* Thương nhớ và tri ân đến quí Thầy Cô
dưới mái trường Sư Phạm.
* Thương tặng quí anh chị cựu giáo sinh
và các bạn đồng môn K11 thân yêu trường Sư Phạm Qui Nhơn.
Châu Thị Thanh Cảm
Trời vào đông, những hàng cây đã bắt đầu trút
lá, đường phố sau một đêm dài ngủ ngoan trở dậy với chao chác những chiếc lá
nâu vàng. Giữa màn sương mỏng, cả thành phố như còn chưa thức giấc, cho dù đâu
đó, Sài Gòn thâu đêm vẫn thức, cho dù bây giờ, mọi ngã đường đã bắt đầu trở mình
cho một ngày mới bình thường.
Thật
lòng mà nói, mùa ở đây cứ nhẹ đến và cứ nhẹ đi, âm thầm không hẹn trước. Mùa cứ
thế trôi qua, mơ hồ lặng lẽ, lặng lẽ đến nổi khi tôi kịp nhận ra rồi ngoảnh
lại, mùa đã qua tự bao giờ…Sáng nay, có chút se lạnh của gió sớm giữa bàng bạc
sương mờ tôi mới chợt ngỡ ngàng nhận ra: Đông đã lại trở về!
Vậy
là mùa đông đã đến! Mùa ngồi ghép lại những mảnh vụn ký ức sau một năm dài cộng
vào nỗi nhớ thêm những yêu thương, ghét
giận. Mùa để ta nhìn lại những gì đã qua, để tự suy ngẫm cho những vấn nghi mà
chỉ có mình ta mới có thể trả lời, để rồi nghe buồn, nghe vui, nghe cay cay nơi
khóe mắt và cũng để mở lòng bằng một nụ cười vị tha, độ lượng!
Mùa
đông, mùa nhắc ta dừng lại, chậm lại một chút giữa dòng đời lắm nỗi…để tự nhìn
nhận lại mình, để lan man tìm về mọi ngóc ngách của những con đường mình đã đi
qua… để lục lọi kiếm tìm trong mớ ký ức rối bời ấy những kỷ niệm…dễ nhớ…khó
quên…Những kỷ niệm đã theo ta ra đi và cũng chính nó giục giã ta quay trở lại kiếm
tìm…
Vậy
mà đã bốn mươi năm kể từ ngày chúng tôi chia tay nhau dưới cùng một mái trường
Sư Phạm. Hạ tuần tháng 6 năm 1974, đêm đánh dấu thời khắc K11 chúng tôi chập
chững tung đôi cánh nhỏ muôn hướng vào đời. Bằng đôi cánh ấy, cứ ngỡ sẽ chở hết
những ước mơ trong trẻo của một thời tuổi trẻ chúng tôi dệt ước, mà đâu biết
rằng, đôi cánh non đã phải chênh chao chếnh vếnh giữa giông gió cuộc đời. Bốn
mươi năm trôi qua như dòng chảy của con sông thời gian, in dấu từng cột mốc của
một phận người. Dòng sông ấy có khúc lơ đãng dịu dàng nhưng cũng có khúc xuống
ghềnh lên thác. Dòng nước ấy có khi như một dãi lụa mềm lờ lững xanh trong nhưng
cũng có lúc ngầu đục, gầm thét kêu gào. Hòa vào dòng chảy là yêu thương khôn
nguôi của nắng gió đất trời, là mặn nồng phù sa chở che đắp bồi cho đáy sông
nồng nàn sỏi đá. Dòng chảy ấy chẳng một lời thở than oán trách, vẫn lặng lẽ
cuốn theo những xác cây ruỗng mục bên đời, những bụi bặm rác rưởi vướng mắc đâu
đó trên từng khúc sông qua, để cuối cùng, tất cả cùng chan hòa reo vui, cùng tuôn
đổ về biển đời mặn mòi, bao dung, ấm áp!
Nói
đến K11 chúng tôi là không thể không bồi hồi day dứt với “ Đêm mãn khóa” cùng “
Câu chuyện lửa tàn” của vị Hiệu trưởng kính yêu. Là khóa học duy nhất may mắn được
đón nhận những lời tâm huyết thiết tha của
Thầy trước lúc chia tay. Những lời nhắn nhủ nao lòng vang sâu trong đêm vắng, nói
như một người bạn, nó là tiếng vọng mãi theo chúng tôi trong suốt cuộc hành
trình, là ngân âm của tiếng chuông ấm áp, là bến đợi thân yêu nơi con đò thủy
chung vẫn buông neo chờ người quay lại…
Bốn
mươi năm, chặng đường bước qua đủ rộng dài cho chúng tôi nhìn lại để trân quí
hơn tình thầy nghĩa bạn, để thấy tiếc nuối nhiều lần hơn những mất mát qua tay,
trân trọng hơn những gì đang có, và, để thêm yêu thương quí trọng hơn những
tháng ngày còn lại ở cái cõi tạm vô thường này…
2014!
Nơi con đò vẫn miệt mài neo chờ nơi bến đợi dù vẫn biết người xưa có kẻ đã không
thể quay về! Nơi sân trường buồn bên “Câu chuyện lửa tàn” trong “Đêm mãn khóa”
không quên! Nơi chất chứa giữa biển trời bao điều chưa nói của bạn của tôi và cũng
là nơi bốn mươi năm vẫn luôn chung thủy chờ ta quay gót trở về!
Bốn
mươi năm! Đó có phải là cột mốc sâu đậm của cuộc đời cho ta tìm lại? Đó có phải
là lần sau cùng K11 chúng mình có cơ hội gặp nhau ở ga cuối một chuyến đi? Xa
nhau lâu rồi và gặm nhắm nỗi nhớ cũng đã lâu rồi? Vậy sao chúng mình không cùng
tìm về? Không cùng ngồi bên nhau thêm một lần nữa để được nghe tiếng lòng của
thầy của bạn, cùng bùi ngùi cất lên khúc hát trùng phùng?
Vẫn biết một lần nữa trở về là thêm một
lần nữa sẽ phải từ biệt chia xa. Nhưng, các bạn thân yêu của tôi! Ơi những
người bạn đồng môn đã cùng đi trên chuyến đò dài! Hãy cùng trở về! Hãy cùng trở
lại nơi cũ chốn xưa để được thêm một lần hội ngộ! Để được thêm một lần nữa tay
bắt mặt mừng! Để nhìn thật gần vào mặt nhau, nhìn thật rõ vào mắt nhau, để thấy
nếp thời gian nào vô tình in dấu trên từng khuôn mặt thân quen, trên từng sợi
tóc phai màu… Và để mai kia, trên hành trình ngắn ngủi còn lại, trong ta vẫn sẽ
luôn nhớ hoài nét thân quen đã già trên từng khuôn mặt ấy…thật xa…
Thường tình, con người có xu hướng muốn
giấu che cảm xúc, nhất là những người sống thiên về nội tâm, nhưng, cảm xúc sẽ
vỡ tràn bằng nụ cười hay bằng nước mắt khi sự chất chứa đến tận cùng. Và, bốn
mươi năm có lẽ đã là quá đủ để cảm xúc dẫn dắt ta trở lại, để thêm một lần nữa
được lắng nghe tiếng sóng biển chiều bên ngôi trường cũ, được trong tay ôm chặt
bạn vào lòng và được nghe xa xôi âm vang từ “tiếng vọng” của người Thầy kính
mến: “…Hãy trút bỏ những giận ghét vẩn vơ, những bận tâm vô ích, những so đo
nặng nề…” để lòng mình luôn yên và tâm ta luôn tịnh!
Ngày mỗi ngày bước đi… Bốn mươi năm cũng
đã trôi qua với nhiều biến đổi không ngờ. Thời gian tưởng sẽ phôi pha, tưởng sẽ
đưa mọi thứ trôi vào quên lãng…Nhưng, từ sâu trong tiềm thức, ta vẫn luôn tri
ân, luôn thương nhớ và mong chờ… Bởi, một điều giản đơn, SƯ PHẠM QUI NHƠN, nơi
cho ta tình yêu và nỗi nhớ, cho ta niềm tin và nhân cách sống trong tình người
trọn vẹn.
“ Trở lại mái trường xưa nơi
mà ta yêu quí
Người về mang nỗi nhớ khi
mái đầu đã bạc…”
Xin được mượn hai câu hát trong bài “
Trở lại mái trường xưa” này để thay cho lời kết. Xin được kính gửi đến quí Thầy
Cô lời tri ân sâu sắc nhân ngày Nhà Giáo trở về. Và, cũng xin cho tôi được gửi
đến quí anh chị đồng môn, các bạn cựu giáo sinh K11 thân yêu của tôi lời nói yêu
thương trong tiếng gọi tha thiết TRỞ VỀ…
Sài Gòn,
mùa 20/11/2013
Châu Thị Thanh Cảm