Châu
Thị Thanh Cảm

-“
Bánh chưng…bánh giò đê…ê! Ai…chưng…gai…bánh giò…”
-“
Tẩm qu…ất…ơ…”
-“
Bánh …mì… Sài Gòn…”
-“
Cụp cắc…cụp cắc…cụp cụp cắc…Cụp cắc…”
Đêm
nào cũng vậy, cứ tầm giờ này là những thanh âm ấy lại vang lên đều đều, lẻ loi,
cô độc… Cái âm thanh mộc mạc ấy cứ đều đặn hằng đêm vang lên từ trong những ngõ
tối, từ con phố xa, từ góc đường khuya, từ con hẻm vắng mờ khuất ánh đèn…Tiếng
rao lúc trầm lúc bổng, nhịp gõ lúc chậm lúc nhanh nghe như những nốt nhạc buồn xói
tận vào lòng, gõ nhịp vào tim những kẻ xa quê, những người con ly hương xa xứ.
Những âm thanh mà nếu đêm nào không được nghe, tôi có cảm giác thiêu thiếu một
điều gì đó thân quen để rồi phập phồng lo lắng, để rồi hồi hộp đợi chờ và nghe
nhơ nhớ biết bao. Và rồi, cái cảm giác bồi hồi như thể gặp lại người thân khi
nghe những thanh âm ấy trở về. Mỗi tiếng rao, mỗi âm thanh mang một màu sắc
khác nhau, rất riêng không lẫn vào đâu được, nó như tiếng lòng của những người
con xa quê, nó như tiếng thở dài của phận đời hẩm hiu vất vả! Tiếng rao đêm, tiếng
lắc xắc đồng xu của thằng bé tẩm quất và nhất là tiếng gõ lốc cốc chậm rãi, nhịp
nhàng vang xa giữa những con hẻm hút sâu vắng vẻ của thằng bé bán hủ tiếu, nhịp
gõ lạ rồi bỗng chợt thân quen, âm vang xa rồi bỗng thấy thật gần, cứ nghe…cứ
nghe riết rồi lại thấy quen tai rồi lại mong, lại chờ, lại nhớ…!
Như
mọi lần, cứ mỗi khi nghe tiếng gõ quen quen từ đằng xa vọng lại là tôi đến bên
cửa sổ và nhìn xuống, bóng thằng bé gõ hủ tiếu nhỏ xíu đổ dài dưới ánh đèn đêm
vàng vàng. Tiếng gõ cứ nhẫn nại len lỏi qua từng con ngõ, qua từng ngóc ngách
phố sâu, níu kéo từng ô cửa sổ sáng đèn cùng ánh mắt thằng bé chợt long lanh,
rạng rỡ. Tiếng gõ có lúc rộn rã như một khúc nhạc vui, lại có khi quẩn quanh quấn
quít theo từng bước chân như trăn trở, như tiếng thở dài của phận người mưu
sinh xa xứ! Nhìn dáng thằng bé lầm lũi đi, tôi chợt nhớ đến mấy câu hát đã làm
day dứt lòng…
Đêm đêm một bàn chân bước
Bé xíu
lang thang trên đường
Ánh mắt
buồn mệt nhoài của em
Em rất
buồn vì em không biết đi, đi về đâu?*
Có
tiếng gọi, thằng bé thoáng chốc đã biến mất rồi nhanh chóng trở lại với tiếng hít
hà xuýt xoa bên tô hủ tiếu còn hôi hổi nóng tỏa hương thơm lừng. Rồi, có tiếng thì
thầm, có tiếng cười giòn tan trong đêm vắng cùng tiếng lách cách của tô muổng
chạm vào nhau… Và, tiếng gõ lốc cốc lại vang lên, gọi mời da diết…
Đêm nay, trời bỗng nổi gió. Lá khô rào rạt
rơi và những hạt mưa lất phất. Rồi, cơn mưa đêm tháng sáu đột ngột ào ạt đổ về.
Mưa như sương giăng trên những con đường vắng, hàng cây cao ven đường chao đảo
ngã nghiêng. Mưa lộp bộp rơi trên khung cửa đổ nhịp đều đều. Vài chiếc xe vút
nhanh trong mưa để lại con đường ướp đậm hương đêm cùng những cánh muồng hoàng
yến lả thả rơi vàng trong màn mưa tháng sáu.
Mưa
tháng sáu thường đến rồi đi rất nhanh nhưng cũng đủ để xua đi cái oi bức ngày
hè, cái ồn ào phố xá, cũng đủ cho những con phố đêm ướt mềm dịu ngọt. Người ta nói,
mưa thường làm lòng người dịu lại và mưa mang đến cho ta nhiều cảm xúc, nhất là
những cơn mưa đêm…Qua lăng kính mưa, thành phố huyền ảo như một bức tranh nhiều
mảng màu đan xen sáng tối, trong nhập nhòe sáng tối đó là những cuộc chơi thâu
đêm với những con người điên cuồng lắc lư trong tiếng nhạc xập xình, là góc
khuất của những phận đời mưu sinh vất vả luôn canh cánh bao nỗi lo toan! Tôi
đưa mắt nhìn qua màn mưa trắng xóa, thằng bé đơn chiếc dưới một mái hiên nhà,
trên tay vẫn lóc cóc nhịp đều tiếng gõ, tiếng gõ bây giờ lạc vào tiếng mưa nghe
lạc lỏng, rời rạc, buồn thiu…
Cụp
cắc…cụp cắc…cụp cụp cắc…
Từng thanh âm rơi,
sao khắc khoải
lòng người?
Có
phải chăng em,
trong cơn mơ ngắn ngủi
Cô
tiên nhỏ hiện về
bên chiếc đũa thần
tiên?
Xin cô
cho mưa thôi đừng rơi nữa
Để
tiếng gõ chạy dài,
trên ô cửa phố
khuya…
Tôi vẫn thường nghĩ, Sài Gòn đêm sẽ thật
là trống vắng nếu không có những tiếng rao xa, không có tiếng gõ lóc cóc miệt
mài suốt hai mùa mưa nắng, không có tiếng bánh xe hủ tiếu lăn lọc cọc ngang qua
con hẻm nhỏ lúc trở về…Những thanh âm vừa xa mà lại vừa gần, giản dị bình
thường thôi mà sao quá đỗi thân quen! Tất cả có thể đã là hơi thở, là một nét
văn hóa ẩm thực rất riêng, là một phần hồn không thể thiếu của cuộc sống về đêm
của đất Sài thành!
Cơn mưa đang ào ạt đổ bỗng đột ngột ngơi
hạt rồi tạnh hẳn. Không gian thơm hương
đêm, bầu trời dịu mát, những con đường loáng nước sóng sánh dưới ánh đèn…Bóng
thằng bé lại liêu xiêu trên ngõ vắng, có lẽ trong tâm trí nhỏ nhoi và giản đơn của
nó, cô tiên xinh với vầng hào quang sáng chói và chiếc đũa diệu kỳ đã thật sự
hiện về, hiền lành và nhân hậu!
Tôi
xuống thang máy, ra cổng và chờ tiếng gõ của thằng bé ngang qua. Nở trên môi nụ
cười hồn nhiên và một lúc trở lại với tô hủ tiếu ngào ngạt khói! Tôi kéo thêm
một chiếc ghế ở cổng bảo vệ rồi mời thằng bé nghĩ chân, dưới ánh đèn tôi nhìn
rõ khuôn mặt còn rất trẻ thơ nhưng toát lên vẻ thông minh đáng yêu của nó. Thằng
bé độ tầm mười hay mười một tuổi gì đó thôi. Qua đôi câu trò chuyện tôi biết quê
nó ở Mộ Đức - Quảng Ngãi, một trong những miền quê khó nghèo ở miền Trung quê
tôi. Gia đình nó nghèo nhưng ba mẹ nó vẫn tần tảo làm lụng nuôi nó ăn học…Rồi một
ngày cuối năm, trên đường mưu sinh trở về, ba mẹ nó ra đi sau một tai nạn giao
thông, bỏ anh em nó mồ côi giữa đời. Ông bà nó ở quê cũng nghèo lắm, nó gửi đứa
em nhỏ cho ông bà nội và theo một người chú vào Sài Gòn gõ hủ tiếu để có thể
tiếp tục việc học hành. Chú nuôi nó ăn học, buổi tối nó cố gắng đi gõ hủ tiếu đỡ
đần cho chú. Theo như nó kể, đêm nào gõ được nhiều khách nó sẽ được chú thưởng thêm
nên nó cố gắng, cho dù sương khuya có thấm lạnh đôi vai và cho dù bước chân có
mỏi. Nó nói, ban đầu tiếng gõ của nó còn ngập ngừng và ngượng nghịu lắm, nhưng
bây giờ thì đã quen rồi, thậm chí khi vui khi buồn tiếng gõ của nó cũng biết
buồn biết vui theo nữa, nó nói thế! Tôi hỏi nó về việc học hành, nó im lặng
giây lát rồi chậm rãi trả lời…
- “ Dạ, con học buổi sáng mà tối nào cũng
về khuya lắc khuya lơ, mỏi chân với lại buồn ngủ lắm cô ơi…!”
- “ Vậy con xem lại bài vở khi nào?”
- “Dạ
, con học và làm bài buổi trưa vì chiều con còn phải giúp chú dọn hàng. Nhưng cô
ơi…, con sẽ cố gắng học để sau này lớn lên, đi làm có tiền còn phụ nội nuôi em
con nữa...!” Nó buồn buồn trả lời.
Cái từ “ Cô ơi…” của nó kéo dài ra nghe sao thê
thiết quá! Cái giọng kể của nó mộc mạc thật thà như bản chất bao đời của người dân
miền Trung quê tôi nghe mà thấy nghẹn lòng! Câu chuyện nó kể hồn nhiên và bình
thường như thể cuộc đời nó là phải vậy, nó chấp nhận cuộc sống của nó một cách
mặc nhiên và an phận không chút bận lòng làm lòng tôi mặn đắng. Mặc cho bên kia
là phố xá hằng đêm sáng rực ánh đèn, mặc cho ở đó là thế giới của phồn hoa
tráng lệ, và mặc cho giữa đời còn những ai vô cảm thờ ơ… thì tôi vẫn mong, nó
hãy quên đi, vì ở đây, giữa những con đường nhỏ, những con phố hẹp, giữa những
ngõ vắng hút sâu, có tiếng rao níu gọi tình người hằng đêm vang vọng, có nhịp
gõ chạm đến trái tim vẫn chậm rãi đều đặn giữa đêm khuya và vẫn có những ông
bụt cô tiên với chiếc đũa thần kỳ trên tay xuất hiện giữa đời thường. Đó là
những quán cơm miễn phí, là những lớp học tình thương, là những mái ấm nhà mở,
là những nhóm người thiện nguyện, là những đồng cảm sẻ chia ấm áp tình người…đâu
đó giữa lòng thành phố Sài thành hoa lệ!
Nó nói
đêm nay nó gõ được nhiều người gọi nên vui lắm, nó đi mà như chạy, cứ đi hoài
đi hoài mà không thấy mỏi chân, nhịp gõ của nó vì thế nghe tươi vui như nhịp
đời rộn rã. Tôi ủng hộ nó bằng cách gọi thêm vài tô hủ tiếu cho mấy chú bảo vệ
ca đêm và biếu nó số tiền còn lại. Thằng bé cảm ơn tôi rồi quày quả quay lưng
đi vào con hẻm vắng, dáng nó lại liêu xiêu, bóng nó lại đổ dài đơn chiếc giữa
con phố nhỏ im lìm… và, tiếng gõ nó lại vang lên lốc cốc giữa đêm khuya rồi rơi
vào khoảng không lặng lẽ …Tôi nhìn theo, tội nhiệp Nó!
“ Bước chân nhỏ bé âm thầm về đâu trong đêm
vắng tênh…?
Những
bước chân sao nhỏ nhoi,
đơn
lạnh thầm bước trong đêm…”* *
Đêm nay, có lẽ thằng bé sẽ
ngủ ngon hơn vì gõ được nhiều khách như nó đã kể. Mong niềm vui nhỏ bé ấy sẽ mang
đến cho nó nụ cười thiên thần trong giấc ngủ hồn nhiên và cô tiên sẽ hiện về cùng
với những ước mơ đơn sơ, trong trẻo…
“ Ước
mơ được sống bên mẹ, được trong vòng tay ấm êm
Với
tiếng cười nói mẹ hiền, hạnh phúc đơn sơ
Và
em mơ, mơ giấc mơ một gia đình yêu thương
Và
em mơ, mơ cánh tay mẹ…”**
Khuya, bên trong những cánh cửa đã khép có ai còn thao thức? Có ai biết
Sài Gòn đêm còn ẩn chứa biết bao điều?
Bên kia sông, vài ô cửa sổ nhà ai vẫn
còn sáng đèn. Con đường thật vắng và tiếng gõ trôi dần vào đêm…Tôi thấy Nó như đang nhoẻn
miệng cười…
Sài Gòn, tháng sáu…
Châu Thị Thanh Cảm
(*) Đứa
bé – Minh Khang
(**) Giấc mơ của tôi – Anh
Quân
Chào TC
Trả lờiXóaThật lạ lùng vì tôi vân thích gọi ban là MÂY....bởi trong mây có chút vàng của nắng, chút xanh của lá và nhiều màu hồng của yêu thương..
Trong " cuoc doi la nhung chuyen di " tôi thấy mây bay thật nhẹ nhàng..cho dù có đôi khi..
Và giờ là "NÓ"....Vẫn lạ quá đi thôi.. bạn có tấm lòng bao la .. một tấm lòng cho mọi người..'tuyệt đẹp ***
Trong lô nhô loài người vội vả ,dữn dưng quên mất tiếng người... tim bạn lại lên tiếng..
Tôi ko bao giờ dc như thế ..bơi mình vẫn trần gian quá thế thôi..
Bạn lo cho Nó...tôi bỗng lo cho mây. vì cứ nhạy cảm hoài như thế thì..
Thôi đành vậy để ước mong...sao cho mây mãi nhẹ nhàng bay..bay bay.
Anh BienK8 kính mến!
XóaAnh có biết? TC cũng rất là lạ lùng xen lẫn chút thú vị mỗi khi đọc còm của anh đấy! Còm của anh cũng nhẹ như mây và cũng thiết tha như nắng như gió vậy! Qua văn, TC nghĩ anh BienK8 có một chút lãng tử, một chút phong trần? Cái lãng tử phong trần cần thiết đủ để nhìn cuộc sống này một cách tích cực hơn và đủ để thấy yêu nó, trân trọng nó hơn...Có phải thế không anh BienK8? TC rất vui vì sau mỗi tâm sự của người em đồng môn này anh đều ghé đọc và để lại những lời khuyên nhủ chân tình đầy khích lệ và những lời động viên ấm áp! TC cảm ơn anh nhiều, một người anh đồng môn đáng quý!
Cho TC gửi đến anh và gia đình lời chúc an bình, hạnh phúc!
Chào anh và mong có ngày anh em hạnh ngộ, anh nhỉ?
Thân kính!
Bạn ơi, đọc bài viết của bạn xong, bỗng thấy thương Nó quá! Giống như bạn BienK8 đã nhận xét, bài nào bạn viết cũng nhẹ như mây và đầy tình người. Cảm ơn người bạn đồng môn!
Trả lờiXóaTC rất cảm ơn anh (chị) Bachk4 đã đồng cảm và có lời sẻ chia chân thiết! TC cảm thấy vui và hạnh phúc khi nhận được những sẻ chia đầy khích lệ này! Cảm ơn anh(chị)nhiều!
XóaThân kính!
Đã buồn , đọc đoản văn của TC buồn cho Nó quá .
Trả lờiXóaNè, đừng có mà buồn vì buồn không phải là tính cách của Tran đâu đấy! Hãy lấy điện thoại và gọi cho các bạn 111 đi nhé! Sẽ vui thôi mà...
XóaThân ái!
Trân trọng một tấm lòng! Cảm ơn tác giả bài viết!
Trả lờiXóasuhuynh kính mến!
XóaNgười em này cảm ơn suhuynh đã có chút ưu ái sau khi đọc qua tâm sự...Chúc suhuynh khỏe và không quên thường xuyên vào trang nhà nhé!
Kính mến!
" Người ta nói mưa thường làm cho lòng người dịu lại...", còn mình thì thấy lòng dịu lại khi đọc " Nó..." của TC! Cảm ơn cô bạn có trái tim nhạy cảm của 111!
Trả lờiXóaÔi, cũng thiết tha ra phết chứ nhỉ? Cảm ơn nhé, người bạn vui tính của 111 thân yêu! Hẹn gặp lại!
XóaThân mến!
Chao ThanhCam . Chi cung co day o Qngai 3 nam. Gio doc bai ,No. Tu nhien xuc dong..Doc va nghe cac nhan xet...cua Bienk8 chi thich TC ghe thoi. Viet nua di nghe
Trả lờiXóaEm chào chị NgocLan!
XóaCũng như chị, nhưng em lại ở QNgai lâu hơn, đến gần 20 năm luôn chị ạ, vì em làm dâu xứ ấy mà chị! 20 năm, hạnh phúc cũng nhiều mà gian nan vất vả cũng lắm...Nơi ấy cho em rất nhiều, nghĩa nhân và cả những ân tình sâu nặng...nên mỗi khi nhớ về là em lại nghe lòng bùi ngùi...!
Em cảm ơn chị đã vào đọc và để lại lời nhắn nhủ, em sẽ cố gắng! À mà chị ơi, chị học khóa mấy SPQN vậy chị? Chị cho em biết với nhé!
Thân kính chào chị và chúc chị vui!
TC
Thanh Cam oi ...Chi Khóa 6.
XóaChị NgocLan ơi, vậy thì từ giờ mình là chị em, chị nhé!
XóaMong chị mãi bình yên!
Thân kính!
Trong xã hội những chuyện như thế ta thường bắt gặp nhưng đa phần ai cũng thờ ơ .. Cám ơn một bài viết có tình người !
Trả lờiXóaChị H.Hoa kính mến!
XóaTC vui khi chị đã ghé đọc và có lời đồng cảm sẻ chia! Cảm ơn chị nhiều lắm!
TC gửi đến chị lời chúc bình yên và vui khỏe! Rất mong thường xuyên được đọc những lời còm ý nhị của chị trên trang nhà!
Thân kính!
Cảm ơn cô em gái đã đồng cảm với những phận đời! Bài viết của em làm anh xúc động!
Trả lờiXóaAnh BaoQNgai ơi! Hôm nào vào SG, Tran111 sẽ đưa anh đi gặp bạn bè, hết buồn ngay thôi!
XóaThế nhé, chúc anh vui!
Thân mến!
T. Cảm ơi
Trả lờiXóaMưa đến làm buồn lòng người vì mọi sinh hoạt như im vắng hơn nhất là đêm về sẽ tĩnh lặng hơn , đọc bài " NÓ " của bạn lòng chùng xuống và thấy muôn nỗi mênh mông trong cuộc đời này và mưa đang rơi rơi trong lòng T. C ạ . Diễn đạt hay lắm và đầy tình nhân hậu .
Chúc bạn luôn vui và ấm áp
P.D nè, những sẻ chia của bạn thật là nhẹ nhàng mà cũng thật là lắng đọng! Bạn lúc nào cũng thế, dịu dàng và chân tình! Cảm ơn bạn nhiều nhé, Ph.Dung!
XóaMong sớm có ngày gặp lại! Chúc bạn luôn vui và hạnh phúc!
Thân mến!
TC, bạn có tin không? Tôi đã khóc khi đọc " Nó..." của bạn! Một bài viết ấm áp tình người! Rất cảm ơn...
Trả lờiXóaVâng, TC tin! Vì khi viết " Nó", TC cũng rơi nước mắt đấy! NgocAnh có tin không?
XóaChào NgocAnh nhé!
Thân ái!
Một bài viết mang đậm tình người trong "cõi tạm" đầy rẫy sự dững dưng...
Trả lờiXóaChúc bạn luôn an vui!
Bùi Giáng bảo:
XóaTa cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đên bây giờ
"NÓ" cũng như chúng ta không tin trần gian là cõi thật thế nhưng ai nấy cũng tất bật ,cũng ưu phiền. Cảm ơn em đã cho NÓ một chút tình thật ấm áp ,thật dịu dàng
Ren ơi, như có lần bạn đã tâm sự, dù chỉ để gió cuốn đi...đấy thôi!
XóaCảm ơn nhé, bạn thân!
Chị DanThanh thân mến!
XóaTC cảm ơn chị đã cho em một lời nhắn đẹp và rất ý nhị! Rất mong " NÓ" sẽ có một kết thúc có hậu, chị nhỉ?
Gửi đến chị lời thăm hỏi và yêu mến chân thành!
Thân kính!
Thanh Cảm ơi, không biết nói gì sau khi đọc bài viết của bạn, cảm giác lạ lắm...Cảm ơn Thanh Cảm và một bài viết khơi gợi tình người!
Trả lờiXóaCảm giác lạ? Mình hiểu rồi! Hôm nào gặp lại sẽ nói nhiều hơn nhé!
XóaThân ái!
Cách viết "Nó.." của tác giả làm vơi đi những nỗi buồn và nhân đôi hạnh phúc vì Nó được chia sẻ, vì Nó được ấm áp, vì Nó được nhận một chữ "Tình" của cuộc sống...Cuộc sống vẫn tiếp diễn như Nó vốn có nhưng những sự chia sẻ chân tình này sẽ đánh dấu một sự thay đổi, thay đổi về niềm tin vào cuộc sống trong lòng Nó rằng: Cuộc sống không chỉ là sự lừa lọc, cuộc sống không chỉ là những nỗi đau mà cuộc sống cũng có những điều tuyệt vời khác....những điều tuyệt vời như cảm nhận của tác giả.
Trả lờiXóaCảm ơn dalarnarSt đã có những sẻ chia thú vị khi đọc " NÓ"! Tôi sẽ suy ngẫm thêm về những điều bạn đã nói! Cảm ơn bạn nhiều!
XóaThân chào bạn!
Có khi nào NÓ đọc được những trải lòng này của tác giả không nhỉ?.Nó sẽ giúp NÓ có thêm nghị lực để đi tiếp trên đường đời phía trước.Cầu mong NÓ sẽ bình yên
Trả lờiXóaChắc là không thể đâu bạn ạ! Có chăng cũng là sau này, mình hy vọng thế! Mong là NÓ sẽ có nhiều nghị lực để đi tiếp chặng đường còn dài và gập ghềnh phía trước như bạn đã ước mong và cũng mong NÓ sẽ bình yên trên con đường kiếm tìm hạnh phúc!
XóaCảm ơn bạn đã sẻ chia cùng TC và cùng NÓ!
Thân mến nhiều!
bài viết xuôi mà đọc nghe như những lời thơ hay quá. sáng sớm nay tính thức giấc viết còm mà rồi không viết được vì mình gặp "sự cố".
Trả lờiXóaBò ra khỏi giường lúc 5:00AM xuống nhà ra đề máy xe cho bà xã chuẩn bị đi làm...Đề xe xong mình bước vô nhà chợt ngó ra driveway thì ...hỡi ôi con xế brand new Toyota RAV4 đời 2013 mới tậu được chỉ có 2 tuần biến mất. Tụi ăn cướp nó nhanh quá chỉ trong vòng vài phút....Mình thẫn thờ giờ ngồi đây viết còm mà chả biết viết gì ...bán than cùng các bạn cho bớt đen ...
Cám ơn ThC bài viết nào cũng hay ....
Ôi, anh Cát ơi! Sao mà anh lại xui xẻo quá vậy? Vậy mà anh còn ngồi đó mà còm với ment được đấy à anh? Vậy anh đã báo cho cảnh sát chưa? Rồi có cách nào tìm lại không? Anh cho TC chia sớt cùng anh chút buồn này nhé!
XóaNhưng mà anh Cát ơi, anh đừng buồn nhiều, biết đâu chiếc xe ấy đã chở những phiền muộn và xui rủi cuối cùng của cuộc đời anh đi theo rồi? Thôi, bỏ qua chuyện đen đủi hôm nay và nghĩ về những ngày sáng sủa sắp tới anh Cát nhé! Chúc anh và gia đình vui vui vui và hết buồn! Không quên cho TC cảm ơn anh đã đọc và đã ưu ái...
Thế nhé, TC chào anh và mong được đọc bài viết mới của anh!
Thân kính!
Thật vậy sao Anh Cát ? Anh đã báo bảo hiểm và cảnh sát chưa ? Chắc chắc hãng bảo hiểm sẽ đền lại xe khác cho Anh nếu không tìm được ? Nhưng chắc là bảo hiểm sẽ tăng... P đọc báo thấy nhiều người bị mất xe kiểu đó cho nên mùa đông có mở máy xe cho ấm P cũng
Xóalock xe và dùng Remove Starter chứ không dùng chìa khóa...
Thôi buồn một chút xíu thôi nghen Anh ! Của mất nhưng tình vẫn còn mà Anh ... DP
Ph nói đúng đấy anh Cát! Hết buồn rồi phải không? Hihi..
XóaCám ơn DP & ThC...
XóaCái xe camry cũ mình cũng xài remote start nhưng bán rồi để mua xe mới và xe mới này chưa kịp gắn thì đã ..."bay" rồi...huhu
Đã báo rồi. Bảo hiểm mướn xe cho đi tạm và chờ ...
Hy vọng anh sẽ may mắn hơn trong cuộc sống!
XóaBài viết của Thanh Cảm đã gợi cho KL nhớ lại bài hát NÓ của nhạc sĩ Anh Bằng
Trả lờiXóa"Thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ
Tuổi ấu thơ đã mang nhiều âu lo
Ngày nó sống kiếp lang thang
Ngẩn ngơ như chim xa đàn
Nghĩ mình tủi thân muôn vàn... "
Cám ơn TC, cám ơn nhạc sĩ AB.
Kim Loan thân mến!
XóaCuộc sống là vậy, những gam màu sáng tối đan xen cho ta bức tranh toàn cảnh của cuộc đời mà mỗi chúng ta là một nét để tạo nên bức tranh ấy! Cho dù buồn vui, cho dù sướng khổ thì ta cũng vẫn trân trọng cho mỗi ngày còn sống trên đời, bạn nhỉ? Chúc Loan và anh Huy luôn vui và hạnh phúc! Hẹn ngày gặp lại!
Thân mến!
Chào Thanh Cảm,
Trả lờiXóaTôi thích nhất bài viết này của bạn. Tôi tạm ví như một mũi tên làm rơi hai con Nhan.cảm phục., cảm ơn bạn đã bày tỏ dùm nỗi lòng của người khác, một sự đồng cảm vẫn hiện hữu trong bóng tối của mà đêm., mong bạn vui, khoẻ, đón chờ cảm xúc mới.
Chào K1011!
XóaSau mỗi trăn trở, mỗi tâm sự giải bày lại nhận được ít nhiều cảm thông chia sẻ là TC thấy lòng mình ấm áp lắm bạn ạ! TC thấy nickname của bạn là lạ mà cũng dễ thương nữa...Cảm ơn bạn đã đồng cảm, bạn K1011 nhé! Chúc bạn mọi ngày như mọi ngày, vui và vui hơn nữa!
Thân ái chào bạn!
TC
Thanh Cảm ơi, Đọc bài của TC mình thấy thật thương cho "Những mảnh đời bất hạnh của quê hương mình"...trái lại nơi mình đang sống các em được lãnh tiền "sữa" cho đến 18 tuổi và được chính phủ chăm sóc, học hành tử tế nếu không có cha mẹ, người thân. Vô internet P còn đọc nhiều chuyện các em gái nhỏ , phụ nữ VN mình vì nghèo phải bị gả bán cho người Đại Hàn, Trung quốc, trần truồng để họ lựa chọn... thật là tủi nhục ! Càng xem P càng thương cho những người con gái VN bất hạnh... Thôi không kể nữa P khóc bây giờ...
Trả lờiXóaChúc TC luôn vui và sức khỏe, mong được diện kiến nhà văn TC vào tháng 7 nhé ! DP
DP ơi, quê hương mình còn khó nghèo nên trẻ em còn thiếu thốn lắm, biết làm sao được? Mong cho ước mơ " Trẻ em hôm nay, thế giới ngày mai. Đó là vần thơ, cũng là câu hát..." sẽ sớm là hiện thực!
XóaGửi đến Ph và người thân lời chúc yên lành! Mong sẽ có lúc gặp bạn!
Thân mến!
Thanh Cảm ơi, Bài viết thật xúc động! Mình yêu bạn!
Trả lờiXóaKimNgAnh, đừng có mà nói vậy! Người ta hiểu nhầm thì chết cả hai đấy!
XóaChúc NgAnh lúc nào cũng vui và hạnh phúc nhé! Hẹn gặp!
Thân thân!
Bài viết trải dài những cảm thông và chia sẻ với những cảnh ngộ kém may mắn.
Trả lờiXóaThật đầy xúc cảm, nhân ái... Thấm thía lắm, TC ơi !
Anh Huy ơi!
XóaMỗi người đều cảm nhận và thể hiện cái cảm nhận trước một sự việc ấy bằng cảm xúc của chính mình. Chỉ là cái cách thể hiện cảm xúc của mỗi ngươi mỗi khác nên có thể sẽ làm cho số ít người quanh mình hiểu lầm và ngộ nhận, nhưng biết sao được khi cảm xúc là không thể dấu giếm và che đậy, nó bộc phát rất nhanh và rất thật. Chẳng thà cứ viết khi muốn viết, cứ buồn khi thấy buồn, cứ khóc khi muốn khóc cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, tình huống nào...và đó là những cảm xúc thật nhất và chân tình nhất, biết đâu sau đó sẽ thấy lòng nhẹ nhỏm, phải không anh Huy? Cảm ơn anh đã đọc , đã cảm thông và đã khích lệ! Mong sẽ được gặp anh và KL vào một ngày gần nhất! Tháng 7 này chẳng hạn, anh nhỉ?
TC thân kính chào anh!
Chào chị ThC!
Trả lờiXóaTh.Dương mới tập tễnh viết và vào trang SP đọc các bài của các anh chị . Th.D rất thích các bài viết của chị , bài nào cũng súc tích , câu văn chau chuốt . Hy vọng được đọc thêm nhiều bài mới khác !
Cảm ơn Th.Dương, mình cũng như bạn thôi Th.Dương ạ, cũng tập tành viết lách khi buồn khi vui một chút vậy thôi, chứ nghề của chị em mình là cô giáo mà, phải không bạn? Thế nhé, chúc Th.Dương luôn vui và mong sẽ có ngày hạnh ngộ!
XóaThân mến!
Bài viết của Mum cho chúng con nhìn lại mình. Cảm ơn Mummy!
Trả lờiXóaThanks, my daughter!
XóaEm liên tưởng bài viết này đến lưu ký "Cuộc đời là những chuyến đi" của chị. Đối với cậu bé ấy, dù hành trang có thể nặng trĩu và những chuyến đi còn trống vắng, nhưng hành trình của cậu bé được tô điểm bởi những tiếng "rao níu gọi tình người hằng đêm vang vọng, có nhịp gõ chạm đến trái tim vẫn chậm rãi đều đặn giữa đêm khuya và vẫn có những ông bụt cô tiên với chiếc đũa thần kỳ trên tay xuất hiện giữa đời thường. Đó là những quán cơm miễn phí, là những lớp học tình thương, là những mái ấm nhà mở, là những nhóm người thiện nguyện, là những đồng cảm sẻ chia ấm áp tình người". Em nghĩ đây cũng là ý tưởng chính mà tác giả muốn gửi gấm đến người đọc: tình nhân bản. Đây là cảm nghĩ của em.
Trả lờiXóaThiên Ái thân mến!
XóaKhông gì vui và không gì hạnh phúc bằng khi những tâm sự của mình có sự đồng cảm sẻ chia và tâm sự ấy đã chạm đến trái tim người đọc, ít nhất là em, người đã suốt những tháng năm dài mải mê trong công việc thiện nguyện của mình!
Nghe Th.Ái nói em sắp sang thăm Thầy Cô, cho chị kính gửi đến Thầy Cô lời thăm hỏi và lời chúc sức khỏe nhé! Chị vẫn nhận thư của Thầy đều, lúc nào Thầy cũng nghĩ về chị bằng tình thương của một người cha, chị vô cùng cảm kích và chị sẽ luôn nhớ những gì Thầy quan tâm nhắc nhở!
Riêng Th.Ái, chị mong em ngày càng thành công hơn trong công việc của mình và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống!
Chúc em luôn khỏe và sống vui!
Thân mến!
Chị TC