Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

Cháy Lên Đi, Ngọn Lửa yêu thương ...

                                                                                                                          Châu Thị Thanh Cảm
                                                               
                   
      Chỉ với hơn nửa giờ bay, chuyến bay VJ352 của hãng hàng không Vietjet Air đã đưa tôi đến Ban Mê Thuột vào một chiều nắng muộn. Gió đầu đông se lạnh. Quấn vội chiếc khăn quàng cổ, tôi cùng mấy chị bạn đồng môn bước xuống vài bậc thang cuối cùng…Sân bay chập choạng tối, ánh đèn điện vàng ấm từ dãy nhà phía trước sáng rực, lung linh…

      Tôi đã may mắn nhiều lần được tham dự các buổi họp mặt Sư Phạm Qui Nhơn tổ chức ở khắp mọi miền…Từ cái nôi SPQN của lần kỷ niệm 50 năm thành lập trường được tổ chức tại Qui Nhơn với hơn 1000 anh chị em cựu giáo sinh trở về đã để lại trong lòng chúng tôi nhiều kỷ niệm khó thể phai mờ. Những kỳ gặp gỡ thường niên của SPQN- Sài Gòn, Đà Lạt, Quảng Ngãi, Đà Nẵng…với biết bao khoảnh khắc lắng đọng buồn vui…Cho đến lần họp mặt kỷ niệm 40 năm ra trường 1974-2014 của Khóa 11 tháng 7 vừa qua cũng góp gom thêm kỷ niệm nối dài ký ức… Và lần này, gần 200 anh chị em cựu giáo sinh Sư Phạm Qui Nhơn chúng tôi lại tụ họp về DakLak, về thành phố Ban Mê Thuột, về với vùng đất Tây Nguyên nắng gió đại ngàn để cùng đốt lên ngọn lửa ấm áp của tình bạn, tình thầy trò, cùng sẻ chia tâm sự, cùng tay bắt mặt mừng và để cùng ôn lại những kỷ niệm đã từng một thời đau đáu…

      Nhiều lần may mắn được đi, được đến, được gặp gỡ bạn bè đồng môn sau những tháng năm xa, nhưng, mỗi một lần đi, mỗi một lần đến, trong tôi đều luôn có cái cảm giác nôn nao khác lạ, cái cảm giác bồn chồn như đang ngóng đợi một ai đó thân thiết trở về. Cái cảm giác như sắp bắt gặp một điều gì đó mơ hồ mà hết sức thiết tha trong tâm tưởng tưởng như đã mất. Mỗi một lần đi, mỗi một lần tìm về, trong tôi cứ lắng đọng vơi đầy bao nỗi niềm thương thương nhớ nhớ…

      Vì đã được các anh chị trong ban liên lạc SPQN-DakLak, trong ban tổ chức sự kiện chu đáo đón tiếp nên chúng tôi nhanh chóng thích nghi. Một cảm giác thật dễ chịu như khi chúng tôi được trở về nhà, trở về với anh chị em sau những ngày xa cách. Những con đường nghiêng đêm bóng đổ tuy lạ bỗng quen, thành phố cao nguyên tuy mới lần đầu đặt chân bỗng như là thân quen cho bước chân rộn rã quay về… 

      Không gian đêm ở đây trong trẻo, lặng thầm. Thành phố đêm ở đây với những con đường nhỏ yên bình, nhẹ hút. Cùng với vài người bạn lang thang trên những con đường nhỏ tìm chỗ ăn đêm, tôi chợt nhận ra cái nét riêng thật riêng của đêm ở thành phố núi này…đơn giản mà lãng mạn…bình dị mà thật sự đáng yêu lạ kỳ…

      Sau một đêm ngon giấc qua những thao thức nôn nao, tôi trở dậy khi rộn ràng ngoài kia nắng đã lên cao và có tiếng nói cười của mấy anh chị đồng môn đến sớm nhận phòng. Vì số lượng về tham dự đông hơn dự kiến nên chúng tôi được các anh chị trong ban tổ chức đưa về lưu trú ở hai khách sạn khác nhau. Nơi chúng tôi ở chỉ có đoàn Sài Gòn và Đà Lạt. Quý thầy cô cùng các đoàn Huế, Đà Nẵng, Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên, Khánh Hòa…về khách sạn Tuấn Vũ gần đó, trên đường Ngô Quyền…Vì đến trước nên tôi có nhiều thời gian hơn để cà phê, dạo chơi, tham quan thành phố. Một ngày cùng mấy anh chị lang thang trên nhiều con đường nhỏ, tìm mua đặc sản làm quà, thưởng thức những món ăn ngon… Đêm đến vào phòng trà vừa nghe nhạc vừa nhâm nhi cốc cà phê kem lành lạnh, để cảm nhận cái ấm áp dịu dàng giữa căn phòng kín êm êm tiếng nhạc hòa vào cái lạnh se sắt của đêm cao nguyên mà thấy tình bạn, tình đồng môn thêm xích lại, thêm gần nhau hơn trong từng lời tâm sự, trong từng câu hát như thủ thỉ với chính mình… “Triệu người quen có mấy người thân…Khi lìa trần có mấy người đưa…”

      Lại một đêm nữa ngủ ngon trong chăn ấm, trong cái se lạnh của đất trời Tây nguyên…Buổi sáng trở dậy, cơn gió đông se sắt buốt mềm thốc vào da thịt, lòng bỗng nghe nhẹ nhõm...Khoác thêm áo lạnh, quàng thêm chiếc khăn, nhóm chúng tôi đón taxi đến Làng cà phê Trung Nguyên, một điểm đến thú vị của thành phố này. Từng giọt cà phê thơm ngon ngọt đắng, không gian hoài cổ nhẹ êm, cộng với thiên nhiên trong lành, anh chị em chúng tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng… Mọi người nhanh chóng quay vài đoạn phim, ghi lại mấy khung hình đẹp rồi sau đó rủ nhau đến tham quan Bảo Tàng văn hóa các dân tộc Việt cổ kính, Biệt Điện Bảo Đại rêu phong… nằm trong một khuôn viên rộng lớn rợp mát bóng cây cổ thụ giữa lòng trung tâm thành phố cao nguyên nắng gió này.

      Sau thời gian nghỉ trưa nhẹ nhàng, xe đón chúng tôi đến Buôn Đôn, điểm tham quan cách thành phố Ban Me Thuột khoảng chừng hơn 40 km, một trong những điểm đến tuyệt vời mà chúng tôi nao nức mong chờ nhất trong kỳ họp mặt SPQN lần này. Hai bên đường đến Bản Đôn là những nương rẫy cà phê xanh rì tít tắp, thấp thoáng vài ba khu nhà sàn ẩn mình dưới những vạt cây xanh…Bên đường, ngơ ngẩn những đôi mắt cười của mấy cô sơn nữ, trên vai chiếc gùi đong đưa theo từng nhịp bước… 

      Xe thả chúng tôi xuống khu du lich Bản Đôn khi nắng đã nhuộm tím cả một vạt rừng, không gian bàng bạc một màu hoang lặng…Có tiếng con chim nào kêu chiều lặng lẽ xa xa. Chúng tôi, ai cũng đã là ông bà nội ngoại mà như trẻ lại, như trở về cái thời trẻ trung của thuở đôi mươi. Mọi người nói cười, cười nói…Những cái ôm thắm chặt nghĩa tình, những nụ cười muộn màng mà tưởng chừng muôn thuở, những ánh mắt nhìn hút sâu như bao điều muốn nói và những giọt nước mắt cứ lăn tròn khi tay ấm trong tay…

      Thật lòng mà nói, đứng giữa một không gian thật đẹp, thật lãng mạn của núi rừng Tây nguyên bao la như thế này, đứng giữa một vạt rừng chiều tĩnh lặng hoang sơ bỗng rộn ràng tiếng cười tiếng nói như thế này, tôi như đắm chìm trong muôn vàn cảm xúc, tôi như đang bay giữa một giấc mơ, như đang chầm chậm trôi giữa ấm áp cuộc đời, giữa tình thầy trò, tình đồng môn cao quý... Có tiếng con chim rừng gọi nhau, tìm nhau giữa đại ngàn. Có tiếng lá rơi xào xạc trên chiếc cầu treo bên suối, trên những mỏm đá khô rêu phủ dưới lòng thung vắng… Có tiếng con voi già rít lên tha thiết như tiếng gọi bầy…Và, có tiếng cười tiếng nói của chúng tôi giữa rừng chiều đang chìm vào tối… mênh mang…

      Rừng chìm vào tối… huyền hoặc êm đềm…Chúng tôi vòng trong vòng ngoài nắm tay nhau thân tình, ấm áp. Rồi ngọn lửa bùng lên, sáng rực lên tình Thầy tình Bạn, ấm áp hơn cái tình cái nghĩa tưởng đã phôi pha…Thầy trò chúng tôi nắm tay nhau cùng hát giữa ánh lửa bập bùng. Tiếng hát hòa tiếng đàn của thầy và trò vang vang giữa đêm rừng núi Tây nguyên…Tiếng ca chúng tôi hòa cùng tiếng cồng chiêng đượm màu huyền thoại của người E’de anh em vang sâu trong rừng vắng, ôm ấp cả đại ngàn…
       “ Anh em ta mau cố chất cây khô vào đây đốt chung…đêm khuya nghe tiếng tí tách cây khô nổ vang giữa rừng…” Rồi, “ Rừng núi dang tay nối lại biển xa, ta đi từ đồng hoang vu vượt hết núi đồi…” Và, “Anh em ta cùng mẹ cha, nhớ chuyện cũ trong tích xưa khi thế gian còn mù mờ…Xưa khi xưa mẹ đẻ ra trăm cái trứng, sinh lũ con trăm đứa con cùng một dòng…”

       Chúng tôi, cứ thế, cứ múa, cứ hát, cứ vui, cứ cười và cứ nói…bên ché rượu cần ngất say lòng người, bên tình nghĩa anh em Thượng Kinh sâu rộng, bên tình Thầy Trò cao quý thắm nồng. Mặc cho thời gian cứ trôi vào đêm, rừng đã khuya và sương đã xuống…Mặc cho chúng tôi tiếng đã khan và chân đã mỏi…tiếng đàn, tiếng hát của thầy trò chúng tôi vẫn rộn rã, vẫn dài xa…

      Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Bao nhiêu năm rồi Thầy Trò chúng tôi mới lại có dịp cùng ôm đàn và bên nhau cùng hát, như ngày nào bên ngôi trường thân yêu ấy…? Chúng tôi vẫn đàn đấy, chúng tôi vẫn hát đấy…nhưng có ai thấy không? Có giọt nước mắt nóng hổi nào đang lăn dài trên má…! Có ai nghe thấy không? Có tiếng nấc ứ nghẹn nào, đè chặt vào lòng…! Tuy bây giờ mái tóc của Thầy và Trò đã lấp lóa, đã gần giống như nhau, nhưng dường như thầy trò chúng tôi vẫn trẻ, tình thầy trò chúng tôi vẫn thế và tình yêu Sư Phạm trong chúng tôi mãi mãi không nhòa… 


      Rồi, lửa cũng dần tàn, cuộc vui quanh ánh lửa hồng rồi cũng dần tan… Lòng bỗng bùi ngùi chạnh nhớ đến “Đêm lửa tàn” của Khóa 11 chúng tôi năm ấy cùng lời tâm huyết của một người Thầy. Cũng ánh lửa sắp tàn ấy, cũng không gian lắng sâu ấy, và lời nhắn nhủ tha thiết đó đã bước những bước thật nhẹ vào trái tim của mỗi chúng tôi, đã luôn bên cạnh, luôn đi theo, như là động lực, như là tình yêu, là niềm tin vững chắc cho chúng tôi trong suốt những tháng năm dài…
      “Trên con đường nghề nghiệp đã chọn, chúng ta hãy can đảm bước lên. Niềm tin của Anh Chị Em ấy là niềm tin của chúng tôi và là ý đợi của quê hương này….” 

      Chia tay Bản Đôn trong ấm áp tình người Kinh Thượng. Chia tay Bản Đôn trong khắc khoải tiếng kêu vọng từ đại ngàn sâu thẳm. Hút sâu từ vạt rừng xa, nghe như có tiếng gọi…tiếng gọi…hãy nhớ một lần nữa trở về…để Bản Đôn một lần nữa được đốt lên, sáng lên ngọn lửa…Để chiếc cầu treo không im lìm cô đơn trên thung vắng, để cô sơn nữ long lanh mắt cười, để vạt rừng chiều lại rộn ràng tiếng cười tiếng nói và để ngọn lửa cao nguyên cháy lên, sáng lên tình yêu Sư Phạm, ấm áp hơn tình Thầy, tình Bạn, tình Đời… 

      Về lại Ban Mê, tôi mang một chút tiếc nuối, một chút vấn vương và mang cả Buôn Đôn, mang cả bức tranh huyền hoặc của núi rừng Tây nguyên chập chùng vào trong giấc ngủ. Một tình cảm thắm thiết dành cho nơi ấy và một giấc mơ đẹp tôi đã mang theo. Và dường như, trong mơ, tôi đã thấy tôi, bên Thầy bên Bạn, bên ché rượu cần ngây ngất say say, bên ánh lửa bập bùng cháy sáng, giữa đại ngàn lộng gió, một lần nữa, tôi lại trở về… 

      Ngày cuối cùng ở lại với Ban Mê Thuột, với tình Thầy nghĩa Bạn, tôi lại càng thấm thía hơn cái ân nghĩa trên đời. Một chút quà lưu niệm ân cần trao nhau, một vòng tay thân ái nắm chặt lúc rời xa để thấy yêu hơn cuộc sống vốn nhiều bon chen trắc trở. Một cái ôm thật chặt, một ánh mắt nhìn thẳm sâu vời vợi chứa đựng bao điều chưa nói của Thầy của Bạn đã làm tôi mãi luôn ray rứt, không quên…
      “Gặp nhau đây rồi chia tay…ngày vàng như đã vụt qua trong phút giây…”
      Thôi thì, ta chia tay nhau thôi…
      Phố núi ơi…Buôn Đôn ơi… xin chào nhé!
      Thầy ơi…Bạn ơi…ta tạm biệt!
      Một ngày nào đó… không xa, mình sẽ lại gặp nhau, sẽ lại tay bắt mặt mừng, sẽ lại bên nhau quanh ánh lửa hồng cùng đàn cùng hát, cùng ôn lại những câu chuyện ngày xưa, rồi để cùng nắm chặt vòng tay thân ái…
      “ Dây thân ái lan rộng muôn nhà…Tay sắp xa nhưng tim không xa…”

      Vâng, những trái tim của chúng tôi sẽ luôn hướng về nhau, sẽ không rời xa nhau như câu hát mà chúng tôi đã hát vang trong buổi trưa hôm ấy…
      Xin một lần nữa được cho tôi cảm ơn tất cả! Cảm ơn cái tình cái nghĩa mà Thầy Trò chúng tôi đã dành cho nhau! Cảm ơn những vất vả lo lắng của các anh chị trong ban liên lạc SPQN-DakLak, của Ban tổ chức sự kiện để chúng tôi có những phút giây quý giá trong đời!
      Xin được cảm ơn ngọn lửa ấm áp đã được đốt lên giữa đêm đại ngàn, giữa tình Thầy tình Bạn, tình Người! 
      Và xin,
      Ngọn lửa ấy, nghĩa tình ấy mãi cháy sáng trong trái tim của mỗi chúng ta, để Tình Yêu Sư Phạm Qui Nhơn như câu hát ngọt ngào mãi mãi ngân xa, như dòng sông yêu thương mênh mang muôn đời lan chảy…

                                                                            Sài Gòn…Sau một chuyến đi
                                                                                                                       Châu Thị Thanh Cảm
   
   

22 nhận xét:

  1. Người chị đồng môn BLlúc 09:50 28 tháng 11, 2014

    Tình Thầy tình Bạn thật tuyệt vời...Chị muốn khóc TC ơi...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ chị ơi...em cũng như chị...!
      Cảm ơn người chị đồng môn của em, chị nhé!
      Thân kính!

      Xóa
  2. Hình ảnh cùng những tâm tình bạn viết đưa mình vào với những sinh hoạt chung của lần gặp mặt này , cảm động lắm Thanh Cảm ơi và bạn rất là hạnh phúc bạn biết không

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. dzungnguyen...như bạn đã cảm nhận, mình vui và hạnh phúc lắm luôn đó bạn ơi...Những phút giây thật là tuyệt vời khó có thể nào quên...Hình ảnh Thầy Trò nắm tay nhau ca múa quanh ánh lửa hồng, hình ảnh các anh chị tay bắt mặt mừng khi cùng nhau hạnh ngộ, hình ảnh anh Lưu K10 trên chiếc xe lăn nhìn Thầy nhìn Bạn bằng đôi mắt rưng rưng làm mình cứ vương vấn mãi...
      Những hình ảnh đong đầy cảm xúc, những hình ảnh chỉ có ở Tình Yêu Sư Phạm chúng mình...sẽ mãi mãi không quên...
      Thương lắm và nhớ lắm, PD ơi...

      Xóa
  3. Hình ảnh cùng những tâm tình bạn viết đưa mình vào với những sinh hoạt chung của lần gặp mặt này , cảm động lắm Thanh Cảm ơi và bạn rất là hạnh phúc bạn biết không

    Trả lờiXóa
  4. Đọc bài thấy tiếc, mình đã không đi được...buồn ơi là buồn TC ơi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thôi, hẹn lần khác vậy nhé...bạn tui ơi...
      Thân ái!

      Xóa
  5. Cảm ơn TC. Nhóm ĐN về ,tụ tập bạn bè lại để kể, ai cũng tiếc hùi hụi. Vui qua lá vui,

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ, chị Đan Thanh ơi...Lần đầu gặp chị ngoài đời...thấy như chị em đã từng thân thiết...người chị dễ thương của em! Chúc chị mãi vui và hạnh phúc, chị nhé!
      Thân kính!

      Xóa
  6. Nghệ sĩ thật NGHỆ SĨ . . .
    Thanh Cảm ơi . . .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ, anh Thọ K4 ơi...ơi...Rất vui khi TC có một người anh đồng môn vui tính và tình cảm như anh vậy đấy! Cảm ơn chuyến đi đã cho em thêm được nhiều điều, cho em gặp được những người bạn, người anh, người chị...dễ thương, quý mến...như chị ĐThanh, như anh Đắc Tài Trần, như anh Thọ Nguyễn...Xin được cảm ơn tình nghĩa của chuyến đi này, xin được ảm ơn các anh các chị...!
      Quý mến!

      Xóa
  7. NGUYỄN BÌNH LỚP NHỊ 1 K 11 [Ninh Thuận ]lúc 14:51 28 tháng 11, 2014

    Một lần họp mặt thật tuyệt vời,khó quên dù chỉ dự qua bài viết và xem hình ảnh ngập tràn trên FB của các bạn .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng bạn ơi...một lần họp mặt thật không dễ có lần thứ hai bạn ạ...Giờ nghĩ lại vẫn nghe lòng một nỗi nhớ thương, bùi ngùi khó tả...!
      Hẹn sẽ gặp bạn vào lần họp mặt sau nhé. Chúc bạn vui...
      Thân ái!

      Xóa
  8. Mình không đi được nhưng theo dòng cảm xúc của bạn Minh như thấy cái nắng thấy cái gió của cao nguyên, thấy được tình cảm của thầy trò, tình đồng môn của Anh chị em SPQN

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Irene nè...bạn không đi được nên có rất nhiều lời hỏi thăm đến bạn đấy, cô bạn thân yêu của tôi ạ...Giữ gìn sức khỏe nhé, hẹn gặp lại bạn vào một ngày gần nhất...
      Thân mến!

      Xóa
  9. Tiếc quá tc ơi, mình đã định đi nhưng cuối cùng có việc đột xuất nên đành lỡ hẹn cùng bạn...tiếc lắm tiếc lắm...biết bao giờ mới lại có một lần như vậy nữa...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thôi...đừng tiếc nữa bạn ơi...có duyên thì sẽ được đi được đến thôi mà...phải không bạn?
      Thân ái!

      Xóa
  10. Chúc mừng bạn tui đã có những ngày thật là hạnh phúc!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn bạn đã gửi lời thân tình đến TC...mình cũng mong bạn luôn vui...vui...vui...và hạnh phúc...bạn nhé!
      Thân mến!

      Xóa
  11. Cảm ơn bạn Admin nhiều nhiều nha...Những tấm hình ấy chứa đựng bao điều...cứ xem đi xem lại mà sao vẫn cứ thấy ngùi ngùi thương nhớ...
    Ôi...giờ này, ở đây, nghe nhớ về miền đấy ấy...Ban Me...!

    Trả lờiXóa
  12. Chào ThanhCam .
    Một bài viết khá sâu, đậm thật chân tình và nhẹ nhàng...tôi thích .
    Lần này thì "Mây" lại về với rừng phố núi . Trời đất hình như cũng đang đồng loả với mọi người mang trái tim Sưphạm..Có cái nhìn đầy cảm xúc của thầy, có tiếng reo mừng của bạn và có cả đâu đó đôi bàn tay thật ấm....có cái gì cay cay ở mắt....Ta thấy mình bỗng dễ thuong hơn...bạn bè ta sao quá dễ thương đến lạ..và nồng nàng yêu hết những gì có quanh đ6y ( cho dù dưới chiếc cầu treo kia ko còn cuồn cuộn reo vui của nước và cồng chiên chưa đủ ngân vang để ma quái cùng về hoà điệu nhảy chung..) nhưng vẫn là tất cả ...để mà nhớ..
    Mây nhẹ nhàng bay..và cứ vui thêm những chuyến đi để yêu thêm chính mình và yêu đời ....bởi ko có gì đi thẳng đến trái tim nhanh bằng những gì hiện ra trước mắt....
    Buông Đôn Baméth hình như có thoáng thấy "mây "...nhẹ nhàng như mây .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh BienK8 kính mến...
      Mây thì vẫn cứ mãi lang thang thôi anh ạ...cho đến khi nào thật sự mỏi cánh...rụng xuống trần gian...tan vào hư ảo cuộc đời...Mây bay muôn nơi để cảm nhận cái ấm áp của ánh mặt trời, cái giá băng của đêm dài vào tối...Và, Mây... cho dù xám xịt hay xanh trong thì vẫn cứ thênh thang, nhẹ nhõm...
      "Mây nhẹ nhàng bay...và cứ vui thêm những chuyến đi để yêu thêm chính mình và thêm yêu đời yêu cuộc sồng...bởi không gì đi đến trái tim nhanh bằng những gì hiện ra trước mắt...Và Buôn Đôn ban Me hình như có thoáng Mây nhẹ nhàng như vậy..."
      Cảm ơn anh...người anh đồng môn lúc nào cũng dành cho Mây nhiều lời sẻ chia chân thành và êm ả nhất...
      Chúc anh BienK8 luôn vui và hạnh phúc nhiều...
      Thân quý!

      Xóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...