Đi qua gần hết một đời, nhìn lại mình ta tự hỏi từ bao giờ ta đã
già lắm vậy? Từ bao giờ tóc ta đã bắt đầu bạc thưa và trí nhớ ta đã chập chờn
sáng nhớ chiều quên như thế? Có phải từ khi Ông trưởng ban Người cao tuổi trong
xóm đến nhà ghi tên ta để biết ngoài ngày 20/11 hàng năm, ta còn có ngày 01/10
cho các cụ ông cụ bà như ta có thêm một ngày để a lô gọi nhau họp mặt hay để
con cháu ta thì thầm bàn nhau mua quà tặng bà kính yêu?
Vào hội cùng Người cao tuổi, ta lúc nào cũng mang vẻ trầm mặc suy
tư, đi đứng thì khoan thai, đĩnh đạc, hát hò cũng chọn bài "nền nã"
cho phù hợp với không khí "cao tuổi" xung quanh... Họp mặt 20/11 ở
trường cũ, ta càng chững chạc, nghiêm túc hơn, dẫu trong lòng cảm xúc trào dâng
nhớ những ngày xưa thân ái cùng đồng nghiệp, học trò... Nhưng phải "cầm
lòng" cho nước mắt rưng rưng. Nhìn lớp giáo viên trẻ mới về trường sau này
lạ lẫm mà lòng ta se lại...Duy chỉ có những buổi họp đồng môn, đồng khóa thì
lúc nào cũng đầy hưng phấn.... Những năm gần đây ta có nhiều dịp hội họp
cùng với bạn bè sư phạm Quy Nhơn. Cái tình đồng môn mười ba khóa học lúc
nào cũng dễ thương và cảm động. Bọn ta có người lần đầu gặp lại nhau sau một
thời gian dài đằng đẵng mấy mươi năm. Biết bao đổi thay trên mỗi mặt người. Có
" cụ bạn trai" háo hức muốn nhìn lại dung nhan " Nàng thơ"
của mình ngày ấy bây giờ ra sao. Có "bà bạn gái" hồi hộp tìm trong
rất nhiều khuôn mặt quanh mình môt hai "Cụ chàng" ngày xưa
đã từng sớm chiều "theo chân Hoàng Thị " ...? Và khi nhận ra
nhau rồi lại ngỡ ngàng nhìn nhau cười phóng khoáng... Những mái đầu cụng vào
nhau đau điếng mà thương... Những cái bắt tay chặt không muốn rời, có khi
ôm chầm nhau, mái đầu bạc tóc búi ngã vào vòm ngực phẳng phiu nghe nhịp
tim đập thì thòm... Ngày xưa mến nhau, thèm được như thế mà có dám
đâu, ngượng chết đi được... Bây giờ già cả rồi, cái cảm giác run rẩy của con
tim nóng hổi ngày ấy nào ai còn được, còn chăng trong ta lòng thương mến
thiết tha nỗi niềm đồng môn sâu nặng... Gặp các anh chị khóa trên, ta
mừng lắm, thầm nghĩ năm bảy năm nữa ta có được như các anh chị bây
giờ...vẫn thanh cảnh, lịch sự và đáng mến như thế? Thương nhiều
những em khóa 12 ,13... như một bài ca dang dở. Không biết các em có khi nào
nhớ đến những câu thơ tình của nhà thơ Hồ Dzếnh ngày xưa không?
" Thư viết đừng xong / Thuyền trôi chớ đỗ / Cho nghìn sau lơ lững với
nghìn xưa ..." mà tâm hồn các em cứ đau đáu luyến lưu cái "bức thư
tình'' chưa viết trọn… hay một ''bến đỗ" muôn trùng xa ? ...để mỗi lần họp
bạn đông môn là các em lại trở về cho tâm hồn bớt nổi "lửng lơ" ?...
Kỉ niệm không bao giờ quên được. Ta
vẫn nhớ hoài chuyện trường lớp, bè bạn, chuyện những chiều thứ bảy sân trường
rợp bóng ''tình quân", chị em nội trú hồng má môi duyên dáng, chuyện những
đêm dưới ánh điện sáng lòa, bên góc công viên ta cùng nhau học bài, thêu áo,
móc khăn ... trong tiếng sóng biển vỗ êm đềm và tiếng gió vi vu qua vườn dương
liễu bên hông dãy phòng học đằng xa... chuyện bạn ta suýt ngất xỉu khi bắt thăm
môn dạy Tâp làm văn cuối khóa... Nhắc lại kỉ niệm để cùng góp chung vào ký ức
của nhau một đôi điều mà ngày xưa ta vô tình chưa gặp hay đã quên đi... Nhắc
lại để thấy lòng thương ơi là thương cái thời Giáo sinh SPQN ...
Rồi... hẹn nhau năm sau, năm sau nữa, ở nơi
nầy hay nơi khác ta lại gặp nhau, sợ tuổi bọn ta rồi ai còn ai mất, Rồi... dùng
dằng chia tay, hò hẹn,.
Ta đã hát một bài ca về mùa thu trước khi từ giã bạn đồng môn như
một lời chia tay ...
Ta về cùng
khúc mùa thu
Lá đời đã bạc,
lời ru đã già
Buồn tình ta
níu ngày qua
Đừng lay ta
nhé dẫu là bao dung
Mai tê mốt nọ
vô chừng
Theo mùa thu
cuối muôn trùng ta đi…
( Bich Liên
khóa 7)
Đọc bài viết của chị sao mà đúng với tâm trạng của em quá! Đọc xong rồi người cứ bần thần sao mà thương mà quí thế! Tình đồng môn thật tuyệt vời! Nhớ ơi là nhớ thời giáo sinh! Thầy cô giáo, bạn bè, mái trường Sư Phạm Qui Nhơn luôn nằm trong ký ức mến thương!
Trả lờiXóaCám ơn và chúc chị vui khỏe!
XóaIrene ơi ! chị là bạn của chị Len em , bạn rất thân . chị đã đọc nhiều bài cua em trên mạng và cũng thích nhiều bài em viết . chị buồn khi biêt tin Len đã qua đời ...Vừa qua chị có gửi cho ban Biên tập Kỳ yếu SPQN ở ĐÀ NẴNG một tâm hình chụp lớp Nhị 4 của bọn chị , trong ảnh có hình chị Len , chị Diệu Minh, chị Bich Liêm va chị . bọn chị đứng sau lưng các Thây trong buổi chia tay mãn khóa ....Chị cám ơn em đã đồng cảm cùng chị va mong ngày chị em mimhf găp nhau !
Tuy em không biết chị nhưng em cũng dõi theo các bài viết của chị trên trang nhà, trên kỷ yếu. Tên các chị như Nam phương, Bích Liên, Trần thị Hằng (Nha Trang), Diệu Minh...trở nên thân thương đối với em. Mỗi khi nhắc đến các chị là em thấy hình ảnh của chị Len em.
XóaCám ơn chị đã dành tình thương mến cho em! Em cũng mong được gặp chị!
Chị ơi, có phải chị là BL k7 ở Đà Nẵng không vậy? Hôm nay mới lại được đọc những dòng tâm sự chân tình của chị đấy, đã lâu lắm rồi chẳng thấy chị trở lại trang nhà, chị và gia đình vẫn bình yên phải không? Cho em gửi lời thăm hỏi và lời chúc an lành, chị nhé! Mong sẽ có ngày gặp lại chị!
Trả lờiXóaEm ThC
Đã lâu lắm rồi trang SPQN buồn buồn làm sao ! Bài viết lưa thưa ...Đọc thương nhớ 13 sao mà thương mà nhớ quãng đời giáo sinh ...Chị viết đọc như có mình trong đó ,y chang ...cảm ơn chị nhiều .Chúc chị luôn khỏe và viết nhiều lên ...
Trả lờiXóaĐọc bài viết Thương Nhớ Mười Ba của chị thật vui và dễ thương. Sao mà thấy đúng với suy nghĩ và tâm trang của tụi em quá.
Trả lờiXóaCám ơn chị nhiều!
Cám ơn chị đã thay P hay các bạn (?) nói lên tâm sự của mình...Sao mà nó đúng quá với tâm tư của em , bà già sắp tuổi lục tuần này !...
Trả lờiXóaTa về cùng khúc mùa Thu
Lá đời đã bạc, lời ru đã già
...
Mai tê mốt nọ vô chừng
Theo mùa Thu cuối muôn trùng ta đi...
Hi vọng một ngày đẹp trời nào đó P được hân hạnh gặp chị chớ không đến nỗi :" Ta đi theo mùa Thu cuối"