Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

Anh Trưởng Ban Xã Hội lớp tôi.


                                                                      Giang Lam.
            Thân tặng các bạn giáo sinh nữ nhất niên 2 khóa 10.

        Năm 1971, đậu Tú Tài xong, tôi chọn nghề “xoa” đầu trẻ. Thế là tôi bắt đầu học năm thứ nhất của trường Sư Phạm Qui Nhơn. Lớp tôi là lớp nhất niên 2, khóa 10 (1971-1973). Trong lớp có 54 bạn: 17 nữ còn lại là nam.
        Anh Nguyễn Trí Cảnh là Trưởng Ban Xã Hội của trường kiêm luôn của lớp. Cũng nhờ làm trong Ban Xã Hội của trường, mỗi lần có công tác xã hội nào là anh thông báo kịp thời để cho chúng tôi tham gia đầy đủ.
        Anh rất nhiệt tình lại thật thà và vui tính. Anh lớn hơn chúng tôi vài ba tuổi (Tuổi đời, chứ trong giấy tờ các anh đều có năm sinh giống nhau là 1953). Hầu hết các bạn nữ trong lớp tôi đều có cảm tình với anh. Tôi không biết cảm tình riêng cá nhân anh hay cảm tình cái ban xã hội.
        Rồi đến đợt chúng tôi phải đóng tiền cho ban xã hội lớp, ngày nào vào giờ chơi anh cũng đi đến từng bàn để thu tiền. Số tiền không nhiều nhưng nhóm nữ chúng tôi cùng nhau bấm nhỏ làm cho anh ngày nào cũng quanh quẩn:
        Hằng nói:  -  Anh Cảnh ơi! tháng này má em chưa gởi tiền.
        Khanh nói:  -  Anh chờ cho em vài ngày nữa vì em hết tiền rồi!
        Tụng nói:  -  Ba em chưa lãnh lương.
        Then nói:  -  Sáng nay đi học em quên cái ví ở nhà. Mai nộp nghe anh!
…mười bảy cô, mười bảy lý do. Chứ thực ra con gái chúng tôi lúc nào trong ví cũng có tiền. Cũng vì vậy nên ngày nào anh cũng cầm cuốn sổ đi lên đi xuống như là: “ Anh khách lạ đi lên đi xuống may mà có em đời còn dễ thương …”. Anh không giận, không nhăn nhó chỉ cười cười. Thế mới dễ thương làm sao!
        Khi cái gió xuân hây hẩy lùa trong nắng, mọi người rộn rịp đón Tết, phố phường bày bán đủ các tranh ảnh, các loại thiệp lớn có, bé có. Anh trưởng ban xã hội lớp tôi bận rộn cũng không kém! Một buổi sáng anh mang thiệp mừng xuân đến lớp. Anh đi đến từng người tặng. Tấm thiệp nho nhỏ xinh xinh, anh đã chu đáo đem ra nhà in, in tên và địa chỉ. Năm mươi mấy bạn, ai cũng có trừ tôi. Các bạn hỏi, tôi trả lời một cách thờ ơ: -  Chắc anh mua thiếu ngày mai sẽ anh đem tặng.
        Thật tình lúc đó tôi buồn lắm! Tôi nghĩ:  -  Hay là anh Cảnh ghét mình. Tôi tự nghĩ lại xem thử từ trước đến giờ mình có làm điều gì khiến anh không có thiện cảm với mình? Tôi chắc chắn một điều là không! vì hôm vừa rồi, khi chúng tôi đi làm công tác xã hội ở Cô nhi viện Sao Biển, anh đã theo tôi chụp một tấm hình lúc tôi đang vui chơi với các bé đây mà!
         Vừa buồn lại vừa giận anh. Cái ý nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu tôi suốt hai giờ học sau cho đến ra về.
        Về đến nhà, Thanh cô bé nhà đối diện, bên kia đường hấp tấp chạy qua:
            - Chị ơi! Lúc nãy có một anh đi xe Dame đến bỏ một cái thư vào thùng thư nhà chị.
            - Cám ơn em!
Tôi vội vàng vào nhà lấy chìa khóa mở thùng thư, mở ra tôi mới biết, đó là tấm thiệp chúc Tết của anh trưởng ban Xã Hội. Tấm thiệp anh tặng cho tôi lớn hơn tấm thiệp các bạn ở lớp gấp ba bốn lần. Cầm tấm thiệp trên tay, tự nhiên trong lòng tôi nhẹ nhỏm và cũng xóa đi nỗi buồn về anh trong tôi. Thì ra tôi cũng có một chút gì đó trong lòng anh Trưởng ban xã Hội. Tôi không dám nói với bạn nào trong lớp chỉ kể cho cô em gái tôi nghe mà thôi.

        Có một lần, trong khi ngồi chờ học môn Nữ công của cô Nhiên, Khanh liền đứng lên giữa lớp:
            -           Mình nhận thấy anh Trưởng ban xã hội lớp ta rất đáng yêu vậy bạn nào yêu mến anh thì giơ tay! Mười bảy bạn đều đồng loạt đưa tay lên không thiếu một ai.
         Khanh nói tiếp:
            -           Một mình anh Cảnh mà mười bảy bạn mến. Theo mình để tình cảm bạn bè khỏi sứt mẻ, mình có một hiến kế là: Chúng mình mua một cái lồng gương, đầu giờ và giờ ra chơi, đặt anh vào đó để tất cả chiêm ngưỡng. Anh là của toàn xã hội,chứ không của riêng ai. Thế là cả nhóm nữ lớp tôi vỗ tay đồng ý.
        Cô Nhiên bước vào lớp:
            -           Cái gì mà các chị cười dữ thế!
        Cả lớp im phăng phắc. Cô dặn:
 -  Con gái cười nho nhỏ thôi!
       
        Rồi chúng tôi tốt nghiệp ra trường. Chúng tôi đi khắp mọi nơi dọc mảnh đất miền Trung . Tôi đổi ra dạy Quảng ngãi, anh Nguyễn Trí Cảnh dạy ở huyện Bình Sơn cũng thuộc thị xã Quảng Ngãi.
        Một hôm, đi dạy về. Tôi thấy trong nhà có hai quả dưa hấu, hỏi ra thì mới biết, nhân dịp về Sở Giáo dục thị xã lãnh lương anh đã đem từ quê lên tặng tôi. Tôi nghĩ “ Thật là của một đồng công một nén ” Tôi cũng chưa có dịp gặp lại anh để nói một lời cám ơn.

        …và cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ về mái trường Sư Phạm về lớp nhị niên 2 thì hình ảnh anh Trưởng Ban Xã Hội của lớp tôi lại hiện lên với cái dáng cao cao trên tay luôn cầm cuốn sổ. Khuôn mặt chân chất, nụ cười hiền hậu tươi vui. Đúng là anh Trưởng Ban Xã Hội là của toàn xã hội chứ không của riêng ai.

                                             Qui Nhơn, 28/8/2011
                                                      Giang Lam 

trừu tượng - Thơ - Lê Du Miên


 tôi không thể đọc được
một bài thơ treo ngược
đầu găm chùi dưới đất
chân nhún nhảy trên không

tôi không thể đọc được
một bức tranh trừu tượng
cây chồi mọc trên đầu
tua tủa ra nhiều rễ

tôi không thể hạnh ngộ
những mô hình lập thể
chằng chịt những bóng đêm
những màu ngang sắc dọc

đầu vơi nhiều sợi tóc
tôi khổ vì yêu em
tình cứ treo lủng lẳng
tôi chụp hụt quanh năm

lê du miên

Họp Mặt Cựu GS SPQN vùng Nam Cali, Hoa Kỳ

SPQN vừa nhận được bài viết của anh Lê Huy, tường trình nhanh về buổi họp mặt thường niên lần thứ 20 của tập thể CGS SPQN vùng Nam Cali, ngày 28/8/2011. Nhân dịp này Ban Liên Lạc CGS SPQN tại Viêt Nam xin chúc mừng Ban Chấp hành cùng toàn thể CGS SPQN vùng Nam Cali đã tổ chức thành công ngày hội rất hoành tráng, phong phú và thắm đậm tình Thầy Trò, Bằng hữu.


Sư Phạm Quy Nhơn Hải Ngoại
trong một ngày họp mặt tưng bừng (28/8/2011)
Lê Huy

Trước hết, chúng tôi xin trân trọng cám ơn và chân thành trao những Đóa Hồng Thật Tươi Thắm đến Quý Vị Quan Khách, Quý Vị Giáo Sư và Quý Cựu Giáo Sinh Sư Phạm Quy Nhơn từ khắp các tiểu bang ở Hoa Kỳ, từ quê nhà Việt nam và từ khắp nơi trên thế giới đã tề tựu về đây để được nhìn lại nhau, để được tay bắt mặt mừng, để được hàn huyên tâm sự trong nắng tươi gió mát… Và, không ai hết, chính chúng ta là những người đã thật sự tạo nên một Mùa Hè Rực Rỡ tại Little Saigon ở miền Nam Cali xinh đẹp này.

Và, tuy rất bận rộn nơi xứ người, nhưng với một tấm lòng quý mến nhau, với một nổ lực không mệt mỏi, chúng ta đã có được một ngày Họp Mặt thật tưng bừng, thật vui nhộn qua các tiết mục văn nghệ Cây Nhà Lá Vườn; và đặc biệt là có sự góp công góp sức của các cháu thanh thiếu niên / nhi đồng -- con cháu của chúng ta đã được sinh ra và lớn lên tại xứ người.   

Dưới đây là vài hình ảnh trong ngày Họp Mặt quý báu nói trên. 

Emerald Bay Restaurant – nơi họp mặt
Chào Mừng Ngày Họp Mặt
(xin nhấn vào "Đọc Tiếp" để xem thêm)

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

Cho Nhau - Thơ - Phương Dung


Cho nhau một chén rượu đào,
Hai, ba chén đắng. Bốn năm chén tình.
Nhớ xưa rũ giấc nguyên trinh,
Mà nay vàng võ cuộc tình chiêm bao.
Thuyền đời con sóng lao xao,
Thuyền tình một bến nao nao tấc lòng.
Vượt dòng con nước đục trong,
Vượt sông con nước đỏ lòng chơi vơi.
Chung vai nhẹ gánh nợ đời,
Chung tay đi trọn một trời gian nan.
Bên nhau chia giấc mộng vàng,
Chia nhau hơi ấm nồng nàn trẻ thơ.
Cho nhau môi mắt dại khờ,
Chia nhau hoạn nạn bên bờ ái ân.
Dẫu đời lắm nỗi phong trần,
Cho nhau một chút nghĩa ân không cùng…

Phương Dung – K11

Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

Cành hoa dại.

Irene.
Thân tặng các em học sinh lớp 5B năm học 76-77

         Mùa khai trường bắt đầu ! Nhìn những học sinh hớn hở đến trường trong niềm hân hoan bước vào năm học mới. Tôi thoáng chạnh lòng nghĩ đến lớp học sinh năm xưa …

Sáng chủ nhật,  mưa rả rích,  thức dậy trong sự thoải mái của một ngày nghỉ, sau một tuần lu bu với công việc: họp hành, giáo án, sổ sách, dạy dỗ …Tôi tung chăn bước ra khỏi giường đến bên cửa sổ thò đầu ra ngoài, hít một hơi thật sâu không khí trong lành buổi sớm mai. Trời đã bắt đầu se se  của những ngày chớm đông, tôi thấy hơi lành lạnh. Lấy hai tay ôm lấy vai, nhìn xuống đường phố. Cái thành phố biển nhỏ xíu như đang còn ngái ngủ không muốn thức dậy trong mưa. Có lẽ do mưa nên chú chim nào đó chẳng biết đi đâu cứ lòng vòng trên mấy tán lá hót ríu rít nghe cũng vui tai. Mấy cây bàng đang chuẩn bị chuyển mảu thay lá, mấy cây bằng lăng xanh sẫm lại lướt thướt trong mưa. Một cơn gió lùa qua, tôi rùng mình. Mưa vẫn rơi, đường phố vẫn đìu hiu. Một trận gió nữa ào đến mưa bắt đầu nặng hạt. Trong màn mưa, từ phía đầu đường, một người thấp bé đẩy khó khăn một chiếc xe đạp, bên trên chất một bao to kềnh. Một trận gió nữa nổi lên người và xe ngã chõng chơ … 
(xin nhấn vào "Đọc Tiếp" để xem thêm)

Trời vào thu, Việt Nam buồn lắm em ơi! (*)

(*) mượn tiêu đề trong một bài viết mới đây của nhà báo Đoan Trang...

Buồn quá đi!
xem những hình ảnh này trên Blog của Mai Thanh Hải, thương quá những em bé H'Mong trong một ngày thu ẩm ướt...

Rồi các em sẽ ra sao trong những ngày đông sắp đến hay những mùa đông sau này???

Các cháu bé người Mông ngồi bệt ăn xin, ngủ gật giữa trời mưa, trước cửa Công an Thị trấn Sa Pa (Lào Cai)
Ven đường cạnh Nhà thờ đá Sa Pa, đoạn lên Khu Du lịch Hàm Rồng
2 chị em và 1 bạn, trước cửa Trụ sở Công an Thị trấn Sa Pa
Ven đường cạnh Nhà thờ đá Sa Pa

Em bé này mới 5 tuổi
Em ngủ, chị ngủ và... bạn hàng xóm cũng ngủ
Những chú thích ảnh là của Bloger Mai Thanh Hải.
Xin xem thêm nguồn và toàn bài viết tại đây...

Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2011

Bà Đầm Của Tôi

Viết theo chuyện kể lại của một bạn cựu GS SPQN.
Lê Du Miên

Từ khi “xa nghìn trùng” với Xuân, tôi như kẻ mất hồn. Tôi buông xuôi mọi thứ, người tôi rã rượi, người tôi bần thần như một cảm giác say rượu. Tôi đi đứng thất thểu, quần áo xốc xếch. Tôi nhớ Xuân quay quắt, tôi nhớ Xuân liên miên, mặc dù lúc nào tôi cũng cố tự an ủi mình, tự vỗ về, mơn trớn cái tự ái của mình “Ôi tiếc chi một kẻ vô tình. Tiếc chi một người con gái đang tâm quay lưng, bỏ quên bao nhiêu kỷ niệm êm đềm. Tiếc chi một kẻ bạc tình, phụ tình. Này Hoà ơi, con gái thiếu gì, nhơn nhởn trước mắt. Mày đâu đến nỗi tệ lắm đâu, chả lẽ không đủ sức để kiếm nổi một người …”. Lúc nào cũng thì thầm với chính mình như thế, nhưng cái “mình tôi” nó chẳng chịu nghe tôi, nên dạo đó tôi buồn, tôi buồn kinh khủng. Tôi với nàng ai buồn hơn ai?

Nàng về mạn ngược, tôi về mạn xuôi. Tôi dạy ở trường tiểu học Vạn Ninh được một niên khoá. Ở đây cuộc sống thầm lặng quá, cái thầm lặng như những hạt muối chà xát trên vết thương tôi làm nhức nhối ngày đêm. Tôi lơ là trong công việc, tôi bê bối trong những sinh hoạt thường ngày. Ban giám hiệu trường đôi lần khiển trách, cảnh cáo. Tôi bất cần, sa thải thì đã sao nào, vào lính là cùng, chết là cùng thôi …Cuối cùng tôi bị đẩy về vùng cao nguyên và tôi chợt thấy yêu bài hát “Phố núi cao, phố núi đầy sương …Anh khách lạ đi lên đi xuống. May mà có em, đời còn dễ thương …” Đúng như thế, may mà có em …Ở nơi đây tôi đã gặp nửa mình của tôi : nhà tôi bây giờ. 

(xin nhấn vào nút "Đọc Tiếp" để xem thêm)


Chiếc Cầu - Thơ - Đàm Khánh Hỷ

“ Qua cầu ngã nón trông cầu,
Cầu bao nhiêu nhịp dạ sầu bấy nhiêu!”
Dạ sầu có thể là do   hai người yêu thương  nhau nhưng mỗi
người phải ở mỗi bên bờ xa cách. Muốn gặp nhau thì cần phải bắt
cầu, giống như Ngưu Lang - Chức Nữ cần đàn chim trời làm cầu
trong dịp Tháng Bảy mới  hội ngộ được.
Dạ  sầu  cũng có thể  một người qua được khỏi cầu, nhìn lại thấy
đằng  sau còn biết nhiêu người thân làm sao  qua  được khỏi cầu  đạt
đến bến bờ tự do, an toàn, thoải mái như mình.
“ Thương nhau cởi áo cho nhau,
Về nhà mẹ hỏi, qua cầu gió bay!”
Tại sao chiếc cầu là chỗ để nêu ra cái cớ đánh  mất chiếc áo? Nếu
chiếc cầu biết nói, hay là nó không lặng thinh thì có tìm ra lý do
thực của sự mất chiếc áo hay không?

Chiếc cầu
 
Thân ai như chiếc cầu ngang,
Giơ lưng đón khách đi đàng qua sông.
Đôi bờ bên đục, bên trong,
Dẫu rằng trong, đục cũng dòng nước thôi.
Khôn ngoan, trí huệ thảnh thơi;
Si mê, tham, giận muôn đời khổ đau!
Qua cầu nhớ kẻ đi sau,
Nhớ lời, “Trọng Đạo, tôn Sư”  nên tài.
Thế gian đêm ngắn, mộng dài:
“Sông sâu chớ lội, đò đầy chớ qua!”
Xin đừng cách trở chia xa,
Đừng làm cầu sập, đừng cho đò chìm.
Phúc người cầu ván đóng đinh,
Thương ai mấy nhịp gập ghềnh cầu tre!
Xiết bao rộn rã đi về,
Chiếc cầu vẫn cứ một bề lặng thinh.

Đ. Khánh Hỷ

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Hương Xưa - Thơ - Bạch Xuân Lộc

 Hương Xưa
 
Nuối tiếc ngày xanh đã qua mau,
Nhìn nhau chột dạ - bạc mái đầu,
Xuân trôi, Hạ vội đời hoa mộng,
Thu xám vàng mây, Đông buốt đau.
Tiếc chi một chút duyên năm cũ,
Mà vẽ nét sầu trong dáng thơ,
Ai để tình riêng trong quên lãng?
Ta tìm bằng hữu gợi hương xưa.
 
Bạch Xuân Lộc 20/08/2011

Thứ Năm, 25 tháng 8, 2011

Chàng là ai - Nguyễn Hữu Thiết - Thanh Trúc

Đã lâu rồi trên trang chưa có thêm clip ca nhạc nào mới, hôm nay mời các bạn cùng nghe Thanh Trúc hát "Chàng là ai", nhạc phẩm đã lâu lắm rồi của Nguyễn Hữu Thiết... Nghe bài hát này SPQN liên tưởng đến mấy "chàng" không cùng nghề, cũng chẳng cùng quê... nhưng có lần đi qua đất Qui Nhơn, Bồng Sơn... mà chợt "phải lòng" vùng đất ấy; khiến mãi đến bây giờ vẫn còn ... lấn cấn, vấn vương... "Chàng" là ai???
Xin xem như một món quà gởi đến các thân hữu đã góp mặt với trang SPQN trong thời gian qua...

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...