Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2015

CHỜ MỘT DÁNG XƯA

                                                                                                                                   Huu Do

                                    

Ta ngồi chờ một dáng xưa
Áo em màu trắng nắng trưa đi về
Bờ tay cặp vở tóc thề
Bóng hình nội trú bên lề thời gian
Ta ngồi thấp thỏm mây ngang
Vươn vào mái tóc xua tan em sầu
Bờ môi hé nụ mưa ngâu
Gió về rửa sạch đêm sâu muộn phiền
Ta ngồi chờ mãi mưa chiều
Chợt nghe lành lạnh thấm nhiều mưa bay
Cổng trường sư phạm chiều nay
Thiếu hình bóng cũ ô hay chiều tà
Ta ngồi chờ đợi nắng tàn
Ghé vào quán nhỏ bên giàn hoa lan
Mưa đâu lại cứ lang thang
Giữ em ngồi lại cùng ta bên đường

                                                                          ĐỖ HỮU
                                                                     (tháng 9/2015)

Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2015

BƯỚM HOA

                                                                                                                          Dan Thanh

                         

Mấy bữa hôm rày trời đầy mây
Bướm cũng không về với cỏ cây.
Hoa cũng buồn thiu quên mở cánh.
Phấn cũ hương thừa hiu hắt bay

     Tôi nhớ hôm nào em đến thăm
     Hương cỏ, hương trời theo bước chân
     Bướm ở đâu về nhiều đến vậy
     Cả một trời mơ nắng rất êm

Lá nhuộm vàng thơ rơi trước thềm.
Tương tư hồn bướm: Giấc mơ tiên…
Mang mùa thu cũ bay đi mất
Vườn xưa hoa khép cánh ưu phiền.

     Thôi. Cũng đành thôi. Đã lỡ duyên.
     Trăng tay trắng cả nỗi niềm riêng.
     Thương em bến đục sầu luân lạc
     Hoa bướm ngày xưa khóc tiễn em.

Thứ Năm, 24 tháng 9, 2015

SEN

                                                                                                                    Tiến Thảo
                                                                                                      ( Ngô văn Hải Khóa 5 SPQN )
                                       

SEN 1
Những nụ sen hồng đùa trong nắng
Mùi hương quyến luyến giữa ban mai
Tôi về tìm lại mùa hạ cũ
Chỉ gặp quanh đây những dấu hài !


SEN 2
Thuyền sen chở ánh trăng vàng
Tôi chờ bên ấy thuyền sang bên này
Lòng tôi chở một tình đầy
Sao đêm hờ hững để ngày chói chang


SEN 3
Những cô yếm thắm thắt lưng xanh
Bến đá lung linh giấc mộng lành
Khắc một ngày xuân vào nắng hạ
Sen hồ thơm ngát giữa thiên thanh


P/s : BBT cảm ơn Chị Minh Diep Khóa 5 SPQN đã chuyển Tập thơ " Trăm bài thơ Sen "
Tác giả : Tiến Thảo _ Nhà xuất bản Hội Nhà văn , tháng 9 - 2015 .


Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015

VƯỜN THU TRỞ GIẤC

                                                                                                                     Hương Đài
                         

Lá thu bàng bạc ven đường
Trải đầy mộng thực giữa vườn trần gian
Thềm rêu hoa nắng ươm vàng
Ta- mình theo gió lang thang hẹn về
Màu thu tình mãi ngu ngơ
Sương thu dìu dịu níu bờ mi ai
Bài thơ nghiêng nón lay lay
Vườn thu trở giấc heo may gọi chiều.

                                                          Hương Đài ( Bay Nguyen _ Nha Trang )

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

BUỒN

                                                                                                                            Hoàng Oanh


                                         

Mây buồn mây tỏa hơi sương
Trăng buồn trăng tỏa mông lung khắp miền
Em buồn bỏ lỏng tóc tiên
Anh buồn thôi mượn bút nghiên vẽ vời
Mưa buồn xào xạt lá rơi
Núi buồn nằm để nắng vời chói chang
Sáo buồn sáo cất lời than
Suối mây buồn gội suối ngàn em phơi !

Yêu nhau buồn chẳng nên lời
Chừ em buồn để thỏng đội tay ngà
Tóc buồn thôi chải mượt mà
Buồn anh xé vội đóa hoa sim rừng
Buồn vê tà áo ngập ngừng
Bên hiên buồn lại lần từng …bước em
                                                                             Hạc Ngàn

Thứ Hai, 21 tháng 9, 2015

Hai phía

                                                                                                                      Huu Do
                         

Giờ chừ trăng núp mây
Hồn trăng lăn trên lá
Mơn mởn ánh thuyền đêm
Trăng đi về cõi mộng 
Heo hút một chuyện tình 
...
...
Anh không muốn vầng trăng 
Chia đôi về hai phía
Em nơi nầy
Anh ở bên kia 
Để đêm về
Gọi thầm nhìn mây trắng
Ngày xưa 
trăng anh khuyết
Em gom mây ... trăng đầy
Anh căng mộng trong trăng
Ôm ngày dài tháng lụa
Anh trăng khuyết trong tháng
Em đếm lịch thời gian
Mỗi đêm rồi đêm nữa
Sáng dần trăng trong anh
                                           (PR-tháng 9/2015)
                                                   Huu Do

SƯ PHẠM QUY NHƠN , Lời tự sự

                                                                                                                             Hồng Định

                       

Sư Phạm Qui Nhơn 
Lời tự sự 1
Tuổi mười tám em vào sư phạm 
Áo trắng trinh nguyên mơ mộng nhiều 
Phù hiệu tên em trên ngực áo 
Tên trường nho nhỏ thật đáng yêu
Em bỡ ngỡ với bao điều lạ 
Bạn bè đông hội tụ về đây 
Hội giáo sinh , hội mùa hoa nở 
Ươm giống lành trái ngọt vườn cây ...


Sư Phạm Qui Nhơn 
Lời tự sự 2
Quên sao được mỗi mai đi học 
Hành lang nội trú đến sân trường 
Buổi chào cờ uy nghiêm hùng tráng 
Lời thầy hiệu trưởng thật thân thương
Từng lớp một vào khung cửa nhỏ 
Giờ cộng đồng quản trị vang xa 
Bài thuyết trình ta cùng thảo luận 
Kiến thức là bể rộng bao la ...


Sư Phạm Qui Nhơn 
Lời tự sự 3
Quên sao được bửa cơm rộn rã 
Đói bụng rồi hàng xếp còn xa 
Cầm trên tay lá phiếu gọi là 
Mâm cơm nhỏ nhiều ô ghê nhỉ ?
Quên sao được buổi chiều sân tập 
Thầy Trụ hiền nhưng lắm trò chơi 
Cầm tay nhau quây tròn khép kín 
Bịt mắt rồi vẫn thấy trời thơ ...
                

Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

XIN NỞ TẶNG NGƯỜI MỘT ĐÓA VÔ ƯU

                                                                                                                           Đan Thanh
                         


Khi hoa đào hé môi, em đón tình
xuân bồi hồi trong dạ 
rồi...
gom hết hương xuân và nắng thơm mùa hạ
Nâng niu giữ gìn 
qua ngày thu tàn tạ
Để mong sưởi ấm mùa đông
Thì anh ơi 
Một chút nắng hồng
Biết có làm tròn câu thơ tình viết dở 
Không thể đổi thay một điều không thay đổi
Con phù du làm sao khiến đêm tối giật mình
Không thể hồi sinh cái chết của màu
xanh
Không thể làm cho anh
Quay về
Dù chỉ là trong hoài niệm
Chiều nhung nhớ ai mà nhuộm hoàng hôn tím
Năm ngón tay gầy vẫn ngát thơm kỉ niệm
Của một thời hoa đỏ long lanh
Của một thời lá biếc cành xanh
Ngu ngơ để nét đan thanh qua rất vội
Em trong trắng thủy chung cúi đầu tạ tội
Trước anh phỉnh phờ lọc lừa gian đối 
Vẫn xin giữ cái thời vụng về nông nổi
Làm hành trang phía bến lạ bờ xa
Nếu được là chút mịn mượt phù sa
Em xin nở tặng người xưa vô ưu một đoá
                                                                            ĐAN THANH

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015

NƠI ẤY BÌNH YÊN.

                                                                                                                                      Irene

                                                 


Biển Quy Nhơn ( Ảnh kèm theo Bài ) 

          Sài Gòn với những cơn mưa. Buổi sáng, trời mát mẻ nhẹ nhàng. Tôi thức dậy rất sớm. Thắp nén nhang, mở cửa, bước ra sân vườn trong màn sương mờ mờ đang từ từ vỡ ra rồi loãng dần trong ánh sáng… Ngồi xuống chiếc ghế đá,  ngắm những chiếc lá mồng tơi xanh múp, những cây cải đang ra lá non, mấy chậu rau húng, rau thơm, rau quế… vươn ngọn mơn mởn, tốt tươi.
          Bầu không khí trong lành, tinh khôi. Không gian yên tĩnh, bỗng vang lên tiếng hót lanh lảnh của con chim nào đó trên mấy cây xanh trước nhà. Một cơn gió thoảng qua mang theo mùi ngai ngái của đất, mùi nhừa nhựa của cây cỏ… man mác trong hơi hướng của làn gió chuyển mùa quyện với mùi nhang quen thuộc, đem đến cho tôi một nỗi nhớ chới với về nơi ấy.
Tôi nhớ thành phố ấy! Lần nào trở về, tôi cũng đều náo nức trong lòng, dù rằng năm nào tôi cũng về nơi ấy ít nhất là một lần. Tôi thường về vào dịp Tết vì tháng giêng gặp được nhiều người, với lại tháng này khí hậu bao giờ cũng mát mẻ. Tết vừa rồi vì bận việc nên năm nay, tôi lại trở về vào mùa hè. Ai đã từng ở miền Trung thì đều biết tháng bảy khí hậu ở đây rất khắc nghiệt. Ngoài cái nắng gay gắt, thêm cái nóng nực của gió Nam. Thật vậy, khi máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay… là đã nghe tiếng người tiếp viên cho biết, nhiệt độ ở ngoài trời 40 độ C. Nhiệt độ trong máy bay và ngoài trời chênh lệch nhau cũng khoảng hai mươi độ, vừa ra khỏi máy bay là đã tiếp xúc với cái nắng nóng như thiêu, như đốt khiến mọi người đều thấy khó chịu, Riêng tôi thì hồ hởi, phấn chấn vì sắp gặp lại người thân và cảnh vật quen thuộc.
          Về đến nhà là hai giờ chiều. Cả nhà đứng chờ sẵn trước sân. Mọi người hớn hở vui cười. Chị Hai tôi ngoài tám mươi, nghe em về cũng chầm chậm ra tận nơi ôm tôi mừng mừng tủi tủi, nước mắt rưng rưng trong niềm vui gặp mặt.  Những tình cảm ấm áp của người thân đem đến cho tôi hạnh phúc đích thực.
 Bước vào phòng trong, những chiếc vali đã được các cháu đem vào và sắp sẵn…tôi chưa kịp rửa mặt… là đã nghe điện thoại reng lên.
-Về đến nhà chưa? Tiếng người bạn gọi.
-Mình mới về.
-Thôi nghỉ ngơi đi! Sáng mai, mình đến chở đi chơi, rồi cùng nhau ăn sáng, uống café với cả nhóm tụi mình nghen!
Tôi sung sướng vì có bạn bè quan tâm.

         Sân giữa, dưới tán cây ngọc lan tỏa bóng mát. Vói tay níu lấy một cành kéo xuống thấp, mùi hương quen thuộc nhẹ nhàng thoảng qua. Tôi nhớ ngày xưa, lúc còn ở đây, sáng sáng tôi thường hái những đóa hoa ép vào trang vở mang vào lớp học...mà mơ mộng viễn vông.
         Trên bàn, các món ăn bày ra trông rất hấp dẫn: bánh nậm, bánh bột lọc, bánh bèo, bánh hỏi, bánh xèo, bánh canh…toàn là những món quê nhà. Tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh chị, chung quanh là các cháu… mọi người hỏi thăm, nói chuyện, ăn uống... trong không khí vui vẻ, đầm ấm, thân thuộc.
         Chị tôi đông con! Cho nên những ngày tôi về, nhà lúc nào cũng tấp nập. Hết đứa cháu này đến đứa cháu khác ghé chơi. Chúng bày ra nấu nướng ăn uống rồi dẫn tôi đi đây, đi đó. Sáng café, thưởng thức bún cá…chiều bánh xèo tôm nhảy … tối nghe nhạc…có lúc ngồi dọc bờ biển ăn bánh bèo khuya Kim Đình hay ngồi ở những cái chòi trên bãi cát ngắm nhìn trăng muộn từ từ lên trên biển…Ở nơi ấy, thú vị nhất là cùng nhau đi ăn khuya ở các quán vỉa hè. Các món ăn nóng bốc khói nghi ngút trong cái se mát của gió biển. Đêm nào, đêm nấy về đến nhà cũng khuya lơ khuya lắc.
                                         
Bình minh

                         

Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2015

MƯA CUỐI MÙA

                                                                                                       Châu Thị Thanh Cảm
                                                                                 (Truyện ngắn- Viết theo tâm sự của một người...)
 
                             


      Đã đi vào những ngày tháng 9. Sài Gòn lúc này chợt lạ, những cơn mưa cứ rào rạt, có chiều mưa như trút nước, day dứt, triền miên... Những con đường nhòe lối, những con phố bỗng chốc thành sông... Thành phố nghiêng mình trong mưa... mờ ảo... nhạt nhòa... Chiều nay mưa lại đến, từng hạt mưa cứ nghiêng nghiêng... Trên ban công cao, mấy cụm hoa tim tím cuộn mình chạy trốn... Chiều mưa, con sông ngoài kia như mềm lại, níu với mấy khóm lục bình, tha thiết, ôm xuôi...
      Thư đưa mắt nhìn ra cửa sổ, mưa nhập nhòe trên ô cửa nhỏ rồi từng dòng lan chảy. Có nỗi nhớ nào như vô vọng, như níu kéo để thành hư không, như cơn mưa cuối mùa êm rơi vào tịch liêu, tĩnh lặng...
      Ngày ấy, Thư học Sư Phạm Qui Nhơn, ngôi trường mà 2 năm ở đó đã cho Thư biết bao kỷ niệm. Ngày tháng ấy, Thư với những ước mơ trong trẻo trên những chuyến xe lam bình dị đến trường... Từ Nguyễn Thái Học vòng qua "Eo Nín thở" rẽ về Nguyễn Huệ... những con đường thị xã thương quen, vậy mà, mỗi sáng mỗi chiều Thư cứ vẫn say sưa ngắm nhìn, thương lắm...! Rồi từng bước thời gian, cuộc sống nhẹ nhàng cuốn Thư trôi vào vòng quay êm đềm mà ở đó có thầy cô, có bạn bè, có tiếng reo của gió, có tiếng sóng của biển và có cả mùi hương sứ, hương ngọc lan ngan ngát sân trường...
      Thư yêu ngôi trường này vô cùng! Thư tha thiết với từng dãy hành lang ngang dọc dẫn lối vào trong từng lớp học ấy vô cùng! Thư nhớ từng mối ân tình mà bạn bè, thầy cô đã dành cho Thư ngày ấy... những ân tình mà cho đến bây giờ, dù đã thật lâu, đã trôi sâu vào dĩ vãng xa mờ nhưng Thư vẫn luôn trân trọng, vẫn nâng niu bên đời...và vùng ký ức ngọc ngà ấy như áng mây cuối trời, bất tận, ngát xanh...
               
Ảnh : Không liên quan nhân vật trong Bài viết 

Năm nhất niên, bỡ ngỡ bước vào một ngôi trường mới, mọi thứ còn lạ lẫm nhưng vẫn đầy cuốn hút. Một ngôi trường đẹp bên tiếng sóng rì rào và những ước mơ mở ra, mời gọi. Thời gian trôi...những buổi học, những lần sinh hoạt cộng đồng, cắm trại dã ngoại hay những buổi giao lưu văn nghệ ở khắp mọi nơi, Thư có thêm nhiều bạn mới cùng khóa và cả các anh chị ở khóa trên. Thư nhớ, trong đợt diễu hành, Thư được chọn vào đội trống cờ cùng các bạn và các anh chị khóa 10. Trong đội trống có một anh mang trống cái thật to đứng ở giữa hàng và đây cũng là người đánh những tiếng trống lệnh đầu tiên để cả đoàn cùng nhịp bước. Những lần tập đầu tiên còn bỡ ngỡ, lúng túng... Thư được sự hướng dẫn tận tình của thầy Dũ, thầy Tháo... và nhất là ánh mắt dịu dàng, cái nhìn thân thiện và những ân cần động viên của anh mang trống cái thật to ấy. Đợt tập diễu hành trong sân trường cũng khá dài, cuối cùng Thư cũng đã thuần thục mọi động tác và cũng là lúc tình anh em giữa Thư và anh bạn khóa 10 ấy thêm gần gũi, thân tình...!
       Qua đợt diễu hành, Thư lại cuốn vào những sinh hoạt mới của trường và những ngày đến lớp cứ bình thường trên từng chuyến xe lam đầu ngõ. Cũng như mọi buổi sáng, Thư ôm cặp vở chậm rãi ra đầu con ngõ vắng, tà áo trắng cứ bay bay... Băng qua bên kia con đường Nguyễn Thái Học để chờ chuyến xe lam, có tiếng xe máy và giọng nói nhỏ đều của Hùng, anh bạn Khóa 10 mới quen ấy:
- Chào Thư... tiện đường...anh đưa Thư đến trường luôn, có được không...?
Giật mình, luống cuống... Thư lí nhí trả lời:
-Dạ, cảm ơn anh... Thư đi xe lam, anh ạ...!
Có tiếng nổ poong poong của một chiếc xe lam trờ tới và tiếng kêu của bác tài:
- Cô ơi... có đi không...?
Thư vội vàng quay lại anh khóa 10 khẽ nói câu cảm ơn, câu chào, rồi vội vàng bước lên chiếc xe lam đang nổ máy.
Rồi cứ thế, mỗi sáng, mỗi chiều...anh khóa 10 ấy và chiếc xe máy màu đen cứ đứng đợi ở đầu ngõ, ở cổng trường để khẽ câu đón đưa, nhưng cũng ngần ấy lần Thư nhẹ nhàng từ chối, Thư vẫn trên những chuyến xe lam, vẫn biết để lại phía sau là ánh mắt buồn thiu của anh rơi xuống mà chưa một lần anh ấy được đưa đón đi, về... Thời gian sau, những ngày chủ nhật, dường như để tự tin hơn, anh thường đến nhà Thư cùng với một người bạn... vẫn trên chiếc xe 67 màu đen đó, có khi lại trên chiếc jeep màu trắng sữa không mui... Những câu chuyện loanh quanh, rồi đến việc học ở trường ở lớp, anh ân cần hướng dẫn, nhắc nhở thêm cho Thư những điều cần thiết khi bước vào nhị niên... và tuyệt nhiên, như cảm nhận được một điều gì đó ở Thư, tình cảm dừng lại ở tình bạn, tình anh em thân thiết, và mặc nhiên, với anh, Thư như một người em đồng môn, với Thư, anh vẫn luôn là một người anh mà mình tin tưởng, quý mến... chỉ vậy thôi...
Nhưng rồi, ngày trước lúc Hùng ra trường, người bạn của anh có mang đến cho Thư một phong thư, trong thư là rất dài những lời Hùng muốn nói, là rất nhiều những điều mà Hùng chưa dám mạnh dạn tỏ bày... nhưng, có thể gì khác hơn, Thư chỉ phải gửi đến anh lời xin lỗi, khi mà tình cảm của Thư dành cho anh chỉ dừng lại ở cái nghĩa đồng môn...!
      Đầu thu năm 73, Hùng ra trường còn Thư chuẩn bị bước vào năm 2, một năm học mới nhiều thách thức... Rồi, mùa thu năm 74 Thư cũng tạm biệt ngôi trường ấp ôm nhiều kỷ niệm ấy và về làm cô giáo ở một miền quê nghèo vỡ nát vì bom đạn chiến tranh nhưng thiết tha tình nghĩa. Sau 75, Thư về lại quê hương mình và lại làm cô giáo ở một ngôi trường khang trang ven biển. Mấy năm sau đó, Thư theo chồng về nơi xứ xa...Minh, người bạn đời của Thư cũng là một giáo viên và cũng là đồng môn cùng khóa. Thư yêu Minh ở đôi mắt sáng, ở cái tính hiền lành lại chịu thương chịu khó. Bên Minh, Thư cảm nhận được sự chở che vững chãi và ấm áp đủ để lòng tin cậy và đủ để cho Thư gửi gắm một đời...!     
                        

Cuộc sống khó khăn, mưu sinh vất vả, bao nỗi bộn bề cuốn dòng đời trôi đi vạn ngã, mỗi người một hoàn cảnh, một gia đình riêng cần phải chăm sóc, lo toan... Hùng và Thư, hai anh em bặt tin nhau từ đó! 42 năm, cứ như một giấc chiêm bao mà lại xa vời vợi... biết bao đổi dời trong cái 42 năm ấy... Thư cứ nghĩ là chẳng bao giờ biết được tin anh, dù gì cũng là những tháng ngày ngắn ngủi anh em sẻ chia, thân thiết... Thời gian vừa qua, Thư cũng đã nhiều lần tham dự những buổi họp trường nhưng hình như, anh thì không thấy... Có lẽ anh ấy đã định cư ở một nước nào đó rồi chăng...? Nhưng thật tình cờ, một lần, trên facebook của một người anh đồng môn cũng khóa 10, Thư ngờ ngợ tên và hình anh trên một danh sách chuẩn bị cho một cuộc họp lớp. Tuy hình bây giờ không là ngày xưa, nhưng khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, Thư tin đó là của Hùng. Tuy không nhớ có phải ngày đó Hùng học lớp này? nhưng bằng một cảm nhận, Thư nhắn tin cho người anh đồng môn để biết thêm thông tin, và cuối cùng, cái tên đó, hình ảnh đó là Hùng, là người anh, không duyên không nợ...
Mấy ngày trước, Thư gọi cho người bạn cùng lớp với Hùng...
- Anh ơi... họp lớp có gặp anh Hùng, anh chuyển lời hộ em... Thư k11 gửi lời hỏi thăm, anh nhé...!
- Thư ơi... Hùng không dự họp lớp được ...Sau một lần tai biến, giờ Hùng làm bạn với chiếc xe lăn... cũng khó khăn khi nói năng, di chuyển Thư ạ...Anh sẽ liên lạc rồi báo với Thư sau nhé!
Lặng yên!
      42 năm, lần đầu tiên Thư và Hùng biết được tin nhau là thế đấy...! Có một nỗi buồn len nhẹ, có một chút thắt nghẹn trong lòng... nhưng biết làm sao hơn? khi cuộc sống là bao nỗi bể dâu, khi thời gian là vô cùng nghiệt ngã...! Thôi thì hãy cố gắng lên anh ạ... như ngày xưa anh từng bao lần ân cần khuyên nhủ, nhắc nhở Thư trong học tập, trong cuộc sống... Thư biết, rồi anh sẽ đứng lên, khỏe mạnh bình yên, bao dung hiền hậu... Trái đất tròn, anh em mình sẽ có ngày gặp nhau, sẽ tay bắt mặt mừng, dù chỉ là một lần, người anh đồng môn thân mến nhé!
      Ngoài kia, thành phố đã lên đèn. Cơn mưa cuối mùa vẫn cứ rơi... từng hạt, từng hạt...tha thiết...nồng nàn...!
                                                                                                          Châu Thị Thanh Cảm

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...