(Truyện ngắn- Viết theo tâm sự của một người...)
Đã đi vào những ngày tháng 9. Sài Gòn lúc này chợt lạ, những cơn mưa cứ rào rạt, có chiều mưa như trút nước, day dứt, triền miên... Những con đường nhòe lối, những con phố bỗng chốc thành sông... Thành phố nghiêng mình trong mưa... mờ ảo... nhạt nhòa... Chiều nay mưa lại đến, từng hạt mưa cứ nghiêng nghiêng... Trên ban công cao, mấy cụm hoa tim tím cuộn mình chạy trốn... Chiều mưa, con sông ngoài kia như mềm lại, níu với mấy khóm lục bình, tha thiết, ôm xuôi...
Thư đưa mắt nhìn ra cửa sổ, mưa nhập nhòe trên ô cửa nhỏ rồi từng dòng lan chảy. Có nỗi nhớ nào như vô vọng, như níu kéo để thành hư không, như cơn mưa cuối mùa êm rơi vào tịch liêu, tĩnh lặng...
Ngày ấy, Thư học Sư Phạm Qui Nhơn, ngôi trường mà 2 năm ở đó đã cho Thư biết bao kỷ niệm. Ngày tháng ấy, Thư với những ước mơ trong trẻo trên những chuyến xe lam bình dị đến trường... Từ Nguyễn Thái Học vòng qua "Eo Nín thở" rẽ về Nguyễn Huệ... những con đường thị xã thương quen, vậy mà, mỗi sáng mỗi chiều Thư cứ vẫn say sưa ngắm nhìn, thương lắm...! Rồi từng bước thời gian, cuộc sống nhẹ nhàng cuốn Thư trôi vào vòng quay êm đềm mà ở đó có thầy cô, có bạn bè, có tiếng reo của gió, có tiếng sóng của biển và có cả mùi hương sứ, hương ngọc lan ngan ngát sân trường...
Thư yêu ngôi trường này vô cùng! Thư tha thiết với từng dãy hành lang ngang dọc dẫn lối vào trong từng lớp học ấy vô cùng! Thư nhớ từng mối ân tình mà bạn bè, thầy cô đã dành cho Thư ngày ấy... những ân tình mà cho đến bây giờ, dù đã thật lâu, đã trôi sâu vào dĩ vãng xa mờ nhưng Thư vẫn luôn trân trọng, vẫn nâng niu bên đời...và vùng ký ức ngọc ngà ấy như áng mây cuối trời, bất tận, ngát xanh...
Ảnh : Không liên quan nhân vật trong Bài viết |
Năm nhất niên, bỡ ngỡ bước vào một ngôi trường mới, mọi thứ còn lạ lẫm nhưng vẫn đầy cuốn hút. Một ngôi trường đẹp bên tiếng sóng rì rào và những ước mơ mở ra, mời gọi. Thời gian trôi...những buổi học, những lần sinh hoạt cộng đồng, cắm trại dã ngoại hay những buổi giao lưu văn nghệ ở khắp mọi nơi, Thư có thêm nhiều bạn mới cùng khóa và cả các anh chị ở khóa trên. Thư nhớ, trong đợt diễu hành, Thư được chọn vào đội trống cờ cùng các bạn và các anh chị khóa 10. Trong đội trống có một anh mang trống cái thật to đứng ở giữa hàng và đây cũng là người đánh những tiếng trống lệnh đầu tiên để cả đoàn cùng nhịp bước. Những lần tập đầu tiên còn bỡ ngỡ, lúng túng... Thư được sự hướng dẫn tận tình của thầy Dũ, thầy Tháo... và nhất là ánh mắt dịu dàng, cái nhìn thân thiện và những ân cần động viên của anh mang trống cái thật to ấy. Đợt tập diễu hành trong sân trường cũng khá dài, cuối cùng Thư cũng đã thuần thục mọi động tác và cũng là lúc tình anh em giữa Thư và anh bạn khóa 10 ấy thêm gần gũi, thân tình...!
Qua đợt diễu hành, Thư lại cuốn vào những sinh hoạt mới của trường và những ngày đến lớp cứ bình thường trên từng chuyến xe lam đầu ngõ. Cũng như mọi buổi sáng, Thư ôm cặp vở chậm rãi ra đầu con ngõ vắng, tà áo trắng cứ bay bay... Băng qua bên kia con đường Nguyễn Thái Học để chờ chuyến xe lam, có tiếng xe máy và giọng nói nhỏ đều của Hùng, anh bạn Khóa 10 mới quen ấy:
- Chào Thư... tiện đường...anh đưa Thư đến trường luôn, có được không...?
Giật mình, luống cuống... Thư lí nhí trả lời:
-Dạ, cảm ơn anh... Thư đi xe lam, anh ạ...!
Có tiếng nổ poong poong của một chiếc xe lam trờ tới và tiếng kêu của bác tài:
- Cô ơi... có đi không...?
Thư vội vàng quay lại anh khóa 10 khẽ nói câu cảm ơn, câu chào, rồi vội vàng bước lên chiếc xe lam đang nổ máy.
Rồi cứ thế, mỗi sáng, mỗi chiều...anh khóa 10 ấy và chiếc xe máy màu đen cứ đứng đợi ở đầu ngõ, ở cổng trường để khẽ câu đón đưa, nhưng cũng ngần ấy lần Thư nhẹ nhàng từ chối, Thư vẫn trên những chuyến xe lam, vẫn biết để lại phía sau là ánh mắt buồn thiu của anh rơi xuống mà chưa một lần anh ấy được đưa đón đi, về... Thời gian sau, những ngày chủ nhật, dường như để tự tin hơn, anh thường đến nhà Thư cùng với một người bạn... vẫn trên chiếc xe 67 màu đen đó, có khi lại trên chiếc jeep màu trắng sữa không mui... Những câu chuyện loanh quanh, rồi đến việc học ở trường ở lớp, anh ân cần hướng dẫn, nhắc nhở thêm cho Thư những điều cần thiết khi bước vào nhị niên... và tuyệt nhiên, như cảm nhận được một điều gì đó ở Thư, tình cảm dừng lại ở tình bạn, tình anh em thân thiết, và mặc nhiên, với anh, Thư như một người em đồng môn, với Thư, anh vẫn luôn là một người anh mà mình tin tưởng, quý mến... chỉ vậy thôi...
Nhưng rồi, ngày trước lúc Hùng ra trường, người bạn của anh có mang đến cho Thư một phong thư, trong thư là rất dài những lời Hùng muốn nói, là rất nhiều những điều mà Hùng chưa dám mạnh dạn tỏ bày... nhưng, có thể gì khác hơn, Thư chỉ phải gửi đến anh lời xin lỗi, khi mà tình cảm của Thư dành cho anh chỉ dừng lại ở cái nghĩa đồng môn...!
Đầu thu năm 73, Hùng ra trường còn Thư chuẩn bị bước vào năm 2, một năm học mới nhiều thách thức... Rồi, mùa thu năm 74 Thư cũng tạm biệt ngôi trường ấp ôm nhiều kỷ niệm ấy và về làm cô giáo ở một miền quê nghèo vỡ nát vì bom đạn chiến tranh nhưng thiết tha tình nghĩa. Sau 75, Thư về lại quê hương mình và lại làm cô giáo ở một ngôi trường khang trang ven biển. Mấy năm sau đó, Thư theo chồng về nơi xứ xa...Minh, người bạn đời của Thư cũng là một giáo viên và cũng là đồng môn cùng khóa. Thư yêu Minh ở đôi mắt sáng, ở cái tính hiền lành lại chịu thương chịu khó. Bên Minh, Thư cảm nhận được sự chở che vững chãi và ấm áp đủ để lòng tin cậy và đủ để cho Thư gửi gắm một đời...!
Cuộc sống khó khăn, mưu sinh vất vả, bao nỗi bộn bề cuốn dòng đời trôi đi vạn ngã, mỗi người một hoàn cảnh, một gia đình riêng cần phải chăm sóc, lo toan... Hùng và Thư, hai anh em bặt tin nhau từ đó! 42 năm, cứ như một giấc chiêm bao mà lại xa vời vợi... biết bao đổi dời trong cái 42 năm ấy... Thư cứ nghĩ là chẳng bao giờ biết được tin anh, dù gì cũng là những tháng ngày ngắn ngủi anh em sẻ chia, thân thiết... Thời gian vừa qua, Thư cũng đã nhiều lần tham dự những buổi họp trường nhưng hình như, anh thì không thấy... Có lẽ anh ấy đã định cư ở một nước nào đó rồi chăng...? Nhưng thật tình cờ, một lần, trên facebook của một người anh đồng môn cũng khóa 10, Thư ngờ ngợ tên và hình anh trên một danh sách chuẩn bị cho một cuộc họp lớp. Tuy hình bây giờ không là ngày xưa, nhưng khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, Thư tin đó là của Hùng. Tuy không nhớ có phải ngày đó Hùng học lớp này? nhưng bằng một cảm nhận, Thư nhắn tin cho người anh đồng môn để biết thêm thông tin, và cuối cùng, cái tên đó, hình ảnh đó là Hùng, là người anh, không duyên không nợ...
Mấy ngày trước, Thư gọi cho người bạn cùng lớp với Hùng...
- Anh ơi... họp lớp có gặp anh Hùng, anh chuyển lời hộ em... Thư k11 gửi lời hỏi thăm, anh nhé...!
- Thư ơi... Hùng không dự họp lớp được ...Sau một lần tai biến, giờ Hùng làm bạn với chiếc xe lăn... cũng khó khăn khi nói năng, di chuyển Thư ạ...Anh sẽ liên lạc rồi báo với Thư sau nhé!
Lặng yên!
42 năm, lần đầu tiên Thư và Hùng biết được tin nhau là thế đấy...! Có một nỗi buồn len nhẹ, có một chút thắt nghẹn trong lòng... nhưng biết làm sao hơn? khi cuộc sống là bao nỗi bể dâu, khi thời gian là vô cùng nghiệt ngã...! Thôi thì hãy cố gắng lên anh ạ... như ngày xưa anh từng bao lần ân cần khuyên nhủ, nhắc nhở Thư trong học tập, trong cuộc sống... Thư biết, rồi anh sẽ đứng lên, khỏe mạnh bình yên, bao dung hiền hậu... Trái đất tròn, anh em mình sẽ có ngày gặp nhau, sẽ tay bắt mặt mừng, dù chỉ là một lần, người anh đồng môn thân mến nhé!
Ngoài kia, thành phố đã lên đèn. Cơn mưa cuối mùa vẫn cứ rơi... từng hạt, từng hạt...tha thiết...nồng nàn...!
Châu Thị Thanh Cảm
Cảm ơn Admin trang nhà An Huu Tran nhiều nhé...mấy hình ảnh minh họa thật là dễ thương...
Trả lờiXóaChúc bạn những ngày mới vui khỏe, an lành!
Thân ái!
Tình bạn trong sáng là mãi mãi...Cảm ơn một câu chuyện ý nhị, sâu sắc!
Trả lờiXóaUi... mình cũng cảm ơn bạn nhiều nhen...bạn hiền...
XóaThân mến!