Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012
Một Thủa Yêu Đàn - Hoàng Trọng - Lệ Thu
Một Thuở Yêu Đàn
Tác giả: Hoàng Trọng
Nghe tiếng thời gian âm thầm đưa
Ngẩn ngơ thương nhớ đến cung đàn xưa
Một mùa trăng đã vắng xa đường tơ
Heo may gió rét từng mùa
Ôi thơ mộng đâu còn nữa !
Tôi vẫn tha thiết yêu ngày xưa
Ngày nao say đắm với cung đàn mơ
Ngày nao hai đứa dưới trăng mùa thu
Hôm nao hát khúc tạ từ
Hôm nay sầu lắng tâm tư
Một mùa thu xưa, dưới vầng trăng
Hai đứa đã hơn một lần mơ
Nào ngờ duyên tơ đã chìm trong thương nhớ
Đã trôi vào xa xưa
Ai biết thương nhớ bao giờ nguôi
Lạnh lùng trong cánh lá khô nhẹ rơi
Tìm dư âm cũ nhớ nhau mà thôi
Đêm đêm dõi bóng một người
Tôi đi tìm thuở xa xôi.
Nhãn:
Music,
Nghe nhạc,
Video Music
Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012
Chương trình tham quan ĐÀ LẠT & dự họp mặt kỷ niệm 50 năm Kỷ niệm ngày thành lập trường SPQN 1962-2012
Nhận lời mời của BLL Cựu GS SPQN tại Đà Lạt, một số anh chị CGS SPQN tại Saigon dự trù tổ chức một chuyến đi lên Dalat để chung vui họp mặt cùng tham quan thành phố cao nguyên Dalat. Xin gợi đến quí anh chị cùng quí Thầy Cô chương trình chuyến đi. Quí Thầy Cô cùng các anh chị nào muốn tham dự xin mau chóng liên hệ với nhóm tổ chức.
BLLSPQN
Cty du lịch ANH VŨ
Kỷ
niệm ngày thành lập trường SPQN 1962-2012
Từ ngày 11/12 – 13/12 -2012
A DZũ 01266779354
BLLSPQN
Cty du lịch ANH VŨ
145 đường Bàu Cát 2 f.12 Tân Bình
Mb: 0903929720
Chương trình tham quan ĐÀ LẠT & dự
họp mặt kỷ niệm 50 năm
Do các anh chị cựu giáo sinh SPQN tại Saigon
tổ chức
Ngày thứ nhất : 11/12 ( thứ ba )
·
8g Khởi hành taị nhà hàng Trầu Cau Gia Định 298
Nguyễn Văn Đậu
·
11h30 Ăn trưa
tạ nhà hàng Đông Quây La Ngà
·
16h Tham quan thiền viện Trúc Lâm
·
17h Nhận phòng tại khách sạn Hồng Hà
·
18h 30 Ăn tối
tại nhà hàng Thiên Hương
·
19h30 Café –giao lưu với bạn bè tại Đà Lạt
·
21h về ks và lang thang
chiêm ngưỡng vẻ đẹp về đêm của phố núi
Ngày
thứ hai 12/12 ( thứ tư )
·
7h30 Ăn sáng ( buffe )
·
9h Dự họp mặt với cựu giáo sinh-SPNQ
tại Đà Lạt ( có chương trình riêng từ 9h-
12h )
·
12h30 Về lại khách sạn
·
15h Tham quan đồi mộng mơ- nhà thờ Domen –
chùa Tàu…( tùy đoàn )
·
17h30 Cơm tối tại nhà hàng Việt Nam
·
19 h Dự múa
cồng chiêng tây nguyên tại chân núi Lâm Giang
·
( có uống rượu cần và ăn thịt rừng
& cùng múa hát…)
·
21 h30 Về k/s nghỉ ( …đi dạo phố đêm nếu thích )
Ngày
thư ba 13//12 ( thứ tư
*
7h Trả
phòng
* 7h30
Ăn sáng phở Việt
*
8h Lên xe về lai tp HCM
* 10h Ghé
trà café Tâm Châu ( uống miễn phí …và mua đặc sản Đà Lạt )
* 12h
Ăn trưa tại khu du lịch Madagui ( Võ Ngọc Chuyển TGĐ )
Sau khi nghỉ ngơi tham quan nếu thích…rồi về
tp . ------------------------------ ------------------------------ ------------------------------ ------------------------------ ------------------------------ --
Ghi chú :
* Chi phí
1.500.000đ/người ( bao gồm nước suối 2chai/ngày , khăn lạnh ,nón du lịch vé tham quan)
.
Xe đời mới 2012
·
Công ty mua bảo hiểm
cho đoàn tham quan trong thời gian trên
. Đến ngày 5/12 chúng ta phải có số người đăng ký đi chính thức và ký hợp đồng
·
Cty Anh Vũ chúc quý
khách có một chuyến đi chơi thỏa mái vui vẻ ,thân tâm an lạc
.
Mọi chi tiết xin liên hệ :
Mr : Thận 0903929702 ( Chịu trách nhiệm chính )
Đây là tour dự kiến của cty, anh chị có thể góp ý thêm để tour hấp dẫn hơn. Rất chân thành cảm ơn.
Mọi góp ý xin liên hệ email : letrungthan@gmail.com
Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012
Lời Chúc Mừng Của Thầy Đàm Khánh Hỷ.
Nhân
ngày Nhà Giáo Việt Nam
20-11-2012, tôi xin gửi đến
Đàm Khánh Hỷ, nguyên gs.SPQN
CON TRÂU
“ Thằng Cuội ngồi gốc cây đa,
*
“Trâu ơi, ta bảo trâu này,
Trâu ra ngoài ruộng trâu cày với ta.
Cấy cày vốn nghiệp nông gia,
Ta đâu trâu đấy ai mà quản công.
Bao giờ cây lúa trổ bông,
Thì còn ngọn cỏ ngoài đông trâu ăn.”
Đàm Khánh Hỷ
Các Thầy, Cô Cựu Giáo
Sinh Sư Phạm Qui Nhơn 1962-1972,
Các vị nguyên Hiệu trưởng và Giáo sư
SPQN,
Cùng tất cả Đại Gia
Đình Sư Phạm Qui Nhơn,
Lời chúc sức khỏe,
thân ái, và cùng tiến bộ.
Hình ảnh con trâu có mặt trong hầu hết hoạt đông của con
người, từ thô kệch cho đến tinh tế, từ ngu ngơ cho đến khôn ngoan, từ
hung dữ cho đến thuần hậu, … Đối với nhà nông, nếu con trâu là đông vật
hoang dã dễ thuần dưỡng và góp nhiều công lao cho nền văn minh lúa
nước, thì đối với nhà giáo, cái “Tâm” là đối tượng ưu tiên phải
được thuần hóa, từ đó mọi chuyện của con người sẽ được giải quyết nhẹ nhàng.
Để thay lời muốn nói, tôi xin gửi đến
Diễn Đàn Sư Phạm Qui Nhơn bài thơ “Con Trâu” để làm đề tài suy gẫm trong ngày “
Nhà Giáo “.
CON TRÂU
“ Thằng Cuội ngồi gốc cây đa,
Để trâu ăn lúa gọi Cha hỡi hời….
Cha còn cắt cỏ trên trời,
Mẹ thì cưỡi ngựa đi mời quan viên.”
*
Chăn trâu thì phải theo trâu.
Chăn trâu thì phải theo trâu.
Theo ai Cuội lại lên ngồi gốc đa,
Hay là mơ chị Hằng Nga,
Cuội lên ngồi gốc cây đa đỡ buồn?
* “ Trâu khôn ăn cỏ đồng ta,
Dẫu rằng cỏ tốt chẳng qua đồng người.”
Tham chi bó cỏ trên trời,
Mẹ Cha thằng Cuội ra người lao đao!
*
-Trần gian hết cỏ rồi sao,
Phải lên cắt cỏ trời cao thế này?
-Trần gian cỏ để trâu cày,
Thiên Đàng là cỏ cho bầy trâu “hoang”
*
Trâu ai ăn lúa ngoài đồng,
Ngựa Má thằng Cuội chạy quần, chạy quanh.
Trâu chăn, ngựa nhốt yên lành,
Khỏi lo trâu dại, khỏi thành ngựa hoang.
*
Trâu cày chẳng quản gian nan,
Chẳng thèm lúa mạ, chẳng màng công phu.
Trâu chăn dẫu ở trên trời,
Còn ham ăn lúa của người trần gian.Cuội lên ngồi gốc cây đa đỡ buồn?
* “ Trâu khôn ăn cỏ đồng ta,
Dẫu rằng cỏ tốt chẳng qua đồng người.”
Tham chi bó cỏ trên trời,
Mẹ Cha thằng Cuội ra người lao đao!
*
-Trần gian hết cỏ rồi sao,
Phải lên cắt cỏ trời cao thế này?
-Trần gian cỏ để trâu cày,
Thiên Đàng là cỏ cho bầy trâu “hoang”
*
Trâu ai ăn lúa ngoài đồng,
Ngựa Má thằng Cuội chạy quần, chạy quanh.
Trâu chăn, ngựa nhốt yên lành,
Khỏi lo trâu dại, khỏi thành ngựa hoang.
*
Trâu cày chẳng quản gian nan,
Chẳng thèm lúa mạ, chẳng màng công phu.
Trâu chăn dẫu ở trên trời,
*
“Trâu ơi, ta bảo trâu này,
Trâu ra ngoài ruộng trâu cày với ta.
Cấy cày vốn nghiệp nông gia,
Ta đâu trâu đấy ai mà quản công.
Bao giờ cây lúa trổ bông,
Thì còn ngọn cỏ ngoài đông trâu ăn.”
Đàm Khánh Hỷ
Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012
TRỞ VỀ…
Diệu
Thơ.
Hai tiếng trở về, ngắn, gọn và giản dị.
Nhưng đối với tôi là cả một quá khứ, vui, buồn và sợ hãi mà đã 32 năm trôi qua,
mỗi lần nhớ lại vẫn thấy vương vấn trong lòng.
Trước giải phóng, gia đình chúng tôi có một
cuộc sống tạm gọi là ổn định. Ông xã hành nghề kiến trúc, còn tôi là giáo viên
tiểu học.
Thế nhưng cuộc sống của gia đình chúng tôi
đã xáo trộn khi miền Nam được giải phóng. Vì sau tháng 4 năm 1975, chồng tôi
không còn tiếp tục công việc cũ nên gia đình gặp nhiều khó khăn. Riêng tôi vẫn
trở lại nghề giảng dạy của mình. Lúc đó, tôi đứng lớp 3, một cấp lớp tôi cho là
lý tưởng với một người quá bận rộn công việc gia đình như tôi. Cuộc sống kéo
dài 5 năm khá vật vã đã khiến cho tôi có quyết định phải ra đi để thay đổi. Mặc
dầu, tôi biết rằng phía trước mặt sẽ là muôn vàn sự nguy hiểm trùng trùng đang
chờ đón!
Gia đình tôi đã ra đi khi cậu con trai út
của tôi chỉ mới tròn 2 tuổi. Vào tháng 6 năm 1980, trên chiếc tác rán, chứa 99
người cả lớn và nhỏ. Chúng tôi giã biệt Sài Gòn. Có một điều là đến nay trải
qua bao nhiêu năm tháng, khi nghĩ tới tôi vẫn còn sợ hãi! Là khi tàu chúng tôi
vừa ra khỏi cửa sông thì gặp một chiếc tàu tuần tiễu chặn bắt. Mọi người ai
cũng hoảng hốt! và cứ nghĩ rầng đời mình thế là chấm hết. Nhưng rồi cũng được bình
an ra đi . Tiếp đến lại gặp hải tặc. Tất cả mọi người run sợ, mặt mày tái mét.
Trước khi ra đi, tôi đã nghe kể rất nhiều về sự tàn bạo của tụi cướp biển nhưng may sao sau khi vét lấy hết tài sản. Chúng
tôi đã được tha và tiếp tục đi tiếp. Sau
2 ngày lênh đênh trên biền vừa đói, vừa khát, vừa lo sợ… tàu của chúng tôi cũng đã đến nơi.
Nước Úc nơi tôi may mắn đến, thật là bình
yên như quê hương mình lúc tôi còn bé.
Khi đặt chân đến đây, đất khách quê người.
Trong tay không có một cái gì. Tiếng Anh không phải tiếng mẹ đẻ. Tất cả bắt đầu
một cuộc sống mới! Gia đình tôi gồm 5 người. Các con tôi lúc đó còn quá nhỏ!
Tôi rất vất vả, bận rộn việc gia đình nhưng vì cuộc sống vẫn phải tìm việc làm.
Tôi đã làm bất cứ việc gì để có tiền như
rửa chén, phụ bếp...
Cuộc sống cứ thế mà trôi qua. Tôi không còn
thì giờ rảnh rỗi để mà suy nghĩ, để nhớ về quê nhà. Khi rời quê hương là tôi đã
nghĩ rằng mình vĩnh viễn không bao giờ có ngày
trở về .
Thời gian trôi nhanh, 5 năm rồi 10 năm lúc
nào không hay. Con cái tôi đã khá lớn . Đứa nhỏ đã 12 tuổi. Năm 1990 tôi có
nghe nói Việt Nam đã mở rộng chính sách là mọi người có thể trở về. Trong tay
cầm hộ chiếu, vé máy bay và visa vào Việt Nam, tôi vui mừng vô hạn, hồi hộp kèm
theo lo sợ. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi đặt chân về quê nhà?
Từ Sydney đi Thái Lan và thêm hơn 2 tiếng
từ Thai Lan về Việt Nam. Sau 10 tiếng bay Tân Sơn Nhất đã hiện ra trước mặt
tôi.
Qua khung cửa sổ, tôi đã nhìn thấy ruộng đồng, cây cối
, nhà cửa… Nước mắt không biết từ đầu chảy dài trên má. Tôi đã khóc! Khóc vì
mừng! Khóc vì vui! Tim tôi đập loạn cả lên như muốn ngừng. Tôi nhủ thầm : Sài Gòn
ơi, tôi đã trở về!
Nỗi hân hoan cùng lo sợ lại xuất hiện. Nhưng mối lo
lắng sợ sệt biến mất! Khi tôi nhìn thấy những khuôn mặt thân quen đầy đủ anh
chị em đang chờ tôi. Mọi người ai cũng vui mừng khi gặp lại cô em út sau nhiều
năm xa cách..
Sau chuyến trở về đầu tiên đó, tôi đã trở về
lại quê nhà nhiều lần . Hầu như mỗi năm tôi đều trở về .Tôi đã đi khắp đó đây
.Tôi gặp lại bạn bè thân thương. Tôi kiếm tìm quá khứ đã đánh mất? Người thân
và bạn bè thì tôi đã gặp nhưng quá khứ thì đã là quá khứ mất rồi?!
Tôi đã ở Úc 32 năm. Úc là quê hương thứ hai
của tôi và tôi sẽ dùng chân cho đến hết cuộc đời mình.
Trong đời một con người có thể có nhiều lần
trở về. Riêng tôi có hai lần trở về. Một là vào năm 1990 và sẽ còn một lần nữa,
chưa biết lúc nào? Lần trở về thứ hai này, tôi sẽ ở lại vĩnh viễn, nơi tôi sinh
ra và lớn lên. Không nói chắc các bạn cũng biết đó là lúc nào rồi?
-Lúc tôi từ giã cuộc đời này.
Úc Châu cuối xuân 2012
CHUYỆN BÂY GIỜ TÔI KỂ… - Thơ - Thanh Cảm
( Viết tặng bạn bè và những học
trò cũ của tôi cùng em Minh Thành
ở trường Hải Cảng Qui Nhơn nhân ngày Nhà Giáo
Việt Nam 20/11)
Thanh Cảm
Tuổi hai mươi,
tôi vào đời với nhiều hoài
bão
Đẹp cuộc đời và đẹp cả những
ước mơ
Cô giáo trẻ,
bên ngôi trường cùng đàn
em thơ nhỏ
Tựa thiên thần,
dang đôi cánh em bay…
Rồi cuộc sống,
không là mơ như những vần thơ đẹp
Bao thăng trầm và thêm
những bão giông
Con đò đưa chưa cập vào
bến đợi
Sóng dập mưa vùi tan tác
giấc mơ xa…
Sau đau thương tôi trở về
quê mẹ
Biển vẫn ngọt ngào, biển
vẫn hát chiều nay
Giấc mơ xưa lại ươm mầm
trổ lá
Tôi lại bên em và lại tiếp
cuộc hành trình…
Trường tôi đến mang cái
tên mộc mạc
Ôm cả ân tình của “ Hải Cảng”
quê hương
Tôi và em tôi, lại từng
ngày đến lớp
Cùng vượt bao khó khăn bao
vất vả đời thường!
Học trò tôi sống ở vùng Cảng
biển
Nơi sớm chiều rong ruỗi chuyến tàu xa
Sóng dập dềnh mang thuyền
ra khơi lạ
Chiều hoàng hôn thuyền đầy
cá quay về!
Tôi và em mang tâm hồn của
biển
Mộc mạc chân tình như sóng
gió quê hương
Những cái tên giờ tôi còn
vẫn nhớ…
“ Thành, Tuấn, Ngọc, Nga,
Lâm, Hải, Thu, Hiền…”
Những tháng năm bên ngôi
trường yêu mến
Cùng bạn bè, tôi không thể
nào quên
Nào các chị “Nguyệt, Mai,
Đa, Oanh, Thăng, Thúy…”
Cùng các bạn các anh “
Lan, Châu, Phương, Dũng, Dinh, Sanh …”
Năm tháng trôi,
tôi theo chồng về một miền
quê lạ
Nắng gió cuộc đời cùng mỗi
bước chân qua
Quảng Ngãi xa, tôi làm dâu xứ
khác
Bao nỗi nhọc nhằn khó nhọc
lại đeo mang!
Nơi tôi đến miền Trung du
nghèo khó
Chiến tranh qua, để lại những điêu tàn…
Trường tôi dạy cheo leo triền
dốc nhỏ
Học trò tôi, thương lắm một
miền quê!
Rồi cứ thế, tháng năm như
dòng nước…
Vẫn cứ trôi theo dòng chảy thời
gian
Tôi vẫn đi bên bộn bề cuộc
sống
Làm người đưa đò trên bến
nước sâu nông!
Và, ngày đó… mùa thu năm tám
chín
Qua khó khăn, tôi vào lớp
nâng cao
Một buổi sáng, vừa đến bên
cửa lớp
Có một thanh niên trẻ tuổi
kiếm tìm…
Hành lang rộng và chàng trai
xa lạ
Có ánh mắt nào như nhớ như
quên…?
Trên mỗi bước đi khập khiễng
tật nguyền
Tôi chợt vỡ,
em học trò xưa bên ngôi trường Cảng cũ!
Tôi không quên em học trò
ngày ấy
Dáng hiền ngoan và nhỏ nhắn
của tôi
Ngày từng ngày tôi bên em
nhắc nhở
Vượt qua tự ti và mặc cảm giữa cuộc
đời…!
Tôi vẫn tin em bước qua sóng
gió
Ngẩng cao đầu và hướng tới
tương lai
Dù đôi chân em ngày xưa, giờ
vẫn thế…
Nhưng em vững tin hơn trên
từng bước đường đời!
Em và tôi cùng khoa nhưng
khác lớp
Em nhận ra tôi trong một sáng
giảng đường
Em nhận ra tôi phải chăng qua
hình dáng?
Và tên của tôi, em vẫn nhớ
không quên?
Em vẫn thế, vẫn thông minh
ngời sáng
Vẫn long lanh trong đôi mắt
thẳm sâu
Tôi và em tuy hai bờ thế hệ
Nhưng,
em đã cho tôi nhận ra
nghĩa sống ở đời!
Cô trò tôi bùi ngùi ngày gặp gỡ
Chợt ngỡ ngàng qua những tháng
năm xa
Như trong tôi thời gian quay
dần lại
Bao thương yêu ngày tháng cũ
trở về…
Rồi một sáng hai mươi - mười
một
Khoa chúng tôi gặp mặt ở giảng
đường
Thay mặt sinh viên, em đôi
dòng cảm nghĩ
Và em lại rạng ngời bên những
ý văn hay!
Dưới giảng đường, tôi bên hàng
ghế nhỏ
Nghe tiếng nói em, hình ảnh cũ
lại về…
Ngôi trường xưa và hàng cây thay
lá
Sáng đông về lác đác rụng đầy
sân…
Rồi bỗng nhiên em nhắc về ngày
ấy…
Em vẫn không quên cô giáo thuở
nào
Cô giáo cũ mà lòng em tâm
nguyện
Cố gắng học hành trả nợ ơn xưa!
Tên của cô, em gọi tên Thanh C…!
Tôi bỗng nghe mặn ngọt thấm bờ
môi
Vẫn khập khiễng đôi chân,
em nhẹ nhàng bước xuống
Đến bên tôi, em như vẫn ngày
nào…
Em trao cho tôi bó hoa hồng
nhỏ
Như trao cho tôi cả một tấm
lòng
Của một người trò nhỏ vẫn ước
mong
Bên lớp học ngày nào, tôi
những thường dạy dỗ!
Cả giảng đường bỗng nhiên nín
lặng
Tôi ôm em, ôm cả những nỗi
niềm
Tình Thầy Trò dễ có thể nào
quên?
Trong đông sớm chừng nghe lòng
ấm lại!
Rồi từ đó, tôi em không gặp
nữa
Bó hoa xưa tôi giữ tận bây giờ
Từng cánh hồng khô, bao mùa
rồi vẫn nở…
Tháng mười một về… tôi lại
thấy rưng rưng…!
Và hôm nay lại một mùa Nhà
Giáo
Từng cánh thiệp xa,
và từng dòng tin nhắn bay về
Học trò xưa,
bao năm xa xôi
mà lòng luôn nhớ…
Cánh hoa ngày nào lại nhẹ tỏa một mùi hương…!
Sài Gòn, tháng 11/2012
Thanh Cảm
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)