Irene.
Mùa đông lại về! Từng đợt
gió Mùa len lõi qua từng góc phố chênh vênh, qua từng tâm hồn quạnh hiu để lại
những sự giá buốt và lạnh lẽo. Mấy hôm nay đi dạy Uyên phải thắt khăn quàng mặc
áo ấm choàng ngoài chiếc áo dài mà vẫn thấy cái rét len vào cơ thể. Càng đến
gần Noel thì trời lại càng băng giá hơn.
Giờ chơi, ngồi một mình
trong lớp học, Uyên lơ đễnh nhìn xuống sân trường. Trong sân, mấy cây me tây
rụng gần hết lá, cành trơ ra nứt nẻ, khẳng khiu. Mấy cây bàng, màu vàng của lá đã
chuyển sang sắc đỏ. Cây sứ cũng chỉ còn sót lại một vài cái lá nằm chót vót ở
đầu cành…
-Chị Uyên ơi! Uyên quay
lại. Thì ra Hạnh, cô giáo dạy cùng khối.
-Gì vậy em?
-Chị qua lớp em chơi! Có
các thầy cô đang chờ ở bên đó!
Uyên vội vã theo Hạnh. Ngoài
hành lang, một luồng khí lạnh thổi tạt vào làm Uyên run lên cầm cập. Nhìn vào
bên trong phòng học của lớp Hạnh đã có đầy đủ các thầy giáo, cô giáo trong khối
lớp 5. Không khí bên trong thật ấm áp. Hạnh nói:
-Ngày hôm qua, về giỗ ba em.
Em đem xuống ít quà quê mời các anh chị
cùng vui.
Uyên thấy trên bàn bánh,
trái cây dọn ra. Rất đầy đủ như là cho một bữa tiệc. Mọi người vừa ăn vừa bàn đến chuyện đi chơi Noel. Không khí giáng
Sinh tràn ngập và rộn ràng.
-Tối nay, mời các anh chị
đến nhà em dự Christmas Party! Thanh Trúc đứng lên mời. Trúc và Hạnh là hai cô
giáo trẻ trong khối.
Khối lớp 5 của Uyên có
đến 13 lớp, có 13 thầy cô giáo chủ nhiệm và một số giáo viên chuyên trách các
bộ môn như Nhạc, Họa, Thể Dục, Anh Văn. Các thầy cô giảng dạy chính đa số là
Giáo học bổ túc được đào tạo trong trường Sư Phạm Qui Nhơn trước 75. Người lớn
nhất là khóa 5, người nhỏ nhất là khóa 11. Tất cả đều giảng dạy và chủ nhiệm lớp
rất tốt. Đến trường bao giờ Uyên cũng thấy vui và ấm áp vì tình cảm chân thành
của đồng nghiệp vì tình yêu thương, kính mến, lễ phép của học trò.
Hai mươi phút ra chơi
nhanh chóng. Mọi người quay trở lại lớp của mình để dạy tiếp những tiết cuối
trong ngày.
Uyên thu xếp sách vở trên
bàn ra về vì được nghỉ tiết cuối. Học sinh của Uyên hôm nay học tiết Thể dục
với giáo viên chuyên trách.
Ngoài đường trời lạnh.
Uyên đạp xe chầm chậm trên đường ngang qua Nhà Thờ, Nhà Thờ treo cờ, trang trí
nhiều màu sắc…Bây giờ chưa đến 4giờ chiều mà trước cổng những người bán hàng
với những chiếc bong bóng xanh, đỏ, vàng,
tím… đủ hình các con thú. Người người xe cộ qua lại đông vui. Vì hôm nay là Noel mà…
Về đến nhà, mở cửa ra là Uyên
thấy lòng mình dâng lên một nỗi buồn, một cảm giác trống vắng! Vì hôm qua đi
dạy về thấy mảnh giấy của ông xã để trên bàn, vỏn vẹn vài chữ :
“Má đau,
phải về quê!”.
Chồng Uyên người Bình
Định mà người Bình Định thì thường nói năng nghe “cộc lốc”! Câu cán thường dùng
là những câu rút gọn hay lược bỏ bớt chủ ngữ và vị ngữ và có khi bỏ luôn trạng
ngữ? Không cần dài dòng văn tự. Nghĩ sao nói vậy! Ai muốn hiểu sao đó thì hiểu?
Lúc đầu nghe thật khó chịu nhưng ở lâu riết rồi cũng quen. Được cái là tính
tình sống với nhau rất chân chất, thật thà…
Uyên đóng cổng lại, nhìn
vào bên trong căn nhà vắng vẻ và nói một mình :
- Đêm nay Noel mình lại một
mình!
Cứ theo thói quen, Noel
năm nào Uyên cũng chuẩn bị một chút thức ăn gì đó? Cả nhà đi chơi rồi về quây
quần bên nhau nhâm nhi. Từ khi hai đứa con đi học Sài Gòn thì hai vợ chồng cũng
vẫn giữ cái thói quen ấy. Chiều xuống, chồng Uyên chở đi dạo các con đường phố,
ghé vào Nhà Thờ Qui Đức, Nhà Thờ Hòa Ninh, Nhà Thờ Chánh Tòa…đến khuya mới về nhà. Sau đó, bày ra ăn uống xem như bữa
tiệc Reveillon. Không khí gia đình thật ấm cúng và hạnh phúc.
Bây
giờ, không có anh ấy nên Uyên chẳng buồn nấu nướng. Ăn một chút gì đó lót lòng
rồi bưng li nước ra phòng khách ngồi vừa uống vừa nhìn ra khoảng sân nho nhỏ
trước hiên nhà. Mấy chậu Hồ Điệp đã lác đác ra hoa. Phía bên góc tường có chậu
Vanda nở một chùm hoa tím trắng thật đẹp…
Chiều
xuống thấp dần và nhường cho những mảng tối lan tràn. Căn phòng chìm trong ánh
sáng mờ mờ. Uyên vói tay thắp một cây nến. Ánh nến vàng sáng lên, làm cho mọi
vật như xích gần lại và ấm áp hơn. Uyên ngồi bó gối một góc trên chiếc ghế
salon trong căn nhà rộng thênh thang.
Cho
tới lúc này, Uyên chưa bao giờ có khái niệm về cô đơn. Bởi vì từ bé chung quanh
Uyên bao giờ cũng có gia đình, họ hàng thân thuộc. Khi lớn lên lập gia đình thì
bên cạnh lúc nào cũng có chồng, có con…Đến trường thì xung quanh có đồng
nghiệp, có học trò… có khi nào một mình đâu mà suy nghĩ? Rồi đến một ngày khi
con cái lớn, ngôi nhà trở nên vắng lặng vì chúng đi học xa. Lúc đó, thì Uyên mới thoang thoáng một chút gì đó về
sự trống vắng nhưng vẫn không thấy buồn chán vì những khi một mình sau những
giờ dạy bận rộn ở trường Uyên thấy thời gian vô cùng có ý nghĩa bởi đó là
khoảng lặng của tâm hồn để Uyên được sống trong thế giới của riêng mình hay có
khi nó làm cho Uyên đối diện với chinh bản thân để rồi xem xét và tự hoàn thiện
mình.
Một lần nọ, Uyên đọc một
câu chuyện gì đó quên mất tên của Marguerite Dumas tác giả có nêu lên một quan
niệm làm Uyên suy nghĩ mãi :
“…Chính khi ở trong nhà là lúc người ta cảm thấy cô đơn. Và không phải ở
ngoài mà ở trong nhà. Trong công viên có chim, có mèo. Và một lần còn có cả một
con sóc, một con chồn hương. Người ta không cô đơn khi ở trong công viên. Nhưng
khi ở trong nhà, người ta cô đơn đến nỗi đôi khi người ta lạc lối…”
Và
bây giờ, tối nay, Uyên rơi vào tình huống một mình, có trải nghiệm thì mới thấm
thía, hiểu ra… và Uyên thấy mình lại cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình.
Để
đừng suy nghĩ nhiều về việc Uyên đang là một mình vì như thế vô tình Uyên đã
làm cho khoảng trống cô đơn trong tâm hồn mình như rộng thêm ra và để gạt ngang
những suy nghĩ không vui đó, Uyên vội đứng dậy bước vào phòng trong sửa soạn và
đi ra khỏi nhà.
Ngoài
đường trời quá lạnh! Nhưng đâu đâu cũng có người. Uyên đi qua những con đường
ánh đèn vàng hiu hắt, những dãy phố nhập nhoạng sáng tối... Những cặp tình nhân
hạnh phúc tay trong tay, tiếng nói, tiếng cười vang vọng. Từ những cô cậu trẻ
đến những người lớn, hình như ai ai cũng rạng ngời niềm vui.
Mọi người vui, tự nhiên
Uyên cũng vui lây. Uyên tìm vui với cảnh vật xung quanh. Nàng thấy rằng, tối
nay mình đi một mình giữa phố của một đêm đông giá buốt mà vẫn thấy lòng mình
ấm biết bao. Một mình không có nghĩa là cô đơn. Cô đơn chỉ là do tự mình nghĩ,
tự mình tạo ra mà thôi. Cô đơn thường lấy đi sức mạnh của con người và làm cho
mình cảm thấy mềm yếu, buồn chán có thể đưa đến tuyệt vọng…cho nên hãy bỏ nó ra
khỏi tư tưởng của mình…Uyên quyết định
đến nhà Trúc!
Khi Uyên đến nhà Trúc dự
tiệc thì mọi người đã đến đông đúc. Tiếng nói, tiếng cười hòa với tiếng nhạc
Giáng Sinh…làm cho không khí nhộn nhịp vui vẻ. Ai ai cũng hớn hở, vui vẻ đón
chào đêm Giáng Sinh.
-Chị đi một mình? Còn anh
đâu? Phượng đến bên và kéo Uyên ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
-Ừ, ảnh đi về quê.
Phượng là người bạn dạy
cùng trường. Cô ấy chỉ thua Uyên hai tuổi mà vẫn còn độc thân vui tính. Nghe
đâu lúc trước Phượng cũng có vài mối tình nhưng trắc trở sao đó và cô ấy ở vậy
luôn. Tiền lương giáo viên ít ỏi như vậy mà Phượng một mình nuôi người cha già
và một đứa em bị tâm thần. Thế mà Phượng luôn vui vẻ lạc quan yêu đời. Phượng thích
thể thao, thích văn nghệ…Sau giờ dạy, Phượng đi đánh tenis, thỉnh thoảng đi hát
karaoke. Cuối tuần đi nhảy đầm hay đi chơi với bạn bè…
Trúc đem hai ly rượu vang
nhẹ đến mời Uyên và Phượng, tươi cười:
-Chúc hai chị Giáng Sinh
vui vẻ !
-Chúc Giáng Sinh an lành!
Mọi người đến bên nhau
chúc tụng rồi lần lượt hát cho nhau nghe. Giọng hát Phượng nồng ấm thiết tha…
“Một mùa sao sáng đêm Noel Chúa Sinh ra đời…Rồi mùa đông
trước qua mùa Đông tiếp theo sau này…” (Mùa sao sáng-Nguyễn Văn Đông).
Tiệc tan, cũng đã gần
mười hai giờ đêm. Ngoài đường sương xuống lạnh. Gần đến khu vực Nhà Thờ Chánh
Tòa người người càng đông vui, Từ già cho đến trẻ, ai cũng hân hoan chào đón
giây phút Chúa ra đời!
Một tốp các em nhỏ đi
ngược chiều trông thấy Uyên : - Em chào cô! Uyên mỉm cười với chúng. Có một vài
người lớn cũng gật đầu chào Uyên. Hình như họ là phụ huynh học sinh?
Khu vực nhà thờ Lớn là
nơi địa bàn của trường Uyên nên đa số học sinh ở đây đều học trường của Uyên
đang giảng dạy. Có em học từ đời cha, mẹ rồi sang đời con…Nhiều khi cũng buồn
cười, người cha dẫn con đến gặp cô giáo chủ nhiệm lớp con mình thì mới biết đó
là cô giáo khi xưa dạy mình. Người cha chào cô, người con cũng chào cô… Dạy từ đời cha đến đời con mà không biết có
“nên” không? Uyên bỗng bật cười với
ý nghĩ của mình.
Khoảng sân phía trước Nhà
Thờ, mọi người đang đứng lễ rất đông, Uyên chọn một chỗ sát hàng rào, vòng tay
rồi đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh. Tiếng hát thánh ca vang lên rồi bài
giảng của Đức Cha…Trong giờ phút thiêng liêng của đêm Giáng Sinh Uyên bỗng thấy
mình chẳng đơn độc. Uyên nghĩ đến những người thân thuộc, những người ở quanh
mình, những người sống khắp mọi nơi trên hành tinh này…
Những mùa Giáng Sinh nối
tiếp sau đó, Uyên vẫn đón Noel một mình, nhất là từ khi chồng Uyên đã vĩnh viễn
nằm lại ở quê nhà. Cuộc sống thì vẫn luôn trôi đi và Uyên cũng đã quen dần theo
năm tháng vì không có một khoảng lặng nào mà Uyên lại thiếu đi những giây phút
một mình. Nhưng Uyên không còn mang nỗi niềm bi lụy hay buồn bã mà xem cô đơn
là chuyện bình thường của một kiếp người.
Tiếng hát Mỹ Tâm nhẹ
nhàng:
“ Mùa Đông vừa sang sáng nay, chợt thấy cô đơn ùa về…Mùa
Đông qua cơn gió lạ, tình đôi ta như chiếc lá. Nhẹ rơi xuống rơi lững lờ, cùng
dòng sông biết về đâu?...”
Bao mùa Giáng Sinh đến
rồi đi! Đi rồi đến! Vẫn cái rét, vẫn cái lạnh giá, vẫn cái không khí tấp nập
ngoài phố… Bao Mùa Giáng Sinh vẫn thế! Uyên vẫn vui vẻ khi Noel chỉ có một
mình. Và Uyên luôn mang cái thông điệp ở bên mình :
“Khi mình muốn hạnh phúc thì cách tốt nhất là mang hạnh phúc đến cho mọi
người - Hãy gởi yêu thương và thiện ý đến với họ!”
Tiếng chuông Nhà Thờ vang
vang! Một mùa Noel nữa lại về! Uyên ấm áp, an lành biết bao khi bên cạnh mình
có những người thân thuộc, có những bạn bè…và Uyên hạnh phúc trong tình cảm thương
yêu của tất cả mọi người dành cho mình.
Uyên ngước nhìn lên bầu
trời đêm:
-Chúc
tất cả mọi người một Giáng Sinh an lành, vui vẻ và hạnh phúc!
Mùa Noel năm 2012.
Irene.