Vậy là tháng hai đã trôi vào những ngày cuối cùng. Tháng hai với khung trời trong vắt, với mây biếc gió êm. Tháng hai với những ngày nghỉ Tết nhẹ nhàng, không lo âu hối hả, những con đường thành phố thưa vắng, tĩnh lặng đến lạ kỳ. Buổi sớm, không gian mát rượi và trong lành, trong lành đến nỗi ta nếm được vị ngọt của đất trời, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe được nhịp đập và hơi thở của mùa xuân, nghe được tiếng cựa mình của những búp non tách mầm hé nụ, tiếng chạm nhẹ của những chiếc lá mùa đông cuối cùng thả rơi trên từng khúc phố khuya. Những thanh âm khe khẽ, dịu dàng như lời tạm biệt một tháng hai mướt xanh và mời gọi tháng ba vàng nắng trở về!
Tháng ba! Tháng của đất trời rực rỡ, tháng mà mảnh vườn ven sông ngày đó ở quê chồng tôi nhuộm vàng màu hoa cải, nhạt tím những bông hoa muống chắt chiu... Và, cây gạo đầu làng như một chiếc dù bung đỏ, rạo rực cả một góc trời… những bông hoa năm cánh rụng mà mỗi lần nhìn chúng, tôi lại nhớ đến mấy câu thơ như cắt ruột trong bài thơ “Cho một ngày sinh” của Đoàn Thị Tảo, những câu thơ mà khi nhạc sĩ Trọng Đài phổ nhạc qua bài hát “ Chị Tôi”, nghe mà cứ nao lòng…
“ Thế là chị ơi
Rụng bông hoa gạo
Ô hay, trời không nín gió
Cho ngày chị sinh…
Ngày chị sinh trời cho làm thơ…”
Dù sớm hay muộn, mỗi chiều đi dạy về ngang gốc gạo, tôi vẫn thường nán lại chọn những bông hoa mập mạp tròn căng mang về làm quà cho các con tôi. Tuy hoa gạo ăn không được ngon lắm nhưng cái vị ngọt giòn của nó cũng đủ để cho lũ trẻ nhỏ nhà tôi cảm thấy thèm thuồng. Có đôi khi, ăn chán, chúng lại thích thú thả bồng bềnh từng cánh trong lu nước đầu hè mà mơ tưởng đến những ngôi sao đang lấp lóa nhẹ trôi trong rộn rã tiếng cười .
Tôi không biết mình được sinh ra vào ngày nào của tháng hai, chỉ biết là mãi đến tận mấy tháng sau ba tôi mới làm được cái giấy khai sinh cho tôi vào tháng tám. Nghe kể, tôi được mẹ sinh ra vào đúng ngày mùng 4 Tết của tháng giêng, cái tháng mà người ta có ý niệm đủ đầy, hạnh phúc, tháng mang lại cho con người nhiều cảm xúc vun tròn. Nhưng không hiểu sao, cái khái niệm tròn đầy này lại dẫn dắt tôi đến với những ngày tháng ba vàng tươi hoa cải, tím nhòa với những bông muống mỏng manh hay cái đỏ rực của hoa lựu, hoa gạo quê nghèo…Vì thế, tôi yêu lắm tháng giêng và yêu cả những ngày tháng ba ruộm nắng!
Với Mường Mán, “ Tháng giêng hiền như cỏ và tóc mềm như mây…Tháng giêng biếc như lá và tình ấm như tay…”. Tháng giêng luôn căng tràn sức, tháng cho đời hoa ngọt nắng thơm, cho cuộc sống tin yêu và hy vọng.
Tháng ba tuy không hẹn mà đã hai lần cho tôi cái hạnh phúc làm mẹ, hai lần rưng rưng nước mắt khi nghe tiếng khóc của các con tôi lúc mở mắt chào đời. Yêu thương tháng ba mang đến cho cánh phụ nữ chúng tôi cái cảm giác được sẻ chia, được yêu chiều bên những cành hoa tươi, những tin nhắn, lời chúc ngọt ngào… Tôi yêu tháng ba vì lẽ đó và cũng bởi đó là tháng ngày đã để lại trong tôi ngọt ngào bao nỗi buồn vui .
Tháng Ba
Khi cái lạnh còn vương miền quê nhỏ
Chắt chiu hoa muống nhạt triền sông
Phiên chợ sớm , đôi vai gầy cong trĩu
Gánh âu lo cho từng bữa cơm nghèo ...
Tháng ba, nắng đã nồng hơn và mùa xuân mềm lại…Có tiếng ríu ran của đàn chim én đậu dài trên hàng dây điện trước nhà, rộn ràng một khúc nhạc vui! Tháng ba, cũng nhằm vào tháng hai âm lịch, là thời gian chim én từng đàn rủ nhau bay về nơi làm tổ nhiều nhất trong mùa. Người ta bảo, chim én sinh sống và làm tổ chính là ở các vùng phía Bắc bán cầu. Chúng di cư và trú đông về phía Nam đúng vào mùa xuân nên mỗi khi thấy từng đàn én lượn là biết xuân đang về tới!