Ảnh Người Viết |
Giờ em viết lại chuyến lên thăm anh tại Sơn Hòa ở đồng bằng đây nè !
Sáng thứ Bảy (13/9/75) em đáp chuyến xe lửa lúc 7 giờ 30 sáng vào Tuy Hòa cho kịp ngày mai Chủ Nhật lên thăm anh. Đi xe lửa thú lắm anh ạ, nhưng sốt ruột ghê, mãi đến trưa mới đến nơi. Ở Qui Nhơn nắng như thiêu như đốt thế mà Tuy Hòa lại mưa tầm mưa tã. Mặc dầu đã đến nơi nhưng em vẫn lo buồn kinh khủng, vì mưa thì đường lên Sơn Hòa bị trơn trợt, vất vả lắm.
Tối đó em phải nghỉ tại nhà cô bạn cùng học Sư Phạm Qui Nhơn, cứ thức giấc hoài chỉ sợ ngủ quên vì xe sẽ chạy vào lúc 3 giờ sáng mà. Thế nhưng không ngờ sáng hôm sau trời lại tạnh hẵn anh ạ, lại nắng nữa chứ. Có lẽ ông Trời thương hai đứa mình và các thân nhân đi thăm nuôi khác anh nhỉ !
Em đến khu tiếp đón thân nhân của trại lúc 7 giờ sáng rồi nạp giấy phép thăm anh. Thật là hú hồn nếu em không lanh trí sửa lại “họ của em cùng họ của anh” thì chắc em không được gặp anh, phải trở về thôi. Vì thủ tục thăm nuôi ngày càng gắt gao, phải là bà con dòng họ ruột thịt mới được cho thăm. Rồi cũng xong, em đã được gặp anh. Nói sao cho hết nỗi vui mừng của em khi thấy anh trong nhóm các anh từ trại ra nơi tiếp tân. Thật không ngờ, anh của em giờ thấy khỏe ra, lại đỏ da thắm thịt nữa chứ. Đó là nhờ gia đình lo lắng thuốc men tương đối đầy đủ. Thật khác hẵn hoàn toàn những ngày anh bị bệnh ở trại Sơn Định trên núi cao; tại đây nếu không dễ dãi thì có lẽ anh của em chẳng còn, vì xuống Sơn Hòa nội qui của trại không cho đem thuốc vào nữa. Lại giới hạn sự thăm nuôi, mới đầu một tuần một lần, rồi một tháng một lần, rồi ba tháng một lần, biết đâu lại còn tăng nữa. Vì thế, anh hãy nghe em cố gắng giữ gìn sức khỏe nhe anh ! Kiên nhẫn anh nhé ! Dẫu thế nào đi nữa em cũng lên thăm anh ! – “… mấy núi cũng trèo… mấy sông cũng lội… ” mà – Tin em đi nhen !
Anh liều thật, bày đặt lén lút viết hồi ký nữa, lỡ “lộ” ra thì hết thấy đường về đó anh ơi ! Hôm thăm anh, em mất hồn và mất bình tĩnh vô cùng khi anh lanh tay nhét vào lưng em cuốn nhật ký ấy nhỏ bằng lòng bàn tay; thành ra em nói chuyện cứ bị ấp a ấp úng, chẳng nhớ gì cả…
… … …
Lâu quá rồi, hôm nay mới được lên thăm anh, em chỉ muốn ôm chầm lấy anh cho thỏa lòng mong nhớ, nhưng em nào dám… Đúng là tuy gần mà xa đó anh ạ !
Còn đâu nữa những lần anh đưa em ra Bồng Sơn, ngậm ngùi luyến tiếc… Rồi những phút giây em chia tay anh tại ngả ba Phan Rang, em vô tiếp Sài Gòn còn anh thì lên Đà Lạt… Và, lần này thì lại càng lâu hơn. Có lẽ em sẽ đợi anh mãi… Anh cảm động không nói nên lời, chỉ cầm tay em, phần em thì chảy nước mắt rồi. Ngày đó buồn quá anh nhỉ ! Anh tin em không ? Thời gian sẽ trả lời anh nhé ! Bọn mình đúng là “duyên nợ”, gặp nhau thật bất ngờ, tiến đến hôn nhân cũng thật mau. Thành ra em hay nhắc anh hãy suy nghĩ cho kỹ, kẻo sau này ân hận, đó là vì em sợ trong lúc anh mềm lòng nhất thời đó thôi. Thông cảm cho em nhé ! Giờ thì hai đứa mình phải chịu “luật bù trừ”; trước anh “tiến nhanh” chừng nào thì giờ phải đợi lâu chừng nấy…
Biết ngày nào anh được về với em anh nhỉ ? Có lẽ ngày đó còn xa… xa tít mù… Em sẽ chịu đựng, còn anh thì phải vững lòng và vượt qua mọi gian khổ nhe anh !
kimloan
(Cali, tháng 2 / 2014)