập những lưỡi  cuốc mạnh mẽ vào đất . Mồ hôi đổ ra thành dòng , mồ hôi đổ ra từ thịt từ da có khi từ xương , nhễ nhại ướt đẫm .
Ông Kiểm tuy già mà cuốc nhanh nhất ,đã tới đầu bờ, ông ngồi bệt xuống, mắt hoa,  tai ù ông nhớ mang mang lời của chủ nhiệm hợp tác xã , lặp đi lặp lại trong hội trường thôn, cái ưu điểm của xã hội : làm việc tuỳ sức ăn tiêu tủy cần . Ông chửi mẹ cái ưu điểm đó rồi vấn thuốc
- Phong kiến , đế quốc đã cút đã nhào rồi hả cháu
   - Bác nói gì ?
- Thì tao nói bọn bóc lột, đàn áp đã tiêu rồi
Chưa biết nói sao thì bác hỏi tiếp :
- Sao mày bỏ học , nghe nói mày thi đậu rồi , sao bỏ học con ?
_ Lý lịch có vấn đề bác ạ
- Vấn đề, vấn đề gì
Giọt mồ hôi chảy vào mắt cay xè, cô gái nhắm mắt lại , ánh sáng biến mất nhưng có vô số đốm nhỏ lập loè bay loạn xạ trước mặt
Một con chim dang rộng đôi cánh chao nghiêng, chừng như không tìm thấy gì nó bực tức , giận dữ lao vút lên như muốn đâm thẳng vào khối lửa trên cao kia
Cùng với mọi người cậu mợ Ba ngồi chen nhau trong bóng mát lưa thưa của bụi tre đầu bờ . Lá queo lại rủ xuống , kiệt sức dưới cái nắng như nung . Cả hai đều kiệm lời . Cậu Ba ngu ngơ ,ai nói gì cũng cười , nhưng rất tốt bụng cậu sẵn sàng giúp mọi người . Có lần cậu bớt lúa công điềm của mình cho dâu nhà bác Kiểm mới sinh con . Không hiểu sao chủ nhiệm biết được , họ gọi cậu Ba lên viết kiểm điểm , câu không biết viết thế là họ phạt bằng cách trừ công điểm .
Chỉ có bác Kiểm đến hỏi ông chủ nhiệm lý do bị phạt , chủ nhiệm trả lời :
- Việc này của lãnh đạo , không phải là việc của bác
Ông quay đi và chữi thầm .
- Bác chữi ai ?
- Tao chữi mẹ cái thằng Tây Cậu Ba , đói mà còn bày đặt cho lúa người khác .
Cậu Ba có những cử chỉ , việc làm giúp đỡ mợ Ba nơi đông người , mợ Ba đã quen nhưng với bà con xóm núi thì thật lạ lẫm , cái gene văn minh trở thành trò cười . Họ cười , cậu Ba cũng cười
- Sao không về Tây ?
- Tây gì , tây đui thì có
- Ừ thì tây đui, tui đây cũng đủ rồi
Không máu mũ ruột rà nhưng ai cũng thương hai vợ chồng nhà Tây này .
Cuộc sống cơ cực tưởng sẽ trôi đi ...

Một hôm, chừng đã khuya, có một nhóm người đến lều Cậu Ba , họ la mắng nạt nộ rồi lôi cậu Ba đi , mợ Ba chạy theo van xin, họ gạt ra đuổi về nhưng mợ cứ chạy theo.
Mợ Ba ngồi bệt xuống thềm , nghe tiếng được tiếng mất : gián điệp, cài cắm , khảo cho ra ...
Mợ ngồi suốt đêm ở ngoài cổng và cả ngày hôm sau không ăn, không uống , khóc lã người ,
Lúc gần chiều  mợ hé mắt nhìn một bóng người xiêu vẹo bước ra, áo quần rách bươm, mặt mày sưng húp ...lúc đầu mợ Ba ngờ ngợ nhưng kịp nhận ra mái tóc vàng , mợ nhào tới vừa lúc câu Ba khuỵ xuống ,
Không bước đi được họ ngồi tựa vào nhau bên đường . Cũng may gần một tiếng đồng hồ sau, có một chiếc xe bò chở rơm ngang qua :
- Trời ơi, Cậu Ba
Bác Bốn cùng cậu con trai bỏ hết rơm xuống chỉ lót một lớp trên xe , họ khiêng cậu ba lên và giục mợ Ba đi về ...
Xóm núi xơ xác phủ một màu vàng , rớt xuống từ đám mây cháy xém trên bầu trời . Những mái nhà bạc phếch, hàng rào đổ nghiêng, những cái tơi , cái nón buồn bã không biết mắc vào đó tự bao giờ . Mấy đụn rơm vàng vọt, những người đàn bà lam lũ trên đường diễu qua trước mắt , tất cả đều thê lương .
Cả người Cậu Ba bầm tím , hai mắt cá chân sưng to . Vệt máu bên khoé miệng khô lại đen xỉn . Đến khi đút cho Cậu  Ba muỗn cháo , mợ Ba mới thấy hai cái răng cửa không còn , mợ khóc nấc lên. Cậu Ba khó nhọc đưa cánh tay quàng lấy mợ


- Hay là mình tìm một nơi khác .
Mợ Ba hơi bất ngờ vì lần này cậu Ba nói nhiều , nói dài , mợ hiểu
Đi đâu ,ở đâu cũng cơ cực cũng đói nghèo , xóm núi này mình đã quen rồi .
Mợ Ba chỉ còn biết khóc ,hai mảnh đời đau khổ tìm đến nhau tưởng cái khổ sẽ vơi đi , ai ngờ lại tăng lên ngùn ngụt , không có điểm dừng .
Bóng tối đặc quánh nuốt chửng  cả cây cối nhà cửa. Họ ngồi im mắt mở to mà không trông thấy gì .

If you born poor , it's not your mistake
But if you die poor, it's your mistake ( Bill Gates )
Có khi trật lất .


P/S Ông Bill Gates có nói câu này không , tui chưa biết rõ

1 nhận xét:

  1. Chị Dan Thanh ơi..
    tui có ghé qua đây ..và dã đọc rồi..

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...