Trong vài ngày tới, do phải di chuyển nhiều nên Quản Trị Trang sẽ tạm ngưng post bài mới, BBT sẽ sắp xếp để sớm trở lại làm việc khi có thể... Chúc các anh chị và các bạn vui nhiều trong phần phản hồi của các bài viết đã đăng.
Chân thành cáo lỗi.
BBT.
Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013
Còn Đây Tiếng Ve Ngày Cũ
Phạm Lê Huy
Sáng ngày 29/7/2013 chúng tôi ghé thăm Tô Bá Tùng tại
shop bán áo quần khá bề thế và bề bộn của anh ấy trên đường Lê Lợi - Qui Nhơn.
Còn Nguyễn Thị Vân – bà xã Tùng – đã vô Sài Gòn mấy hôm trước để chăm sóc ái nữ
vừa hạ sanh cháu ngoại cho mình. Hôm nay có chúng tôi ở xa về đến thăm chơi nên
Tùng vui lắm. Bạn ấy vẫn nhanh nhẹn, hoạt bát, sôi nổi như xưa.
Các bạn tôi gặp nhau tay bắt mặt mừng, vui lắm, rộn
ràng lắm. Riêng tôi thì xoay mặt đi, giả làm khách mua hàng. Tôi hỏi Tùng :
- Ông chủ ơi ! Cái quần jean này đẹp lắm, tôi thích
lắm… Nhưng size 31 - 30 vừa tôi, có không ?
Có lẽ muốn dành trọn lúc này cho bạn bè nên Tùng trả
lời nhát gừng, tạm lơ là chuyện bán buôn với khách :
- Thưa không… Có chừng đó thôi !
Khi chợt nhận ra tôi thì Tùng reo lên : “Ủa… Ủa… !”, rồi
lao đến bắt tay tôi thật chặt, thật thân tình :
- Trời… Anh có khác đi chút ít, nhưng cái cười vẫn
vậy. Sao, khỏe không ?
- Cám ơn anh… Khỏe chớ… Khỏe mới… bò về đây được để
thăm bạn bè chớ !
Rồi chuyện hồi đi học chọc phá, chuyện ra đời ba chìm
bảy nổi của chúng tôi được dịp tuôn ra thật sôi nổi và hào hứng trong tiếng
cười giòn tan hồn nhiên như thuở nào.
Như thường “tâm sự” với các bạn trong nhóm, tôi nói
với Tùng là chuyến về thăm quê nhà lần này thế nào tôi cũng tìm cho được, nghe
cho được tiếng ve râm ran vào mùa hè này. Đó là mong ước của tôi mà từ rất lâu,
từ gần hai mươi năm nay tôi chẳng nghe được chút nào ở xứ người.
Tôi lại “dài dòng văn tự” : “Không như ve sầu ở quê
mình, ve sầu ở Mỹ thì cứ mười bảy năm mới sinh sôi nảy nở một lần. Vào tháng
Năm năm nay lại rơi đúng vào chu kỳ ấy, chúng tràn ngập các khu rừng ở Mỹ, nhất
là ở vài tiểu bang miền đông bắc nước này. Chu kỳ sống và sự xuất hiện của
chúng thật khác thường. Trong vòng mười sáu năm đầu đời, chúng sống dưới lòng
đất, lấy dinh dưỡng từ rễ cây và lột xác vài lần. Đến lần lột xác cuối cùng,
chúng sẽ ngoi lên mặt đất và bắt đầu tạo nên một “dàn đại hòa tấu” với thứ âm
thanh chói tai nhức óc và kéo dài mà chúng phát ra, mong tìm kiếm "bạn
tình" để giao phối. Và cũng đột ngột như khi đến, chúng sẽ biến mất
vào lòng đất để rồi mười bảy năm sau lại xuất hiện” – (Theo Google).
Chính loại ve sầu “mười bảy năm ẩn mình chờ… hát” này
đã làm cho nước Mỹ hầu như không có những Khúc Ca Mùa Hè hằng năm râm ran nhớ
đời như ở quê nhà của chúng ta.
Với tôi thì, những Khúc Ca Mùa Hè đó giờ đây chỉ là
những Tiếng Ve Ngày Cũ. Tiếng ve đó đã không ít lần tôi nghe văng vẳng đâu đây
vào những ngày hè cuối tuần dạo quanh xóm dưới hàng cây rợp bóng. Nhưng đó chỉ
là tiếng ve văng vẳng trong đầu mình thôi, chứ trên tàng cây kẽ lá đó có chú ve
nào đâu.
- Mấy ngày về đây, chú tâm lắm mà tôi cũng chẳng nghe
được tiếng ve râm ran thân thương ấy. Phải chăng cái môi trường “thành phố công
nghiệp” bây giờ đã xua đuổi các chú ve bé nhỏ - bạn lâu đời của tôi - ra khỏi
nơi này rồi.
Nghe tôi “tỉ tê tâm sự” vậy, Tùng chồm tới, giọng vồn
vã :
- Tiếng ve hả… Thiếu gì ! Anh cứ vô hướng Eo Nín Thở,
đến gần các khách sạn, nhất là ở khu trường Sư Phạm ngày xưa, tha hồ mà nghe !
- Vậy hả… Cám ơn anh !
Chuyện trò với nhau về chuyện cũ chuyện mới thấy cũng
khá đủ, chúng tôi chào chia tay và chúc sức khỏe Tùng.
Chương trình sắp tới của chúng tôi là vào Tuy Hòa, Nha
Trang… Trên đường đi chúng tôi rất háo hức muốn ghé thăm trường Sư Phạm Qui
Nhơn - trường cũ của các bạn và bà xã tôi mà tôi là chú rể.
Dừng trước cổng trường, chúng tôi ào xuống xe. Trước
mắt chúng tôi phượng ơi là phượng; phượng đỏ cả một góc trời, đỏ từ cổng vô
tuốt tới sân trường phía trong. Và, hình như chúng tôi bị… hoa mắt, chẳng biết
nắng chói nắng chang là gì, cứ giương máy hình lên say sưa bấm nháy liên hồi.
Chợt Diệu Phương reo lên :
- Tiếng ve kìa… Anh Huy !
Đến lúc này tôi mới nghe tiếng ve râm ran, râm ran
khắp nơi mà từ khi xuống xe vì mãi lo chụp hình nên tôi có nghe gì đâu. Ren lại
nói :
- Hồi nãy Ren có nhắc… Tiếng ve kìa, mà anh có nghe
đâu !
- Vậy hả… Cám ơn các bạn… Chắc tôi “say” phượng vỹ mất
rồi… !
Rồi tôi như lịm người đi trong tiếng ve râm ran giòn
giã, râm ran không dứt từ tàng phượng phủ mát cổng trường, từ tiếng ve như rủ
nhau gọi hè vang dậy khắp khu trường. Và, thật kỳ lạ tôi cảm thấy như mình cũng
râm ran theo tiếng ve thân thương mà tôi bị vắng chúng từ lâu, đến giờ mới được
nghe lại. Tôi vui lắm, sung sướng lắm và cảm thấy các bạn cũng cùng vui với
tôi.
Trong phút chốc những âm thanh râm ran mùa hè ấy đã
dắt tôi về miền thơ ấu của mình, nơi đó đến tuổi lên chín lên mười tôi mới biết
say sưa lắng nghe tiếng ve râm ran vang lên rộn rã từ những tàng me tây, những
tàng keo um tùm sum suê hoa trái khắp thị xã nhỏ bé của tôi.
Còn nhớ, những năm năm mươi / sáu mươi Qui Nhơn chưa
có nhiều hoa phượng. Sân trường Tiểu Học Nguyễn Huệ - nơi tôi theo học trong
những năm đầu đời - chỉ lưa thưa vài cây điệp và khuynh diệp nên tiếng ve không
“náo nhiệt” gì mấy. Phía sân sau của trường, bên kia con đường nhỏ là khoảng
sân khá rộng của trường Cường Để cũ với nhiều cây me tây cổ thụ phủ bóng mát
khắp sân, nơi đó mới thật sự có “dàn đại hòa tấu” thật giòn giã. Cũng tại nơi
này, cứ thứ bảy chủ nhật hằng tuần là các Ấu Đoàn, Thiếu Đoàn Hướng Đạo chúng
tôi lại họp bạn hoặc cắm trại, sinh hoạt vui tươi lành mạnh trong tiếng ve râm
ran gọi hè làm náo nức tuổi mới lớn của chúng tôi.
Còn nữa, cứ mỗi trưa trên đường từ trường về là chúng
tôi thường hay nấn ná trên khoảng đất rộng (bây giờ là Hội Trường Qui Nhơn) có
nhiều cây keo to để hái những trái keo chín hườm chia nhau ăn cho vui trong
tiếng ve râm ran thật thú vị.
Ở sân sau nhà tôi, sát với cửa sổ có vài cây keo với
những chùm trái chín hồng ngon mắt vào mùa hè, các chú ve con đã họp nhau tạo
nên một “dàn hòa tấu xóm nhỏ” nghe thật đã tai. Mỗi lần các chú ấy cất tiếng
gáy râm ran tôi lại đánh mandolin bài Hè Về của nhạc sĩ Hùng Lân, rung lên
những nốt nhạc réo rắc hòa theo
Trời hồng hồng sáng trong trong
ngàn phượng rung nắng ngoài song
Cành mềm mềm gió êm êm
lọc màu mây bích ngọc qua màu duyên
Đàn nhịp nhàng hát vang vang
nhạc hòa thơ đón hè sang !
Nhưng thật lạ, khi tiếng đờn tôi cất lên thì tiếng ve
lại im bặt, có lẽ chúng… chê tiếng đờn dở ẹc của tôi rồi.
Đôi lần tôi cố tình rình bắt một chú ve xem sao, nhưng
không tài nào bắt được trong khi tôi là một tay bắt dế đá chơi cũng “có hạng”
lắm.
Tiếng ve vẫn tiếp tục theo tôi và bạn bè tôi qua những
năm trung học thật trẻ trung, hồn nhiên và cũng có khi xao xuyến theo “nỗi niềm
riêng” của mình. Những cánh phượng vỹ và tiếng ve râm ran đến với từng gốc cây
ghế đá trong sân trường, nơi công viên là hai tín hiệu báo cho mọi người biết
là hè đang về đây; đó cũng là “nhân chứng” cho những mối tình học trò ngây thơ
hợp tan, tan hợp; là “nhân chứng” cho những cuộc chia tay của bạn bè thời chinh
chiến mà nhạc sĩ Song Ngọc đã nói giùm chúng ta qua ca khúc Mùa Hoa Tạm Biệt
Anh hỡi anh ơi mùa phượng đến rồi
Dù rằng không nói mà tôi biết chia phôi
Anh lên đường xa xôi dốc núi chân trời
Xa cách đây rồi… còn thương còn nhớ
Đó là khi một số không ít bạn bè trong lứa tuổi chúng
tôi dấn thân vào binh lửa và quên dần tiếng ve thời học trò ấy. Nhưng có lần
thật là quí báu khi chúng tôi dừng quân ở Kontum năm 1971, ghé vào quán Cà Phê
Phượng bên dòng Dakbla; quán được cất trên khoảng nhà sàn nhoi ra dòng suối
chảy ngược với tàng phượng vỹ phủ kín mái quán thật thơ mộng. Chúng tôi gõ nhịp
lanh canh trên tách cà phê thơm lừng theo tiếng nhạc trong tiếng ve râm ran
giòn giã mà bất chợt chúng tôi được thưởng thức lại sau một thời gian dài quên
bẵng chúng đi.
… … …
“Có phải là quá lời lắm không khi nói rằng, chuyến về
thăm quê lần này tôi thật sự hạnh phúc vì đã được lịm người ngây ngất trong
tiếng ve thân thương. Và, tôi biết rằng Tiếng Ve Ngày Cũ vẫn còn râm ran gọi hè
như thuở nào trên quê tôi”.
Phạm Lê Huy
(Los Angeles, Sept. 1 – 2013)
Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013
Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013
Ngọc Lan
Trời đã vào thu, một chút nhớ thương theo gió heo may về đã mở những cánh hoa
ngọc lan đầu mùa trước sân nhà, hương hoa theo gió vào tận mọi ngóc ngách tâm hồn,
vào tận miền bâng khuâng đã từ lâu khép lại hẹn hò
Những chiếc lá mượt mà lay lay trong nắng, màu xanh non tơ mềm mại, không là
màu biêng biếc của lá non cũng không xanh thắm của lá già, lá ngọc lan xanh
trong thanh xuân,không bắt đầu cũng không kết thúc, cứ man man hờ hững mà đem sức
sống phong phú cho vô vàn những bông hoa, bằng sự cần mẫn tha thiết của mình
Lạ thật, giữa những khẳng khiu rạn nức xù xì của thân, của cành, của nhánh bỗng
bất ngờ trổ ra những búp non trằng trẻo, hồn nhiên, xinh đẹp, duyên dáng
như có phép lạ. Những búp hoa thon thả trắng mượt đang ngóng nắng trong màu ngọc
bích của lá non. Gió sẽ mang hương, nắng sẽ mang vị ngọt ướp vào nhụy hoa, khi
những cánh xòe ra cũng là lúc hương thanh xuân phả vào trong gió một thứ mùi vị
quyến rũ của đất trời.
Búp hoa thuôn dài, cánh dày thơ dại ôm khít vào nhau tưởng như liền một khối, nhưng
khi nắng trải vàng, những cánh hoa nhẹ nhàng hé mở, mùi hương bẽn lẽn lan ra đằm
thắm dịu dàng như được tỏa ra từ cái màu trắng tinh khôi ấy.
Hoa hàm tiếu mang vẻ e ấp quyến rũ, nhưng hoa mãn khai cũng không
phô trương tự phụ. Hoa mang lại sự bình yên thanh thản, sự thong dong an
nhàn…
Trở lại miền ấu thơ dịu ngọt, cây ngọc lan đứng ở góc sân vẫn vươn cành xanh
lá, cái gốc nhỏ tưởng như không mang nổi thân cành sum sê mát rượi cả một khoảng
sân là nơi chúng tôi ngồi “tắm hương” Cái trò này do mấy chị tôi
nghĩ ra, rồi sau đó trở thành nếp. Sau khi tắm gội,chúng tôi ra ngồi
dưới gốc cây, trong cái miền thơm tho của vô số hoa ngọc lan mà tận hưởng sự
tinh khiết thanh cao thấm đẫm vào tận phần sâu xa nhất của trái tim. Sau
này, khi chìm nổi giữa cuộc đời, cái miền nhớ mênh mông đó đã làm dịu đi những
nghiệt ngã,những thương đau, những ưu phiền trong cuộc sống. Mùi ngọc lan tha
thiết không thể lãng quên.
Thuở nhỏ theo mẹ lên chùa, ngôi chùa nghèo tĩnh lặng lưng chừng đồi là nơi có
không biết bao nhiêu cây ngọc lan hiền lành độ lượng. Phải đi qua cánh đồng và
và một khoảng rừng tím ngát hoa mua mới đến chùa; khoảng cách ấy đã tạo nên một
sự khác biệt giữa ngôi chùa và làng xóm bên kia. Cái không khí an bình
bao dung đã nuôi dưỡng lòng vị tha, hỷ xả, làm lắng xuống những tị hiềm, ganh
ghét…
Tên chùa không gắn với tên làng, tên đất : Chùa Thới An, cái tên mộc mạc, thanh
thản như mùi ngọc lan phủ lên mọi cảnh vật nơi này. Nếu chùa có tên là Chùa Ngọc
Lan thì hay biết mấy. Cổng vào, sân trước, sân sau trồng toàn cây ngọc lan, vừa
đến chân đồi là đã nghe mùi ngọc lan thoảng trong gió. Đi thêm một quãng ngắn, tôi
đã cảm nhận hương ngọc lan chảy qua mặt, lùa vào tóc, đẩy nhẹ tà áo, quấn quít
trên những cành, những lá của hàng cây hai bên lối đi.
Chút tình thơ của tôi cũng gắn liền với một chuỗi hoa ngọc lan kết thành vương
miện đội nghiêng nghiêng trên mái tóc tròn trăng, mà trước khi thọ giới Sa di,
người bạn thời thơ ấu đã kết lại bằng những đóa hoa đẹp nhất của cây ngọc lan
trước cổng chùa trong âm vang của tiếng chuông và lời kệ “Phiền não vô tận thệ
nguyện đoạn”…
Xa nhà, tôi đến thành phố biển Quy Nhơn. Những buổi bình minh rạng ngời trên
màu nước biển xanh trong, những chiều nghiêng hắt bóng tượng Đức mẹ trên
mộ Hàn Mặc Tử dài theo dốc Mộng Cầm, những đêm trăng xao xuyến trải mênh mông
trên Ghềnh Ráng đá buồn, tôi lại nhớ bóng cây ngọc lan, nhớ về mùi hương dịu
dàng thưở ấy
Rồi một đêm trăng nội trú, tôi bỗng mơ hồ cảm nhận một mùi hương quen thuộc. Ôi
! mùi hoa ngọc lan. Hương ngọc lan rạo rực dưới ánh trăng. Mùi hương tha thiết
thấm đẫm ký ức thương yêu.
Bãi cát, con đường, hàng dương hãy còn xa lạ nhưng hương ngọc lan thì gần
gũi tha thiết biết bao. Tôi thấy lòng ấm lại. Mùi hương tri kỷ, mộc mạc đã mang
lại cho tôi sự bình yên trong những ngày tháng xa nhà…
Hương ngọc lan xao xuyến trong những sớm mai đầy sương, trong buổi chiều tà có
tiếng chim ríu ran gọi bạn, trong đêm trăng lặng lẽ và trong lòng tôi mộng mơ một
thuở…Chắc bây giờ chút xương hoa trong trang thư ngày cũ cũng chỉ còn là
hoài niệm…
Một hôm nhận được lời nhắn “Hoa ngọc lan đầu mùa trước sân đã nở”.Trong tôi bỗng
xao xuyến nhớ về một -thủa ngọc-lan- xa
xưa, nhớ về mùi hương bâng khuâng dịu dàng đằm thắm không dễ lãng quên.
ĐAN THANH
Nhớ Thầy Giáo Cũ - Thơ - Cung Trầm
Lâu lắm không về thăm trường cũ,
Nhìn lại trường xưa thấy khác nhiều.
Phòng ốc khang trang, thêm dãy lớp,
Vui buồn lẫn lộn hóa đăm chiêu.
Ngày xưa thuở tóc xanh màu mộng
Ghềnh Ráng êm đềm đẹp ngẩn ngơ,
Sư Phạm Quy Nhơn tràn sức sống,
Mộ Hàn Mặc Tử rất nên thơ!
Thuở ấy ngập tràn những ước mơ,
Khắc lời vàng ngọc của thầy cô,
Ra trường mang giống đi gieo hạt,
Đào tạo đàn em giữ cơ đồ!
Sau mấy mươi năm đi trồng người,
Ruộng vườn bông trái đã xanh tươi.
Giật mình đầu đã hai màu tóc,
Ẩn giữa niềm vui chút ngậm ngùi!
Về lại trường xưa thăm thầy cũ,
Nhưng thầy đã nhẹ bước đi xa!
Thầy đi nhường đất cho bầy trẻ,
Mang chí tài đi dựng nước nhà.
Về lại trường xưa vắng bóng thầy,
Lòng em đau xót quá thầy ơi!
Trường nay không giống ngày xưa nữa,
Thầy vẫn trong tim chẳng đổi dời
Canada –Tháng 8 năm 2013
Cung Trầm
Nhìn lại trường xưa thấy khác nhiều.
Phòng ốc khang trang, thêm dãy lớp,
Vui buồn lẫn lộn hóa đăm chiêu.
Ngày xưa thuở tóc xanh màu mộng
Ghềnh Ráng êm đềm đẹp ngẩn ngơ,
Sư Phạm Quy Nhơn tràn sức sống,
Mộ Hàn Mặc Tử rất nên thơ!
Thuở ấy ngập tràn những ước mơ,
Khắc lời vàng ngọc của thầy cô,
Ra trường mang giống đi gieo hạt,
Đào tạo đàn em giữ cơ đồ!
Sau mấy mươi năm đi trồng người,
Ruộng vườn bông trái đã xanh tươi.
Giật mình đầu đã hai màu tóc,
Ẩn giữa niềm vui chút ngậm ngùi!
Về lại trường xưa thăm thầy cũ,
Nhưng thầy đã nhẹ bước đi xa!
Thầy đi nhường đất cho bầy trẻ,
Mang chí tài đi dựng nước nhà.
Về lại trường xưa vắng bóng thầy,
Lòng em đau xót quá thầy ơi!
Trường nay không giống ngày xưa nữa,
Thầy vẫn trong tim chẳng đổi dời
Canada –Tháng 8 năm 2013
Cung Trầm
Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013
Tin Buồn
BBT trang SPQN vừa nhận tin buồn:
Cụ bà Kiều Thị Hay, pháp danh Nguyên Hương là thân mẫu của bạn Nguyễn Thị Phương Dung CGS lớp Nhị 2, khóa 11 SPQN vừa từ trần ngày 27 tháng 8/2013, nhằm ngày 21/7 âm lịch tại Bình Thuận, hưởng thọ 96 tuổi.
Giờ tẩm liệm lúc 14 giờ ngày 22/7 âm lịch; lễ động quan sẽ tổ chức lúc 14 giờ ngày 24/7 âm lịch.
BBT xin thông tin để bạn bè xa gần được biết...
Và trước thông tin đau buồn này, BBT trang SPQN xin chân thành chia buồn với bạn Phương Dung cùng toàn tang quyến; nguyện xin hương hồn Cụ bà sớm siêu thoát nơi cõi vĩnh hằng.
Thành kính phân ưu.
BBT Blog SPQN
Cụ bà Kiều Thị Hay, pháp danh Nguyên Hương là thân mẫu của bạn Nguyễn Thị Phương Dung CGS lớp Nhị 2, khóa 11 SPQN vừa từ trần ngày 27 tháng 8/2013, nhằm ngày 21/7 âm lịch tại Bình Thuận, hưởng thọ 96 tuổi.
Giờ tẩm liệm lúc 14 giờ ngày 22/7 âm lịch; lễ động quan sẽ tổ chức lúc 14 giờ ngày 24/7 âm lịch.
BBT xin thông tin để bạn bè xa gần được biết...
Và trước thông tin đau buồn này, BBT trang SPQN xin chân thành chia buồn với bạn Phương Dung cùng toàn tang quyến; nguyện xin hương hồn Cụ bà sớm siêu thoát nơi cõi vĩnh hằng.
Thành kính phân ưu.
BBT Blog SPQN
Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013
Lời Mẹ Gọi - Hoàng Song Nhy
Nhân mùa Vu Lan, mời các bạn nghe một ca khúc về Mẹ của NS Hoàng Song Nhy (thầy Hoàng Hy) qua giọng hát của CS Trịnh Vĩnh Trinh...
Lời Mẹ gọi
(Hoàng Song Nhy)
Mẹ gọi con hoài Mẹ ơi Mẹ cứ gọi con
Mẹ ơi Mẹ cứ gọi con
Con mong biết mấy lời Mẹ đâu đây
Gọi con mai, sớm, chiều, trưa...
Mẹ gọi con nào, Mẹ ơi con biết lòng Mẹ thương con
Mai ngày, đâu còn bóng mẹ nơi đây
Chỉ còn xa xót trong tim bồi hồi.
Nhớ về dòng sông xưa tuổi ấu thơ
Đâu đây tiếng Mẹ hiền ru hời à ơi à à ơi...
Bây giờ tóc mẹ bạc phơ
Mẹ ngồi tựa cửa mong con từng giờ
Tuổi già sợ lắm chơ vơ...
Mẹ gọi con nào Mẹ ơi Mẹ cứ gọi con
Mẹ ơi Mẹ cứ gọi con.
Con mong sớm sớm, chiều chiều, trưa trưa
Vang vang mãi tiếng Mẹ hiền đong đưa
Để con còn Mẹ suốt đời.
(Thương kính tặng những Bà Mẹ VN)
Lời Mẹ gọi
(Hoàng Song Nhy)
Mẹ gọi con hoài Mẹ ơi Mẹ cứ gọi con
Mẹ ơi Mẹ cứ gọi con
Con mong biết mấy lời Mẹ đâu đây
Gọi con mai, sớm, chiều, trưa...
Mẹ gọi con nào, Mẹ ơi con biết lòng Mẹ thương con
Mai ngày, đâu còn bóng mẹ nơi đây
Chỉ còn xa xót trong tim bồi hồi.
Nhớ về dòng sông xưa tuổi ấu thơ
Đâu đây tiếng Mẹ hiền ru hời à ơi à à ơi...
Bây giờ tóc mẹ bạc phơ
Mẹ ngồi tựa cửa mong con từng giờ
Tuổi già sợ lắm chơ vơ...
Mẹ gọi con nào Mẹ ơi Mẹ cứ gọi con
Mẹ ơi Mẹ cứ gọi con.
Con mong sớm sớm, chiều chiều, trưa trưa
Vang vang mãi tiếng Mẹ hiền đong đưa
Để con còn Mẹ suốt đời.
(Thương kính tặng những Bà Mẹ VN)
Thăm gia đình Thầy Đàm Khánh Hỷ
Kim Loan
Sáng 31/7/2013 đang “tám” chuyện với các bạn tại một quán cà phê ở Tuy Hòa thì bạn Lê Tự Tín lớp 6 – khóa 11 hỏi tôi :
- Kim Loan đã đi thăm bạn Nguyễn Quảng học cùng lớp của Loan chưa ? Anh ấy bị bệnh nặng nằm một chỗ đã hai mươi mấy năm rồi đó !
Tôi giật mình thảng thốt, Nguyễn Quảng người bạn hiền lành vui tính cùng lớp với tôi mấy mươi năm về trước nay bị bệnh nặng vậy sao ! Tôi vội trả lời :
- Vậy hả ! Loan đi, đi ngay bây giờ ! Bạn nào biết nhà Quảng giúp Loan với !
Bạn Lê Phó mau miệng lên tiếng :
- Tôi biết… Tôi biết… Để tôi chở Loan cho !
Ngồi sau xe Lê Phó tôi cứ miên man nghĩ về Quảng. Tôi không còn nhớ nhiều về hình ảnh của Quảng hồi học chung lớp, đã qua ba mươi chín năm rồi chứ ít sao, nhưng những kỷ niệm cùng học cùng vui đùa với nhau của “Thời Sư Phạm” ấy làm sao tôi quên được.
Đến nơi, vào phòng Quảng nằm, bạn Phó nói ;
- Kim Loan đến thăm nè, Quảng có nhớ không ?
Quảng hướng mắt nhìn, nhưng tôi nghĩ là bạn ấy chẳng nhận ra mình đâu vì chứng bại não lâu năm của bạn. Thấy Quảng nằm co quắp trên giường, lòng tôi xót xa lắm… Vì không có nhiều thời giờ, nên sau khi hỏi han vợ Quảng đôi câu tôi trao tặng Quảng “một ít quà”, vợ Quảng đón nhận, nhét vào túi áo chồng, chị nói :
- Quà bạn tặng anh nè !
Chợt Quảng nắm chặt tay tôi, môi mấp máy nhưng nói không ra lời, rồi nước mắt bạn ấy trào ra khiến tôi bùi ngùi xúc động, rơi lệ theo bạn…
* * *
Trở lại quán cà phê, chúng tôi sửa soạn đi tiếp vào Nha Trang. Bạn Huỳnh Kim Thạch lớp 6 – khóa 11 gợi ý là nên ghé thị trấn Phú Lâm thăm gia đình Thầy Đàm Khánh Hỷ, cả nhóm tán đồng ngay. Nghe đến đây, vợ chồng Lê Tự Tín đổi ý không về lại Sông Cầu nữa mà chạy xe Honda theo chúng tôi đến thăm gia đình Thầy.
Gặp Thầy chúng tôi vui mừng lắm; riêng gia đình Thầy thì rất ngạc nhiên, cứ trách chúng tôi sao đến mà không báo trước. Vậy mà chúng tôi vẫn được gia đình Thầy “khoản đãi” một chầu trái cây đủ loại và nước dừa tươi thật ngon miệng.
Điều ngạc nhiên đầu tiên của chúng tôi là thấy Thầy nay không còn mang cặp kính cận dày cộm với nhiều vòng xoắn trông đạo mạo nghiêm nghị như xưa nữa. Với gương mặt không mang kính trông Thầy thật trẻ trung, nhanh nhẹn và gần gũi với chúng tôi hơn. Thầy luôn tươi cười, nhắc lại chuyện cũ và đọc cho chúng tôi nghe vài bài thơ mà Thầy mới sáng tác gần đây.
Thế rồi chúng tôi chụp hình lưu niệm với gia đình Thầy. Có một chi tiết vui vui như thế này, đang chụp hình thì người con gái Thầy phì cưới :
- Ủa… Sao Ba lại mặc quần short mà chụp hình ?
Thầy chỉ cười cười, nói :
- Không sao hết… Cứ chụp tiếp đi !
Thế là chúng tôi có những tấm hình kỷ niệm thật dễ thương.
Và, cuộc vui nào nào rồi cũng phải chia tay; chúng tôi lưu luyến chào từ giã gia đình Thầy trong một chiều mưa bay nhè nhẹ…
* * *
Kinh thưa Thầy, nhân đây em xin trích một đoạn viết về kỷ niệm của mình khi học môn Tâm Lý Giáo Dục của Thầy thay cho lời kết của em về bài viết ngắn này.
“… Mình vẫn còn nhớ Thầy Đàm Khánh Hỷ (quê ở Phú Yên) dạy môn Tâm Lý Giáo Dục. Thầy là anh ruột của bạn Đàm Thị Phước Lương học cùng lớp với mình đó.
Chẳng hiểu có duyên hay nợ gì với môn học này hay không, mà hễ Thầy giở sổ ra để kiểm tra bài thì y như rằng mình là người đầu tiên luôn bị kêu tên, mà lớp mình có đến ba người cùng tên Loan chứ ít sao! Lạ một điều là dù có chuẩn bị bài kỹ tới đâu, học bài “thuộc nhão như cháo” tới đâu, cuối cùng mình vẫn bị cho điểm 2 hoặc 3 trên 20 mà thôi. Cho nên có vài lần mình và các bạn rủ nhau… trốn học môn này và đi xem phim Cuốn Theo Chiều Gió để khỏi bị “Cuốn Theo… Điểm 2”.
Thưa Thầy, nếu Thầy đọc được bài viết này của em, em thay mặt nhóm… “trốn học” xin Thầy thông cảm mà mỉm cười với chúng em, và cùng nhớ lại cái thời giáo sinh của tụi em sao mà… quậy quá.” - (Trích Nhớ Về Nhị 5 – Khóa 11 (1972 -1974) – Bùi Thị Kim Loan)
Kim Loan
(Los Angeles, 22/8/2013)
Sáng 31/7/2013 đang “tám” chuyện với các bạn tại một quán cà phê ở Tuy Hòa thì bạn Lê Tự Tín lớp 6 – khóa 11 hỏi tôi :
- Kim Loan đã đi thăm bạn Nguyễn Quảng học cùng lớp của Loan chưa ? Anh ấy bị bệnh nặng nằm một chỗ đã hai mươi mấy năm rồi đó !
Tôi giật mình thảng thốt, Nguyễn Quảng người bạn hiền lành vui tính cùng lớp với tôi mấy mươi năm về trước nay bị bệnh nặng vậy sao ! Tôi vội trả lời :
- Vậy hả ! Loan đi, đi ngay bây giờ ! Bạn nào biết nhà Quảng giúp Loan với !
Bạn Lê Phó mau miệng lên tiếng :
- Tôi biết… Tôi biết… Để tôi chở Loan cho !
Ngồi sau xe Lê Phó tôi cứ miên man nghĩ về Quảng. Tôi không còn nhớ nhiều về hình ảnh của Quảng hồi học chung lớp, đã qua ba mươi chín năm rồi chứ ít sao, nhưng những kỷ niệm cùng học cùng vui đùa với nhau của “Thời Sư Phạm” ấy làm sao tôi quên được.
Đến nơi, vào phòng Quảng nằm, bạn Phó nói ;
- Kim Loan đến thăm nè, Quảng có nhớ không ?
Quảng hướng mắt nhìn, nhưng tôi nghĩ là bạn ấy chẳng nhận ra mình đâu vì chứng bại não lâu năm của bạn. Thấy Quảng nằm co quắp trên giường, lòng tôi xót xa lắm… Vì không có nhiều thời giờ, nên sau khi hỏi han vợ Quảng đôi câu tôi trao tặng Quảng “một ít quà”, vợ Quảng đón nhận, nhét vào túi áo chồng, chị nói :
- Quà bạn tặng anh nè !
Chợt Quảng nắm chặt tay tôi, môi mấp máy nhưng nói không ra lời, rồi nước mắt bạn ấy trào ra khiến tôi bùi ngùi xúc động, rơi lệ theo bạn…
* * *
Trở lại quán cà phê, chúng tôi sửa soạn đi tiếp vào Nha Trang. Bạn Huỳnh Kim Thạch lớp 6 – khóa 11 gợi ý là nên ghé thị trấn Phú Lâm thăm gia đình Thầy Đàm Khánh Hỷ, cả nhóm tán đồng ngay. Nghe đến đây, vợ chồng Lê Tự Tín đổi ý không về lại Sông Cầu nữa mà chạy xe Honda theo chúng tôi đến thăm gia đình Thầy.
Gặp Thầy chúng tôi vui mừng lắm; riêng gia đình Thầy thì rất ngạc nhiên, cứ trách chúng tôi sao đến mà không báo trước. Vậy mà chúng tôi vẫn được gia đình Thầy “khoản đãi” một chầu trái cây đủ loại và nước dừa tươi thật ngon miệng.
Điều ngạc nhiên đầu tiên của chúng tôi là thấy Thầy nay không còn mang cặp kính cận dày cộm với nhiều vòng xoắn trông đạo mạo nghiêm nghị như xưa nữa. Với gương mặt không mang kính trông Thầy thật trẻ trung, nhanh nhẹn và gần gũi với chúng tôi hơn. Thầy luôn tươi cười, nhắc lại chuyện cũ và đọc cho chúng tôi nghe vài bài thơ mà Thầy mới sáng tác gần đây.
Thế rồi chúng tôi chụp hình lưu niệm với gia đình Thầy. Có một chi tiết vui vui như thế này, đang chụp hình thì người con gái Thầy phì cưới :
- Ủa… Sao Ba lại mặc quần short mà chụp hình ?
Thầy chỉ cười cười, nói :
- Không sao hết… Cứ chụp tiếp đi !
Thế là chúng tôi có những tấm hình kỷ niệm thật dễ thương.
Và, cuộc vui nào nào rồi cũng phải chia tay; chúng tôi lưu luyến chào từ giã gia đình Thầy trong một chiều mưa bay nhè nhẹ…
* * *
Kinh thưa Thầy, nhân đây em xin trích một đoạn viết về kỷ niệm của mình khi học môn Tâm Lý Giáo Dục của Thầy thay cho lời kết của em về bài viết ngắn này.
“… Mình vẫn còn nhớ Thầy Đàm Khánh Hỷ (quê ở Phú Yên) dạy môn Tâm Lý Giáo Dục. Thầy là anh ruột của bạn Đàm Thị Phước Lương học cùng lớp với mình đó.
Chẳng hiểu có duyên hay nợ gì với môn học này hay không, mà hễ Thầy giở sổ ra để kiểm tra bài thì y như rằng mình là người đầu tiên luôn bị kêu tên, mà lớp mình có đến ba người cùng tên Loan chứ ít sao! Lạ một điều là dù có chuẩn bị bài kỹ tới đâu, học bài “thuộc nhão như cháo” tới đâu, cuối cùng mình vẫn bị cho điểm 2 hoặc 3 trên 20 mà thôi. Cho nên có vài lần mình và các bạn rủ nhau… trốn học môn này và đi xem phim Cuốn Theo Chiều Gió để khỏi bị “Cuốn Theo… Điểm 2”.
Thưa Thầy, nếu Thầy đọc được bài viết này của em, em thay mặt nhóm… “trốn học” xin Thầy thông cảm mà mỉm cười với chúng em, và cùng nhớ lại cái thời giáo sinh của tụi em sao mà… quậy quá.” - (Trích Nhớ Về Nhị 5 – Khóa 11 (1972 -1974) – Bùi Thị Kim Loan)
Kim Loan
(Los Angeles, 22/8/2013)
Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013
Nhớ Mẹ - Thơ - Phương Dung
Rằm tháng bảy trăng về soi nỗi nhớ
Nhớ Mẹ già còm cõi ngóng tin con
Trăng viễn phương nghe giá buốt tâm hồn
Thương nhớ lắm ! Mẹ tuổi già xế bóng .
Buồn hiu hắt khi Ba rời xa Mẹ
Tình vuông tròn đã hơn 80 năm
Tiễn đưa Ba, Mẹ đau xót trong lòng
Tui ở lại ông ơi! sao đành bỏ.
Khăn tang trắng đưa chồng về với đất
Ngồi xe lăn mếu máo với tay chồng
Mắt lệ mờ Mẹ dõi chiếc xe tang
Đưa về đất tình trăm năm của Mẹ.
Tết năm đó
con lại về với Mẹ
Mừng tuổi Ba con thắp nén hương buồn
Mẹ chắp tay lời khấn nguyện yêu thương
Con ôm Mẹ thì thầm thương Ba quá.
Nay Mẹ đã 97 rồi Mẹ nhỉ
Con khẩn cầu Mẹ luôn mãi yên vui
Khăn tang Ba theo hương khói năm rồi
Mẹ vui vẻ cùng đàn con, đàn cháu.
Rằm tháng bảy mùa Vu Lan báo hiếu
Con làm gì để mắt Mẹ mãi vui ?
Trong tim con ao ước sự diệu kỳ
Mẹ luôn khỏe để con hoài ôm Mẹ .
PHƯƠNG DUNG
mùa Vu Lan 2013
Tình Xa 3 (Gặp Lại Cố Nhân)
Pauline Phương
Nắng hạ vàng ươm. Trời xanh trong và mây trắng lặng lờ trôi. Con chim sắt khổng lồ đâm toạc từng áng mây, nhẹ nhàng lướt giữa bầu trời đưa tôi về phía trời Tây, Canada quê hương thứ hai của tôi…
Xoay qua, trở lại trong chiếc ghế chật hẹp của 3 chuyến bay Air Korean từ Sài gòn tới Đại Hàn, rồi Air Canada từ Đại Hàn tới Vancouver, Toronto, rồi chờ ở phi trường hàng chục giờ mỗi lần đổi chuyến. Mất hết 2 ngày, mệt mỏi lắm nhưng tôi vẫn không thể nào chợp mắt được dù đã mấy tuần rồi mất ngủ. Vui buồn cứ vẫn đan xen...Vui vì được trở về chốn cũ. Mừng vì đã lâu lắm rồi bạn bè mới được hội ngộ cùng nhau. Bao nhiêu cảm xúc cứ như vỡ tràn giữa vòng tay bè bạn... Nhưng, vì có chút lạ chỗ ngủ, khí hậu lại thay đổi đột ngột và thức ăn nước uống chưa kịp thích nghi nên sức khỏe và “dung nhan” của tôi có hơi xuống cấp nhưng tâm hồn thì thật đầy những tình cảm yêu thương!
Kỳ này về tôi có nhiều tập thơ, sách của các bạn tặng. Đọc tập thơ của chị Đan Thanh trước, rồi tập thơ của Tạo, của Sen xong mà đường thì vẫn còn xa vời vợi. Tự dưng tôi muốn viết mà không có giấy bút. Lúc đi muốn đem theo laptop, thế nhưng nhà tôi nói : “Tạm quên internet, tạm quên công việc 3 tuần được không ? Đi vacation phải hưởng thụ, quên đi mọi công việc, đừng đem nhiều đồ lỉnh kỉnh mắc công giữ…”
Hè nghỉ dạy nhưng tôi vẫn đi thông dịch lai rai và nhận tài liệu từ Bộ Giáo Dục về nhà dịch để kiếm thêm tiền chuẩn bị cho chuyến về. Thông dịch miệng thì không khó khăn nhưng đụng đến văn bản, giấy tờ thì không dễ, phải chính xác. Tay nghề trong lãnh vực này còn yếu nên nhiều khi tôi vật lộn với nó nhiều đêm mới hoàn thành tốt . Bệnh mất ngủ và “stress” ra đời từ đó đã làm anh nhà tôi lo lắng...
Bấm chuông gọi cô tiếp viên hàng không mượn ít giấy bút, cô tiết kiệm đưa cho tôi tờ giấy nhỏ xíu bằng lòng bàn tay. Viết 5 phút là xong 2 mặt, phải bấm chuông thêm lần nữa xin giấy tiếp. Để chắc ăn lần này tôi nói : “I ‘d like to write a story …“ Hiểu ý, cô đưa luôn tập “notebook” trong đó còn lại khoảng 7, 8 tờ. Nhè viết sĩ tay mơ, văn chương lòng thòng này 10 trang còn chưa đủ huống chi là 1 tờ. Thế là tôi say sưa viết....
Nỗi vui òa vỡ trong dịp tái ngộ 41 bạn cùng lớp SPQN ngày xưa trong ngày họp mặt 27/7 sau 39 năm xa cách. Rồi nỗi buồn nhớ, luyến tiếc khi chia xa các bạn đã cho tôi một tâm trạng ray rức thật là khó tả…
Quê hương xa cách ngàn trùng
Biết bao kỷ niệm mang từng tháng năm…
Giờ đây tay bắt mặt mừng
Cố nhân, bạn cũ lòng vương bao tình
Chừ nghe tim vỗ rập rình
Mắt cay lệ ướt, mặn tình cố hương…
(HDP)
Đây là lần thứ năm tôi trở lại quê nhà sau 35 năm viễn xứ nhưng chuyến về thăm quê hương “Lịch sử” này thật đặc biệt, thật tuyệt vời… vì ngoài 40 bạn cùng lớp tôi đã gặp lại CỐ NHÂN. Người mà tôi đã một thời thần tượng, mến mộ khi còn học ở trường Sư Phạm Qui Nhơn
Thích nghề giáo nên tôi mơ có người hôn phối cùng nghề với mình để mỗi sáng cùng đi dạy, chiều về có nhau. Trong mái tranh nghèo, dưới ánh đèn đêm cùng nhau soạn giáo án, chấm bài… Đem kiến thức, điều hay truyền cho thế hệ mai sau… Tiêu chuẩn chọn người bạn đời của tôi lúc đó là :
Người thương tôi nhất, chung thủy, hiền lành, đứng đắn và… càng nghèo càng tốt…(với bàn tay, khối óc và lương nhà giáo đủ tôi phụ chồng, hay nuôi chồng con rồi, tôi không sợ nghèo, tôi nghĩ .)
Ngôi trường tôi học thật đẹp, thơ mộng đối diện với biển xanh. Suốt ngày nghe sóng vỗ ì ầm chuyện trò với núi non, rong biển, san hô, tôm cá. Những rặng thùy dương xanh đêm ngày thì thào tình tự với gió mây. Trường có nhiều hoa sứ, nhiều giàn hoa giấy đủ màu sắc rực rỡ xinh tươi lung linh trong nắng sớm.
Thuở ấy tôi rất yêu hoa sứ và hoa giấy trong trường nên những hôm vắng chàng , không học được tôi thường bỏ học, lén thầy cô thơ thẩn ngắm hoa, dạo dưới những gốc sứ. Ngửi mùi hương thoang thoảng của sứ và nhặt hoa đem về ép trong sách hay để trong phòng cho thơm… Để rồi mơ ước, dệt mộng và bắt đầu tập làm thơ với những lời ngô nghê, lãng mạn:
Sư Phạm hôm nay vắng bóng chàng
Thẩn thờ P dạo bước lang thang
Khẽ hôn từng cánh hoa sứ nhỏ
Những tưởng môi em chạm môi chàng...
( HDP)
Tôi còn nhớ, trước ngày ra trường chàng có viết cho tôi một lá thư dài 11 trang tả tình, tả cảnh, tả các loài hoa tôi ưa thích, ước vọng về tuổi trẻ vân vân và v. v…
(Nguyễn Duy Trinh, một bạn cùng lớp 6 và chú Thọ tôi có đọc ké bức thư này), thư của người mà tôi mến mộ N.V. Ân, cố nhân của tôi. Anh làm Trưởng ban Xã hội của trường dạo đó.
Thích làm việc thiện nên tôi có chân trong ban này và thường xuyên tham gia các công tác xã hội của trường và nhiều lần cùng anh thăm viện mồ côi, viện dưỡng lão, ủy lạo chiến sĩ ở Hàm Rồng v.v… Có rất nhiều kỷ niệm khi làm việc chung với Ân nhưng nhớ nhất là những lần vào viện mồ côi chăm sóc các em bé như tắm rửa xức thuốc cho các em ghẻ lở. Giúp đút ăn, ẵm dỗ các em ngủ… Thật lạ kỳ ! Các em nào biếng ăn hay khóc nhè không dỗ được, anh gọi tôi lại giúp và nói :” Để mẹ P đút cho con ăn hay dỗ con ngủ nhé, ba đầu hàng rồi !“. Thế là các em ngoan ngoãn nghe lời tôi liền. Hoặc ngược lại khi các em khóc nhè tôi cũng bắt chước anh nói nhờ ba Ân giúp là các em nín và vâng lời ngay…
Ân cao dong dỏng, có khuôn mặt hiền lành, ăn nói chững chạc, đứng đắn. Học giỏi, nhiều tài, nhất là có một tâm hồn rất thánh thiện… có lẽ tôi bị anh thu hút từ hồi nào không hay khi sinh hoạt chung trong 2 năm…
“Làm sao định nghĩa được tình yêu
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu.”
(Vì sao - Xuân Diệu)
Kỳ này đáng lẽ như dự định sẽ cùng một số các bạn đi ra Bồng Sơn, Quảng Ngãi, Huế, Đà Nẵng nhưng vì Lệ Thu và Chuông Nhỏ bệnh muốn về Long Khánh Sài Gòn nên tôi đã không nỡ bỏ bạn, theo xe Thạch - Lan trở vô Tuy Hòa, Nha Trang để đi Đà Lạt. Luyến tiếc vì phải chia tay sớm với Sen và Vĩnh Phước nên tôi lại phôn rủ hai bạn vô Nha Trang mà đãng trí rằng xe Thạch - Lan không đủ chỗ cho mười người. Một lần nữa vì bạn, tôi quyết định không cùng các bạn đi Đà Lạt mà ở lại Nha Trang mướn khách sạn “hú hí” với Sen và Phước thêm 4 ngày nữa , không về nhà và giấu gia đình nói mình đi Đà Lạt. Ngờ đâu chuyến trở lại Nha Trang lần này tôi đã gặp lại cố nhân qua cô bạn Xuân Đài, một bạn đồng môn Lớp 8 khóa 11.
Khi được Xuân Đài trao cho tấm danh thiếp có tên: N.V. Ân tôi vẫn nghi ngờ đây không phải là người xưa vì nghĩ bạn đã ở nước ngoài.
Xuân Đài muốn tạo một sự bất ngờ cho Ân nên bảo tôi phôn thay vì anh.
Tôi hồi hộp quay số và hỏi :
- “ Xin lỗi , có phải anh Ân đó không?
- “ Phải Ân đây, ai gọi tôi đó ?” Giọng “nẫu” của người xưa vẫn không có gì thay đổi mấy .
- “ Một bạn cũ thời học Sư Phạm, anh thử đoán xem là ai?” Tôi cất giọng khàn khàn vì đang bị cảm nắng mấy tuần nay nên càng khó cho anh nhận ra.
- “Xin lỗi, lâu quá rồi tôi không nhớ nổi “ Người bên kia ngần ngừ vài giây rồi trả lời.
- “ Lá thư 11 trang…Anh có nhớ ngày xưa anh đã viết cho ai một lá thư 11 trang không?
- “Chả nhẽ là Hàn Diệu Phương ?” Tim tôi đập thình thịch khi nghe tiếng cười rộn rã trong phôn hỏi .
- “Thì DP đây chứ ai ?” Tôi cười vui trả lời.
Vui mừng không sao tả xiết ! Thế là chiều hôm đó anh mời tôi, Sen, Phước đi uống cà phê. Thôi thì hàn huyên, tâm sự, nhắc lại chuyện xưa đủ thứ…Ngày hôm sau anh mời ba chúng tôi đến nhà chơi và ăn sáng ở một quán ăn ngon gần nhà.
Chị Lài, hiền nội của anh tiếp đón chúng tôi thật cởi mở, niềm nở...
“Nghe anh Ân nói nhiều về P, hôm nay mới gặp. Chưa tới giờ hẹn mà ảnh cứ hối mình mau thay đồ để đón “Búp bê” của ảnh”, chị nói.
Mới gặp nhau lần đầu mà như đã thân quen. Chị huyên thuyên kể chuyện nhà. Anh là Kỹ sư, chị là cựu Giáo viên đã về hưu. Anh chị rất mộ đạo Phật và đi chùa thường xuyên. Anh chị có mấy căn nhà, mấy cửa hàng Điện tử (Anh Dũng) ở Nha Trang. Thu nhập khắm khá và công việc có phần bận rộn. Đi chơi với chúng tôi mà anh cứ trả lời phôn để giải quyết những công việc làm ăn.
Anh chị có hai con, một trai, một gái. Người con trai đã đỗ Tiến sĩ, Thạc sĩ đang làm việc ở Mỹ, còn độc thân. Người con gái đã có gia đình. Hai ông bà đang mong có dâu, cháu ngoại nhưng chưa được toại nguyện…
Sau đó tôi cũng mời vợ chồng anh đến nhà tôi chơi. Anh biết tất cả các thành viên trong gia đình chồng tôi như cô dượng, mẹ chồng, anh em chồng tôi vì khi còn nghèo khó anh đã ở trọ chính căn nhà của vợ chồng tôi xây ở Nha Trang khá lâu. Lúc đó chúng tôi không biết vì đang sống ở Qui Nhơn. Thật là quả đất tròn !
Anh nhắc đến những ngày cùng chung học, anh tự nhiên góp chuyện trước mặt vợ anh và bạn bè tôi:
“ Ngày xưa tôi thương mến P mà nhát quá không dám tỏ bày, không dám hứa hẹn vì còn nghèo, còn trẻ, chưa có sự nghiệp, phải lo học hành. Tôi vô Sư Phạm QN là để trốn lính chứ đang thi Đại học “…
Sau khi công thành danh toại tôi trở về tìm P mấy lần thì được biết P và gia đình đã đi ra nước ngoài “…
Ái ngại và cảm thấy mất tự nhiên trước mặt vợ anh nên tôi đánh trống lãng và xoay qua chủ đề khác dù trong lòng có nhiều thắc mắc mà không dám hỏi.
Lần gặp sau có cả Xuân Đài, Sen, Phước anh lại nhắc chuyện này thì tôi cười cười hỏi :
_ “Ngày xưa khi chia tay ra trường ông có hứa hẹn gì đâu mà về tìm tôi mấy lần ? Con gái chỉ có một thời mà sáu, bảy năm sau ông mới trở lại tìm thì làm sao tôi dám chờ nếu không có lời hứa hẹn?”
Anh kể : “Đó là một nuối tiếc lớn của anh … Khi ấy anh về tìm lại P có hai mục đích:
- Nếu P còn độc thân anh sẽ xin cưới P…
- Nếu P đã có gia đình và nghèo khổ anh sẽ giúp đỡ gia đình P vì lúc đó anh làm ăn rất khá, làm ra tiền rất dễ dàng”…
Sau biến cố Tháng 4 năm 1975, cuộc sống khó khăn vất vả… gia đình tôi cũng vậy, nếu có anh giúp thì hay biết mấy. Với tính tình hiền lương, nhân hậu của anh tôi tin là anh đã nói thật…
“Thân em như tấm lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai”…
Hai câu thơ trích trong lá thơ 11 trang của anh cùng với những lời diễn tả mơ hồ, lung tung … mà bây giờ tôi mới hiểu … Chắc anh tội nghiệp tôi sẽ khổ khi lấy một thư sinh nghèo, trắng tay nên không dám hứa hẹn chăng ?
Đang viết đến đây thì chợt thấy trong trang SPQN một bài thơ của Thùy Dương thật giống với tâm trạng mình, xin trích ra vài đoạn:
“Tuổi sáu mươi mới chợt nhận ra rằng
Chúng mình vẫn còn nợ nhau nhiều lắm…
Nợ tất cả những ngày xưa mưa nắng
Sáng bình minh hay chiều xuống hoàng hôn
Lá thu bay, mưa rây bụi Đông về
Ta nợ nhau một cuộc tình lỗi hẹn…
Ta nợ lời tỏ tình qua trang giấy
Kèm bên trong là những cánh phượng hồng
Nay đã qua biết bao nhiêu mùa Phượng
Mà tình ta vẫn xa tít mù khơi.
Ta nợ nhau những lời yêu tha thiết
Nợ vì dại khờ xen lẫn ngu ngơ
Do ngại ngần nên lời không dám tỏ
Câm nín một thời giờ mắc nợ nhau…
Để rồi đây day dứt mãi trong lòng
Thôi xin hẹn trả nợ nhau kiếp khác.
(Ta còn nợ nhau – Thùy Dương)
Cám ơn lòng tốt của anh Ân ! Cám ơn những ưu ái mà anh đã dành cho P trước kia và bây giờ… nhưng bây giờ “ván đã đóng thuyền”. Bây giờ ai cũng có một gia đình riêng. Hãy nắm giữ hạnh phúc mà mình đang có trong tay. Chuyện ngày xưa xin hãy xem là một kỷ niệm đẹp. Hãy đối xử với nhau trong tình bạn trắng trong, thuần khiết anh Ân nhé!
Gợi lại kỷ niệm thời thanh xuân cho vui, cho tuổi già bớt tẻ nhạt chứ không có ý đồ gì khác. Mong chị Lài yên tâm !
Mong “Tình gần” của tôi hãy hiểu rằng Ông xã là số một trong lòng tôi !...
Chuyến họp mặt Lớp 39 năm lần này tôi cũng gặp lại hai “Tình xa” khác cùng lớp với tôi. Hai anh đã rất “mến mộ” tôi mà tôi không hề hay biết khi cùng chung học. Bây giờ hai anh là hai Nhà Thơ có tiếng tăm của Văn đàn. Một trong hai anh đã tặng tôi và cả lớp các tập thơ, nhạc DVD rất có giá trị.
Khi nối dây liên lạc lại tháng 7 năm rồi Thắng (tạm đổi tên) thú thật đã rất quí mến tôi khi cùng học chung. Tôi thích nghiên cứu tin hay lạ, thích đọc sách, văn chương nên thường vào thư viện của trường sau giờ học. Chắc anh cũng vậy (hay vào để ngắm tôi ?) nên chúng tôi thường gặp nhau ở đây.
Khi học chung nhóm thuyết trình về khoa học, anh là thuyết trình viên, tôi là thư ký ghi biên bản, hay trợ giúp. Có lần anh tâm sự ba anh làm Đông y sĩ thăm mạch. Gia đình tôi bán thuốc Bắc nhiều đời và Ba tôi cũng là Đông y sĩ có nhiều bài thuốc gia truyền rất hay nên tôi đã lén Ba tặng anh một quyển thơ mà trong đó mỗi bài thơ là một toa thuốc có tên các vị thuốc. Anh kể sau này nhờ nó mà gia đình anh đã chữa rất nhiều người hết bệnh và đời sống khá hơn…
Những lần đi nghiên cứu địa phương ở miền quê theo chương trình học, chúng tôi đã có những giờ phút sinh hoạt vui vẻ như khi cùng ngắm cảnh đồng lúa quê hương, ăn chung những quả xoài xanh:
“ Em còn có nhớ mùa xuân trước ?
Đường quê hương lúa nắng bên sông
Xoài xanh chia nửa từ dạo ấy
Xa người khắc khoải nỗi chờ trông
Bây giờ em phía xa vời vợi
Thuyền đã sang sông, gió qua đồng
Quê hương hẹn em ngày trở lại
Gởi em tha thiết nụ hôn nồng.”
(Em còn có nhớ (*)
Nhà thơ đồng quê, bạn tôi còn có nhiều bài thơ mà tôi rất thích xin trích ra cho các bạn cùng thưởng lãm:
Xa Qui nhơn bao năm rồi em nhỉ ?
Nơi mái trường sư phạm rất thân thương
Thời trai trẻ làm quen nghề phấn bảng
Và nỗi niềm nơi ấy mãi vấn vương
Ngày tháng đó anh cùng em đến lớp
Giọng xa quê trong câu nói ngỡ ngàng
Từ gần gũi tình yêu hay tình bạn
Giấu kín lòng lỡ độ chuyến đò ngang
Da diết nhớ qua miền quê yêu dấu
Cảnh còn đây người xưa ở nơi đâu ?
Ghềnh Ráng, Qui Hòa, Tháp Chàm, Phước Thuận…
Nhớ em nhiều có lúc giữa canh thâu
Mang kiến thức và lời ca câu hát
Hành trang nghề dạy học ở nhiều nơi
Trăm việc khó của một thời gian khó
Đã qua rồi nụ cười đọng trên môi
Anh không trẻ nhưng tình anh vẫn trẻ
Như ngày nào từ buổi biết tên em
Ơi ! Cuộc sống niềm vui dừng bất chợt
Sóng dạt dào yêu nhớ sẽ dài thêm !
(Ở nơi ấy(*)
Thắng kể anh đã thầm “yêu” tôi và nghĩ tôi cũng có cảm tình với anh (Thật ra tôi chỉ mến anh như một người bạn). Cũng như Ân, anh đã về tìm tôi khi có sự nghiệp nhưng rồi sau chính biến 1975 chúng tôi mất tin nhau và sau đó tôi đã ra nước ngoài.
Gặp lại nhau lần này anh vẫn còn lưu luyến và xin gặp riêng mấy lần nhưng tôi hơi sợ, đã từ chối nên chắc là anh buồn lắm ! Tôi ngại thì đúng hơn khi có mấy lần nhận những bài thơ như:
“Yêu là nỗi nhớ em có hay
Ray rứt chìm sâu khó tỏ bày
Anh gởi tâm tình vào đêm vắng
Mong đời mộng đẹp giấc em say
Yêu là hương vị của gừng cay
Muối mặn tình em cách biệt ngày
Anh sẽ làm mây và gió nhẹ
Che đường em mái tóc vương bay.” (*)
Bài thơ “Yêu” của anh định nghĩa tình yêu hay không thua gì cố thi sĩ Xuân Diệu mà tôi vẫn thường ngâm nga khi còn trẻ . Nhưng tôi chỉ yêu thơ chứ không thể yêu người vì tôi đã có một ý trung nhân tuyệt vời, người đã yêu thương tôi nửa thế kỷ, luôn chung thủy và cùng tôi chia sẻ vui buồn, khó khăn, hoạn nạn 36 năm qua…”
Không biết tôi có bảo thủ quá không ? Nhà tôi chắc không hẹp lượng khi tôi gặp bạn vì biết lòng chung thủy của tôi nhưng các nàng dâu lớp 6, vợ anh có nghi ngờ, buồn phiền khi biết chúng tôi “lén” gặp nhau ?
Xin lỗi Thắng nhé ! Họp mặt chung với lớp như vậy là đủ rồi.
Thi sĩ thường hay lãng mạn , hơn nữa tôi không biết những bài thơ anh gởi chỉ cho riêng tôi hay cho nhiều cô gái khác ? Tôi thích đọc nhưng luôn cảnh giác.
“Đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng miệng “ Đàn bà thích những lời ngon ngọt nên đôi khi tan vỡ cả gia đình.
Mẹ thường dạy tôi : Đừng tin lời đàn ông 100 phần trăm, có tin thì chỉ nên tin một nửa, ngay cả chồng mình (?) “Chín con chưa gọi là chồng !” Quí đọc giả nghĩ sao ? Không dám lạm bàn thêm về chủ đề này, e làm mất lòng các đấng mày râu…
Biết bao giờ trở về Qui Nhơn ( quê hương) thăm đồng lúa vàng, thăm con đò chiều qua. Đường mòn quanh co ôm chân hàng tre thắm nghe gió chiều nhẹ đưa… Qui Nhơn ( quê hương ) tôi nằm cạnh biển khơi cho tôi tiếng khóc từ khi ra đời. Bây giờ mình đã gặp nhau ( đã đôi nơi)… Bây giờ mừng lắm (buồn lắm) người ơi ! Chúng tôi say sưa hát và tự ý đổi lời một vài đoạn mà bây giờ phải xin lỗi nhạc sĩ Lam Phương.
Lần này về Qui Nhơn để giúp vui cho buổi họp mặt cùng các bạn , dù hát dở tôi cũng cố gắng hát với Thiên Ân, một Cố nhân bài hát trên mà chỉ năm ba phút dợt.
Thiên Ân là biệt hiệu của một người bạn cùng lớp mà tôi rất quan tâm, quí mến ngày xưa và cả bây giờ. Anh có một nhân cách tốt, đứng đắn, chí tình với bạn bè… Từ khi liên lạc lại được chúng tôi thường xuyên thăm hỏi, tâm sự chuyện xưa và thỏa thuận là chỉ đối xử với nhau trong Tình bạn chân chính ở cuối đời…
Anh kể, anh mến mộ tôi năm học nhất niên nhưng ngây ngô, nhút nhát chỉ đứng ngó chứ không dám tỏ… Trong một lần anh suýt chết đuối ở Cù lao xanh tôi đã chăm sóc anh tận tình. Anh kể là anh thật cảm động và biết ơn sau khi thoát chết, mở mắt ra trong bệnh viện đã thấy tôi đứng cạnh giường …
Năm nhị niên anh gặp một người bạn gái ý hợp tâm đầu và người đó có nhân dáng tương tự giống tôi, cũng tên Phương. Có lần anh gởi cho tôi và Phương Phương một bạn đồng môn bài thơ sau:
Người yêu tôi đã tên Phương
Sao người lại lấy tên Phương hai lần ?
Làm sao tôi khỏi bâng khuâng
Làm sao tôi khỏi nhớ nhung hả người
Thôi đành phú tại đất trời
Ai mang tên ấy là người tôi thương
(Thiên Ân)
Anh tuyên bố với bạn bè người nào tên Phương anh đều “thương” hết …
“Hơi tham lam đó nghen nhà thơ Thiên Ân !”
Trước khi về gặp mặt anh nói một câu thật cảm động:
“Gặp mặt nhau một lần rồi cũng thỏa lòng, mãn nguyện !...
Kỳ này về tay bắt , mặt mừng, cùng tôi hát chung bài : “Đường về quê hương “ chắc anh vui lắm ?! Xem lại DVD ngày họp mặt thấy anh choàng vai tôi thân mật hơi nhiều mà lúc cùng hát tôi không để ý… Nhưng có một bạn khác là Tấn đã thấy, làm ghẹo anh bài thơ:
Ba mươi chín năm mới có một ngày
Quốc Dõng khệnh khạng giả đò say
Say người ái mộ yêu trong mộng
Rút ruột nhả tơ theo tháng ngày
Mừng duyên hội ngộ vui ca hát
Bên nàng choàng vai say đắm say
Tạm biệt nhau rồi sao luyến nhớ
Nửa vòng trái đất ai có hay ?
(Q. D say – Hoài Nguyên)
Mới đây Thiên Ân cũng gởi tôi xem bài thơ “Say tình” mới của anh:
Bốn mốt năm xưa gặp lại nhau
Hai năm tình nghĩa có một ngày
Lửa tàn đêm ấy lòng xao xuyến
Mãn khóa tàn canh vội chia tay
Đèn sách hai năm rèn luyện chí
Hành trang từ giã chuyến đò này
Chia tay mỗi đứa về mỗi ngã
Tứ hải giang hồ mộng đắm say
… (Say Tình – TQD)
Anh còn làm nhiều bài thơ dễ thương khác nhưng bài viết khá dài tôi xin hẹn lần sau.
Trước khi kết thúc bài viết xin chân thành cám ơn các “Tình xa” đã mến mộ và đã dành cho tôi nhiều thiện cảm...Rất là xin lỗi nếu tôi viết có điều gì làm các bạn không hài lòng. Tôi luôn trân trọng những tình cảm mà các bạn đã dành cho tôi…Những xao xuyến, những rung động đầu đời của những mối tình thơ luôn sáng trong và vô cùng tuyệt đẹp! Cho đến bây giờ, chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau, tình bạn của chúng ta vẫn luôn ấm áp cho dù chớm gió heo may đã thổi xuống cuộc đời...Có phải không các bạn thân mến của tôi ?
Nhưng các bạn ơi! Tuổi chúng mình đã cao, chúng mình đã bước vào hoàng hôn ngày tháng, thì xin hãy nghĩ về nhau bằng tình bạn chân thành, bằng yêu thương chan hòa trong cuộc sống, hãy dành tặng cho nhau những nụ hồng vàng tươi tắn tỏa ngát hương thơm và cũng xin đừng làm người bạn đời của mình lo lắng buồn phiền vì một nhất thời xúc động của bất cứ một lý do nào, nghe các bạn!
Chúc các bạn sức khỏe, hạnh phúc bên gia đình, bên người bạn đời mình yêu thương! Mong cho tất cả chúng ta sẽ có thật nhiều niềm vui, luôn cảm thấy ấm áp giữa tình người, giữa vòng tay mãi ấm nồng tình bạn!
Pauline Phương
Trung tuần tháng 8/2013
(*) Xin được giấu tên tác giả
Diệu Phương cùng các bạn thăm trường(Tỏi, Phương,Loan, Thạnh, Ren) |
DP nhặt hoa sứ nhớ người xưa |
DP và các bạn đi tìm lớp 6 (Thạch, Loan, Phương,Tỏi, Ren, Lê Huy) |
DP ngồi nơi bàn, lớp cũ 39 năm xưa |
DP và Cố nhân 1 (Phương,Ân,Lài,Sen,Phước) |
DP gặp lại Cố nhân 2 |
DP và Cố nhân 3 Thiên Ân hát chung bài Đường Về Quê hương trong ngày họp lớp 27/7 |
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)