Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

Đêm giã từ Trường Sư Phạm Quy Nhơn - Thơ - Huỳnh Vô Thường


Đêm Quy Nhơn gió biển thành men rượu
Thổi qua hồn trong suốt trăng sao
Hương Tôn Nữ bên thềm hoa cũ
Chợt bay về thơm ngát chiêm bao

Đêm Quy Nhơn người quên hay nhớ
Vạt áo gần bỗng nhớ tình xa
Ta gói cả trăm năm vào một thuở
Khi chia tay biển gác bóng trăng tà

Đêm Quy Nhơn mặt trời trong mắt
Chợt sáng đời nhau phút ngậm ngùi
Ta vấp ngã trên quầng mi khao khát
Rơi xuống bờ ảo vọng của đêm vui

Đêm Quy Nhơn nồng thắm chưa nguôi
Mà mưa gió oằn đau hồn ngọn cỏ
Hai trái tim có chia dòng máu đỏ
Khi một người ở lại, một người đi?

Đêm Quy Nhơn chẳng nói câu gì
Gió khuya tạc nỗi buồn trên trán ngọc
Sương rơi rơi lạnh dần vào mái tóc
Người bên trời áo lộng một màu trăng


Đêm Quy Nhơn…Đêm nay xa Quy Nhơn
Và xa cả bàn tay ấm lạnh
Ta ra đi chuyến xe đời hiu quạnh
Ở cuối trời có ánh mắt buồn trông?!

H.V.T
(Khóa 5- Tel: 01202664485)

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2011

Hình Niên Giám lớp Nhị 2 - K4 (1966 - 1967)


Xin Click vào hình để xem rõ hơn...

CUỐI NĂM NHỚ TRỊNH CÔNG SƠN - Và Tháng Ngày Lận Đận…

Tạp Bút
Mang Viên Long


          Ở quê, khi nghe tin Trịnh Công Sơn mất tại Saigon vì bệnh tiểu đường vào lúc 12 giờ 45 phút ngày 01 tháng 4 năm 2001 ( nhằm ngày mồng 8 tháng 3 Tân Tỵ) – tôi không có diều kiện vào Saigon ngay để được tiễn đưa anh lần cuối. Một năm trước, tôi cũng được bạn văn thông báo một ít tin tức về anh-nhất là về tình trạng sức khỏe ngày mỗi suy kém mà anh không giữ được sự điều độ, hay giới hạn trong sinh hoạt thường nhật. Tôi cũng được biết anh bị bệnh gan và thận khá lâu-nhưng lại mất vỉ bệnh tiểu dường.
          Không vào Saigon được trong ngày linh cửu anh được quàng tại chùa Vĩnh Nghiêm là một niềm ân hận với tôi-nhưng tôi lại nghĩ-sẽ viết “ đôi điều về anh”-để tỏ lòng thương tiếc anh,  như thắp một nén tâm hương gởi theo anh-cho lòng vơi bớt  phần nào sự ân hận, băn khoăn vì nghịch cảnh hiện tại của mình!
          Nghĩ là vậy-mà không viết được gì! Nhiều nhà nghiên cứu, phê bình-nhà văn-thơ-nhạc sĩ lớn, thân hữu của anh mọi miền  ( trong và ngoài nước ) viết  khá nhiều về anh-một thiên tài âm nhạc Việt Nam-nhin chung, toàn là những bài ngợi ca tài năng anh đã cống hiến cho nền âm nhạc qua hơn 600 ca khúc trong suốt chặng đường sáng tác ( hơn 40 năm ) khởi đầu từ năm 17 tuổi ( 1956 ) với hai ca khúc “ Sương Đêm, “ , “ Sao Chiều “ và “ Ướt Mi “ ( được nhà An Phú XB năm 1959). Trong không khí  “ vàng son của tài năng Trịnh Công Sơn khi đã thành danh“, tôi không thể viết “lùii lại” về chặng đời – có thể gọi là “ lận đận” của anh như tôi đã từng biết về anh những năm đầu thập niên 60.
            Tôi lại tự nghĩ-viết về cái quá khứ gian khó, những tháng ngày lận đận của tài năng TCS cũng là một điều nên làm. Viết về một thiên tài-không hẳn chỉ nói đến các thành công, sự vinh quang- mà cũng cần biết đến chặng ngày truởng thành vươn lên trong gian khó của tài năng ấy. Như một kỷ niệm vui. Một bài học cần thiết để học hỏi.. Những ngày cuối năm-ngồi buồn-lại nhớ đến anh và chặng đời tuổi trẻ của mình-tôi viết những dòng tuởng nhớ này để ghi lại vài kỷ niệm một thời…

Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011

Thăm Thầy Đặng Văn Bồn

Vừa qua một số Thầy cùng bạn bè GS SPQN đã đến thăm Thầy Đặng Văn Bồn đang dưỡng bệnh tại nhà riêng; có mặt trong chuyến đi gồm : Thầy Hoàng Hy, Anh Nguyễn Dũ, Thành K10, vợ chồng Chí Hải + Bích Tuyền K8, Nhu Lam (?), Thạch K11...
Dưới đây là một số hình ảnh của chuyến đi... Cám ơn anh Chí Hải đã gởi hình ảnh và thông tin.




ĐOẢN KHÚC THU.

                     Phương Uyên.
 (Cảm tác qua email của một người bạn.)

          “…Bây giờ Cali đang vào thu. Khí hậu thay đổi một cách nhanh chóng. Chỉ cần một vài cơn gió lành lạnh thổi là đã biết thu đang về.
          Chao ôi! Thu đã đến rồi sao?
          Thu trước vừa qua mới độ nào!
                                    ( Chế Lan Viên )
          Trên con đường đi làm, những hàng cây hai bên đường thoáng chốc! lá xanh bắt đầu chuyển sang sắc vàng và rồi chỉ vài ngày sau, lá cây vàng rực cả lên. Từ dưới chân đồi nhìn lên trên đồi cao ta bắt gặp một màu vàng trùng trùng ngút ngàn. Chiếc xe chạy suốt cả một đoạn đường hàng chục cây số hai bên đường chỉ loang loáng một màu vàng tươi óng ánh… Rồi theo gió lá vàng bắt đầu rơi tràn ngập cả mặt đất! Ngập cả con đường và cả lối đi về! Lá vàng bay bay lả tả cho đến khi cả đất trời, cả cảnh vật đều nhuộm một sắc vàng. Cả một không gian thu là thu.
          Gió thu se sắt nỗi buồn
          Đỏ vàng chiếc lá nhẹ nhàng buông rơi
          Tình yêu khoác áo mây trời
          Rừng thu gom nhặt lá vàng ngẩn ngơ.
                                                            ( DM )

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Biển _ Sóng - Thơ - Đông Oanh


Sóng hờn ai giận ai
Mà lặng im không nói
Chỉ xô bờ bãi cát
Cho Biển sầu chơi vơi!

Giữa mênh mông Sóng vỗ
Lòng Biển luôn hải hà
Mang tình yêu mãi mãi
Dù Sóng hoài xa xôi!

Sóng vui cùng Thuyền mới
Thuyền đến đi muôn nơi
Sóng bơ vơ réo gọi
Thuyền vẫn tít mù khơi!

Một ngày kia Sóng mỏi
Mới thấy Biển vô cùng
Tình đại dương sâu thẳm
Đợi Sóng hoài ngàn năm!

Đông Oanh ( 9/2011 )

Thăm trường cũ - THƠ - NGUYỄN SĨ HỨA

                             Trở về thăm trường cũ
                             Những vòm mái khô gầy
                            Tháng năm mài hao khuyết
                           Rưng rưng và cay cay

                           Cánh cổng ngày hai buổi
                          Tới lớp và tan trường
                          Đợi ai và ai đợi
                         Những dấu bàn chân vương
                       
                        Sân trường màu rêu xám
                       Tháng năm bồi thêm lên
                       Bây giờ nơi ta đứng
                      Ngày xưa… nhớ hay quên?
           
                     Lá xanh rơi đâu hết
                    Đón thu hóa sắc vàng
                    Mây giờ bay đâu hết
                   Để bầu trời mênh mang
                
                 Trở về thăm trường cũ
                Bạn xưa còn bao nhiêu
               Thầy xưa – người thiên cổ
              Giấm lòng mình xanh rêu.
                                              N.S.H ( Khóa 2)

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

Vệt nắng cuối ngày.


                            Irene.
          …Một ngày như mọi ngày, đi về một mình tôi…

          Hôm nào cũng vậy, buổi sáng, khi mọi người trong nhà đi làm hết. Căn nhà trở nên yên tĩnh và rộng thênh thang. Tôi thường ra trước hiên nhà, ngồi xuống chiếc xích đu. Một mình lơ đãng ngắm những giò phong lan đang ra hoa, nhìn những chùm hoa khế nhỏ màu tim tím trong cái chậu kiễng hay những chùm hoa giấy màu đỏ trắng rập rờn trước cổng.
          Cái hẻm cụt vắng vẻ đìu hiu. Xung quanh im ắng! Đến nỗi tôi nghe rõ cả tiếng gió thổi nhẹ lay động khe khẽ những chiếc lá. Một con chim nào đó trên cây mận của nhà kế bên cất lên tiếng hót cũng đủ làm  xôn xao trong nắng sớm…Tôi giật mình vì tiếng chuông điện thoại reo.
          -A lô !
          -Xin lỗi ! Phải cô là cô…không ?
          -Đúng rồi! Có chuyện gì không em ?
          -Dạ, em ở chỗ shop hoa…có người gởi tặng hoa. Cô cho biết số nhà.
          -Số nhà cô là….
          -Cám ơn cô! Khoảng mười lăm phút nữa sẽ có người mang hoa đến!

Có biết không em - Thơ - Bạch Xuân Lộc


10/1976

                                      Nhen chút lửa hồng giữa đêm đông,
                                      Sưởi ấm cho nhau đỡ lạnh lùng,
                                      Và kết đam mê từ muôn kiếp,
                                      Nên vòng tay giữ nỗi chờ mong. 

                                      Em có biết đâu tôi đã đi.
                                      Từ trong đêm vắng há ngại gì,
                                      Từ trong đơn lẻ hồn băng lạnh,
                                      Tả tơi thơ mộng  bời cuồng si.

                                      Có biết không em tôi đã qua,
                                      Bao quãng đường đêm  đóm lập lòa,
                                      Bao ánh sao khuya  chừng im tiếng,
                                       Đã rồi lẩn quẩn với yêu ma.

                                      Em có biết đâu tôi đã thương
                                      Những dòng suối  nhỏ của tơ vương,
                                      Năm tháng cuốn trôi vùng tuổi dại,
                                      Mưa nguồn, gió biển,sóng trào tuôn.

                                      Có biết không em tôi đã đi !
                                      Mang đến trao em với những gì
                                      Ấp ủ tơ duyên tình nhân ái,
                                      Một đời ta có được hôm nay!
 Bạch Xuân Lộc

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2011

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...