Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

TRÊN NGỌN TÌNH SẦU…


Hoàng Minh Quang.

Kính thưa Ban Biên Tập trang Sư Phạm Quy Nhơn !
Tình cờ qua bạn bè tôi biết được trang này là của trường sư phạm Quy Nhơn trước 75. Tôi có đọc và biết có nhiều cô giáo học cùng thời với tôi làm việc tại QN lúc đó nên tôi mạn phép xin gởi một bài viết để tỏ rõ tấm lòng tôi.
Cám ơn Ban Biên Tập.
Thơ bất tận ngôn!
H.M.Q

Viết cho một cô Giáo sinh Sư Phạm chưa biết họ tên.

Tháng chín năm 1972, tôi có quyết định thuyên chuyển ra Trung làm việc. Cầm Sự Vụ Lệnh trên tay, tôi tạm biệt Vĩnh Long ra Quy Nhơn nhận nhiệm sở mới.
Máy bay hạ cánh xuống phi trường quân sự Phù Cát rồi xe đưa tôi về nhà ông anh họ làm ở Hải Đội 2 Duyên Phòng. Nhà của ông anh nằm ở trong khu sĩ quan Hải Quân. Phía trước nhà là biển xanh với tiếng sóng vỗ ì ầm. Bãi cát mịn màng chạy dài. Tiếng gió thổi vi vu qua hàng dương … Miền thùy dương cát trắng tràn đầy thơ mộng!
Hôm sau, tôi đi làm. Xe chạy hết con đường Nguyễn Huệ vòng qua phi trường dân sự Quy Nhơn rồi chạy một đoạn nữa là đến Quân y Viện nơi làm việc của tôi.
Tôi bề bộn với bao nhiêu công việc. Miền Trung cuộc chiến quá khốc liệt. Mùa hè năm đó được mệnh danh là Mùa Hè Đỏ Lửa. Hằng ngày, trực thăng tải thương lên xuống liên tục, Xe cứu thương tải người, hú còi inh ỏi! Thương binh nằm la liệt! Tôi vừa cấp cứu, vừa mổ liên tục rồi điều trị cho những bệnh nhân liên tục không biết bao nhiêu ca trong một ngày? Không biết bao nhiêu người còn sống? Bao nhiêu người chết? Sống trong thời chiến là vậy, biết nói sao bây giờ?
Những ngày nắng nóng qua đi. Mùa mưa lại về! Mấy ngày nay trời ở đây lại rét! Khí hậu ở cái xứ này thật là khắc nghiệt! Miền Nam quê tôi thì chỉ có hai mùa mưa nắng. Không có cái lạnh, cái rét nên tôi chẳng có cảm giác về rét buốt như thế nào? Bây giờ lần đầu tiên tôi thấy! Bầu trời lúc nào cũng đầy mây và Mặt Trời thì biến đi đâu mất. Biển mang một màu xám xịt lúc nào cũng gào thét dữ tợn với những con sóng cao ngất từ khơi xa cuồn cuộn quật vào bờ như muốn cuốn trôi tất cả. Gió thổi ào ào qua hàng dương trong sân bệnh viện. Có hôm thì mưa phùn gió Bấc, cái rét tê tái, cái lạnh căm căm. Suốt ngày, tôi khoác cái áo blue trắng mỏng manh, mỗi khi phải đi ra ngoài hành lang bệnh viện thì   hơi lạnh luồn vào cơ thể nghe rét buốt vô cùng. Nhiều đêm từ bệnh viện trở về nhà mệt mỏi rã rời, chân tay rũ rượi. Đường phố về đêm trong thị xã mùa đông vắng vẻ đìu hiu, ánh đèn đường le lói và nỗi nhớ nhà lại chất ngất dâng lên trong tôi.
Tôi cứ lao đầu vào công việc. Làm việc liên miên, đến nỗi tôi không còn biết ngày Chủ Nhật là ngày nào? Tôi chỉ được thảnh thơi là lúc ngồi trên xe đến bệnh viện và về nhà. Buổi sáng trên con đường đi làm, tôi thường lơ đễnh ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường. Các nữ sinh áo dài trắng khoác bên ngoài những chiếc áo len đủ màu… hoặc lũ lượt đạp xe trên những con đường. Những chiếc xe Lam, xe cyclo… chở khách qua lại. Tôi thích nhất là đoạn đường rẽ vào nơi tôi làm việc. Đoạn đường này vắng vẻ yên tĩnh. Hai bên những cây dương liễu xanh mướt. Những ngôi trường to lớn lặng yên thấp thoáng sau những hàng cây mang một màu xanh lục.
Tôi thường bảo anh tài xế chạy chậm lại và dừng trước cổng trường Sư Phạm … Một chiếc xe Lam trờ đến rồi dừng lại. Những người trên xe lần lượt xuống, nam sinh quần áo gọn gàng, nữ sinh áo dài trắng thướt tha… nhìn những hình ảnh đó tôi bỗng nhớ đến những ngày mình còn là sinh viên Đại Học Y Khoa Sài Gòn.
Ngày qua tháng lại, không khí lạnh lẽo của Mùa Đông trôi qua. Mặt Trời đã xuất hiện đem ấm áp trở về.
Rồi một hôm bất ngờ tôi khám phá ra rằng, sáng nào xe của tôi cũng chạy phía sau một chiếc xe Lam mà trên xe là một cô gái mặc một chiếc áo dài trắng. Cô gái có khuôn mặt tròn, đôi mắt mở to tròn xoe, mái tóc cắt ngắn ngang vai.  Cô gái ngồi đó một mình lơ đễnh nhìn về phía sau xe. Tôi đi làm rất đúng giờ! Cô ấy cũng thế! Cứ xe của tôi đến góc đường Võ Tánh là gặp xe của cô ấy. Rồi không biết từ lúc nào hình ảnh cô gái trở thành quen thuộc mỗi ngày. Một hôm nào đó đi làm mà không thấy chiếc xe Lam chở cô  ấy, tôi cảm thấy thiêu thiếu và trống vắng.
Cô gái dường như không biết và cũng chẳng quan tâm có một chiếc xe đi sau, trên xe đang có người dõi theo. Lúc đầu tôi cũng không muốn cho cô ấy biết là tôi chú ý đến cô ấy. Vì vậy mỗi khi cô ấy nhìn ra phía sau thì tôi lại tảng lờ nhìn chỗ khác. Khi chiếc xe gần đến trường Sư Phạm thì tôi bảo cậu tài xế chạy chậm và đậu cách xa cổng trường một đoạn. Từ xa tôi có thể thấy dáng cô ấy xuống xe thong thả đi vào trường.
Từ lúc gặp cô gái ấy trên đường đi làm hàng ngày, tôi bỗng thấy vui hẳn lên! lòng tôi trở nên thanh thản, an bình! Tôi quên đi phần nào cái cuộc chiến đang leo thang, cho dù chung quanh tôi lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, mùi máu… cảnh dao kéo, cảnh đau đớn rên la và chết chóc.
Vui nhất là cậu tài xế của tôi! Cậu ấy dường như biết ý tôi nên sáng nào cũng chạy chầm chậm ở đoạn đường từ ngả ba Cường Để - Nguyễn Huệ cho đến Eo Nín Thở. Đảo mắt nhìn! Thở dài khi không thấy hoặc vui mừng khi thấy bóng dáng cô ấy xuất hiện trên chuyến xe. Thái độ của cậu ấy nhiều khi làm tôi bật cười! Giống như cậu ấy đang theo cô ấy chứ không phải tôi?
Tôi thích cô ấy bởi vẻ mặt ngây thơ, nụ cười đôn hậu, đôi mắt tròn đen, ánh mắt rất hiền khuôn mặt thông minh cả cái dáng cao cao gầy gầy. Cả người cô gái toát lên một sự dịu dàng, thanh thoát, tinh khôi …một cách kỳ lạ, khiến tôi chỉ thích nhìn từ xa chẳng dám bước đến gần sợ làm động khiến nó tan biến đi... và cứ thế, tôi lặng lẽ theo cô ngày ngày, tháng tháng...
Một hôm hình như cô ấy phát hiện ra tôi theo cô ấy mỗi ngày. Cô nhìn chăm chăm vào xe tôi suốt đoạn đường. Tôi giơ tay lên chào, cô ấy mỉm cười gật đầu đáp lại. Nụ cười tươi vui, khuôn mặt như thiên thần.Thế là từ đó tôi bước hẳn ra ngoài ánh sáng để cười chào cô ấy mỗi ngày nhưng cũng chỉ là cả hai ngồi trong xe chào nhau và khoảng cách là một khoảng không gian giữa hai xe  trên đường như hai động tử cùng vận tốc cùng chiều.
Mỗi lần xuống xe, cô ấy ôm tập vở đi vào cổng trường Sư Phạm Quy Nhơn. Tà áo dài trắng bay bay trong nắng sớm. Hình ành ấy đẹp vô cùng nó cứ in đậm trong tâm trí tôi như đóa hoa hồng mới hé nụ tinh khiết vô ngần.
Cô ấy làm cho tôi có những ngày vui và tôi hăng say với công việc. Một công việc lúc nào cũng thấy nhiều cảnh khổ đau, tang thương, chết chóc của anh em đồng đội.
Cũng có nhiều lần, tôi dừng xe lại cổng trường xuống xe đến bên cô ấy. Cô ấy thường nhìn tôi mỉm cười với nụ cười hiền. Lúc đó, trái tim tôi đập nhanh. Cuối cùng tôi luống cuống không nói nên lời rồi đành lặng lẽ bước đằng sau cô ấy đến bên cổng trường nhìn theo cho đến khi bóng dáng cô khuất sau hàng cây. Đã có đôi lần tôi đứng trước cổng trường để mong gặp và nói chuyện với cô ấy nhưng không hiểu sao lúc ấy tôi chẳng mạnh mẽ chút nào có thể tôi sợ làm tan vỡ giấc mơ hoa.
Mùa hè năm 74, một mùa hè nắng nóng và bận rộn với công việc. Hết hè ngôi trường Sư Phạm lại tấp nập giáo sinh nhưng tôi không gặp lại cô giáo sinh ấy nữa… Rồi tình cờ tôi biết và đoán ra cô ấy đã ra trường vì trường đào tạo trong hai năm. Tôi hỏi thăm nhiều người nhưng đều vô vọng,vì thật sự tôi chẳng biết tên và chẳng biết một tí gì về cô ấy cả? Không biết cô ra trường dạy học ở nơi đâu?
Nỗi buồn của tôi mang theo tháng ngày. Sáng sáng đi làm tôi mong ngóng được nhìn thấy cô ấy trên những chuyến xe. Dừng xe trước cổng trường tôi mong sao được nhìn cô ấy quẩn quanh đâu đó nhưng tôi chỉ thấy ngôi trường với hàng dương rì rào, xa xa tiếng sóng biển ì ầm …
Cuộc chiến lan rộng, Tây Nguyên rồi lần lượt các tỉnh miền Trung di tản, rút quân rồi Miền Nam... Thế là hết!
Ba mươi mấy năm ra nước ngoài, hôm nay trở về Sài Gòn thăm người thân. Tôi tìm cách trở lại Quy Nhơn thăm chỗ làm xưa, ngang qua trường Sư Phạm tự dưng trong tôi hiện lên hình ảnh xưa Cô gái tuổi đôi mươi tinh khôi trong sáng …tôi chưa biết tên, chưa nói chuyện một lần...Một thời đã gieo vào hồn tôi một nỗi sầu thương nhớ. Tôi ngước nhìn lên trên những ngọn cây dương liễu từng giọt nắng rơi lặng lẽ trong chiều xuống thành một mối tình sầu muôn kiếp …
                                                             
                                                             VN, 06/2012
                                                                 M.Quang.

27 nhận xét:

  1. Anh H.M.Q thân mến!
    Đọc tâm sự của anh Y.L chợt nhớ tới bài hát cùng tên của Từ Công Phụng...nghe cũng buồn hiu hắt như nỗi niềm của anh!
    "... Chiều qua đó chân ai còn ríu rít âm thưa
    Lời ai ru như mơ cho trời xuống thật gần
    Người trông ngóng hương đưa mùi mái tóc đêm mưa
    Nhẹ theo lá oan khiên lả tả mái hiên người..."
    Y.L mong anh sẽ vui và thôi day dứt, anh H.M.Q nhé!
    Thân ái!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. XIN CẢM ƠN Y.L RẤT NHIỀU VỀ BÀI HÁT . Khi viết bài này tự nhiên M.Q nghĩ đến bài hát nên lấy tên bài viết .
      Mong mãi được là bạn của Y.Lam !

      Xóa
    2. Anh M.Q ơi! Qua câu chuyện anh chia sẻ Y.L chợt thấy có một sự trùng hợp với câu chuyện của một người bạn của Y.L đến kỳ lạ, không lẽ đó là cô gái mà anh đã mất dấu từ sau mùa hè năm 74???.
      Y.L và cô bạn ấy cùng học khóa 11, có một lần cô ấy tâm sự với Y.L " Ngày còn học ở SPQN, sáng nào cũng vậy cô bạn ấy đến trường bằng xe lam. Một thời gian, cô ấy thấy hình như có một chiếc xe jeep cứ chạy theo xe của cô. Xe lam dừng trả khách hay nhanh chậm ở đâu thì y như rằng chiếc xe ấy cũng với vận tốc như thế. Có một lần người trên xe bước xuống khi xe lam dừng ở cổng trường rồi từ xa anh ta chỉ nhẹ đưa tay chào mà không nói gì.Cô bạn của Y.L e dè gật đầu chào đáp lễ rồi vội vàng quay vào cổng trường. Y.L có hỏi cô bạn mình có biết tên anh ấy là gì không thì mới biết là cả hai chỉ vậy thôi chứ chưa một lần trò chuyện. Có lẽ anh ấy chưa dám tỏ bày còn cô bạn của Y.L là con gái mà,còn ngại ngùng lắm! Chuyện chỉ có vậy cho tới ngày ra trường, cô bạn kia về dạy ở một miền xa và rồi không còn những chuyến xe theo sau ấy nữa.Với cô ấy, câu chuyện này giờ chỉ là một kỷ niệm dễ thương của thời con gái mà thôi!"
      Anh M.Q ơi! Y.L kể lại chuyện này vì nó rất giống tâm sự của anh trong " Trên ngọn tình sầu", giống một cách đến kỳ lạ! Anh ạ, cô bạn của Y.L ngày ấy cũng cao cao gầy gầy, cũng đôi mắt tròn xoe, cũng nụ cười nhân hậu...mà nhất là tuyến đường đi như anh kể lại rất là trùng hợp. Biết đâu cô bạn của Y.L và cô gái trong câu chuyện của anh là một thì sao nhỉ? Trái đất xoay tròn mà, chuyện gì rồi cũng có thể xảy ra! Phải không anh? Y.L mong sao đó sẽ là sự thật thì đây sẽ là một câu chuyện đẹp và dễ thương của một thời tuổi trẻ! Nếu thật là như thế, Y.L sẽ viết lại câu chuyện tình chưa nói thơ mộng này để tặng cho anh và cô bạn của Y.L!
      Y.L hy vọng sẽ là như thế, anh nhỉ?
      Thân mến chào anh và mong những hồi âm tích cực từ anh!

      Xóa
    3. Yên Lam thân quý ! Hôm nay có lẽ là một buổi sáng rất vui của M.Quang khi gặp những người bạn cùng học với nàng quá chân tình . Tôi không ngờ sao mình có thể gặp may mắn thế này .
      Y. Lam nhận xét rất hợp với con gái thời bấy giờ . Các cô rất e ấp , dịu dàng , rụt rè ... Còn tôi thì ngại ngần . Tôi chỉ nhớ dáng cô ấy cao cao gầy gầy , tóc ngang vai ( không nhớ là uốn hay thả tóc ) , khuôn mặt tròn , hai con mắt tròn to , nụ cười hiền hậu ...
      À tôi còn nhớ trên tay cô ấy thường cầm tập vở và một cái bóp viết màu đỏ . Không biết tôi có nhớ nhầm chi tiết này không ?
      Đọc những lời của Yên Lam tôi xúc động nên tôi cũng kể lại những gì còn nhớ trong ký ức .
      Xin chào Yên Lam !

      Xóa
  2. Giong tam su cua anh ban rat giong toi nhung toi co diem phuc hon anh la toi co mot moi tinh rat tuyet nhung cung vi thoi cuoc khong thanh . Bay gio khong biet co ay troi dat phuong troi nao ?

    Trả lờiXóa
  3. Thời trẻ tôi cũng ngại ngùng không dám thố lộ tình cảm của mình . Bây giờ nghĩ lại mình thấy mình "khờ" ghê !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. M.Q cũng thấy mình là gã khờ ngày ngày theo sau nàng . Rất cám ơn hai bạn hungCali và THANHNHÂN. Chúc vui vẽ !

      Xóa
  4. Cám ơn MQuang đã cho tôi đọc một chuyện tình không đoạn kết mà cả hai đều ngại ngùng dễ thương.Mong sẽ đọc những bài viết mới.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn Giang Lam k10 ! Tôi viết rất ít , đây là bài viết tôi đã để ý tưởng trong lòng bao nhiêu năm bây giờ về hưu tôi về lại Vĩnh Long mới viết .

      Xóa
  5. Anh Minh Quang ơi ! Theo lời anh kể thì tôi đoán không lầm cô giáo sinh ấy khóa 11 . Nhưng sao hồi đó anh hiền quá vậy ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vậy hả ! Cám ơn anh nhiều nhen ! Tôi vừa thấy mình hiền và còn khờ nữa .

      Xóa
  6. Câu chuyện anh kể sao nghe lãng mạn và buồn buồn. Hình như những chuyện tình mà không thành thì bao giờ cũng đẹp, cũng thơ mộng phải không anh Minh Quang? Mong được đọc thêm những tâm sự khác của anh!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn nói rất đúng cứ cái gì dỡ dang thì lại thấy quý và đẹp . Cám ơn Irene nhiều .

      Xóa
  7. Một cuộc tình theo em bằng xe jeep . Mãi mãi sẽ không bao giờ gặp nhau vì hai động tử cùng chiều mà lại cùng vận tốc . Ngộ quá ta !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lúc đó tôi đi làm bằng xe Jeep mà cậu tài xế của tôi thì chưa có vợ nên hay thích lượn lờ mỗi khi thấy có các nữ sinh trên đường cậu ta phấn chấn hẳn lên nên tôi cũng thấy vui vui .
      Khi chiếc xe lam chở cô ấy đi chậm thì tài xế tôi cũng chạy chậm , Chiếc xe lam dừng anh ta cũng tấp vào lề dừng lại ... Bây giờ nghĩ lại không biết anh ta trôi dạt sống chết ở đâu ?

      Xóa
  8. Anh Quang ,dân ngành Y mà viết tuyệt quá ...thay mặt những anh chàng khờ ngày ấy nói lên tâm trạng của mình sau gần 40 năm ray rứt ...trong đó có em ...Chờ đọc những bài viết trong sáng và hồn nhiên của anh .

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Cám ơn anh Tịnhvõ (k11) quá khen . Tôi đọc một số bài trên trang Sư Phạm bài nào cũng thấy thích (tuy rằng tôi chưa đọc hết). Chào anh .

      Xóa
  9. Hàn Diệu Phươnglúc 12:20 1 tháng 10, 2012

    Anh M.Quang ơi ! Chào mừng Anh đến với trang SPQN chúng tôi. Cám ơn Anh đã cho DP đọc được " Mối tình sầu muôn kiếp " của Anh. Câu chuyện của Anh buồn quá làm DP cũng buồn lây... Anh có muốn gặp lại "Người xưa" không ? DP và các bạn học cùng khóa 11 với Nàng (1972-1974). Nhà P trên đường Võ Tánh gần góc Nguyễn Huệ và P thường lấy xe lam đến trường, biết đâu P quen Nàng ? Nếu Anh cho biết thêm một số chi tiết về Nàng chắc tụi em tìm được Người xưa cho Anh ? Nhưng P hỏi thiệt Anh một câu nè:
    "Nếu bây giờ gặp lại Nàng,Anh có dám tỏ thiệt nỗi lòng mình không hay chỉ dám đứng xa mà ngó như ngày xưa ???"

    Trả lờiXóa
  10. Vậy ra nhà của Hàn Diệu Phương trên đường Võ Tánh gần góc Nguyễn Huệ à ? Bây giờ nghĩ lại sao hồi đó mình không đi theo cô nàng về nhà để biết nhà nhỉ ? Tôi chỉ biết cô ấy khi nhìn từ xa thế thôi còn đặc điểm ra sao thì không nhớ nỗi.
    Phương hỏi một câu hỏi mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến là khi gặp nàng tôi có can đảm tỏ thiệt lòng mình không nhỉ ? Chắc là tôi chỉ thở dài ví còn đâu "phong độ" của ngày xưa nữa nên tôi chẳng dám đến gần đâu ?

    Trả lờiXóa
  11. Anh M.Q kinh mến. Đúng nang ấy thuong đến truong bằng xe Lam mỗi sáng ..va nam 74 nàng cũng xa QN từ dạo ấy...vói hinh ảnh mờ ảo lung linh như thuỷ tinh...ôi sao mà dễ thương thế,,,anh có thể cho emai tụi em sẽ gởi môt số hình ngay xưa ,,,xem anh có nhin ra nàng ko nhé...

    Trả lờiXóa
  12. Bạn diễn tả rất đúng . hình ảnh nàng ẩn hiện trong tôi lung linh mờ ảo trong suốt như thủy tinh...suốt ba mươi mấy năm .
    Email của M.Quang : quangri72@gmail.com
    Xin cám ơn Ban cung khoa 11 rất nhiều !

    Trả lờiXóa
  13. Trần Quốc Dõng (k11)lúc 21:17 1 tháng 10, 2012

    Anh Minh Quang Ơi! kể xong câu chuyện của mình anh có thấy lòng minh thanh thản không? Và bóng dáng người xưa có còn phản phast đâu đó nữa không? Theo em nghĩ đó mới là điều quan trọng. Dúng vậy không anh. Trong những người góp ý cùng anh có thể là người mà hằng ngày TÀI XẾ của anh chở anh theo từng bước của chiếc xe lam. Vì mình biết những người đó cũng đi học bằng những chuyến xe lam trên tuyến đường anh đã đi theo.
    Nhưng anh Quang ơi! Lúc đó chúng tôi những Giáo sinh SP đã dại khờ rồi mà không ngờ có người còn dại khờ hơn nữa để bây giờ mang nuối tiếc khôn nguôi.(em nói thế chắc anh hiểu và cũng đừng giận thằng em này nhé)
    Chúc anh luôn vui khỏe và hạnh phúc

    Trả lờiXóa
  14. Rất vui khi được các bạn đọc và nhận xét . Quốc Dõng ơi , viết được lên nỗi lòng là mình thấy nhẹ nhỏm trong lòng . Cách đây mười mấy năm thì còn mong gặp chứ bây giờ tóc đã bạc nên chỉ mong cô ấy biết mình có nhớ đến cô ấy là mãn nguyện rồi .
    Vậy là Q.Dõng cũng có lúc dại khờ như M.Quang hả ? M.Q không dám giận Q.D đâu mà còn cám ơn vì thấy mình có "đồng minh" .
    Chúc Q.D luôn sức khỏe !
    Chào thân !

    Trả lờiXóa
  15. Chào anh Minh Quang
    Đọc bài của anh thấy nhớ lại thời còn đi học cứ mỗi mùa Noel và Tết thì các trường học tổ chức cho học sinh , giáo sinh vào Quân y viện QN để làm văn nghệ giúp vui an ủi thương binh . Có lần cùng cô giáo Thanh Tùng ( NTH ) và một vài bạn hát hay khác đến từng giường bệnh để hát cho các thương binh nặng nằm một chỗ không ra được hội trường . Hát như một lời thì thầm hát như một lời cảm ơn sâu lắng cô trò đều xúc động , những hình ảnh thực tế nhất , đau lòng nhất chưa bao giờ nhìn thấy của các thương binh trẻ nơi quân y viện ngày nào như vẫn còn đâu đó . Cảm ơn anh

    Trả lờiXóa
  16. Lại Giang nhắc lại tôi mới nhớ ! Vào dạo đó , các trường trong thị xã có đến để hát giúp vui cho thương bệnh bình xem trong đó có cả trường Sư Phạm nhưng hình như rơi vào ca trực hay lúc tôi về nhà hay sao mà hình như tôi chưa bao giờ được xem cả .
    Cám ơn Lại Giang K.11 nhắc lại kỷ niệm đáng nhớ !

    Trả lờiXóa
  17. Bài viết rất chân thành của anh khiến cho tôi rất xúc động . Đúng như anh nói , đôi khi một hình bóng nào đó bất chợt xuất hiện trong một khoảnh khắc của cuộc đời làm cho cuộc sống của ta có ý nghĩa

    Trả lờiXóa
  18. Xin cảm ơn baoanh rất nhiều ! Thật vậy có khi chỉ một hình bóng đi qua đời mình một giai đoạn nào đó rồi làm cho mình cứ nhớ suốt đời .

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...