Thanh Cảm
Tháng bảy, vùng đất phương Nam đã bớt oi nồng
khi đón những cơn mưa chiều đến muộn. Sáng sớm trời dịu mát. Bên lan can cửa sổ,
mấy cụm tóc tiên nhỏ xinh khoe cánh hồng tươi rung rinh trong vòm lá. Bầu trời
xanh lơ, lững lờ mấy dải mây trắng bạc. Bên
sông, nắng mai lướt nhẹ trên những đám lục bình lặng lẽ đang chầm chậm trôi
xuôi. Nắng sớm rơi êm trên những hàng cây ngọn cỏ ven bờ, nắng thêu vàng bầu
trời thành phố như một tấm thảm mỏng manh nhẹ nhàng choàng vào không gian cuối
hạ.
Sài Gòn hai mùa
mưa nắng nhưng tôi vẫn cảm nhận đâu đó một chút gió heo may của mùa thu quê
hương ùa đến vào những buổi bình minh trong trẻo mây trời hay những khi chiều
về bàng bạc ánh hoàng hôn. Xa quê, không ít lần tôi đã đếm bao mùa thu qua đông
lại trong bồi hồi nhớ tiếc. Tôi vẫn không quên cảm giác hạnh phúc ngập tràn thời
thơ bé khi xúng xính áo mới đến trường vào những sáng đầu thu, tôi vẫn nhớ như
in những chiều thu xưa cùng bạn bè lang thang trên những con phố thân quen ngập
đầy lá vàng. Nhớ những sáng đông sang cuộn mình trong chăn ấm lười biếng chẳng
muốn đi đâu, nhớ những chiều đông muộn ấm áp trong căn phòng đầy vơi tiếng nhạc
…
Tháng bảy về thuần
khiết bên những cánh sen hồng trong chiếc giỏ xinh cho người đi lễ ngày rằm, e
ấp tinh khôi với những nụ hồng ngoài vườn vừa hé nở chờ giọt sương mai. Tháng bảy
xốn xang lòng khi chợt nhớ những con đường mưa trắng xóa giăng kín lối về trong
những ngày mưa phùn tháng sáu và tháng bảy để tôi chạnh nhớ những khoảnh khắc
thương quí vừa xa…
…. Ngày cuối tháng sáu.
Chỉ còn đúng một
ngày nữa là đến ngày anh chị em đồng môn chúng tôi tụ họp về nơi này để dự kỷ
niệm 50 năm thành lập trường Sư Phạm Qui Nhơn. Có nhiều anh chị ở các tỉnh
thành xa đã về Sài Gòn trước, tối nay một số anh chị đồng môn đã cùng hẹn gặp
nhau ở nhà tôi…Anh chị em chúng tôi tuy không cùng chung khóa học mà cứ như là
cùng lớp cùng bàn, những mái đầu bạc kề bên những mái tóc muối tiêu sao mà thân
thiết và quá đổi yêu thương. Chúng tôi râm ran chuyện trò, nhỏ to tâm sự…Tiếng
cười, tiếng nói, tiếng hát, tiếng đàn…như át cả tiếng mưa đến vội ngoài kia…Và
cứ vậy, cứ nói cười, cứ chuyện trò tâm sự, cứ đàn hát đến quên cả thời gian!
…. Ngày đầu
tháng bảy.
Buổi sáng dậy
sớm, theo thói quen, tôi mở rộng cánh cửa sổ, một làn gió nhẹ từ mặt sông lùa
vào man mát, bầu trời trong veo và hình như có mùi vị thơm ngọt của phù sa từ
những con sông quê hương thổi về. Trên tầng cao của chung cư, tôi tha hồ nhìn ngắm
thành phố của những sáng sớm huyền ảo trong sương mờ, những chiều tà bạt ngàn
mây trắng hay những đêm về lấp lánh ánh sao khuya…
Pha một tách
café nhiều sữa, đưa tay lấy remote, một bản nhạc đồng quê quen thuộc vang lên
nho nhỏ…Những giai điệu của “Yesterday Once More” êm ái, nhẹ nhàng …All my best
memories…come back clearly to me. . . It’s yesterday once more…cứ dịu dàng…
dịu dàng…
Ngày cuối tuần, tôi
muốn kéo dài cái cảm giác thích thú, thi vị của buổi sáng chủ nhật yên ả trên
chiếc sofa êm ái này cùng với gia đình, được ngắm nhìn bầu trời trong lành buối
sáng qua ô cửa nhỏ, được hít thở không khí trong trẻo ấm áp hương vị quê nhà. Nhưng …không được rồi, bởi hôm nay là một ngày
đặc biệt-1/7/2012- ngày anh chị em đồng môn 13 khóa chúng tôi hội ngộ kỷ niệm
50 năm thành lập trường-Trường Sư Phạm Qui Nhơn- ngôi trường đã đi theo chúng
tôi suốt chiều dài của một miền ký ức.
Chọn chiếc áo
dài màu tím có những hoa văn nho nhỏ, tôi mặc vào và cứ thế nhìn ngắm mình
trước gương. Nhưng lạ quá! Đối diện với
tôi, trong gương không phải là một bà giáo già sáu mươi mà là một cô giáo sinh
mười tám trẻ trung trong sáng bên tà áo dài trắng muốt, dáng cô gái cao gầy, tóc
ngang xỏa hững hờ trên bờ vai nhỏ nhắn…Trên tay cô giáo sinh trẻ là tấm biển
nho nhỏ mang dòng chữ “TRƯỜNG SƯ PHẠM”… Cô
giáo sinh ấy đang mỉm cười thân thiện với tôi, với bà giáo già nghĩ hưu đã từ
lâu lắm rồi! Tuổi sáu mươi với những dấu vết thời gian, những muộn phiền in hằn cùng năm tháng, nhưng
sáng nay, nhìn cô gái xinh xắn trong gương tôi tưởng mình như trẻ lại, cuộc đời
thấy như đẹp hơn, không gian nghe như vui hơn và đâu đó quanh tôi dường như mùa
thu đã tràn về!
Tôi xuống tầng hầm lấy xe máy và chuẩn bị đến
địa điểm họp mặt. Tôi vẫn có thói quen chạy xe chầm chậm mỗi khi ra đường cho
dù ở nơi nào, cho dù lúc ấy đường phố đông đúc hay vắng tênh, có lẽ một phần vì
tuổi tôi không còn trẻ, một phần tôi muốn ngắm nhìn những con đường ở thành phố
vào buối sáng. Đâu đó trong dòng chảy cuộc sống ở thành phố này vẫn cho tôi
những cung bậc cảm xúc khác nhau, vẫn cho tôi cảm nhận được những nét đáng yêu
riêng trong một thành phố vốn năng động và hiếu khách.
Ngang qua cầu Bình Triệu, gió từ mặt sông
lùa vào mát rượi…lòng bỗng thấy vui vui! Xuống Đinh Bộ Lĩnh, ra Bạch Đằng rồi vòng qua
Lê Quang Định…Các con đường ở đây lúc nào cũng đông đúc người xe qua lại. Chầm
chậm, tôi rẽ vào Nguyễn Văn Đậu đến Trầu Cau, nơi chúng tôi cùng hội ngộ.
Đến nơi, tôi thấy
rất đông các anh chị khác đã có mặt ở đó rồi. Các chị dịu dàng trong những tà
áo dài tha thướt, trẻ trung với những váy áo nhiều màu sắc đang cùng từng nhóm
bạn chụp hình lưu niệm bên những lẳng hoa tươi của các đoàn mang đến chúc mừng.
Các anh thì tay bắt mặt mừng cùng bạn bè khi gặp lại, nhiều nhóm lại kéo nhau
vào quầy café ngồi nhâm nhi chuyện trò, những nhóm khác lên tầng trên tham quan
khu vực triển lãm các khóa học…Về dự sinh nhật lần 50 của trường, có anh có chị
xuống từ vùng cao nguyên quanh năm sương mù…có bạn có em vào từ những tỉnh
thành ven biển miền Trung nắng cát…có người đến từ vùng đất đỏ của miền Đông
Nam bộ…Lại có người trở về từ hải ngoại xa xôi…
Lần này các bạn lớp nhị 1 của
tôi về cũng khá đông vui: Nào là bạn Đình Bào từ Qui Nhơn, Nguyễn Bình từ Phan
Rang vào, Ngọc Ái từ Tây Ninh lên, các bạn Hữu An, Lê Ba, Bắc Cường, Vĩnh Bưu…ở
các quận huyện trong thành phố này đến. Chúng tôi sau rất nhiều năm mới gặp lại nên
nói mãi vẫn không hết chuyện…Chuyện trường lớp ngày xưa, chuyện những tháng năm
dài xa cách…và cả chuyện bây giờ. . . Rất nhiều anh chị lỡ dịp về trường cũ vừa
rồi nên đã trở về dự hội lần này để mong có thể gặp lại bạn xưa thầy cũ . Tất
cả những hình ảnh ấy, những cảm xúc ấy quyện vào nhau thành một khối yêu thương
của tình thân trong gia đình Sư Phạm chan chứa nghĩa tình!
Tôi thấy rất
nhiều quí thầy cô cũ của trường cùng về họp mặt lần này, có những thầy cô không
ngại xa xôi cũng trở về như cô Hưng từ Tiền giang đến, thầy Trắc thầy Thâm vào
từ Qui Nhơn, thầy Duy đến từ Bình Dương…cùng
rất nhiều quí thầy cô trong thành phố cùng về tham dự sinh nhật 50 của trường
như thầy Tháo thầy Thường, thầy Tạ thầy Phùng, thầy Lý thầy Linh, thầy Lưu thầy Hiền. . . Hình ảnh thầy Bồn ngồi
bên bình oxy, vây quanh là các anh chị cựu giáo sinh yêu thương thăm hỏi rồi
chụp hình lưu niệm cùng thầy làm tôi cứ ray rứt cả lòng và bùi ngùi nhớ mãi…Thật
tiếc và có chút buồn khi một vài Thầy Cô vì tuổi già sức yếu, vì cách trở xa
xôi nên không cùng về với chúng tôi trong lần hội ngộ này như thầy Hoàng Hy, thầy
Khánh Hỷ, thầy Hiệu trưởng Trần Văn Mẫn… những người Thầy mà chúng tôi hằng tôn
quí!
Buổi lễ kỷ niệm
cũng đã rất vinh dự đón tiếp đông đảo quí giáo sư, quí thầy cô đại diện các
trường Sư Phạm trong thành phố cũng như ở các tỉnh thành lân cận như Vĩnh Long,
Long An…cùng về tham dự trong tình cảm
quí mến tràn đầy. Trên nét mặt quí Thầy Cô đều lộ rõ nét hân hoan khi về dự hội,
đều bồi hồi xúc động khi trên ngực áo đỏ thắm bông hồng biết ơn của những cựu
giáo sinh chúng tôi cài tặng, khi trên tay nâng niu quyển Kỷ yếu 50 năm Sư Phạm
Qui Nhơn mà ban tổ chức kính biếu.
Cũng như lần về thăm trường cũ, những giai
điệu rộn ràng của bài hát “Sư Phạm Qui Nhơn hành khúc”của thầy Hoàng Hy đã mở
đầu cho một ngày lễ hội nhiều sắc màu như một lời chúc mừng sinh nhật đến ngôi
trường thân yêu đã vào tuổi 50, nơi nửa thế kỷ qua đã dẫn bước cho bao thế hệ
thầy cô giáo chúng tôi vào đời kể từ ngày thành lập.
Vào chương trình
chính, sau phần tuyên bố lý do, giới
thiệu khách mời của anh Chúc là diễn văn chào mừng của anh Chuyển trưởng ban tổ
chức và lắng đọng lòng người khi chúng tôi cùng đứng dậy trong phút giây nghĩ
về quí Thầy Cô và các anh chị cựu giáo sinh đã vĩnh viễn đi về nơi xa…
Sau khi anh Dũ, trưởng ban liên lạc hội cựu
giáo sinh Sư Phạm Qui Nhơn sơ lược qua Lịch sử trường, chúng tôi cũng đã bày tỏ lòng
tri ân và biết ơn của mình đến quí Thầy Cô bằng những bó hoa tươi thắm thay cho
lời cảm ơn sâu sắc. Thật cảm động với hình ảnh thầy Tháo đại diện quí Thầy cô
lên phát biểu đôi điều, lời thầy chầm chậm nhưng vẫn ấm áp như xưa! Thầy Bửu, đại
diện các trường khách mời cũng bày tỏ cảm xúc của mình khi về dự hội với chúng
tôi bằng đôi điều tâm sự chân tình.
Một trong những
hoạt động chính của lần kỷ niệm này là phát hành Kỷ yếu 50 năm SPQN 1962-2012. Trước
khi anh Thận, đại diện ban biên tập công bố kế hoạch phát hành thì dường như
tôi thấy trên tay các anh chị cựu giáo sinh đều đã cầm tập kỷ yếu như một món
quà yêu quí trong lần hội ngộ này.
Gần 12h trưa
chúng tôi vào phần tiệc liên hoan, văn nghệ. Cả một sảnh rộng vang tiếng nói
cười. Những tiết mục văn nghệ được chuẩn bị từ trước của các khóa mang nhiều
sắc màu làm cho không khí buổi tiệc thêm phần tươi vui. Những câu ca tiếng hát
rộn ràng vang lên từ những con người tóc đã bạc nhưng tâm hồn như vẫn còn tươi
trẻ nghe đáng yêu, đáng quí vô cùng!
Được sự khuyến khích của bạn bè, tôi cũng
mạnh dạn thay mặt k11 ngập ngừng một bài hát của anh Văn Bình SPQN k1, bài hát
ghi lại những cảm xúc của “Một thời Qui Nhơn” thân thương dưới mái trường Sư
Phạm, tôi muốn gửi tặng bài hát này đến quí Thầy Cô, gửi tặng các bạn của tôi
và những anh chị đã từng một thời đi về bên ngôi trường yêu dấu… “Em còn nhớ
một thời giáo sinh…thời xuân sắc hương tình…Em còn nghe từng hồi gió khơi…đường
sân bay tung bụi cát…”
Thời gian rồi
cũng qua, đã đến lúc chúng tôi phải nói lời từ giã. Lưu luyến cùng nhau chụp
những tấm hình lưu niệm sau cùng của ngày hội ngộ, chúng tôi bùi ngùi chia tay
và hẹn ngày tái ngộ. Những bàn tay xiết chặt, những vòng tay ôm thân thiết như
chẳng muốn rời xa…Bên tai tôi có lời nói chia tay của ai đó…nhè nhẹ…buồn thiu…!
Trên đường về, cơn
mưa chiều chợt đến…Ngang qua cầu, gió lại lùa vào mặt lànl lạnh và mưa thì vẫn
trắng xóa lối về…từng hạt mưa rơi mãi không thôi!
Chiều, các bạn
k11 còn ở lại hẹn đến nhà Kim Thạch…Tối lại đến Sông Trăng để chia tay vợ chồng
người bạn ở lớp Nhị 2…Tất cả chúng tôi tuy không chung lớp nhưng tình cảm thân
thương như anh chị em trong cùng một gia đình, đại gia đình Sư Phạm của chúng
tôi.
Một ngày trôi qua,
sáng trưa chiều tối với thật nhiều cảm xúc đan xen, tôi như dập dềnh trong tình
cảm của bạn bè, thầy cô, trường lớp…Và cuối cùng tất cả rồi cũng sẽ đi vào kỷ
niệm, những kỷ niệm ghi dấu của một thuở xuân thì.
Xin cho tôi được tỏ lòng tri ân đến những
nghĩa tình mà gia đình Sư Phạm Qui Nhơn mang lại. Cho tôi được nói lời cảm ơn đến
các anh chị, những người đã đưa chuyến tàu lênh đênh về bến sau 50 năm xa cách.
Cảm ơn anh Dũ, người đầu tàu mạnh mẽ nhất cùng với anh Chuyển, anh Đán, anh
Chúc, anh Thận, anh Hải, anh Chức, anh Thành, chị Trâm, anh chị Vân Được…những
người đã bên cạnh anh chị em chúng tôi trong một cuộc hành trình dài để chuyến
tàu an bình về bến cũ yêu thương.
Cầu mong ơn Trời cho chúng tôi vẫn luôn mãi
bình yên, trái tim chúng tôi luôn đong đầy cảm xúc thì sẽ vẫn còn đấy những
chuyến tàu chở đầy nghĩa tình sâu nặng, những chuyến tàu hằng năm mang chúng
tôi trở về bến cũ vào mỗi độ thu về!
Sài Gòn 2. 7. 2012
Thanh Cảm k11
Xin được chúc mừng spqn có một cô phóng viên đa năng như vậy...Hát hay viết giỏi mà lại dễ mến nữa chứ.Bài phóng sự đầy đủ,súc tích...Tụi mình ở ngoài này không dự được nên tiếc lắm nhưng đọc bài của tc cũng đỡ buồn.Giỏi lắm cô bạn cùng lớp của tôi ơi!
Trả lờiXóaCảm ơn những lời khen tặng có hơi quá của bạn.Hôm ấy các bạn lớp mình đến cũng kha khá,nhiều hơn hôm về trường cũ.Bọn mình cứ nhắc nhiều đến lớp cũ trường xưa...Rất tiếc vì chưa gặp được nhiều bạn khác,hy vọng vào những lần sau sẽ có nhiều bạn cùng về.
XóaThân ái1
38 năm rồi không được nghe lại giọng hát của Thanh Cảm,không biết bây giờ cô ca sĩ của lớp nhị 1 lúc trước hát ra sao,không được nghe uổng quá!
XóaBạn ơi,không nghe được đôi khi lại hay hơn đấy...Bởi vì có khi nghe xong lại vỡ mộng thôi bạn ạ!
XóaThay mặt nhóm bạn nhị10(Vân,Thanh,Vượng,Tài,Trâm,Trung...)cảm ơn TC đã ghi lại những cảm xúc chân thành trong một ngày đáng nhớ.Mình là người có tham dự hôm ấy vậy mà đọc bài của TC vẫn thấy nao nao.Một bài viết rất tuyệt.Cảm ơn TC!
Trả lờiXóaTuy chưa biết chính xác bạn là ai,tên gì...Nhưng tc vẫn rất cảm ơn những thân tình của lớp10 các bạn nhiều lắm!Một hay Mười hay 2,3,4... cũng đều là spqn cả,có phải không?
XóaThân!
Đúng đó TC à,1 hay 2,3,4...hay 10 thì cũng là 1 gia đình như bạn đã nói.Cứ như vậy nhé!Thân!
XóaChắc chắn là như vậy rồi.Cảm ơn bạn nhiều nhé!
XóaTC ơi,mình đã về đến Qui Nhơn hôm qua và đã liên lạc với bạn Cúc,tối nay sẽ vào thăm và chuyển quà của các bạn gởi Cúc.Đọc bài viết của Thanh Cảm mình lại nhớ về ngày hôm đó,sau 38 năm mới gặp lại bạn bè...vui quá TC ơi!
Trả lờiXóaChúc Thanh Cảm ngày nào cũng như ngày 1.7 hôm đó và có nhiều bài viết hay để bạn bè ở xa cùng đọc.
Mình cũng thế,sau 38 năm mới gặp lại các bạn...Ai cũng bạc tóc cả rồi nhưng ai cũng dễ thương cả.Khi nào vào thăm Cúc,nhớ chuyển lời của bọn mình trong này gửi thăm nhé!Có gì nhớ liên lạc với bọn mình!
XóaThân mến!
Dung la mot bai viet tuyet voi. Ke ngoai pho cung cam thay mot ngay hanh phuc lang lang. Cau mong se con nhieu chuyen tau dua TC ve mien mo uoc...
Trả lờiXóaÔi anh Bá ơi,anh đã khỏe hơn chưa? Thấy anh tiếp tục vào trang xem bài tc mừng lắm vì như thế có nghĩa là sức khỏe của anh đã khá hơn trước,có đúng không anh?
XóaCố gắng anh nhé,tụi em vẫn luôn nghĩ về anh...một người anh xa!
Thân thương!
Không ngờ cô bạn 38 năm trước bây giờ là một"phóng viên"đa tài của spqn,thiệt là bái phục!Mong sẽ đọc được nhiều bài hay nữa của Thanh Cảm.
Trả lờiXóaMình cũng không nghĩ là sẽ được gặp lại các bạn đông vui như vậy...Chỉ tiếc còn nhiều bạn bọn mình chưa biết được tin,mình sẽ nhờ H.An trong này cố gắng kiếm tìm.Vậy nhé,sẽ gọi lại sau!
XóaThân ái!
Chào Thanh Cảm,mình là Trần Kỳ Phương k10.Cảm ơn TC và các bạn đã có lòng nghĩ đến vợ chồng mình.Qua TC,cho Kỳ Phương gửi lời cảm ơn nhiều đến các bạn:Thanh Bình,Kim Thạch,Ren,Vĩnh Bưu,Bắc Cường,Ng.Bình,Hữu An,Đình Bào,Đức Lượng,Minh Trung...Chúc các bạn vui vẻ.Hẹn sẽ có ngày được gặp các bạn ở Sông Cầu.Cảm ơn các bạn nhiều!
Trả lờiXóaChào anh Kỳ Phương!spqn là một gia đình,Cúc lại là bạn cùng lớp với tc...mà lại là rất thân nữa cho nên "nghĩ về nhau,thương mến nhau,nâng đỡ nhau trên những bước đường đời..." như lời Thầy Hiệu trưởng đã dặn dò ngày nào...Mong Cúc sẽ sớm khỏe lại!Vậy nhé,TC sẽ chuyển lời anh đến các bạn.Chúc anh khỏe,sẽ liên lạc với anh thường xuyên.Thân ái!
Trả lờiXóaThanh Cảm,Cúc rất vui khi nhận được quyển Kỷ yếu 50 năm spqn mà tc gởi tặng.Mệt mà Cúc cứ đọc hoài,khi ngủ cũng cầm trên tay.Mình cảm ơn các bạn nhiều vì đã tạo niềm lạc quan cho Cúc.Cảm ơn các bạn nhiều lắm!
XóaAnh Phương ơi,tụi em trong này chỉ mong Kim Cúc mau chóng khỏe mạnh lại như xưa.Cố gắng lên anh Phương nhé.Thân!
XóaThanh Cảm và các bạn hữu thân mến!
Trả lờiXóaTiếc quá vì không vào dự 50 năm tại S.G được.Đọc những bài viết trong Kỷ Yếu mình nhớ trường lớp nhiều lắm,các bạn đã viết thay cho bọn mình về một thời của 2 năm SP.Cảm ơn các bạn,và qua tc cho mình gởi lời cảm ơn đến bạn Diễm Châu,bạn Đình Cảnh...nhé.Cảm ơn các bạn nhiều!
Dạ,tc sẽ chuyển lời đến các bạn.Mà Diễm Châu,Đình Cảnh ở ngoài đó mà anh?Qua trang mạng này có lẽ tất cả các bạn đã đọc được những lời chia sẻ của anh rồi!
XóaThân ái!
Kim Loan nói:
Trả lờiXóaThanh Cảm ơi,
Bàng bạc trong bài này là tình cảm giữa Thầy Trò, Bạn Bè là những tình cảm thật nhẹ nhàng và sâu lắng.
Cám ơn bạn hiền nhiều lắm.
Thân chào Thanh Cảm.
Có thể khi những gì gần mất đi thì mình mới thấy quí giá hơn và muốn níu giữ mãi bên minh.Tuổi đã từng này rồi nên mọi thứ cứ như những sợi tơ...mỏng manh...dễ đứt...Cũng buồn phải không Loan? Tình Thầy trò,tình bằng hữu,trường xưa lớp cũ...cứ quẩn quanh,quẩn quanh...Không biết sẽ còn bao nhiêu lần gặp lại!
XóaCô bạn cùng lớp của tôi viết bài sao hay vậy?Tiếc thật vì mình đã để lỡ nhiều lần gặp lại bạn bè cũ.Hẹn lần sau sẽ cố gắng để được gặp các bạn.Ngọc Anh nhắc Thanh Cảm luôn đấy!Chúc bạn khỏe để có nhiều bài hay cho bạn xa cùng đọc.Gửi lời thăm Trung nhé!Thân mến!
Trả lờiXóaCảm ơn Đ.Cảnh và Ng.Anh.Cảnh về khi nào vậy? Đã đến Cúc chưa?Khi nào vào nhớ ghé nhé!Thân ái!
XóaMình,Tr Q.Ngãi đây.Về lâu chưa?Sao im lặng đi rồi im lặng về vậy?Mọi người đều khỏe phải không?Hôm về trường cũ mình cũng không về được,tiếc lắm nhưng 1.7 ở Sài Gòn mình có tham dự,vui và cảm động nhiều.Những lần sau cố gắng về tham dự,sẽ không còn nhiều dịp như vậy đâu!Khi nào vào nhớ gọi mình.Thân!
XóaTC oi, cam on ban đã truyên tai..."một ngày yêu thuong" cho bạn bè gân xa chia xe...mong có một ngay như thế để Đ co dip "quậy" tưng cung bạn bè TC nhe. Chuc TC...một cô bạn năng nổ nhiệt tình của gia đình SPQN. Luôn khoe va vui.
Trả lờiXóaNày,X.Đ đang ở đâu vậy?Thỉnh thoảng nhắn tin liên lạc kẻo lạc mất đấy bạn ạ!Có gì nhớ cùng chia sẻ nhé!Thân!
XóaT. Cảm & Ren thân mến
Trả lờiXóaDù không dự được nhưng đọc 2 bài viết của 2 bạn Dzung cũng cảm nhận được những vui vẻ , thân tình và ấm áp trong ngày 1/7 vứa qua. Nhu vậy cũng đủ biết sự thắm thiết cùa Ren & T. Càm đối với SPQN như thế nào rồi ,hôm do Dzung có gọi về nói chuyện dược rất nhiều người nhưng đâu có biết có 2 bạn ở đó , nếu biết thì mình đã tâm tình rồi hẹn gặp lại .
Phương Dung yêu mến!
XóaRất tiếc những năm tháng ở Nữ Trung Học và Sư Phạm Qui Nhơn trôi qua nhanh bên cái tuổi mười sáu,mười tám của bọn mình...Giờ nhớ lại chợt buột miệng "ước gì...!"có phải không? Những ngày đó bạn bè bọn mình ít cùng nhau tâm sự,khi gặp nhau,chỉ nhìn nhau rồi cười...là như hiểu nhau rồi,có vậy thôi!Bây giờ nghe tiếc lắm,Dung ạ!Khi nào có dịp về nhớ gọi cho bọn mình,sẽ dành những bất ngờ thú vị cho người phương xa...để đền lại những tháng ngày bọn mình không nói!Vậy nhé,mong sẽ có ngày gặp lại!
Thân mến!
Phương Dung ơi!Mình nhớ tiếng hát của Dung lắm.Khi nào có dịp gặp lại P.D phải hát thật nhiều những bài hát một thời với bọn mình...Dung hát nhạc Trịnh thật nồng nàn,mình nhớ mãi...Mình cùng nhóm hát với bạn và anh Quảng đấy!
XóaThân ái!
OK. T.Cảm này, mình con ở SG co 1 thang nữa sẽ về NT...Khi nao du lich NT nhớ goi cho ĐAI...số DT 0905159060. nhé. chuc sk nhieu nhé.
Trả lờiXóaMình biết rồi,khi nào có dịp đến N.T mình sẽ phone cho X.Đ.Một tháng nữa mới đi vậy hôm nào bọn mình cafe nghen!Sẽ gọi hẹn gặp sau.Vậy nhé,thân ái!
XóaT. Cảm và nhóm du ca SPQN thân mến
Trả lờiXóaDzung cũng nhớ lắm cái thời xa xưa thân mến đó .Ban du ca với anh Quảng (khóa 10 ,dân Tuy Hòa ) làm trưởng ban , sinh hoạt văn nghệ , văn gừng thật vui và thật hay ( mèo khen mèo dài đuôi ). Nhất định có dịp gặp đễ hát cho nhau nghe ừ mà bạn tên gì vậy nhắc lại đi nhất định Dzung nhớ ra , gặp anh Quãng cho Dzung gởi lời thăm . Lâu quá không thấy V.V. Nhàn lên tiếng vậy các bạn nhỉ . T.Cảm ơi trang này chac đổi là trang yêu thương và khi nào thăm X. Đài cho Dzung đi với .....
Nhớ lại cái thời đó nghe mắt cay cay có phải không?Thời gian qua nhanh,bọn mình giờ đứa nào cũng làm ông làm bà cả rồi,nhớ về ngày xưa cũng chỉ để nhớ mà thôi...!À,Dzungnguyen cứ biết mình là một người rất hâm mộ giọng ca ấm áp của bạn là được rồi,khi nào có dịp về V.N sẽ rõ bạn ạ.Lúc nào gặp anh Quảng mình sẽ chuyển lời hộ DNg,anh ấy vẫn vậy,vẫn lãng tử như ngày nào làm trưởng nhóm du ca bọn mình ấy!V.V.Nhàn vừa rồi có về S.G hôm 1.7,trông anh ta nghệ sĩ đầy người!À,có phải DNg học lớp Chúc không? Anh bạn ấy lúc này có vẻ tâm trạng lắm,không hiểu sao...???
XóaThế nhé,cố gắng về gặp lại bạn bè lần nữa,trước khi...!
Chào thân ái!
P.D ơi!tc biết có một anh chàng nhị 5 vẫn ôm nỗi niềm riêng mà chưa dám tỏ bày cùng bạn đấy,P.D có biết là ai không? Mà có thể là bạn không biết vì họ có nói đâu...Nhưng cũng có thể là bạn đã biết vì...con gái mà...chỉ nhìn vào mắt người ấy là biết ngay chứ gì??? Xem ra k11 cũng có nhiều"chuyện bây giờ mới nói" đấy.Hấp dẫn ghê phải không P.D?
XóaBạn duca spqn thân mến
Trả lờiXóaDzung rất là vui vì vẫn còn bạn xưa nhớ đến giọng hát của mình - vậy nhé lần tới sẽ gặp nhiều bạn ở Sài Gòn vì bạn ta bây giờ lập nghiệp ở SG nhiều quá . Dzung học nhị 2 cùng lớp với D . Chúc , bạn ấy có tâm trạng gì mà bạn không hiểu sao ...vậy mà Dzung cứ ngỡ bạn ấy có những niềm riêng mà ai cũng biết chứ hi`...hi`...
chúc các bạn vui , khỏe
Mình vẫn còn nhớ P.D nhị2 hát nhạc Trịnh là không chê vào đâu được...ấm áp...nồng nàn...Rất lâu rồi không được nghe lại...nên...nhớ!
XóaVì cuộc sống nên những năm ấy bọn mình vắt chân lên cổ mà chạy,giờ thì đã tạm ổn nên mới có thời gian đến với bạn bè nhưng tiếc quá có một ít bạn lại xa quá là xa...như bạn đấy!Thôi thì khi nào có duyên thì sẽ gặp bạn nhé!Chúc P.D luôn vui vẻ,mong có ngày hội ngộ!
Thân mến nhiều!
Tình bạn thật diệu kỳ...
Xóa...Có những niềm riêng một đời dấu kín
XóaNhư rêu như rong đắm trong biển khơi
Có những niềm riêng một đời câm nín
Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi...
Anh bạn đầy tâm trạng thân mến của tôi ơi!
Xóa...Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ
Nhưng sao tâm tư cứ luôn mộng mơ
Có những niềm riêng gần như hơi thở
Nuôi ta cô đơn nuôi ta đợi chờ...
Hocap9 ơi,đợi chờ trong cô đơn đôi khi cũng cho ta chút ấm lòng đấy anh bạn thân mến của tôi ạ!Những "nổi đau ngọt ngào"tuy có xót xa nhưng lại vô cùng cần thiết như là hơi thở vậy!
Có những niềm riêng cần nên câm nín và phải dấu kín nó trong tim bởi vì đó là niềm riêng mà,có phải không?Mong anh bạn của tôi cứ trải lòng mình khi nào có thể nhé!Mình sẽ lắng nghe và sẵn sàng chia sẻ với bạn đấy...
Thân ái!
Những gì có thể chôn dấu thì cũng nên dấu chôn đi bạn ạ...vì đôi khi như vậy lại hay hơn!Không tỏ bày nhưng người cần bày tỏ vẫn thấu hiểu lòng mình thì có gì phải ngậm ngùi phải không hocap9?
Xóa@Một người bạn thân thân...k11. Rất cám ơn bạn đã đồng cảm và chia xẻ... Mình nghĩ mìnhbie6t1 bạn là ai rồi đấy!!!
Xóa@1/11k11. ( sao nhiều số 11 quá vậy???). Uh! mình đã "chôn" mà... nhưng chẳng biết có được thấu hiểu như bạn nói không nữa!!!!!!
Bài này được comments nhiều ghê ta! tiếc là vắng bóng Irene... cô ấy đang ở Đà Nẵng mà không thể truy cập vào Blog SPQN... tội ghê!!!
ồ,thế ạ!May mắn lắm mình mới được nhiều con số 1 đến vậy đấy...Bạn này,bạn đừng lo lắng vì dù có chôn dấu thật sâu,chỉ một ánh mắt nhìn thôi thì những gì bạn muốn chôn người ấy cũng sẽ xới lên được bạn ạ!Mình hiểu bạn muốn nói điều gì rồi thế nhưng mình mong bạn nên cố mà chôn dấu nó đi mặc dù điều này thật không dễ dàng gì,có phải không bạn?
XóaRất mong bạn sớm nguôi ngoai để mãi là hocap9 của bạn bè,mình mãi luôn bên bạn đấy!
Thân ái!
Đến tuổi 60 những nỗi niềm riêng mới dám tỏ bày thì e rằng đã muộn...nhưng nói được vẫn hơn là chôn dấu để ngậm ngùi khi nhắm mắt xuôi tay!Bây giờ mới biết nhiều anh đã từng chôn dấu nỗi niềm chứ không riêng gì hocap9...Nào là Hiền Tuấn nhị 6,Lộc Bạch nhị 7,hocap9 nhị 2,M.Trung nhị 10,V.V.Nhàn nhị 5,Mậu khiêm nhị 10,Hữu An nhị 1,Võ Thành Nguyên nhị 5,Xe Đạp Ơi nhị 6...Đây là số ít trong những người bây giờ dám nói mà tôi biết chứ vẫn còn nhiều lắm,nhiều lắm những anh chàng cho đến giờ vẫn chôn kín trong lòng một nỗi niềm riêng.Rất đáng khâm phục,đáng khâm phục spqn ơi!
Trả lờiXóaBây giờ tc mới biết có M.Tr nhị 10 trong đội ngũ này đấy,sao lại thế nhỉ???Bao nhiêu năm nay anh ấy chôn kỹ thế???Chúc mừng các anh với cái điều không dám nói ấy nhé!
XóaMà lạ thật,có lẽ cái "Ngày yêu thương" định mệnh này là nơi để các anh tỏ bày nỗi niềm hay sao ấy???Thật đúng là "Trang yêu thương" như bạn P.D đã đề nghị đấy!Thôi thì các anh cứ thoải mái tỏ bày vì dù sao cũng đâu còn nhiều cơ hội nữa,tc thông cảm mà...có phải không các anh k11?
Thân ái!
Thanh vien khong dam noi oi! cam on ban da nhac den minh. Nhung minh cung mong ban hay noi ra nhung gi khong dam noi de anh em de anh em dong mon thong cam va hieu ro hon ban co duoc khong?
XóaMinh mong duoc biet tin nhieu hon ve ban THANG VIEN KHONG DAM NOI... nhe
T.H.T thân mến!
XóaTôi cũng như bạn,đã chôn dấu nỗi niềm này gần 40 năm nhưng bây giờ vẫn không dám nói,vì có nói cũng đã muộn rồi!Cớ sao những ngày ấy bọn mình lại không dám thổ lộ nhỉ???Nhưng đôi khi như vậy lại đẹp đấy bạn ơi!Người ta bảo"..Tình chỉ đẹp khi còn..." mà lỵ...!!!Biết đâu kiếp sau họ sẽ trả nợ cho mình?
Tôi học lớp 5/11,bạn lớp 6 vậy là gần lớp mình.Có khi bạn biết rõ tôi lắm đấy!Lớp 6,tôi biết còn nhiều anh chàng ôm trong lòng niềm riêng lắm như H.K.T,bạn Th..(cái bạn mà cứ hay đoán sáng nay người ấy mang dép màu gì đấy)...Thôi bây giờ,"Nhắc chi thêm đau lòng lắm người ơi..."
Những kỷ niệm dễ thương!
XóaThanh vien kd than! Minh khong biet ban da doc chua nhung minh gui lai cho ban may cau nhe:
Xóa"Co con mo con nho
Cung chi de mo thoi
Con lai gi trong toi
Hai tieng "Cong Quynh" oi!!!
Hay:
Bay gio con lai minh ta
Nho nhung canh cu cho qua thang ngay
Ruou khng uong the ma say
Say cho quen het nhung ngay da qua.
Biet rang : Tinh chi dep..... nhung den bay gio chung ta ke con nguoi mat,tuoi da ve chieu het roi, om chi nhung noi niem ay trong long den ngay xuoi tay nham mat ha ban. Hay tho lo, hay he mo nhe nhe canh cua long minh cho no thoat ra mot it di cho minh nhe nhom hon duoc khong? Noi vay nhung min cung biet khong the nhe hon duoc, du sao cung co nguoi hieu duoc minh chu.
Minh noi hoi nhieu mong ban thong cam voi nhung nguoi co noi niem ma gan 40 nam moi dam he mo canh cua long minh.
Chuc ban vui - khoe - va hay he mo, he mo long minh nhe.
Bạn ơi,tôi nghĩ tuy mình không nói nhưng người ấy vẫn hiểu lòng tôi bạn ạ!Vậy đã là vui lắm rồi!Tâm sự một chút cho nhẹ lòng thế thôi chứ bây giờ"còn gì nữa đâu...",bạn nhỉ?
Xóa"...Rượu không uống thế mà say
Say cho quên hết những ngày đã qua..."
Cảm ơn mấy câu thơ đầy nỗi niềm của bạn!
Thân chào bạn và mong được tâm sự nhiều với bạn!
T. Cảm ơi! Không ngờ tuổi 60 spqn lại có trang yêu thương này để tâm sự cũng vui phải không các bạn K11 . Nỗi ngậm ngùi... ở tuổi này vẫn còn dễ thương chi lạ .
Trả lờiXóaNgười ta bảo 60 năm cuộc đời vậy mà mình thấy mấy anh sp nhà ta đã trôi qua cái ngưỡng ấy thế nhưng cứ vẫn ung dung thổ lộ niềm riêng thì biết tuổi 60 các anh vẫn còn yêu đời chán,phải không P.D? Tâm tình để vui vui vậy thôi chứ mình biết các anh sp nhà ta gia đình vẫn là số 1,cho tới bây giờ vẫn còn "nhát"như ngày nào!Thấy thương quá cho cái tuổi 60 của các anh phải không Dung?
XóaT.C ơi
Trả lờiXóaBây giờ mới đọc đươc mục T.C bảo là có biết là có người nhị 5 ??? có niềm riêng với mình . Ai vậy nhẽ !!!!Hồi đó có dám nhìn vào mắt ai đâu mà đọc đươc ...Nghĩ lại tuổi học trò dễ thương quá các bạn nhẽ . Ồ không tuổi tập tành làm người lớn chứ .Chúc vui
À Dung ơi,tối 30/6 vừa rồi người ấy có đến nhà mình và có tâm sự với mình điều này,chỉ là anh ấy tự trách mình sao ngày ấy không dám tỏ bày cùng cô gái nhị 2,giờ thì ai cũng đã yên bề nên chỉ tâm sự để gọi là một chút khi lòng chạnh nhớ vậy thôi...Cũng vui phải không P.D? Chỉ tại cái tội không dám nói của các anh thôi,giờ còn than thở nổi gì!!!
XóaAnh Biên Tập ơi!Sao chưa thấy clip quay hôm 1/7 vậy? Khi nào có,nhớ cùng cho mọi người xem với nhé!Sao lâu quá vậy anh Biên Tập? Chờ cũng đã dài cả cổ rồi đấy!
Trả lờiXóaTôi cũng vậy,sao không đưa lên cho tất cả cùng xem hả SPQN?
XóaCác bạn thân,
XóaBBT cũng dự định sẽ post Video clip hôm 1/7 lên Youtube rồi chia xẻ với mọi người... song vì 1 DVD như thế dung lượng quá lớn, mà BBT hiện nay không có người rảnh nên đành phải chờ vậy! cũng mong anh chị nào hiện có DVD hôm ấy, nếu có thời gian rảnh thì xin post hộ lên giúp anh em với nhé... Xin các anh chị chờ cho thêm một thời gian nữa!
Thân.
Bọn mình không dự được hôm đó nên mong xem lắm!Cố gắng nhé spqn!Cảm ơn nhiều...
XóaVô tình vào trang SPQN và đọc"Ngày yêu thương"của tác giả cùng những comments dễ thương của mọi người.Tôi không nghĩ rằng các thầy cô giáo đã nghĩ hưu mà tâm hồn vẫn còn lãng mạn đáng yêu như vậy!Mong sẽ được đọc những bài viết ý nghĩa như vậy của TC.
Trả lờiXóaBạn TH.HUNG spla thân mến!
XóaRất cảm ơn lời khen ý nhị của bạn...Các anh chị spqn tuy thế chứ tâm hồn vẫn còn trẻ trung lắm đấy bạn ạ!Đùa vậy thôi,cho vui tuổi già đấy mà...Chúc bạn khỏe nhé!
TC ơi,bài viết của em dễ thương lắm.Rất tiếc hôm đó chị không đi được nhưng xem hình,đọc bài của em và Irene chị cũng có thể tưởng tưởng được khung cảnh ngày hôm đó.Hy vọng lần sau chị sẽ được tham dự và gặp lại em,chúc em sức khỏe nhiều và tiếp tục đóng góp nhiều cho trang nhà của mình!
Trả lờiXóaChị B.L ơi,lâu rồi không thấy bài của chị vậy?Cố gắng gửi bài cho spqn nhé,mấy anh trong bbt vẫn chờ đấy!Chúc chị vui!
XóaThân ái!
Thế hệ tụi con sau này có lẽ không thể có được những tình cảm nồng hậu như các cô các chú được. Con chúc các cô chú sẽ mãi gắn bó với nhau như những gì con đọc được từ bài viết này.
Trả lờiXóaChào"con",thế hệ nào cũng thế thôi..."Cô"nghĩ,khi trong tim mình đầy tình yêu thương dành cho người thì sẽ nhận được nhiều hơn thế nữa con ạ!Chúc con sẽ nhận được nhiều điều tốt lành trong cuộc sống này nhé!Thân chào!
Xóa