Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2012

MÃI MÃI LÀ THIỆN TÂM

(Kính tặng Thầy Trần Văn Mẫn, nguyên Hiệu trưởng Sư phạm Qui Nhơn)
 Bích Liên
Tôi đã từng gọi mình là “lão nương” vì đã xa rất xa thời son trẻ, xa tít tắp cái thời làm Giáo sinh trường Sư phạm Qui Nhơn. Vào thời ấy và ở nơi ấy, tôi đã giữ lại trong ký ức mình hình ảnh yêu thương của ngôi trường, khu nội trú, bạn bè, thầy cô giáo,…Ở đó vẫn rạng rỡ mãi trong lòng tôi hình ảnh một người Thầy dẫu chưa dạy tôi một chữ nào, nhưng bằng nhân cách và tình cảm đã cho tôi niềm kính yêu và niềm biết ơn sâu xa. Tôi muốn nói về Thầy TRẦN VĂN MẪN, Hiệu trưởng của trường chúng tôi ngày ấy.
Tôi nhớ Thầy như in, nhớ dáng Thầy thấp đậm, đôi kính cận dày, Thầy bước nhanh, mặt nghiêm trang và mắt luôn nhìn thẳng. Thầy ít cười và có vẻ khó gần, nhưng bên trong là cả một sự dịu dàng, tình cảm. Trong lòng tôi, mãi mãi Thầy là một nghệ sĩ đa cảm, và một người Thầy nhân hậu. Thầy nói giọng Bắc ấm và truyền cảm. Thầy hát rất hay và chỉ hát khi lòng Thầy đầy cảm xúc. Tôi vẫn nhớ hoài dáng Thầy hiền hòa, xúc động khi hát bài “Biệt ly” của Doãn Mẫn năm nào. Chỉ một lần nghe thôi mà tôi vẫn mãi nhớ Thầy và thêm yêu bài ca ấy.
Tôi nhớ Thầy ngoài tình cảm thầy trò tự nhiên và bình thường của bao giáo sinh đối với Thầy, tôi còn có một nỗi nhớ rất riêng bởi một kỷ niệm tôi không thể nào quên… Tôi làm Trưởng ban văn nghệ lớp Nhất 4, năm sau, Nhị 4, tôi làm lớp trưởng. Tôi có nhiều dịp xuống Văn phòng gặp Thầy Cô. Giữa năm Nhị niên, gia đình tôi ở quê gặp nhiều rủi ro, hoạn nạn… Tôi bối rối chuyện ăn ở, học hành, nhiều lúc thấy lòng chán nản, thiếu thốn và cô đơn. Không hiểu vì sao Thầy biết được. Một buổi sáng, Thầy cho gọi tôi xuống Văn phòng. Thầy dịu dàng nhìn tôi, ánh nhìn thương mến và thấu cảm. Bất ngờ Thầy ấn vào tay tôi chiếc phong bì. Tôi chưa kịp hiểu ra đã nghe Thầy nhẹ nhàng nói: “Đây là chút tiền nhỏ từ lương tháng của Thầy. Em nhận cho Thầy vui. Rồi mọi khó khăn sẽ qua!”  Tôi ngẩn người rồi òa lên khóc như một cô học trò bé nhỏ. Món quà Thầy tặng tôi đã dè sẻn, trân trọng trong gần một tháng. Mọi khó khăn đã qua như lời Thầy nói nhưng lòng Thầy thì vẫn rực sáng trong ký ức tôi… Sau này, trong đời dạy học, tôi đã nhiều lần tặng học trò tôi những món quà nhỏ mong các em ít nhiều vượt qua khó khăn, tôi đã xoa đầu các em và lặp lại những lời Thầy đã nói với tôi năm nào. Lòng tôi vẫn rưng rưng xúc động nhớ ơn Thầy và tôi khẽ gọi thầm: Thầy ơi!
Còn nhớ đêm văn nghệ trước ngày ra trường, lớp Nhị 4 chúng tôi đoạt giải “Danh dự văn nghệ toàn trường” cho hai tiết mục “ Hội chùa LIM” và “ Thiên thai”. Đêm ấy, khán phòng chật ních khách mời, Thầy Cô và giáo sinh hai khóa…Trên sân khấu, tôi thay mặt lớp nhận phần thưởng từ tay Thầy trao, và trao lại Thầy bức tranh sơn mài cỡ lớn trong số phần thưởng của lớp, tặng nhà trường trước lúc chia xa… Thầy đã bắt tay tôi thật chặt. Dưới làn kính trắng, đôi mắt Thầy đầy xúc động và tự hào. Chẳng biết lúc ấy, Thầy có còn nhớ cô giáo sinh đã rơi nước mắt làm động trái tim người thầy giáo nhân ái không. Ngày Lễ ra trường, bạn bè lao xao, líu xíu, tôi ngồi ở xa cố nhìn lên Thầy, ghi lại qua hình ảnh và giọng Thầy nói, những gì thắm thiết, êm đềm, một thời học làm người, làm Thầy ở ngôi trường Sư phạm thương yêu.
Hai năm sau ngày ra trường, tôi có dịp về lại QUI NHƠN, rảo bước qua khu nội trú mới, chiếc giường tôi nằm khi xưa bây giờ là của cô bạn đồng hương khóa 9. Tôi rưng rưng nhớ lại từng kỉ niệm mới qua còn nóng hổi…Buổi chiều tôi đứng sau nhà Thầy Trọng dạy trường thực hành, nhìn qua bên kia rào thép gai là nhà Thầy Hiệu trưởng và nhà ông Cố vấn. Mọi thứ vẫn còn tinh tươm. Khóm ngọc lan bên góc nhà Thầy vẫn xanh cành và đầy hoa trắng thơm thơm, chú chó KI vẫn hăm he nằm ngoài hiên hóng nắng. Bóng các em con Thầy loáng thoáng nói cười, bong Cô cao cao thấp thoáng vào ra, còn Thầy như đang ở đâu đó trong phòng đọc sách…Bên phía xa, qua vườn hoa nhà Thầy, bóng các giáo sinh nội trú đi dạo chiều thơ thẩn. Thoáng tiếng chân dịch, tiếng quả banh bàn lách cách cùng tiếng reo vui của cô Hiếu, cô Hậu trong gian nhà thể thao. Tất cả đọng lại trong tôi sự dịu dàng, trong trẻo…Tôi trở về, lòng thương nhớ khôn nguôi…
 Tết năm nay nữa, tôi đã sáu mươi ba:
                              “Xương mai một nắm hao gầy
Tóc mây một mái đã đầy tuyết sương” (TẢN ĐÀ)
Khi tôi viết những dòng này, lòng tôi bùi ngùi nhớ lại thời xanh tóc nhưng tôi rất hạnh phúc vì qua bài “Thương nhớ Ngọc lan” của mình, tôi đã gặp lại, nghe giọng thương quen của bạn bè những ngày xưa than ái. Nhất là tôi biết được tin tức của gia đình Thầy TRẦN VĂN MẪN, người Thầy mà suốt một đời tôi luôn kính mến.. Hạnh phúc lớn lao khi tôi được đọc bức thư viết tay Thầy gửi cho tôi. Thầy đã ngoài 80 tuổi, đã bị bệnh, vậy mà lời thư vẫn nồng ấm, bao dung, than thiện. Tôi còn được nghe em TRẦN THIỆN ÁI, con trai Thầy từ nơi xa gọi điện về thăm hỏi. Qua giọng em nói, những điều em kể, tôi nghĩ em vô cùng dễ thương như tên gọi. Cả em PHƯƠNG LAN nữa, các em phải là thế, vì các em là con của Thầy Cô!
Ở nơi xa xôi, Tôi muốn nói với Thầy : “Con rất nhớ Thầy, Thầy yêu quí của con, với lòng biết ơn sâu sắc không nguôi…Con kính chúc Thầy và gia đình mọi điều tốt đẹp nhất. Ở nơi nào và vào lúc nào, Thầy cũng có rất nhiều những học trò thương yêu Thầy lắm, có điều Thầy chưa biết hết đó thôi! Và con, con vẫn nhớ Thầy và mang ơn Thầy nhiều nhất. Con xin tạm biệt Thầy, Thầy ơi!
VÕ THỊ BÍCH LIÊN
Cựu giáo sinh Khóa 7 - Trường Sư phạm QUI NHƠN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...