"Cô Gái Sông Hương" đoạt giải nhất International Book Award 2012
Cám ơn anh Bạch Xuân Lộc đã gởi thông tin
LGT: Sách của W. Nicole Dương (Dương Như Nguyện), nữ thẩm phán Hoa Kỳ đầu tiên gốc Việt, vừa đoạt luôn giải nhất và giải nhì của cuộc giải thưởng sách quốc tế 2012 (International Book Awards 2012), dạng tiểu thuyết
đa văn hóa (category: multicultural fiction), được tổ chức bởi JPX
Media Group của Los Angeles, tiểu bang California, Hoa Kỳ.
Chào
đời tại Hội An, Quảng Nam và đến Hoa Kỳ năm 1975, Nicole tốt nghiệp Cử
Nhân Báo Chí tại ĐH Southern Illinois, sau đó Tiến Sĩ Luật của DH
Houston và LLM của Harvard. Tuổi 24, cô đã làm Tổng Giám Đốc Vụ Bồi
Thường Rủi Ro cho Quận Học Chánh Houston, rồi tốt nghiệp luật sư năm
1984. Hành nghề luật được 18 năm thì cô trở thành giáo sư luật thực thụ
ở đại học Denver . Cô viết văn từ khi còn ở Việt Nam và là người cuối
cùng đoạt giải danh dự cuộc thi Văn Chương Phụ Nữ Toàn Quốc Lễ Hai Bà
Trưng của Việt Nam Cộng Hòa. Cuốn “Con gái của sông Hương” xuất bản năm
2005 gây nhiều tiếng vang.
Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012
Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012
CĂN NHÀ XÙ XÌ.
Kynguyen
Căn nhà gỗ nhỏ bé, tuềnh toàng, đơn sơ, nằm chênh vênh trên sườn đồi, phía sau có mấy cây thông già, trước mặt là thung lũng sâu hun hút. Nhà vách gỗ thông đóng chồng mí lên nhau, mưa nắng làm mép gỗ cong vênh, nâu xỉn. Thi thoảng có những cái lỗ tròn tròn, meo méo, là do mắt gỗ bị long ra... Lũ trẻ gọi là căn nhà xù xì, cũng đúng thôi, vì căn nhà thấp lè tè, mái tôn cũ kỹ, cửa sổ, cửa ra vào mỗi lần đóng mở kêu cót két, ghê tai...Vậy mà hết lượt í lượt khác, tiếp đón từng đoàn "du khách " đến nghỉ ngơi.. chỉ. toàn là người nhà và bạn bè thân thiết thôi...
Tối, trẻ con và phụ nữ dồn hết vào hai cái giường phòng trong, trời lạnh, ngủ chật càng ấm. Phòng ngoài, kê bộ bàn ghế và cái đi - văng cũng bằng gỗ thông, mép cong mép thẳng. Đàn ông con trai chất hết lên đây. Tên nào sợ ma chui vào giữa, đứa nào muốn yên thân thì nằm sát vách, vừa được ngửi mùi gỗ thông thơm thơm ngai ngái, vừa được hít từng luồng gió lạnh lùa qua khe gỗ...
Ban ngày lũ trẻ chạy nhảy khắp nơi, lúc trên đồi, lúc xuống thung lũng, chốc chốc chúng lại í ới gọi nhau ở xa xa. Chỉ đến giờ cơm mới thấy chúng bò về, phờ phạc, nhếch nhác như đoàn quân bại trận... chúng ăn ào ào rồi lăn ra ngủ, chiều lại tiếp tục..
Người lớn thì thảnh thơi nhâm nhi ngụm cafe nóng hay tách trà, vừa đọc sách, vừa nghe nhạc nhè nhẹ, chả cần tham quan chỗ nọ chỗ kia.
... Sáng sớm đón nắng mai xuyên qua tán lá thành những vệt dài xiên xiên.Chiều tà, nhìn sương từ từ phủ đầy thung lũng.Tối, đốt vài khúc củi làm lửa trại nướng con mực hay vùi vài củ khoai lang, nhâm nhi bên tiếng đàn ghita bập bùng, tiếng hát ấm nồng hơi rượu...đến khi sương khuya rơi lộp độp, lạnh buốt mới chịu vào nhà.
Lũ trẻ nay đã trưởng thành, lo công việc, đã quên mất căn nhà xù xì, còn người lớn, mỗi khi có dịp về thăm chốn cũ, lại chỉ nhắc mãi đến những chuyện đã qua. Có cái gì mâu thuẫn ở đây, vừa muốn con cái mau trưởng thành, lại vừa muốn chúng mãi quây quần bên mình như xưa...
Căn nhà xù xì nay đã đổi chủ, một ngôi biệt thự xinh xắn mọc lên.
Mỗi lần về thăm, lớp người già lại trầm ngâm, thở dài, tiếc nuối
...
Kynguyen.
ĐÃ CÓ MỘT THỜI!
Irene
Sau chuyến đi Đaøø Lạt
maáy ngaøy vôùi chò gaùi vaø gia ñình coâ con gaùi, toái hoâm qua toâi ñaõ trở lại Sài Gòn. Saùng nay thức dậy thoải mái tôi mở máy check mail. Bất ngờ
trong số thư bạn bè, tôi nhận được thư của anh. Trong thư có đoạn anh viết như
những lời tự sự kể lại một thời trai trẻ
của mình…
Sáng nay, anh đến quán café khi sương đêm
vẫn chưa tan hết. Anh chọn một chiếc bàn ngồi xuống nhìn ra Hồ Xuân Hương. Vừng
đông lóe sáng, những rặng thông đứng lặng như vẫn còn lãng bãng trong sương.
Đêm qua anh lại mất ngủ vì sự đến thăm của hai người em gái của L.
Cuoäc gaëp gôõ naøy
đã làm sống dậy những kỷ niệm một thời xa xưa khi anh còn học ở trường Sư Phạm
Qui Nhơn. Và rồi như những thước phim lần lượt quay chậm, đều đều, hiện rõ quãng đời aáu thô vaø trai trẻ của mình….
Nhãn:
Irene
CƠN BÃO NGHIÊNG ĐÊM
-->
Thanh Cảm
Cuối tháng mười, Quảng Ngãi đã chớm vào đông,
gió đã chuyển mùa và bầu trời như xuống thấp! Vài tia nắng nhạt cuối ngày đuổi
theo dòng nước đục ngầu đang cuốn theo những cành cây khô cuộn trên dòng chảy
của con sông Phước Giang từ thượng nguồn ào ạt đổ về mang theo cả hơi lạnh se
sắt của mùa đông.
Tôi trở lại Quãng Ngãi vào những ngày bầu
trời xám xịt khi đợt áp thấp tràn về và cơn gió se lạnh mang mùa đông tới! Tôi
trở về thăm lại miền quê nghèo, nơi hơn hai mươi năm tôi từng được sống với
những ngọt bùi chiu chắt và là nơi đã cho tôi nhiều ân nghĩa giữa một đời
người. Tuy không phải là nơi tôi sinh ra lớn lên, không phải là quê hương tuổi
thơ tôi và cũng không phải là nơi tôi gắn trọn cả cuộc đời mình, nhưng ở đó, là
quãng thời gian tôi đắng ngọt với nỗi nhọc nhằn chung của quê hương sau một
cuộc chiến chinh dài, một quãng thời gian khá dài kỷ niệm và đủ rộng yêu thương
để khi xa rồi tôi mới thấy lòng mình đau đáu nhớ!
Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012
Cơn Gió Lạ - Phương Linh
(...)
Ngoài đời sương gió tội lắm đôi vai gầy
Giờ anh nơi ấy, hình dung em chốn này
Rất cần hơi ấm, rất sợ đêm trắng
Em thường vẫn ước ao rằng.
Một ngày đang tới, ngày ấy không xa vời
Và anh sẽ đến nhìn em hé môi cười
Anh về đi nhé, hãy về đi nhé
Chính nơi mà ta hẹn thề...
Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012
MẸ VÀ CON.
Ky Nguyen
Từ khi được lũ nhỏ dạy cho cách sử dụng máy vi tính, mẹ già
vui hẳn lên. Nhớ dạo đầu, học trước quên sau, mỗi khi bí mẹ lại " bớ thầy
", con cái đứa nào ở gần lúc đó vội chạy lại cứu bồ ngay. Khi đã khá thành
thạo, mẹ đòi học cách " chat - chit "... Thằng út gạt phăng
Mẹ không được học cái đó. toàn lũ nhí nhố, không hợp với mẹ đâu.... Mới ngày
nào cu cậu bé tí, mỗi lần mẹ ôm về chồng sách mới, mượn ở tiệm sách quen gần
nhà, hai đứa vội nhào đến hỏi rối rít quyển này con đọc được không hả mẹ ? Được
mẹ gật đầu, chúng ôm sách chạy tới góc nhà đọc ngấu nghiến, say mê... vậy mà
giờ đã biết lựa từng trang web cho mẹ vào xem...
Sách, con đọc ban ngày, sau khi đã xong bài vở. Còn mẹ, xong hết việc nhà, việc trường... phải đến 9, 10 giờ đêm mới được lên giường, vừa đọc sách, vừa đan. Nhất cử... tam tứ tiện. Đan, để có thêm thu nhập. Đọc, để giết thời gian trống trải, để quên đi cái cảm giác " láng giềng lạnh ít, sao tôi lạnh nhiều... " Từ khi bố mất, mẹ rất sợ những đêm dài trằn trọc, suy nghĩ muốn vỡ cả đầu, vì thế sách là người bạn tốt nhất...
Đến lúc bé biết bi bô, nhà mình càng thêm hương vị. Chỉ cần nghe điệu nhạc " Kìa con bướm vàng... " là bé nhún nhảy, đong đưa. Bà và bố mẹ múa phụ họa theo đủ mọi thể loại : hip hop, rock, chachacha... Bé làm theo được tất. Rộn rã tiếng cười. Rộn rã niềm vui. Một ngày vất vả... như tan biến.
Sách, con đọc ban ngày, sau khi đã xong bài vở. Còn mẹ, xong hết việc nhà, việc trường... phải đến 9, 10 giờ đêm mới được lên giường, vừa đọc sách, vừa đan. Nhất cử... tam tứ tiện. Đan, để có thêm thu nhập. Đọc, để giết thời gian trống trải, để quên đi cái cảm giác " láng giềng lạnh ít, sao tôi lạnh nhiều... " Từ khi bố mất, mẹ rất sợ những đêm dài trằn trọc, suy nghĩ muốn vỡ cả đầu, vì thế sách là người bạn tốt nhất...
Đến lúc bé biết bi bô, nhà mình càng thêm hương vị. Chỉ cần nghe điệu nhạc " Kìa con bướm vàng... " là bé nhún nhảy, đong đưa. Bà và bố mẹ múa phụ họa theo đủ mọi thể loại : hip hop, rock, chachacha... Bé làm theo được tất. Rộn rã tiếng cười. Rộn rã niềm vui. Một ngày vất vả... như tan biến.
MỐI TÌNH SƯ PHẠM
-Lại Đình Bạch-
K4 SPQN
“Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm chưa dễ đã ai quên”.
(Thế
Lữ)
Thật vậy, thời gian đã qua lâu rồi nhưng tôi vẫn nhớ về “cái
thuở ban đầu lưu luyến ấy”, nhớ về mối tình sư phạm cách nay đã mấy
chục năm….
Năm 1965, sau khi đỗ tú tài, tôi thi vào trường Sư Phạm Quy Nhơn.
Kết quả trúng tuyển và tôi rời Huế vào Quy Nhơn nhập học. Vào một
ngày mùa thu, chiếc máy bay DC3 đưa tôi từ phi trường Phú Bài vào Quy
Nhơn. Sau khoảng một giờ, máy bay đáp xuống sân bay nằm trong thành
phố. Tôi may mắn có một người chú đem ôtô đến đón tại sân bay mặc dù
từ sân bay về nhà chỉ một đoạn đường ngắn. Quy Nhơn sau cơn mưa bầu
trời xám đục, con đường đất đỏ loang lổ những ổ gà đọng nước. Lần
đầu tiên xa nhà lòng tôi buồn mênh mang.
Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012
ĐÀ LẠT BÂY GIỜ
Irene
Trước đây, tôi đã đến Đà Lạt nhiều
lần, nhưng những lần trước, tôi đi từ Qui Nhơn đến Phan Rang-Tháp Chàm rẽ vào Quốc
lộ 27 vượt đèo Sông Pha đến Đơn Dương qua đèo Prenn là đến Đà Lạt.
Lần này tôi đi từ hướng Sài Gòn lên Đà Lạt. Quãng
đường dài khoảng 300km theo đường xe hơi, đi khoảng 6-7 tiếng đồng hồ. Qua hết
đèo Lao Bảo là đã bắt đầu thấy không khí dìu dịu, trời nhiều mây, đất đỏ, đồi
thông, hoa dã quỳ…đến đèo Prenn quanh co uốn lượn. Hai bên đường, trước mặt là
những rừng thông xanh mướt tạo nên khí hậu mát mẻ. Mỗi lần đi qua lưng chừng
đèo là tôi lại ngước nhìn ngôi biệt thự oan khốc nằm khuất sau những hàng thông
trên đồi rồi tưởng tượng đến những cái chết trong ngôi nhà ma…và Thành Phố Đà
Lạt xuất hiện trước mắt với những ngôi biệt thự, những ngôi nhà trên đồi, dưới
đồi hay sau những hàng cây . Con đường vào Thành Phố hai bên những khóm tường
vi, những hàng hoa hồng đủ màu tươi tắn. Con đường hoa hồng kéo dài từ đường 3
Tháng 4 chạy dài đến đường Hồ Tùng Mậu dẫn vào trung tâm Thành Phố.
Nhãn:
Irene
Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)