Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013
Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013
Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013
Chùm Thơ Nguyên Vũ VNL K4
NHỚ BẠN
Viễn xứ mười năm nhớ bạn nhà,
Đôi bờ trắc trở dặm đường xa.
Quê hương ngóng đợi tan giông tố,
Bằng hữu chờ mong chuốc chén ngà.
Sóng gió ngập tràn vùng hải đảo,
Khói sương che khuất dải sơn hà.
Đẹp trời tái ngộ mừng Xuân mới,
Rạng rỡ cùng vui rực pháo hoa.
Nguyên Vũ VNL
Viễn xứ mười năm nhớ bạn nhà,
Đôi bờ trắc trở dặm đường xa.
Quê hương ngóng đợi tan giông tố,
Bằng hữu chờ mong chuốc chén ngà.
Sóng gió ngập tràn vùng hải đảo,
Khói sương che khuất dải sơn hà.
Đẹp trời tái ngộ mừng Xuân mới,
Rạng rỡ cùng vui rực pháo hoa.
Nguyên Vũ VNL
XUÂN
NHỚ QUÊ
Vườn cây điểm tuyết tựa đơm hoa,
Giá lạnh canh khuya chạnh nhớ nhà.
Buồn cảnh tan thương vùng hải đảo,
Xót cơn khốn khó chốn quê ta.
Câu thơ ngẫu hứng vươn sầu mộng,
Cốc rượu nồng cay khiến nhạt nhoà.
Xuân đến trông chờ luồng gió mới,
Xoá nhanh oan ức thỏa thân già.
Vườn cây điểm tuyết tựa đơm hoa,
Giá lạnh canh khuya chạnh nhớ nhà.
Buồn cảnh tan thương vùng hải đảo,
Xót cơn khốn khó chốn quê ta.
Câu thơ ngẫu hứng vươn sầu mộng,
Cốc rượu nồng cay khiến nhạt nhoà.
Xuân đến trông chờ luồng gió mới,
Xoá nhanh oan ức thỏa thân già.
Nguyên Vũ VNL
NHỚ TẾT SÀI GÒN
Xa cách Sài Gòn đã mấy Xuân,
Tha hương trăn trở bước phong trần.
Nhớ đường Nguyễn Huệ hương hoa ngát,
Mơ hội Tao Đàn tiếng phím ngân.
Viễn xứ trông chờ hồi chuyển thế,
Quê nhà ngóng đợi cuôc xoay vần.
Mai vàng, pháo nổ mừng năm mới,
Ánh nắng hồng tươi nhạt áng vân.
Nguyên Vũ VNL
Xa cách Sài Gòn đã mấy Xuân,
Tha hương trăn trở bước phong trần.
Nhớ đường Nguyễn Huệ hương hoa ngát,
Mơ hội Tao Đàn tiếng phím ngân.
Viễn xứ trông chờ hồi chuyển thế,
Quê nhà ngóng đợi cuôc xoay vần.
Mai vàng, pháo nổ mừng năm mới,
Ánh nắng hồng tươi nhạt áng vân.
Nguyên Vũ VNL
MONG NGÀY HỘI NGỘ
Bao thu lưu lạc chốn quê người,
Nghĩ đến năm xưa cuộc đổi dời.
Buồn nỗi tang thương khi biến loạn,
Khổ niềm cay đắng lúc chia phôi.
Người đi mòn mỏi trông tin nhạn,
Kẻ ở lao đao nhóng vận trời.
Một thuở chung trường lưu luyến mãi,
Mong ngày hội ngộ cố nhân ơi!
Bao thu lưu lạc chốn quê người,
Nghĩ đến năm xưa cuộc đổi dời.
Buồn nỗi tang thương khi biến loạn,
Khổ niềm cay đắng lúc chia phôi.
Người đi mòn mỏi trông tin nhạn,
Kẻ ở lao đao nhóng vận trời.
Một thuở chung trường lưu luyến mãi,
Mong ngày hội ngộ cố nhân ơi!
Nguyên Vũ VNL
Cô Giáo Làng
Buổi
chọn nhiệm sở hôm ấy Thơ mặc áo dài màu xanh da trời. (Màu Cha Thơ rất thích)!
Hình như số Giáo sinh tham dự không được đông lắm. Nhiều người đã ủy quyền cho
các bạn sống ở Quy Nhơn chọn giùm. Phần Thơ, cũng nhận chọn thay cho 3 người bạn.
Một người nữa nhờ giúp. Thơ từ chối vì đã đủ số. Bị bạn ấy giận. (Sao Ph không
nói trước)? Sau 42 năm, gặp lại, Ph vẫn còn “thù dai” nhắc:
- Nếu ngày đó, Thơ đã nhận giúp, Ph sẽ đi Lâm Đồng, thay cho
Quảng Trị, là nơi bà Cô muốn chọn để về gần Bà. Có lẽ đời Ph đã khác?
Thơ cười: - Chắc chắn là khác rồi! Chỉ sợ không biết có được
như ngày nay không? Nên, hãy…biết ơn vì lời từ chối của Thơ!
Nhiều địa điểm thuộc các xã trong tỉnh Bình Định như: Phước
Nghĩa, Phước Thành, Phước Hậu…, vẫn còn. Nhưng Thơ đã rắp tâm muốn đi xa, để
thoát khỏi sự khó khăn, nghiêm khắc của Cha mình. (Với trí hiểu non dại lúc ấy,
Thơ nghĩ vậy)! Thế là Thơ và Yến, hai đứa vị thứ liền nhau, chọn đi Bồng Sơn, một
Thị trấn thuộc huyện Hoài Nhơn, nằm về phía Bắc của tỉnh Bình Định, cách trung
tâm thành phố Quy Nhơn khoảng 100 km. Dạo ấy đường bộ không được an toàn, nên chúng
tôi đến Tòa Hành Chánh để xin máy bay.
Mấy bận đi về, mới được hẹn một ngày chính xác. Chúng tôi đã đến
nhiệm sở bằng trực thăng…võ trang! Cho đến mãi bây giờ, Thơ cũng không hiểu là
vô tình, hay cố ý tinh nghịch, họ đã sắp xếp cho 2 cô giáo trẻ măng, 20, 21 tuổi
ấy, mỗi đứa ngồi bên một người xạ thủ Mỹ, ở hai bên cửa hông máy bay. Họ luôn
ghìm súng, nhìn chăm chăm xuống mặt đất. Ghế VIP để trống, sao chẳng thương giùm
2 cô giáo về làng?
Hai bên cửa trực thăng đều bỏ ngỏ. Gió lộng phần phật. Tiếng động
cơ từ hai cánh quạt chát tai! Chẳng ai nói, ai nghe. Chỉ thỉnh thoảng gặp một ánh
mắt tình cờ! Mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ riêng tư.
Từ trên cao nhìn xuống, cảnh vật nơi nào cũng xinh xắn: Đường
làng quanh co uốn khúc. Những mảnh vườn, ruộng lúa vuông vức, nhà cửa gọn gàng ẩn
mình dưới lùm cây xanh ngắt. Rải rác có những “Sóng chén”, đầy những chén úp ngăn
nắp, đều đặn. Thơ ngẫm nghĩ mới hay: Đó là những sân phơi lúa. Buổi sáng, người
nông dân xúc lúa đổ ra sân, vẫn để nguyên từng khối nhỏ, chờ nắng lên mới cào
ra phơi.
Mải mê nhìn cảnh quê xinh đẹp, thoắt đã thấy vườn dừa bát ngát
và dòng Lại Giang êm trôi! Trực thăng đáp xuống lãnh vực Trung đoàn 40 Bộ binh.
Xe Jeep mui trần chở chúng tôi đi một vòng phố xá Bồng Sơn, như để “trình làng”
2 cô giáo mới ra trường!
Nơi chúng tôi đến trọ là tiệm thuốc Nhơn Hòa Đường, do Ba của
Yến, thời gian làm việc ở BS, đã giới thiệu. Nhưng nay, Thơ nhắc lại, Yến bảo:
- Thế à? Sao Yến không nhớ?
Ông Bố chồng cắt thuốc Bắc, người con dâu mở
quán cơm. Phong cảnh nửa tỉnh, nửa quê nơi đây, làm cho chúng tôi thấy thú vị! Trước
nhà: Phố xá, xe cộ, người qua kẻ lại tấp nập. Phía sau: Vườn ruộng xanh tươi,
gió rì rào, không gian thoáng đãng mát mẻ!
Chúng tôi trọ trong một căn phòng nhỏ, không có cửa! Hai đứa lần
đầu tiên xa nhà, nhút nhát như hai chú thỏ con. May mà còn có đôi, nương tựa vào
nhau, cũng bớt buồn, bớt lo.Tối đến, chúng tôi khiêng bàn, khuân ghế chồng trên,
chèn dưới, chặn trước cửa! Còn ngọn đèn dầu, loay hoay không biết nên đặt trên,
hay dưới gầm bàn?
Tới bữa cơm, bà chủ quán đon đả mời chúng tôi dùng cơm với bà ở
trước quán. Nhưng dù chúng tôi có rút vào trong phòng riêng, thực khách đi
ngang qua, vẫn đưa mắt tò mò dòm ngó. Có người còn ghé vào, vồn vã bắt chuyện!
Một lần, chúng tôi đang cộng sổ điểm cuối tháng, một người lính lân la ghé vào,
chỉ cho 2 cô giáo “non choẹt” cách cộng sổ khá hay. Có lẽ anh lính này là một
giáo chức, bị động viên?
Lệ
thường, cộng điểm xong, chúng tôi ghi tên và điểm trung bình của mỗi HS vào một
phiếu giấy nhỏ. Phân ra từng nhóm theo điểm số. Xếp thứ tự, từ nhóm điểm cao nhất
đến nhóm điểm thấp nhất. Ghi vị thứ và viết vào sổ.
Anh lính ấy bày cho chúng tôi, từ lúc cộng điểm:
Ví dụ, các cột điểm: 6,
8, 7, 9, 10
= ( 5+1,
5+3, 5+2, 5+4, 5+5)
a/ Ta sẽ cộng các số 5 trước, sau đó cộng thêm số lẻ còn dư lại.
b/ Miệng đếm: 5,10, 15, 20, 25, 30. Cộng thêm các số dư, thành:
31, 34, 36, 40. (Đếm số nào, chấm ngòi bút vào chữ số đó).
Chia
lấy điểm trung bình. Ghi liền vào một tờ giấy lớn, không cần đề tên HS. Điểm nào,
ghi vào nhóm đó. Nếu có 2 hoặc 3 điểm trùng nhau, vẫn viết đủ 2 hoặc 3 lần. Kiểm lại các cột điểm trung bình, nếu khớp với
sĩ số, ta sẽ ghi vị thứ, sát bên. Theo đó, viết vào sổ chính.
Có lẽ đó là điều tốt đẹp nhất, chúng tôi nhận được nơi phòng
trọ trống trải, bất an này. Phần nhiều chỉ là những phiền hà, mất thì giờ, hoặc
phải nghe những lời trêu chọc khó chịu!
Mỗi ngày, chúng tôi đi ngang qua VP Quận, mới
tới trường. Trường nằm trên bờ Lại Giang. Anh Phụng Hiệu trưởng niềm nở đón tiếp
2 cô giáo mới ra trường, nhiệt tâm soạn bài, giảng dạy và thích dạy hát. Anh nói,
lâu lắm mới nghe lại những những câu hát quen vang vang trong trường:
...“Quê nhà tôi, chiều khi nắng êm đềm,
chạy dài trên khóm cây, đàn chim ríu rít ca. Bao người ra, ngồi hay đứng bên thềm.
Đợi chồng con mắt trông về phía trời xa. Sáo diều êm trầm lắng lời thơ, lúa vàng
reo đùa muôn sóng nhấp nhô. Ôi chiều quê, chiều xao xuyến êm đềm. Nhìn xem tơ
khói vương chờ giây phút mến thương. Trông người ra, ngồi hay đứng bên thềm,
chuyện trò chung với nhau, đời sống thần tiên”… (Chiều quê/ Hoàng Quý).
Hoặc:
…“ Học sinh đua nhau tiến tới. Ra trường
học chăm học mãi. Trẻ thơ siêng năng hăng hái. Lớn lên đắp xây cuộc đời. Anh lớn
làm thơ, thì em biết đọc i tờ. Mẹ mến yêu đứng chờ. Nhìn em với bạn nô đùa. Anh
biết chăm ruộng nương, thì em biết chăm đến trường. Cơn gió lên cuối đường mừng
em sống trẻ măng”…( Đua nhau chăm học/
Phạm Duy).
Chúng
tôi quanh quẩn trong lớp với đám học sinh, ít khi lên Văn phòng. Giờ chơi, thỉnh
thoảng ra đứng trên hành lang khá cao, đưa mắt nhìn vu vơ ra cảnh sông nước,
trước trường…
Sau,
chúng tôi dời chỗ ở, đến trọ nơi nhà một đôi vợ chồng cao niên. Nhà chỉ có hai ông
bà và một đứa cháu họ xa, tên gọi “Thằng Mịch”. Mịch thường mặc bộ bà ba màu nâu.
Nghe nói, một thời gian khá lâu, Mịch đã vào ở trong chùa. Đây là một cậu bé rất
thật thà, chân chất, hơi chậm chạp! Lúc rảnh, Mịch thường bám theo chúng tôi, lân
la trò chuyện. Mịch chỉ cho chúng tôi xem, dấu nước lụt năm Thìn nào đó, còn in
trên vách tường. (Ở sát bờ sông, nghe vậy chúng tôi cũng hơi…ớn ớn)!
Một
buổi sớm mai, chúng tôi ra lan can phía sau nhà, đứng nhìn lớp sương mù dày đặc
trên mặt sông. Hai cô giáo “ngố” lo lắng:
- Sợ
hôm nay trời mưa to!
Cậu
bé quả quyết: - Sẽ nắng lớn, cô ạ!
Quả nhiên: Trời nắng rực rỡ,
thiếu điều…muốn cháy da!
Ông
bà cụ chủ nhà là người ưa yên tĩnh, nói chung là không thích đám trẻ con. Cuối
tháng, ông bà chỉ bằng lòng cho một vài em đến giúp chúng tôi làm sổ sách. Ngoài
ra, nếu học sinh đến chơi đông, chúng tôi phải đón tiếp các em nơi khoảng trống
trong chợ, trước mặt nhà. Chúng tôi cũng không được nấu nướng gì, nên phải nhờ
một phụ huynh học sinh nấu cơm giùm. Chẳng bao lâu, cũng bị từ chối, vì cô con
gái đem cơm, đi qua Quận, thường bị các anh lính trẻ trêu chọc! Chúng tôi đành ăn
cơm hàng…cháo chợ! Thơ làm quen với mùi chao, rất… “kinh dị” từ đó! (Giờ, đã… “ghiền”,
không biết từ lúc nào)! Lạ thật!
Dần dà, có một vài người lính cũng… “vượt rào” là qua được phòng
của Ông Bà chủ nhà, ra phòng trọ phía sau để… tán gẫu với chúng tôi! Hai đứa đâu
nói năng gì, ngoài… cặm cụi trả lời những câu hỏi! Thế mà, khi khách nhà binh về
rồi, đã “dám” lấy mấy mẩu giấy, làm thăm. Bốc thăm… chia phần: Anh Quân nhu, Quân
vận, anh Trung đoàn… là của ai?! (Thật là trẻ con)!
Vợ chồng anh Oanh, dạy trường Tăng Bạt Hổ, mời chúng tôi vào
Ca đoàn của Giáo xứ. Dù khác đạo, Yến vẫn vui lòng đi tập hát với Thơ hai buổi
tối mỗi tuần. Dạo đó gần lễ Giáng sinh, ca đoàn đang tập hát các bài: Cao cung
lên, Đêm đông lạnh lẽo, Đêm Thánh vô cùng…Tập hát Thánh ca, ngoài niềm tin tôn
giáo, đã là một cách giải trí thanh tao, lành mạnh. Chúng tôi quen không nhiều,
nhưng đã gặp những người hiền lành tử tế như hai chị em cô Thăng, cô Thúy và một
số AC dạy ở Trung học Tăng Bạt Hổ…
Một
lần chúng tôi đi nhờ xe của Trung úy Lâm tới Trung đoàn xin máy bay về QN.
Trung tá NBT… “đùa dai”: - Tối nay, để 2
cô giáo ở lại đây! Tr, úy Lâm mà đưa hai cô ấy về, tao bắn gãy giò”! Hai “Chú
thỏ con” trước mặt “Hùm xám”, làm gì chẳng điếng hồn! Nhưng, dù sao có 2 đứa vẫn
có thể: Cứ bình tĩnh mà..run!
Ham tự do, ưa thoải mái. Nay đã gặp bao nhiêu thiếu thốn, bất
toàn. Kể cả, hai đứa đã tận mắt chứng kiến 1 vụ nổ lựu đạn gần chợ, 1 vụ giựt mìn
làm sập cầu. Nên dịp về Quy Nhơn ăn tết, chúng tôi liều… “nằm vạ” ở Ty Tiểu học!
Không bị…phạt đòn, nhưng Ông Trưởng Ty rất thông cảm, cho Yến về Nguyễn Trường
Tộ, còn Thơ về trường Ấu Triệu, gần nhà.
Đó là một trường Nữ tiểu học, rất gần biển. Nhiệm sở thứ hai này
là nơi Thơ đã học qua 2 năm lớp Nhì và
Nhất khi mới di cư vào Nam, rồi ra miền Trung. Trường được vinh dự mang tên ẤU
TRIỆU: “Cô Triệu Bé”, là chính ý nghĩa cao quý, mến thương mà Phan Bội Châu, lấy
tấm gương bất khuất của Liệt nữ Triệu Thị Trinh trong sử Việt, đặt cho Cô Lê Thị
Đàn, người làng Thế Lại Thượng. (Nay thuộc xã Hương Vinh, huyện Hương Trà, tỉnh
Thừa Thiên, Huế, (Là người đồng chí của Phan bội Châu), đã hoạt động tích cực và
đã tuẫn tiết để bảo toàn bí mật cho Phong trào Cách Mạng Duy Tân hội và Phong
trào Đông Du ở nước ta, hồi đầu thế kỷ XX. Do đảm đương công tác bí mật, nên công
lao và sự hy sinh của Lê Thị Đàn dưới thời Pháp thuộc ít được biết đến. Sau này,
nhờ Phan Bội Châu kể lại vụ việc trong cuốn: “Việt Nam nghĩa liệt sĩ”. Tên tuổi
của Bà mới được lưu truyền).
Các cô giáo độc thân trường Ấu Triệu được ưu tiên dạy các lớp
Nhì và Nhất, ngày hai buổi, nghỉ thứ tư và thứ bảy. Nhường cho các chị có gia đình
dạy 1 buổi sáng hoặc chiều. (Năm sau, trường mở thêm lớp, chỉ còn dạy đồng loạt
một buổi như nhau). Trường xây hình chữ U, những giây hoa Ti Gôn kết mành như…trướng
phủ, rèm che ngoài hiên các lớp học, càng tăng thêm vẻ êm đềm, thơ mộng cho một
ngôi trường. Trong đó, học sinh và tất cả giáo viên, toàn là nữ giới. (Trừ… anh
cai trường)!
Bà Hiệu Trưởng LCC, nhũ danh Bùi Thị Sự, (Thời ấy người phụ nữ
dù đi làm việc, vẫn còn gọi bằng tên chồng) rất bao dung, thân thiện và dễ mến.
Ở nhà, có món gì ngon, Bà dành bớt cho chúng tôi cùng thưởng thức! Có lần, Bà đem
…khoe cả nửa tá áo Bà Ba, may đủ màu, bằng thứ hàng lụa Bà yêu thích. Chúng tôi,
mỗi đứa khoác một chiếc. Xúng xính lượn qua, lượn lại. Bầu khí vui tươi, đầm ấm
như trong một gia đình!
Đến khi có chương trình viện trợ sữa và bột mì
cho các em nhỏ. Các cô giáo lớp Năm đảm trách thêm việc này! Lúc nồi sữa mới nấu
xong, Bà HT cho “nháy” chúng tôi tới VP, uống 1 ly sữa nóng và ăn bánh mì ngọt,
trước khi các cô giáo phục vụ …đại trà cho bầy trẻ nhỏ! (Chị Vân, chị Sử Kim Anh… còn
vớt thêm cho chúng tôi chút váng sữa nổi trên mặt soong, thật thơm và béo ngậy)!
(Khi Cô Bùi Thị Sự được thăng chức Thanh Tra, Cô CHTN Ngọc Lan, giáo viên lớp
Nhất của Thơ ngày xưa, lên làm Hiệu trưởng).
Dạo ấy chưa có lệ mặc đồng phục, nhưng nhóm giáo viên trường Thơ
đã rủ nhau may mấy bộ áo dài cùng màu. Một
lần tới dự giờ ở trường Mai Xuân Thưởng, chúng tôi hẹn nhau, mặc một loạt màu
“cổ đồng” thật độc đáo! Bị mang tiếng là…dân Ấu Triệu ưa chưng diện từ đó. Không
oan! Nhưng có sao? Làm đẹp, vui bụng mình, tô thắm cõi đời, có gì là sai đâu?
Miễn là chúng tôi vẫn hết lòng thương yêu và tận tình dạy dỗ đàn em nhỏ!
Tới
lượt Thơ phải dạy mẫu, cả trường cùng hội họp, góp ý xây dựng bài dạy cho Thơ.
Lê Hoa lãnh việc may gấp cho Thơ chiếc áo dài mới, bằng 1 tấm “xà rông” của Campuchia, để kịp … trình diễn,
cùng với bài dạy! Thực ra, Cha của Thơ, mới là người chuẩn bị bài cho Thơ kỹ lưỡng
nhất. Một bài Địa Lý, trọng tâm nói về địa thế quan trọng của nước Việt Nam Cộng
Hòa trong vùng Đông Nam Á. Nhưng tới buổi dạy, Cha đã không đến dự, để Thơ được tự nhiên. (Chị Nam Trân rất thật thà
nói: “Trân sợ Bác Uyên, hơn sợ… Thanh tra” cơ mà)! Cha Thơ nghiêm khắc và mẫu mực
lắm! Cha không bằng lòng cho Thơ đem đồ đan, thêu…vào lớp. Cha nói: “Nếu buổi sáng
hôm ấy con đã không tận tâm giảng dạy, con không xứng đáng được nghỉ trưa”!
(…Chịu nổi không)?
Nhóm độc thân như Thơ, dạy hai buổi chưa đủ, còn rủ nhau ở lại
trường buổi trưa, dù nhà không lấy gì làm xa lắm! Bọn Thơ vui đùa, trò chuyện,
ca hát. Hoặc cắm cúi thực hiện một mẫu thêu áo dài, hay một kiểu áo tắm trên hàng
“Piquet” lập thể, rất độc đáo, theo mẫu của “Nhà thiết kế” Lê Hoa. (Cô ấy rất
khéo tay)! Chuyện ăn uống không quan trọng: Chạy ào ra chợ rất gần, mua các loại
bánh. Hoặc đã có sẵn quán bún bò, nem nướng… phía sau trường. Món ăn vặt cả bọn
ưa thích nhất là đậu phụng nấu, chỉ no bụng, chứ không bao giờ chán! Hạt dưa,
nhiệt tình cắn nguyên…bịch nửa ký! Một hôm, Thơ bảo Lê Hoa:
- Hai bên hàm Thơ bị đau, mỏi lắm!
- Hoa cười: - Bữa qua…giành ăn khoai
mật phơi khô, không nhớ sao?
- Hèn chi! Thế mà Thơ sợ, sắp lên…quai bị chứ!
Trường
ở gần mấy trại lính, nên thỉnh thoảng chúng tôi cũng bắt gặp
một khuôn mặt “Học trò…già”, là
một anh lính trẻ, cố tình …ngồi nhầm chỗ ở cuối lớp! Có những buổi đi lạc quyên,
Thày trò…xuống đường chặn khách bộ hành, chặn xe lớn, xe nhỏ. Cười…cầu tài để
xin tiền, gây quỹ mua quà Xuân cho Chiến sĩ, hoặc giúp đồng bào vùng bị bão lụt…
Khách đi đường, ai cũng vui vẻ, bằng lòng, chịu…cho móc túi! Những kỳ nghỉ hè, chúng
tôi đi làm Giám thị 2, cùng phòng với Giám thị 1 là Giáo chức cấp 2 hoặc cấp 3,
ở các tỉnh khác về. Nếu liên tục mấy buổi, vẫn cứ coi thi với một giám thị ấy,
là hiểu rồi! “Họ” đã… thông đồng với nhau, cố ý tinh nghịch, sắp xếp như vậy!
Phần Thơ đã gặp hai lần như thế. Cũng là một niềm vui…lan man sau kỳ thi! Nói
chi, trong tuần lễ nhóm giáo sinh sư phạm đến trường thực tập. Một anh giáo
sinh khóa 7, còn dám… “kết” với một cô giáo đàn chị, tốt nghiệp khóa 1 cơ mà! Đúng
là…tình không biên giới! Chỉ tiếc, đến mùa Hè, tình cũng…tan tác như cánh phượng
hồng!
Học sinh cấp 1 luôn coi các Thầy, Cô giáo là…thần tượng của mình!
Nhất là các cô giáo trẻ độc thân, luôn được các em thương mến, ríu rít vây
quanh. Hơn 40 năm, Thơ tìm gặp lại hai cô học trò cũ: Mỹ Trang, Mỹ Hòa, vẫn còn…
thú nhận: “Được ôm sổ sách, cầm thước, phấn, khăn chùi bảng cho Cô, là… vinh dự
lắm”!
Năm Thơ nhận lớp Nhì B, cô Ph dạy lớp Nhất A mang bầu, sẽ sinh
con vào khoảng Học kỳ 2. Bà Hiệu trưởng điều động chúng tôi chuyển đổi, để khỏi
xáo trộn cho các em lớp đi thi. Thơ báo tin cho học sinh lớp mình. Cô cháu đều
thổn thức. Các em khóc rộ lên! Thơ cũng nghẹn ngào, không thốt nên lời, cầm
phấn ghi lên bảng: -“Thôi, các em về đi! Đừng khóc nữa! Chúng ta vẫn còn gặp
nhau”! Chúng càng khóc to hơn. Ra về, cả thầy trò cùng mắt đỏ! Từ đó, nhóm học
sinh lớp cũ tới nhà đón Thơ. Gần đến trường, các em vội lảng xa, sợ các bạn lớp
mới…chọc quê! Suốt tuần, cứ bịn rịn như thế! Cô Ph cũng bảo: Học trò mến Thơ quá,
mình cũng không muốn dạy! Thế là Bà HT đồng ý, cho…trở lại vị trí cũ! Thơ thật
hạnh phúc giữa đồng nghiệp thân yêu và học sinh quý mến như người ruột thịt!
Rồi, cũng đến một lần:
“Ngày mai, trong đám
xuân xanh ấy,
Có kẻ theo
chồng, bỏ cuộc chơi”!
Năm 1970, Thơ làm dâu Bình Định,
theo chồng vào Biên Hòa. Cũng đành xa đám học trò nhỏ:
“Vai mang khăn gói sang sông.
Má gọi mặc Má, theo chồng (con) cứ
theo”!
Chồng đổi đi đâu, Thơ được ưu tiên 1, theo đến
đó! Đã thuyên chuyển qua nhiều nơi, nhiều trường. Nhưng không có nơi nào, thân
thương, đầm ấm cho bằng mái trường ẤU TRIỆU, nơi Thơ sống thời cô giáo độc thân
ngày ấy!
Năm ngoái, nhân dịp về Quy Nhơn tham dự kỷ niệm 50 năm, ngày
thành lập trường SPQN. Buổi sáng, từ khách sạn Hải Âu, hai mẹ con Thơ đi dự Thánh
lễ sớm ở Nhà thờ Chánh tòa. Rồi thả bộ theo con đường Lê Thánh Tôn, ra hướng biển.
Gặp đường Tăng Bạt Hổ, Thơ rẽ trái, ghé thăm ngôi trường xưa: Trường nay không
còn dành riêng cho nữ sinh, đã lên lầu và thay bằng tên vị anh hùng LÊ LỢI. Thơ
đứng ngoài song cánh cổng sắt, nhìn vào bên trong:
Ngày Chúa nhật, sân trường vắng hoe, không một
bóng người: Cảnh cũ còn đây nhưng đồng nghiệp, học sinh năm xưa, đã tản mác khắp
nơi rồi! Lòng Thơ dâng trào bao kỷ niệm mến thương. Không bao giờ còn có thể tìm
gặp lại đông đủ nữa! Những ai còn, ai mất? Và đàn em thơ bé, tươi vui ngày ấy,
nay cũng lớn bộn rồi! Cuộc đời các em có được vuông tròn, hạnh phúc hay không?
Thơ bồi hồi cảm xúc, thấm vội đôi giọt lệ vừa trào ra khóe mắt, khi nghe tiếng
cậu con út gọi:
-
Mẹ ơi! Về thôi. Mặt trời đã lên cao rồi!
*Yth. Nguyen.
(L6 / K3)
Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013
Lời Xin Lỗi Muộn Màng - Thơ - Ky Nguyen
Sao lại nhờ tôi đan áo len.
Khi chúng mình vừa mới quen quen.
Giậm chân, phụng phịu – tôi từ chối.
Thế là hai đứa…hết… thân – quen…
Khóa học cứ trôi, rồi kết thúc.
Ra trường, mỗi đứa mỗi nơi xa
Bặt tin từ đó… Nay chợt nhớ…
Thấy mình tệ quá… Thuở xa xôi.
Muốn tìm Người ấy để xin lỗi.
Có muộn quá không… Người hỡi Người ?
Viết ra nỗi lòng trên trang giấy.
Mong sao… bất ngờ …“ Ai “ đọc được.
Bỏ lỗi cho “Ai “ – thuở dại khờ.
Ngây thơ… chưa biết quý tình bạn.
Nay thấm lẽ đời… Muộn quá chăng ???
Ky Nguyen
Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013
Tin Buồn
BLL SPQN và BBT trang SPQN vừa được tin:
Cô Nguyễn Thị Hoa, hiền thê của thầy Phan Thâm đã từ trần lúc 9 giờ sáng ngày 27/7 tại Qui Nhơn..., Trước tin buồn này, toàn thể cựu Giáo sư, cựu NV và cựu GS SPQN xin chân thành chia buồn cùng Thầy Phan Thâm và toàn gia quyến... Nguyện cầu cho hương hồn của Cô được sớm siêu sinh nơi miền Tịnh Độ.
Thành Kính Phân Ưu
Cô Nguyễn Thị Hoa, hiền thê của thầy Phan Thâm đã từ trần lúc 9 giờ sáng ngày 27/7 tại Qui Nhơn..., Trước tin buồn này, toàn thể cựu Giáo sư, cựu NV và cựu GS SPQN xin chân thành chia buồn cùng Thầy Phan Thâm và toàn gia quyến... Nguyện cầu cho hương hồn của Cô được sớm siêu sinh nơi miền Tịnh Độ.
Thành Kính Phân Ưu
Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013
Chuyện Ngày Về...
Irene
Tháng
giêng, tháng hai…tháng năm, tháng sáu nối
tiếp đi qua… và tháng bảy
đến!
Tháng
bảy về
! Trời xuất
hiện nhiều
mây, gió xôn xao nhiều hơn
trong vòm lá, nắng bớt
gay gắt và thỉnh
thoảng có một
vài cơn mưa
kéo dài thì thầm khe khẽ
về đêm…
Tháng
bảy có nhiều
tin nhắn, nhiều
thư từ
gởi qua Email…những
cuộc điện
thoại liên tục
réo vang… Dường
như tất
cả như
những tiếng
chuông được gióng lên thúc giục,
réo gọi chúng tôi những
cựu giáo sinh lớp
6 khóa 11 Sư Phạm
Qui Nhơn (1972-1974) của
ngày nào… nhanh chóng quay trở
về lại
chốn xưa!
Tháng bảy ta về lại chốn xưa
Gặp mặt, cầm tay nhau chuyện trò
Gần bốn mươi năm trời cách biệt
Chao ôi! bao kỷ niệm buồn vui.
Chúng
tôi những người
con của “Gia đình lớp
6 khóa 11(1972-1974) Sư Phạm
Qui Nhơn” khắp
mọi nơi.
Từ vùng Tây Nguyên bụi
đỏ, sương
mù Pleiku-ĐăcLak-Từ Miền
Tây Nam Bộ sông nước
Cần Thơ
cho đến Đồng
Nai-Long Khánh hay Sài Gòn hoặc
dọc miền
Trung, Phú Yên-Bình Định-Hoài Nhơn-Quảng
Ngãi-Quảng Tín…Từ
hải ngoại
cách xa nửa vòng trái đất
Toronto, Canada hay San jose USA hay Australia… Tất
cả rộn
rịp đều
trở về
chốn xưa
như những
người con sau thời
gian lưu lạc
nay tìm về bên mẹ
hiền.
Ta về trường xưa tìm hương sứ
Hay đứng đằng sau cội dương già
Cây phượng còn ra hoa không nhỉ?
Để cùng nhặt nốt cánh hoa xưa.
Cách
đây 40 năm, không biết các lớp
khác thế nào chứ
lớp 6 chúng tôi thì ôi thôi đủ
thứ chuyện
“trên trời dưới
đất” và nay lại
cũng “lắm
chuyện nhiêu khê”…
Chuyện
thế này… Hôm mới
gặp lại
nhau, biết tin tức
nhau sau gần 40 năm xa
cách, tôi gọi cho TĐT ở
Qui Nhơn:
-Tín
ơi! Bạn
lên xem gia cảnh nhà bạn
Tố thế
nào? thì báo cho bạn bè biết
gấp!
Thế
là một sáng chủ
nhật đẹp
trời, Tín lái chiếc
xe hơi Camry đời
mới của
mình chở Tạo
lên thăm bạn. Và chiều
hôm đó có hình ảnh gởi
về liền.
Nhìn
hình tôi bật cười!
Đến tìm hiểu
gia cảnh bạn
mà như là…Tín và Tạo
như hai điệp
viên “không không thấy” còn Tố
đứng bên cạnh
là một bác “nông dân ta” thứ
thiệt chân lấm
tay bùn…
Hôm
sau Tín gọi phone kể
về chuyến
đi “…tưởng
đâu nhà bạn Tố ở ngay đường cái, ai ngờ lái xe đi loanh quanh qua mấy cánh đồng, qua bao nhiêu xóm làng… chiếc xe của mình nhiều lần suýt rơi xuống ruộng. Đến cánh đồng không biết đi đường nào nữa nên dừng lại hỏi mấy người nông dân đang gặt lúa ở dưới ruộng. Mọi người chỉ đường. Vừa đang quay lại xe thì nghe các bác ấy thì thầm to nhỏ sau lưng:
-Không biết nhà Ông Tố có chuyện gì không? Mà sao thấy hai ông công an “ngầm” hỏi nhà?
-Nếu thế thì tội cho ông ấy quá! Ông hiền hậu nhất làng…
…Tín vào nhà Tố, thì mới biết gia đình nông dân là thế nào? Vất vả, khổ cực như
thế mà sao con đông quá?!
Nói về
chuyện Kỷ
yếu của
lớp, khi đưa
ra hỏi ý kiến
thì tất cả
các bạn đều
đồng lòng hưởng
ứng. Thế
là cả lớp,
các bạn bắt
đầu nhớ
lại, bắt
đầu lục
trong ký ức những
chuyện cách đây 40 năm… và chẳng
mấy chốc
họ trở
thành những văn sĩ,
thi sĩ, nhạc
sĩ, họa
sĩ, nhiếp
ảnh… Lúc này các bạn
mới bắt
đầu để
ý các phương tiện
thông tin để tiếp
cận với
máy tính…vì nghe nói BBT làm việc
bằng máy tính.
Trong
số đó có người
khi biết sử
dụng thì bắt
đầu mê máy tính đến
nỗi các bà xã phàn nàn…
-Không biết
sao, dạo này đi dạy về là ông ấy ngồi miết với cái máy tính? Ổng không còn chơi với cháu hay giúp mình một vài công việc nhà…
-Lạ ghê, không biết cái gì trên máy tính mà dạo này ông ấy ngồi xem miết quên ăn quên uống…
(Đó là chưa
kể những
trường hợp
khi bài viết của
các ông được đăng trên trang SPQN là ông
quên ăn quên ngủ ngồi
xem hay “mày mò” trả lời
các lời “còm”, có khi còn tủm
tỉm cười
một mình…).
Có người
không có máy thì qua các tiệm
internet thuê máy để xem trang
blogspqn…có người
thì con cái tìm mua cho một cái máy để
sử dụng
rồi ngày ngày lần
mò cách mở máy, cách gởi
Email…
Tuy vậy
vẫn có người
chịu thua, không thể
tiếp cận
được với
công nghệ nên sáng tác bằng
cách viết tay rồi
gởi theo đường
bưu điện.
Ban biên tập nhận
thư rồi
đánh lại thành văn bản…
Có bạn lại
viết xong rồi
gọi và đọc
qua phone thế là BBT viết
tốc ký sau đó đánh lưu
vào… Có nhiều người
đọc giọng
địa phương
(nhất là giọng
Quảng Ngãi) mà qua phone nghe
không được nên nhiều
chữ BBT phải
hỏi đi hỏi
lại nhiều
lần… Có khi phải
nhờ người
đọc đánh vần
từng tiếng
mới viết
được…
BBT gọi
điện, gởi
Email kêu gọi gởi
bài, gởi hình…gia hạn
ngày gởi … Lớp
tôi phần đông là nhà thơ,
nhà văn nên đêm khuya mới sáng tác.
Khi viết xong không kể
là mấy giờ?
Gởi qua email, chưa
yên tâm nên gọi điện
thoại thế
là nửa đêm thành viên trong BBT
đang say giấc nồng,
giật mình vì tiếng
chuông gọi báo rằng
đã gởi bài v.v…và v.v…
Có cô bạn
ở Phú Yên gọi
điện báo là đã nhờ
ông xã gởi bài viết
qua email. BBT chờ hoài không
thấy nên lại
phải gọi
để giục.
Thế là lát sau nhận
được Email viết
về tình bạn
giữa hai cô bạn
cùng lớp 6 qua lời
kể của
“ông xã” như sau:
Ngày xưa đi học, A.T ốm yếu nhỏ con ngồi bên người bạn L.Th to xác.Hết.
Thế
là BBT phải gọi
phone hỏi lại,
cô bạn kể
… và BBT tùy nghi biên tập theo lời
kể để
mà viết thành bài…Ôi thôi lắm
chuyện nhiêu khê !
Ngày về
xích gần lại…
Một buổi
sáng, Tín (Qui Nhơn) gọi
và kể:
…Hôm qua mình đang ngồi
trong nhà thì thấy Tố đến. Ăn mặc chỉnh tề, áo sơ-mi trắng chân mang giày… Mình nghĩ chắc bạn ấy đi ăn đám cưới, chưa kịp hỏi thì bạn ấy nói:
-Hôm nay họp mặt lớp mà sao tao lên từ sáng đến giờ không thấy ai?
-Ủa, 27 tháng 7 mà!
-Bữa nay là 27…
-Tội quá ông, ngày họp lớp người ta tính ngày dương chứ có phải đi ăn giỗ đâu mà căn cứ ngày âm …
Nghe Tín kể,
tôi và Tín bật cười
vì các bạn tôi vẫn
còn nhiều người
“ngộ” quá!
Ngày về,
bây giờ chỉ
tính bằng ngày trên hai bàn tay...
*17/7 Thạch
gọi điện
từ Phú Yên:
-R. ơi!
Tôi đang trên xe từ Phú Yên về
lại Sài Gòn, bỏ
dự đám cưới
đứa cháu…
-Sao vậy?
-R. nghĩ
coi, bây giờ nhà in nó
không chịu in Kỷ
Yếu lớp
mình theo giá thỏa thuận,
nó đòi là … Chắc tôi lên
huyết áp mà chết
quá!
-Thôi bình tĩnh!
Chuyện đâu còn có đó, về
Thành Phố gặp
nhà in rồi hẳn
hay…
Tối
hôm đó tôi cũng lo trong
bụng nên trằn
trọc mãi…
Sáng hôm sau, TĐT từ
Qui Nhơn gọi
điện:
-R. ơi!
Khách sạn Hừng
Đông nơi mình đặt
phòng, nó vừa gọi
điện cho mình bảo
rằng nó xin lỗi
vì đoàn làm phim nó dự định
25/7 trả phòng nhưng
nay vì nó quay chưa xong nên
nó gia hạn ở
thêm đến tháng tám…
-Thôi, bây giờ
Tín lên gần đó, tìm khách sạn
khác nghen.
Máy cúp rồi
mà tôi có nhiều việc
không yên tâm. Một lát sau,
tôi gọi Thạch:
-Kỷ
yếu sao rồi!
-R. ơi!
Tôi gọi cho nhà in 4,5 cuộc
gọi mà nó không bắt
máy. Bây giờ nếu
trường hợp
xấu nhất
là không có Kỷ yếu
thì tôi về xin lỗi
bạn bè vậy!
-Thôi để
tôi liên hệ nhà in
cho, đưa số
phone cho tôi.Tôi gọi đến
nhà in…
Mọi
việc rồi
cũng qua và hôm sau, Thạch
vất vả
làm việc suốt
ngày với bên nhà in và thống
nhất ngày 24/7 hoàn tất.
*Chuyện
bảng tên:
Tôi nói với
Lê Tự Tín làm bảng
tên cho các bạn vì tôi biết
ngày về nhiều
người chưa
chắc nhận
ra nhau. Tín gởi cho tôi mẫu,
tôi thật phục
tài anh bạn cần
cù, chịu khó nghiên cứu
mày mò trên máy tính. Từ lâu nay, mỗi
khi cần gởi
hình hay làm các sơ đồ…là
Tín làm hết.
*Chuyện
thăm trường xưa:
18/7
Vĩnh Phước
gọi:
-R.ơi!
Mình đã liên hệ được
mấy người
ở trường
Đại Học
Sư phạm.
Họ nói, nếu
mình muốn đến
tham quan thì cứ đến
không cần phải
xin phép gì cả…
-Cám ơn
Phước! để
đến ngày đó mình về
rồi tính tiếp…
22/7
Thạch gọi:
-R.ơi!
Tôi chắc đứng
tim quá!
-Chuyện
gì nữa?
-Mình đang ở
nhà in nó đưa xem sao
bài vở lộn
tùng phèo, kiểu này thiếu
bài vở của
bạn nào chắc
chết quá!
-Thôi từ
từ xem lại
sao?
-Ừ
để mình xem lại
mục lục…
*Anh Ninh và Kim
Loan gọi:
-R. ơi!
Mình chuẩn bị
ra sân bay, có lẽ ngày mai
mình sẽ có mặt
ở Sài Gòn.
-Chúc thượng
lộ bình an! Hẹn
gặp nhau giữa…
*Phú Yên các bạn
đang gọi nhau í a, í ới
thuê xe cùng về…
*Các bạn
Quảng Ngãi cũng
rộn rịp
không kém…ai cũng muốn
trở về
sớm nhất…
*Sài Gòn-Đồng
Nai thì đã hẹn nhau từ
trước nên các bạn
đã chuẩn bị
đâu đó. Các bạn ăn chay
trường cũng
lo muối mè, cơm
nắm…lương
thực đi đường
cho chắc ăn. Tất
cả đã sẵn
sàng cho ngày về!
*Toronto…Diệu
Phương cũng
xách vali quay về!
*Sáng 23/7 tôi thức
dậy hơi
trễ, nhìn đồng
hồ 6giờ
10 nhút, thói quen vói tay lấy
cái Ipad mở mail. Có
năm cái thư nhưng
tôi chọn thư
của Christina Nguyen đọc
trước, thư
kèm theo hình chụp vé máy
bay và nội dung là:
“Th không về
được Th cancel chuyến đi vì Th bị cảm cúm nặng không thể hành trình đi mười mấy tiếng trên máy bay.
Th rất buồn và xin lỗi các bạn hẹn gặp nhau một ngày gần thật gần.
Th khỏe sẽ thư sau dài hơn hí !
HThanh.”
Một
nỗi buồn
xâm chiếm hồn
tôi. Tôi bấm Reply trả
lời :
-Mình rất buồn và không biết nói gì trong giây phút này.
Ren.
Tôi
bước ra phòng khách mở
cửa, cầm
điện thoại
gọi cho HKT, HVTr, TĐT báo tin…cũng
giống như
tôi ai cũng thở
dài não nuột…
Thanh lại
gởi mail cho tôi với
hình chụp hai cái vali:
“Hai vali nằm trơ trọi ! Th mong khỏe Th sẽ về thăm R vài tuần tới rồi mình đi thăm các bạn. Ren biết không Th đếm từng ngày. Th bị sốt cao và ói nên nhà khuyên nên
cancel chuyến đi. Th đang đợi vô nhà thương BS muốn chụp hình phổi sợ bị ho cảm đã lâu sẽ nhiễm vô phổi.
Th mệt sẽ thư sau.
Hôm qua HKT báo cho tôi biết
là Nguyễn Thạch
(Q. Ngãi) không thể về
họp lớp
vì bị đột
quị. Tôi buồn…
nay lại đến
Hoài Thanh…Dẫu biết
rằng lớp
tôi vẫn còn bao nhiêu bạn
khác đang náo nức ngày về
nhưng vì mỗi
một người
trong lớp, tôi xem họ
như đóa hoa trong vườn
hoa lớp 6/11. Thiếu
một trong số
đó thì vườn hoa không thể
phô hết sắc
màu và tỏa hết
hương thơm
được…
*11giờ
trưa 23/7 Kim Loan gọi
tôi khi vừa đến
nơi, tôi thở
phào nhẹ nhõm thế
là bạn tôi đã có mặt
tại Sài Gòn sau một
chuyến bay dài.
*14giờ
15phút, Đào Văn Tuấn gọi
tôi báo rằng Tuấn
phải đi Thái Lan gấp,
nhờ tôi xin lỗi
các bạn giúp vì vắng
mặt trong ngày họp
mặt…Tôi lại
thở dài…và lại
tiếp tục
chờ xem còn ai tiếp
theo BÁO TIN không thể về…
Để
có được ngày về
của lớp
tôi hôm nay, phải nói rằng
biết bao nhiêu công sức,
tâm huyết của
cả lớp,
thấm đẫm
bao nhiêu nhọc nhằn,
gian khó, bao nhiêu mồ hôi, có
khi xen lẫn nước
mắt của
tất cả
mọi người.
Cho nên dù thế nào chúng
tôi cũng cố
gắng vượt
qua … gọi nhau, kêu nhau, giúp đỡ
nhau, nương nhau… để
cùng TRỞ VỀ...
Tôi
nhớ mãi lời
bạn HKTh nói với
tôi khi thấy tâm trạng
tôi “xuống dốc”
: “Bạn lạ
ghê, mới có vài người
không về mà đã xuống
tinh thần…tôi nói với
bạn rằng
là ví dụ nếu
chỉ còn hai người…
cũng về
họp lớp”.
Sự
quyết tâm của
bạn HKT làm tôi vững
tin và tôi cũng biết
bạn HKT an ủi
tôi như thế
nhưng trong lòng bạn
ấy còn mang bao mối
ưu tư
cho chuyến đi về.
Bạn nói :
-Ngày
25/7 mình về đến
Phú Yên mình sẽ ghé thắp
nhang cho bạn Nguyễn
Đình Tuấn và tặng
gia đình bạn ấy
cuốn Kỷ
yếu. Ngày 26 mình ra Bình Định
sẽ thắp
nhang bạn Nguyễn
Duy Trinh và Đỗ Kim Tín…
Bạn
ấy lo nghĩ
đến các bạn
đã vĩnh viễn
ra đi như thế
thì quả thật
là quá chu đáo và nghĩa tình!
HVTr trên đường
đi công tác Hà Nội cũng
gọi về
chia sẻ với
tôi về những
lo lắng cho ngày về.
TĐT gởi
Email đùa :
“Giữ gìn sức khỏe để về . Đừng bày giống HT nữa đi, bỏ tụi tui bơ vơ là không được đâu nghen…
A.T gọi
điện động
viên tôi vì biết tôi bận
rộn lo toan bao nhiêu thứ…
Sáng nay LThu gọi:
-R. sao rồi, có khỏe không? Đi về rồi các cháu để ai coi, hay là đem về theo rồi tụi mình mỗi đứa bồng một chút…
Tôi cảm
động quá! Bên cạnh
tôi còn bao nhiêu bạn bè …
* 10giờ
trưa 24/7 anh Ninh và Loan đã về
đến Qui Nhơn.
Loan học lớp
5/11, một người
bạn không cùng lớp
nhưng đã sốt
sắng vượt
đường xa về
Việt nam và là người
đầu tiên đến
thành phố Qui Nhơn.
*Tối
nay, H.Thanh điện cho tôi,
giọng cô ấy
khàn khàn, thở mệt...
Thanh nói nghẹn ngào:
-Mỗi
người có một
cái số, Mình đã chuẩn
bị đâu vô đó thế
mà “đùng” một cái ngã
ra ốm nặng.
Từ hồi
qua Mỹ đến
nay, đây là trận ốm
nặng nhất
đó R…Thôi đừng buồn
Th nhen! “Người
tính không bằng trời
tính” R. à! Vài tuần nữa
mình lành bệnh, mình sẽ
về thăm R và các bạn…Cho
mình xin lỗi tất
cả !
*Sáng sớm
ngày 25/7 xe bạn HKT xuất
phát từ Sài Gòn chở
Kỷ yếu
và ghé Đồng Nai Long Khánh đón thêm một
số bạn…Tối
nay dừng lại
Phú yên và ngày mai sẽ cùng xe
các bạn Phú yên trở
về Qui Nhơn.
Trong khi đó Quảng Ngãi cũng
trên đường về…
Ngoài kia, cơn
mưa bất
chợt ào xuống
một lát rồi
tạnh hẳn.
Trời trong xanh, mát mẻ
dễ chịu.
Tiếng con chim nào đó hót thánh
thót trong vườn...
Tôi thấy vui vui, bước
vào phòng mở tủ,
lấy thêm đồ
bỏ vào vali để
chuẩn bị
cho cuộc hành trình đi về
Qui Nhơn.
Giờ
đây, trước mắt
tôi, dường như
Qui Nhơn biển
vẫn mang một
màu xanh trong hiền hòa, gió
vẫn thổi
lồng lộng,
trời vẫn
cao mênh mông… Từng con đường
của thành phố…
đang thênh thang rộng mở
đón chào chúng tôi, những người
con lớp 6 trở
về ...
Tháng 7/2013.
Irene.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)