Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

Nhóm bạn Khóa 11 gặp mặt bất ngờ

                                                                                                                  Kim Loan
      Khoảng 6 giờ sáng ngày 20/5/2015, bất ngờ Lương Thị Hảo phone cho mình nói là Trần Đại nhắn 4 giờ 30 chiều bọn mình sẽ gặp nhau tại nhà hàng Brodard Chateau / Garden Grove City để đón mừng Nguyễn Thị Phương Dung từ Australia đến Little Saigon / Nam Cali.

      Quả thật là rất bất ngờ vì mình và một vài bạn nữa chỉ biết Phương Dung qua những lời “còm” dí dỏm và chân tình trên trang web SPQN, nay được dịp gặp bạn bằng xương bằng thịt nên lòng mình háo hức lắm.

       Mình gọi phone báo cho Võ Thành Nguyên v à Nguyễn Hữu Tuất, hai bạn ấy nói là tiếc quá không đến được vì bận đi làm nên nhờ mình chuyển lời chào mừng đến Phương Dung. Mình lại gọi Trần Đại, rồi gọi Đào Thế Vượng thì hai bạn ấy nói là sẽ có chừng mười bạn đến chung vui. Mình lại mường tượng trong đầu buổi gặp mặt ấy chắc chắn là vui lắm.

       Từ nhà mình chạy xuống Little Saigon thường thì chỉ mất ba mươi phút thôi, vậy mà chiều nay ngày làm việc vào giờ “cao điểm” thiên hạ tan sở về nhà, kẹt xe quá trời, nên phải mất một tiếng đồng sau mình mới đến nơi hẹn. “Sorry… Sorry các bạn… Giờ này freeway kẹt xe quá nên mình đến trễ” – “Không sao… Không sao… Cali kẹt xe là chuyện thường thôi mà”.

       Nhìn bàn mình “không thấy gì cả” có nghĩa là các bạn chưa “gọi món” vì có lòng chờ mình đến trễ. Mình cảm động lắm.

      Thế là cả nhóm tranh nhau nhắc chuyện cũ, nói chuyện mới… Rồi chụp hình lưu niêm thật là vui nhộn.

      Vài tấm hình mà mình ghi nhận được thế này:
                



(hàng đứng) Bùi Thị Kim Loan (Nhị 5 / K.11, chị Lan (bà xã bạn Vượng),
(hàng ngồi) Lương Thị Hảo (Nhị 2 / K.11), Nguyễn Thị Phương Dung (Nhị 2 / K.11), Nguyễn Thị Ngọc Đào (Nhị 8 / K.11), bà xã bạn Tư

Khúc Mưa Tháng Sáu

                                                                                                                                Châu Thị Thanh Cảm
                                       
           Hạ về! Sài Gòn mùa hạ với những trưa nắng rát bỗng chênh chao khi trên cao từng đám mây xám rủ về ôm tròn những cơn mưa đầu mùa ngọt lịm. Thành phố ướt mềm, cỏ cây rạng rỡ ngước mặt uống lấy những giọt nước sang mùa . Tiếng mưa gõ vào ô cửa long tong, long tong từng giọt như một bản hòa thanh của một khúc nhạc acoustic rời rạc, lạc loài trong cơn mưa chiều, buồn hiu buồn hắt…

      Thời gian gần đây, trang nhà bỗng rộn ràng những bài viết, thiết tha những lời mời gọi họp mặt thường niên, rồi những hình ảnh thương thuộc trong giây phút gặp gỡ hàn huyên của Anh Chị Em cựu giáo sinh chúng tôi ở khắp các Tỉnh Thành được đăng tải. Từ Quảng Trị, Quảng Ngãi xa xôi nắng cháy đến Nha Trang- Khánh Hòa biển sóng rì rào… và Sài Gòn phương Nam hai mùa mưa nắng cũng đang rộn ràng chuẩn bị cho ngày gặp gỡ hằng năm…
       Vậy nhưng, nôn nao và đợi chờ nhất là ngày họp mặt kỷ niệm bốn mươi năm và chuyện trở về trường xưa kể từ ngày Khóa 11 chúng tôi từ giã ngôi trường Sư Phạm ấy để dấn bước vào đời… Các bạn khắp mọi nơi như đang trong tâm thế để trở về, trở về với trường xưa bạn cũ, trở về với những yêu thương kỷ niệm đã giấu chôn vào ký ức của một thời tưởng đã lãng quên, tưởng đã lắng trôi vào năm tháng đời người. 

       1974- 2014! Bốn mươi năm! Bốn mươi năm từ cái đêm mãn khóa nhiều cảm xúc ấy! Bốn mươi năm từ cái buổi sáng gần sáu trăm anh chị em Khóa 11 chúng tôi bịn rịn chia tay nhau giữa sân trường đầy nắng và gió ấy! Và, bốn mươi năm trôi xa với nhiều khúc quanh số phận, những thăng trầm mệt mỏi, bao khắc nghiệt vốn dĩ của dòng đời… Giờ, bốn mươi năm, qua đắng ngọt chơi vơi, qua bôn ba dâu bể trên dòng đời vạn biến, và cho dẫu dòng sông đời có vô tình đẩy đưa những con đò cứ dần xa khi buông neo rời bến, cho dẫu trong đống tàn tro đốm lửa đã lụi tàn, thì, vẫn một ngày, con đò cũ sẽ neo về bến đợi? đốm lửa tàn sẽ lại ấm áp bùng lên sưởi ấm những trái tim, đánh thức mọi cảm xúc, ánh lửa yêu thương ấy sẽ cho ta soi lối tìm về? Mặc cho ngày tháng có hằn lên những nếp nhăn, mặc cho thời gian đã bạc phai màu tóc, và mặc cho những vết xước cuộc đời vẫn còn nhói ran trong lồng ngực, thì, chúng tôi vẫn sẽ về và sẽ cùng gặp lại, cũng bên con đường đầy nắng và gió ngày xưa, cũng dưới ngôi trường ngậm đẫm mùi hương hoa sứ, và cũng trong cái thành phố biển ấy, quen thuộc đến nghẹn lòng…
                                   

                      Bốn mươi năm! Nhìn lại để thấy được những gì còn mất, thấy được ý nghĩa của những gì còn tồn tại sau mọi ngả ngoặt cuộc đời. Dòng nước có lại êm đềm xanh trôi khi đã vượt qua thác ghềnh hiểm trở? Sau cơn mưa, bầu trời có lại trong veo và lưng trời có vắt ngang rực rỡ bảy sắc cầu vồng? Thôi thì, hãy gạn bớt buồn phiền, hãy giấu đi hờn giận để ngày gặp lại không còn chênh vênh nỗi nhớ? Chân cứ chậm bước đi, tay cứ khẽ với tới…có thể chỉ một chút nữa… một chút nữa thôi, ta sẽ chạm vào những vòng xoay kỷ niệm bao năm lăn dấu, những vòng xoay cứ cuộn tròn như con sóng biển muôn thuở thủy chung, những con sóng vẫn đời đời ôm lấy nhau cho đến khi cạn kiệt, cứ mơn man vỗ về nhau dù nguyệt tận đêm tàn, lúc dịu dàng quấn quít và cả những lúc xô đổ cấu cào trong vồ vập đớn đau…

Thứ Hai, 1 tháng 6, 2015

KHÓA 8 SPQN HỘI NGỘ HUẾ lần 1.2015

                                                                                 Nguồn ảnh : Chí Hải _ Khóa 8
       
                           
                           
                           

VIDEO HỌP MẶT SPQN QUẢNG NGÃI năm 2015-Phần 1

                                                                                     Nguồn : Tran Duc Nguyen
                                                                                     Trên Youtube

Hình ảnh Họp mặt truyền thống Sư Phạm Quy Nhơn _ Thành phố Quảng Ngãi

               
Ảnh Le Trung Tien
Ảnh Tran Hien Tuan




     

Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

BỐN MÙA HOA NỞ.

                                                                                                                      Irene
                           
        Tháng năm, đàn chim sẻ ở đâu bay về trú ngụ trên vòm lá xanh mướt trong vườn hót vang…hoàng yến nở vàng trong nắng, lay lắt không gian làm bồi hồi, xao động cảm xúc… bỗng chốc một thoáng nhớ về mùa hè… xưa.
Tháng năm luôn làm cho tâm hồn tôi có những khoảng lặng, nhất là khi tuổi đời đang lắng lại lúc về chiều, khi mà tuổi trẻ lùi xa tít tắp, khi mà tất cả chỉ còn là hoài niệm.
Đứng giữa cái nắng hanh vàng của tháng năm để quay nhìn lại quãng đường đã đi qua nhiều khi thảng thốt : “ Nhanh thật! Mới đó mà đã bốn năm rồi.”
Bốn năm so với một đời người chẳng là bao? Nhưng trong cuộc sống này nhiều khi chỉ cần một phút giây, một tích tắc thôi cũng đủ làm thay đổi cục diện, cũng đủ đặt dấu chấm hết…cho một đời người.
Cuộc đời có những chuyện chẳng biết đâu mà nói trước!!!
Sài Gòn, sáng nắng chiều mưa, lạ cảnh, lạ người…Khi mới vào đây, sao mà buồn hắt, buồn hiu! Để xóa bớt thời gian của một người mới về hưu, tôi tập viết nhưng cũng chỉ là viết nhật ký. Thế rồi lẩn quẩn sao đó không biết mà gặp được bạn bè cùng trường, cùng khóa Sư Phạm Qui Nhơn. Cùng lúc đó, các bạn thành lập trang blog…Các bạn kêu gọi nhau để tham gia viết. Thế là tôi tập tễnh viết. Nghĩ gì, viết nấy. Nhớ điều gì, ghi lại điều đó…Mới tập viết thật là khó! “Vạn sự khởi đầu nan”. Lắm khi, tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu? Và kết thúc bài viết như thế nào? Nhưng cứ viết bằng chính cảm xúc thật nhất của mình.
         Tôi tìm đến vi tính. Thật là không phải dễ cho người mới tập tễnh làm quen với công nghệ. Từng động tác chầm chậm… nhưng riết cũng quen dần và bài viết trên máy được gởi đi. Rồi một ngày nọ, bài được đăng, mừng vô kể ! Suốt ngày, mở máy đọc tới, đọc lui…đọc hoài không thấy chán…Vui đến nỗi bỏ ăn, bỏ ngủ…Sau đó, những hồi ức cứ hiện ra…và tôi viết bài thứ hai, bài thứ ba, bài thứ tư…như “cơn ghiền” tôi gắn bó với cái máy laptop như hình với bóng. Tất cả những lo nghĩ thường nhật lùi xa nhường chỗ cho sự an vui của tâm hồn. 
         Thật lòng mà nói, lúc bấy giờ, có rất nhiều anh chị em… viết và gởi bài bằng cảm xúc từ “trái tim”…không ai có một chút suy nghĩ gì? vì chẳng ai là thi sĩ lại càng không phải là nhà văn?
Không dừng lại ở đó, niềm vui nhân lên gấp bội khi qua trang nhà biết tin về các thầy giáo, cô giáo, tìm được các anh chị em quen biết, các bạn cùng khóa, cùng trường… sau bao nhiêu năm mất tin nhau từ dạo mùa xuân ấy.
          

Viết cho bạn – Mừng Trang Nhà tròn 4 tuổi

                                                                                                                 Kim Loan
                             
     Vào năm 2015, nhân dịp tháng Tư sinh nhật của mình lần thứ… , mình bắt đầu bước vào ngưỡng cửa “Tuổi Thọ”, mình đã gởi đến trang web SPQN hồi ký Viết Cho Anh… Niềm Tin Vô Hình Của Em để chia sẻ cùng các bạn những điều mà khoa học chưa giải thích được các bạn hén !

Giờ lại đến tháng 5, Mother’s Day vừa qua mau., tình cờ Ren gọi từ Việt Nam báo bị cảm cúm cả tháng nên không “tám” được với mình, rồi bạn ấy nhắc lại : “Tháng 5 này là Sinh Nhật lần thứ tư của trang web Sư Phạm Quy Nhơn tròn 4 tuổi, Loan viết những kỷ niệm gởi về trang nhà nhen !”.

Thế là mình lại bắt đầu viết nháp, gom góp những dòng hồi ký khi tiệm vắng khách đấy các bạn ạ !

Đúng là mình “có duyên” với viết lách khi tìm đến với trang Nhà Giáo đó các bạn ơi ! Mình vẫn còn nhớ vào Hè 2011, bạn Đông Oanh (khóa 12) gởi email qua nhắn mình vô trang web SPQN đọc bài Ngày Tháng Cũ của Irene Trần. Bài này có nhắc đến tên ông xã mình cùng các bạn đồng nghiệp khóa 11 ra dạy ở thị trấn Bồng Sơn và Tam Quan vào năm 1974.

Vậy là cả một vùng trời kỷ niệm thời giáo sinh / giáo viên ùa về khiến lòng mình nao nao khó tả. Mình vội tìm đọc ngấu nghiến một mạch hết mười sáu trang giấy mà ông xã mình đã in ra từ trang web thân thương đó – (ông xã nói in ra để tiện cho mình đem lên tiệm đọc vào những lúc ế khách đó mà).

Rồi từ đó mình bắt đầu những tháng ngày tìm lại bạn cũ sau gần bốn thập niên xa cách. Cũng nhờ internet đấy các bạn há !

Qua bạn Võ Thành Nguyên (Nhị 5 / Khóa 11) mình có số phone của Châu Thị Thanh Cảm (Nhi 1 / Khóa11) rồi sau đó liên lạc được với Trần Thị Ren (Nhị 6 / Khóa 11). Bất ngờ làm sao… Hai cô bạn cùng ra trường dạy ở Bồng Sơn với mình năm nào nay chuyển từ “nghề godautre” sang “nghề vanthisi”, có mặt thường xuyên trên Trang Nhà của chúng mình với những bài viết tràn đầy cảm xúc. Mình thật cảm phục đấy. Mến tặng mỗi bạn một bông hồng hỉ !
                   

   

Tin Buồn

     
       -  Quý Thầy Cô cựu Giáo sư Trường Sư Phạm Quy Nhơn  1962-1975 . 
       - Ban liên lạc cựu Giáo sinh  Trường Sư Phạm Quy Nhơn 
       - Ban biên tập Trang spqn.blogspot.com
       - Quý Anh Chị em Cựu giáo sinh đồng môn các tỉnh thành trên toàn quôc và hải ngoại .
*   Được tin : Qua Trang Facebook của Cô Dai Le .
Cô Thanh Cam 

     - Cụ Ông Phan Bồng là bố vợ của Anh Võ Văn Nhàn cựu gs lớp 5 k11 qua đời vào lúc 4h ngày 30 tháng 5 nhằm ngày 13 tháng 4 năm Ất Mùi, hưởng thọ 94 tuổi.
- Nhập quan lucs20h ngày 30/5/2015 (13/4/ Ất Mùi)

-Di quan đến nghĩa trang Thọ Vứt lúc 7h ngày 2 tháng 6 năm 2015 nhằm ngày 16/4/ Ất Mùi.
       Thành kính chia buồn cùng Tang quyến Anh Nhàn và cầu mong hương linh của Cụ Ông sớm về cõi vĩnh hằng .

                 

Sư phạm Quy Nhơn tại Huế tháng 5/2015

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

Cựu Giáo sinh Sư Phạm Quy Nhơn _ Thành phố Quảng Ngãi

GIẤY MỜI HỌP MẶT CỰU GSSP QUY NHƠN TẠI QUẢNG NGÃI. RẤT MONG QUÝ ĐỒNG MÔN ĐỌC VÀ THÔNG BÁO ĐẾN CÁC BẠN GẦN XA...BLL CHÂN THÀNH CẢM ƠN!....
               

Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015

Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015

Thông Báo Họp mặt của Khóa 7

       Ban liên lạc và Ban tổ chức kỷ niệm 45 năm ngày ra Trường Sư Phạm Quy Nhơn _ Khóa 7 tại Thành phố Huế .
          Trân trọng Kính mời :
      


           


Thứ Hai, 11 tháng 5, 2015

THƯƠNG NHỚ MẸ CHA

                                                                                                                  Hạc Ngàn

                                      
                     *( Ước gì ngày này mà mình có Mẹ ở bên nhỉ
                     Đã 60 năm chẵng bao giờ kêu được tiếng Mẹ ơi!)
                                       *****

Ánh hồng trĩu nặng chiều hôm
Trông vời thăm thẳm nẻo buồn mông mênh
Tha ma chiều lạnh buồn tênh
Dăm con nhạn trắng cuối ghềnh về non
Hơi sương chùng xuống lối mòn
Mẹ cha tịch lặng bãi cồn bơ vơ
Không gian mỏng tợ đường tơ
Phải đi trọn kiếp mới chờ gặp nhau
Dương trần ,âm cảnh lòng đau
Tiếng quyên trầm mặc,tiếng lau lách buồn
Thương cha nhớ mẹ vô cùng
Ân sâu nghĩa nặng đáp đền được chăng
Thuyền mơ chở nặng ánh trăng
Và bao nhung nhớ vết hằn tháng năm

                        *****

Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015

Một nén hương thơm

                                                                                                            Văn Dung
                 
 ( Đi viếng lễ tang anh Trần văn Long , lòng cảm thấy buồn vô hạn. Sống - chết trong nháy mắt! .Văn Dung làm bài thơ này kính dâng hương hồn anh, mong anh sớm được về cõi Phật.
Mong bạn hiền Nga Nguyen vượt qua được nỗi buồn lớn lao này )
                               
               Một nén hương thơm 
         Thắp lên tiễn đưa linh hồn anh
         Về nơi chín suối.
         Sao lòng đau nhói
         Khi nhìn tấm hình anh
         Miệng cười tươi thắm
         Như chẳng hề vướng bận
         Những ngổn ngang tơ rối của cuộc đời...
         Anh ra đi
         Không một lời trăn trối
         Không một tiếng giã từ
         Không một lời nhắn nhủ !!!
         Người vợ yêu mà anh hằng ấp ủ 
         Mộng chung đôi sẽ đi hết đường đời
         Giờ đây đôi vai gầy yếu đuối 
         Một mình chống chọi với đơn côi.
         Bạn bè anh nghe tin sét đánh 
         Chẳng thể ngờ anh ngã xuống hôm nay 
         Bàng hoàng như một giấc ngủ say
         Chợt tỉnh giấc thấy mình không còn nữa!
         Ôi cuộc đời biết bao nhiêu lần lửa
         Cõi vô thường sắc sắc- không không!
         Tiễn anh đi nước mắt chảy đôi dòng
         Không ngăn nổi những đau thương bi lụy!
         Tiễn anh đi
         Nghìn thu vĩnh biệt!
         Mong hương hồn anh
         Sớm được phiêu diêu
         Miền Cực Lạc Tây Phương chờ vãn cảnh
         Trần gian đây
         Các bạn nhớ thương nhiều!!!
                                                                                      Sáng 28-4-2015
                                                                                      Văn Dung _ Khóa 12
                         

Thứ Ba, 28 tháng 4, 2015

Nghĩ Về Một Người Thầy…

                                                                                                  Châu thị Thanh Cảm
                                         
      Đã từ lâu lắm rồi tôi muốn viết về một người thầy mà tôi đã bao lâu để tâm ngưỡng mộ, một người thầy tuy chưa một giờ bước lên bục giảng lớp tôi nhưng sức ảnh hưởng của thầy với tôi, với lớp giáo sinh chúng tôi ngày ấy là vô cùng lớn…Thế mà, ngày qua ngày, tháng qua tháng…không hiểu sao, cứ mỗi lần tôi mở máy ra, mọi điều về thầy lại cứ như những nét vẽ lãng đãng mơ hồ trước một khung vải trống, tôi sợ, sợ những nhát vẽ đơn sơ mộc mạc ấy sẽ không đủ để phác nên một bức tranh đẹp, không đủ để vẽ nên chân dung trọn vẹn về một người thầy mà tôi vẫn hằng tôn kính, Thầy Trần Văn Mẫn, Thầy Hiệu Trưởng của tôi!

      Hai năm Sư Phạm, thời gian tuy ngắn nhưng với tôi nó cũng đủ để nỗi nhớ thêm dài và đủ để ký ức thêm sâu…Mái trường, thầy cô, bạn bè và hai năm ngắn ngủi ấy vẫn đủ cho tôi cảm thấy thư thái nhẹ nhàng mỗi khi bỗng nghe lòng mình chật chội. Biết bao điều, biết bao kỷ niệm, biết bao thương nhớ và biết nói sao cho vừa về ngôi trường ấy của tôi đây nhỉ? Ngôi trường mà lúc nào hương trúc đào cũng thật nồng say, hương hoa sứ cũng thật nhẹ nhàng và cả hương ngọc lan cũng dịu dàng níu theo từng cơn gió tan vào tận trong lớp học…

       Ngày ấy tôi là cô gái rụt rè và ít nói nên mỗi lúc có việc cần phải lên văn phòng là tôi sợ lắm, sợ nhất là lúc phải đối diện với thầy hiệu trưởng dù tôi biết đằng sau cái vẻ nghiêm nghị vốn có ấy vẫn là một tấm lòng vô vùng thấu hiểu và nhân hậu…ấy thế mà sao lớp giáo sinh chúng tôi ngày ấy vẫn không dám đến gần thầy? Mấy năm Sư Phạm, tôi may mắn được là một trong những bạn trong ban điều hành giáo sinh của trường nên tôi có nhiều cơ hội giao tiếp với thầy cô ngoài các giờ học trên lớp, được cùng các thầy cô tham gia những buổi giao lưu ngoại khóa nên cũng từ đó tôi dạn dĩ hơn, mạnh mẽ hơn và tôi cũng được thầy cô tin tưởng hơn trong công việc mà nhà trường giao phó. Tôi nhớ, năm nhất niên, trong đêm văn nghệ truyền thống của trường tôi hát bài “Chiều làng em” của nhạc sĩ Trúc Phương, sáng hôm sau, bất ngờ gặp thầy hiệu trưởng trong sân trường, tôi lí nhí chào thầy, thầy cười và giọng nói đều đều, ấm áp:
- TC đấy à…? Hôm qua em hát hay lắm, bài hát này thầy rất thích…!
      Chỉ một câu động viên ngắn ngủi ấy thôi mà tôi thấy lòng rộn vui, bỗng thấy thầy tôi rất đỗi dịu dàng và vô cùng gần gủi.

Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

Tin Buồn

                                                                                                             
                         
            -  Quý Thầy Cô cựu Giáo sư Trường Sư Phạm Quy Nhơn  1962-1975 . 
       - Ban liên lạc cựu Giáo sinh  Trường Sư Phạm Quy Nhơn 
       - Ban biên tập Trang spqn.blogspot.com
       - Quý Anh Chị em Cựu giáo sinh đồng môn các tỉnh thành trên toàn quôc và hải ngoại .
*   Được tin : Qua Trang Facebook của Cô Dung Van , Cô Thanh Nhan _ Khóa 12





           
        Anh Trần văn Long , Cựu lớp trưởng lớp Nhị 9 , Khóa 12 Sư Phạm Quy Nhơn đã từ trần ngày 25-04-2015 , tại tư gia 372/8 đường Cách mạng tháng 8 _ Quận 3 , Sài Gòn
        -  Lễ di quan vào lúc : 6 giờ sáng ngày 27-04-2015
        Thành kính chia buồn cùng Tang quyến Anh Trần văn Long và cầu mong hương linh của Anh  sớm về cõi vĩnh hằng .
                 







              


Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

HOA TUYẾT TRẮNG

                                                                                                              Hạc Ngàn
                                       
                       (  …Ôi đời Em đó …tình Anh đó
                       Sợ quá đi em …   Có một người  !!! )
                                     ****
Em về quê Điện hồng
(Anh ngỡ chiều chập chùng
Sư phạm ngày thu ấy)
Nhưng không…
                         -  Đi với chồng-

Em về, về lúc trưa:
( Đường Nguyễn Huệ thôi mưa
Tóc dài tung trong gió
Cô giáo sinh…U hoài…)

                ***
            Vẫy tay gọi xích lô
            Đâu ngờ chàng ngày mô !!!
            Nay là bác tài xế
            Nắng sạm quần áo thô

                  ***
           Anh lặng lẽ cột hàng
           Chợt  , Ánh mắt ngỡ ngàng
           Sao run như thuở nọ :
          (Ghềnh ráng ! 
                              - Chim về ngàn…)

Thứ Hai, 20 tháng 4, 2015

VẾT XƯỚC NGẬM NGÙI

                                                                                                           Đan Thanh
                                       
Vườn xưa khi gió đông sang
Hai ta đi nhặt lá bàng chơi chung.
Làm tiền trao đổi bán buôn.
Tiếng cười đỏ những cành bàng cuối đông

Ngờ đâu sáo vội sang sông
Lá bàng úa những ngày giông bão .
Buồn.
Kỉ niệm xưa thành vết thương
Xước qua tim những nét buồn rưng rưng
Năm tháng qua tưởng đã quên
Ngờ đâu vết xước sâu thêm .
Ngậm ngùi..
Vườn xưa lá rụng bồi hồi
Gốc bàng này, chỗ ta ngồi trú mưa
Xôn xao xanh .
Nhớ sớm trưa
Bẽ bàng... tím những mộng mơ buổi đầu


Lá bàng không phải là tiền .
Giữ sao được chút tình duyên thuở nào
....
run run nhặt lá ấu thơ.
thắp lên sưới giọt hửng hờ vườn xưa....


Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

Viết cho anh… Niềm Tin Vô Hình của em

                                                                                                                Kim Loan
                                               
Anh,

Hôm nay, ngày Mười tháng Tư là Sinh Nhật của em. Em chắc là anh không quên đâu, vì trong nhật ký viết trong tù anh vẫn nhớ và viết thế này : “Ngày Mười tháng Tư là sinh nhật của em, món quà sinh nhật anh định tặng em đã nằm lại trên xe ở Tuy Hòa rồi. Đó cũng là ngày đầu tiên anh đi nhổ củ mì vác về trại…”. 

Sao anh gan quá vậy, lỡ lộ ra thì anh chỉ có nước là “mọt gông” hoặc “nhừ đòn” rồi, chứ chẳng chơi đâu. Em cũng đã đọc được đâu đó nhật ký viết trong tù của các vị khác. Công nhận các anh liều thật.

Hôm tháng Hai Âm Lịch mới đây, theo lệ thường cứ mồng Một hay ngày Rằm em hay thắp nhang cầu xin Ơn Trên và quý thân nhân đã khuất phù hộ cho gia đình mình luôn an lành, may mắn… Bất chợt em rùng mình vì có cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ lùa vào. Rồi “Cậu Ấm” nhà mình nói : “Tivi báo cuối tuần này có nắng nhưng trời lạnh lắm, mình không thể ra đảo Catalina để mừng Sinh Nhật của má được rồi”. Vậy là gia đình mình lại hụt một chuyến đi chơi xa cho biết.

Em thoáng nghĩ chắc là quý thân nhân báo trước cho mình đây. Nói nhỏ anh nghe, đây cũng là Niềm Tin Vô Hình của em. Cái niềm tin mà anh và hai con vẫn hay chế nhạo em là… “Xẩm”, như mấy bà già Tàu ưa tin những điềm đâu đâu. 

* * *

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...