Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

BỐN MƯƠI NĂM NHÌN LẠI…

-->
                        Phan Văn Thanh.

         Chiều xuống thật nhanh và hối hả như nhịp sống ở thành phố Sài Gòn, vốn thường xuyên sôi động và tất bật này. Ngoài đường, người người, xe cộ ngược xuôi rộn rịp, ồn ào và tấp nập…
         Tiếng chuông điện thoại reo lên:
         -Alô!
         -Cho gặp Phan Văn Thanh?
         -Vâng, Thanh đây!
         -Vĩnh Tuấn đây!
         -Ồ, chào Vĩnh Tuấn! Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Bây giờ bạn đang ở đâu?
         -Đang ở Sài Gòn, nhà Huỳnh Kim Thạch…đến chơi nghen!
         -…
         Máy tắt rồi, mà sao tâm trạng tôi cứ bồi hồi, giọng nói người bạn thân học chung lớp Sư Phạm năm xưa làm cho tôi nhớ lại một thời Qui Nhơn đầy kỷ niệm.
         Mùa hè đỏ lửa năm 1972, một Mùa Hè chiến tranh khốc liệt. Máu đổ trên quê hương Việt Nam nhiều hơn màu đỏ của hoa phượng. Tất cả mọi nơi đều rền vang tiếng bom đạn kinh hoàng, người dân hốt hoảng bỏ nhà cửa, đất đai, ruộng vườn…cứ chạy ngược, rồi chạy xuôi…để mong sao tránh xa vùng giao tranh để đến nơi an toàn…
         Tôi không có con đường lựa chọn nào khác là rời ghế trường Trung học để vào Sư Phạm.
         Chẳng thấy thích thú và hấp dẫn gì mấy với cái nghề “giáo làng” hay nghề “gõ đầu trẻ” này. Vì thế, nên khi vào đây tôi mang tâm trạng chán nản nặng nề nên rất thờ ơ hay nói chính xác là dửng dưng đến mọi việc từ học hành cho đến bạn bè hay mọi sinh hoạt của trường, của lớp.
         Ngày tháng trôi đi, hết Thu, sang Đông, Xuân tới, hè về…Tuổi trẻ cũng chóng quên và dễ thích nghi. Tôi bắt đầu thấy mến trường yêu bạn. Ngôi trường uy nghiêm nằm nép mình dưới dãy núi và yên bình bên biển xanh sóng vỗ, bên tiếng gió thổi rì rào qua hàng dương…Các bạn trong lớp từ mọi nơi đến nhưng tất cả đều hiền và hòa đồng vui vẻ.
         Tôi ở ngoại trú nên hàng ngày trên những chuyến xe Lam thường đi học với các bạn. Rồi không biết lúc nào đó Thanh Tùng, Vĩnh Tuấn và tôi trở thành ba người bạn thân với nhau.
         Vĩnh Tuấn cao cao, dáng người thể thao, thường hay vui cười, nói giọng Huế .
         Thanh Tùng rất cá tính, rất là “Men”, mạnh mẽ, hoạt bát và hơi bất cần đời.
         Tôi nhỏ con nhất, chẳng có gì đặc biệt ngoài những nhận xét hay kết luận hơi thâm thúy một chút. Những nhận xét ấy, nhiều lúc Tùng và Tuấn cũng phải “ngẫm nghĩ” và thỉnh thoảng tôi lại kể những mẩu chuyện “tếu” hay chọc cười cho cả nhóm.
         Chúng tôi bắt đầu mến các bạn trong lớp, nữ hiền hậu, thùy mị dễ thương, nam thì chân chất…
         Tôi tham gia văn nghệ của lớp. Tôi được các bạn nữ giao một vai diễn trong Hoạt cảnh Miếng Trầu Duyên. Một vai mà tôi và Sĩ Tạo nhớ đời đó là vai bưng quả (do hai đứa tôi chiều cao hơi khiêm tốn). Không ngờ những buổi tập dợt thật là vui! Các bạn nhiệt tình lo cho lớp và rồi chúng tôi đạt kết quả cao nhất toàn trường của hai khóa 11 và 12.
         Những ngày sau đợt thi Văn Nghệ, lớp chúng tôi lại càng vui vẻ hơn. Có giờ học nào rảnh là bạn Huỳnh Ngọc Tượng ôm chiếc đàn guitar lên trước lớp và cà lớp hát vang những bài hát Việt Nam quê hương ngạo nghễ của Nguyễn Đức Quang:
         Ta như nước dâng dâng tràn có bao giờ tàn. Đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang. Lê sau bàn chân gông xiềng của thời xa xăm.  Đôi mắt ta rực sáng theo nhịp xích kêu loang xoang…
         Có lúc cao hứng Ngọc Tượng và cả lớp gào lên:
         Anh đã biết, anh đã biết,  yêu em là tuyệt vọng, mà vì sao? Mà vì sao?anh vẫn cứ yêu thương…
         Anh yêu em, anh yêu em như rừng yêu thú dữ. Anh yêu em, anh yêu em không còn chi nói nữa…
         Vì tất cả chúng tôi biết rằng, thời gian còn lại của chúng tôi sẽ chẳng còn là bao? Sau đợt thực tập này chúng tôi sẽ chia nhau mỗi người một phương lên đường…Tất cả đều muốn nói những ước mơ của tuổi hai mươi…nhưng cổ họng như nghèn nghẹn…Muốn được sống, muốn được ăn, muốn thở, muốn yêu, muốn thương… nhưng chiến tranh “chặn lối”, chúng tôi ở trong những ngõ cụt…cho nên thôi cứ hát vang hay nói đúng hơn là muốn gào cho thật to những khát khao bỏng cháy trong con tim đầy nhiệt huyết này ..
         Tháng 7 năm 1974 chúng tôi ra trường. Mỗi chúng tôi không còn đi chung trên một chuyến đò mà mỗi lữ khách mang riêng cho mình một hành trang đến một bến bờ xa lạ… Chúng tôi đồng lòng hẹn nhau Mùa Hè đến sẽ gặp nhau.
         Tôi ra Bồng Sơn giảng dạy ở một trường Tiểu học ngay trong thị trấn. Nơi đây, cuộc chiến rất khốc liệt, bom đạn nổ liên hồi.
         Rồi một buổi sớm mùa Đông, một trái pháo vô tình rơi trúng đàn học sinh thân yêu. Tôi ôm chúng nghẹn ngào … Tôi chẳng làm gì được cho sự yên bình của các em và ngay cả bản thân mình nữa…vì tôi là một thầy giáo chỉ biết cầm phấn…
         Nhưng…Mùa Xuân 1975 chiến tranh chấm dứt… cũng là lúc chúng tôi vĩnh viễn chia tay nhau. Một cuộc chia tay dài gần 40 năm.
…Sự chờ đợi đã mỏi mòn, vài người trong chúng tôi sức tàn cạn kiệt, đôi ba người đã phải từ bỏ cuộc chơi…Thế rồi như một định mệnh…”hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” …người ở chân trời góc bể, người tứ phương lại tìm nhau, nối kết yêu thương hẹn hò một ngày về.
Tôi biết tin Đỗ Thanh Tùng qua bạn Huỳnh Kim Thạch trong chuyến bạn ấy đi miền Trung : Quảng Ngãi, Hoài Nhơn, Phú Yên, Bình Định…Bây giờ bạn ấy là người đã xuất gia. Nhìn tấm hình, tôi không nhận ra bạn ấy, một chàng trai nước Việt tuổi hai mươi ngày xưa vĩnh viễn mất đi theo thời gian…Mong rằng bạn ấy luôn tìm niềm vui hàng ngày trong “kinh sớm mõ chiều”.
Còn Trần Vĩnh Tuấn thì có bạn nói rằng bạn ấy đã mất rồi. Thế rồi một hôm nhận được tin vui, cũng qua bạn Huỳnh Kim Thạch là đã liên lạc được với bạn Vĩnh Tuấn từ Úc. Tôi vui mừng, chờ đợi …và bây giờ chúng tôi được gặp nhau.
Hoàng hôn bao trùm, Sài Gòn lung linh muôn ánh đèn màu. Gió từ sông Sài Gòn thổi ngược lên lồng lộng cũng như tâm hồn tôi trở nên dịu mát trước cuộc hội ngộ…tôi hối anh “xe thồ” :
-Anh chạy nhanh một tí nữa đi!
Lòng tôi nôn nao mong nhanh chóng đến gặp lại Vĩnh Tuấn sau 40 năm xa cách. Xem “dung nhan đó bây giờ ra sao?” Tôi tưởng tượng ra trước mắt tôi, hình ảnh ngày nào trong sân trường Sư Phạm Qui Nhơn ba đứa chúng tôi sánh bước bên nhau huyên thuyên tranh luận…
Cho dù thời gian có phủ mờ tất cả nhưng tình bạn vẫn sống mãi trong tôi. Tôi ngước lên nhìn bầu trời cao, hình như trong vùng đêm xa tít kia, có ba ngôi sao nào đó đang bừng sáng…

Sài Gòn, tháng ba…
Phan Văn Thanh.

37 nhận xét:

  1. Khoảng 5000 cựu gsinh(13 khóa), trong gần một năm mà lượng truy cập trang mạng gần 200 ngàn, đủ thấy các bạn không nỡ quên đi khoảng tuổi thơ ấn tượng đã qua...

    Trả lờiXóa
  2. Trần Quốc Dõnglúc 20:00 15 tháng 5, 2013

    "Cho dù thời gian có phủ mờ tất cả nhưng tình bạn vẫn sống mãi trong tôi. Tôi ngước lên nhìn bầu trời cao, hình như trong vùng đêm xa tít kia, có ba ngôi sao nào đó đang bừng sáng…" Hay là cả bầu trời đầy sao tỏa sáng lung linh và chờ ngày hội ngộ.
    Rất thật, 40 năm một đời người, xa nhau từ tuổi đôi mươi, bây giờ theo thời gian tóc đã đổi màu, ngồi nhìn mình trong gương mà tự đếm những nếp nhăn. Nhưng tình bạn thi muôn thuở không thay đổi, phải không PVT?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Bạn rất nhiều ...Sự thật bao giờ cũng đáng quí,trân trọng .

      Xóa
  3. Tình cảm bạn bè từ thời còn là Anh Chị giáo sinh cho đến khi tuổi gần sáu mươi vẫn dạt dào xúc cảm !
    Hẹn cùng nhau ngày họp lớp Thanh nhé.

    Trả lờiXóa
  4. Đọc bài viết của Thanh mình cũng thấy nghèn nghẹn. Thanh đã nhắc cho những đứa con gia đình nhị 6 mau quay về gặp nhau sau bao năm xa cách.Nhắc lớp ta là nhắc đến Miếng trầu duyên, nhắc đến chờ nhìn quê hương sáng chói...Các hoạt cảnh, hợp xướng gần như cả lớp đều tham gia. LT Tín tìm được một tấm ảnh khi hợp xướng chờ nhìn... nhưng không có tấm ảnh miếng trầu duyên. Cả lớp đã liên lạc được hết với nhau. Hẹn gặp nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đồng cảm là đáng quí , phải không Bạn ? Hẹn ngày gặp lại .

      Xóa
  5. doc bai viet cua ban toi thay hinh anh cua 40 nam dang hien ve voi tinh ban that dang yeu

    Trả lờiXóa
  6. Chúc Thanh, Vĩnh Tuấn, Thanh Tùng mãi mãi là những người bạn vui tính như thời tuổi hai mươi.
    Hẹn gặp lại!

    Trả lờiXóa
  7. Một bài viết sáng tình bạn ,ấm tình đồng môn SPQN . Hẹn tháng bảy ,ngày về sẽ tâm sự nhiều ...

    Trả lờiXóa
  8. Huỳnh kim Thạchlúc 07:06 16 tháng 5, 2013

    Trong những lần cùng bạn bè đi tìm nhau ,có lẽ lớp chúng ta thật may mắn.Từ những thông tin mơ hồ,chúng ta tìm thấy tất cả với sự giúp đỡ của nhiều người ,đã có 4 bạn đã vĩnh viễn đi xa .Xin cám ơn những người bạn đã giúp đỡ chúng tôi tìm lại được nhau .Bài viết thật xúc động.Mong ngày họp mặt dến nhanh.

    Trả lờiXóa
  9. Chào Thanh , mãi bây giờ mới được đọc những dòng tâm sự của bạn đó , dấu kĩ thế . Từ nay nhớ viết nhiều nhé , mình nghe kể nhiều " chuyện tình " nhị 6 ( có bạn trong số đó ko ? ) kể đi cho bạn bè nghe với nhé .Chào cây bút mới, bài viết thật chân tình .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hôm nay mới biết hả ? Hẹn gặp lại nhé .

      Xóa
  10. Xin chúc các bạn lớp 6 khóa 11 tháng 7 có cuộc gặp mặt với nhiều nụ cười !

    Trả lờiXóa
  11. Lâu quá không vào trang nhà , hôm nay vào thấy nhiều cây viết , tên tuổi mới xôm tụ quá !
    Lời văn rất thật - bạn viết như trải lòng - không e dè , không kín kẽ . Một bài viết mang nhiều nỗi niềm tiếc nuối cho tuổi trẻ của mình . Mong được đọc thêm những bài viết chân thật như thế !

    Trả lờiXóa
  12. Chào bạn Thanh và các bạn nhị 6
    Đúng là lớp các bạn bắt đầu thâm tình bằng " miếng trầu duyên " nên 39 năm xa cách , biết bao thay đổi vậy mà các bạn đã liên kết thật đầy đủ để chuẫn bị cho ngày họp lớp vào tháng bảy này , đó là duyên lành chúc mừng các bạn . Bài viết thật nhiều cảm xúc chân thành cho tình bằng hữu PVT ạ .
    Chúc vui khỏe

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Bạn rất nhiều ... tình bạn là mãi mãi .

      Xóa
  13. Tinh cam ban be khong bao gio phoi phai va kho phai mo trong ky uc!Cam on Thanh mot bai viet that tha thiet.Hen gap lai ban thang 7.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn HThanh nhé . Lâu quá phải không HThanh hẹn ngày gặp lại nhé !!!

      Xóa
  14. Minh rất vui khi thấy các bạn nhị 6 đã tìm được nhau đầy đủ...chỉ " thet méc " chưa tìm ra ai là " bạn của nhị 6 " thôi....

    Trả lờiXóa
  15. That may man da tim duoc ban cu.Bai viet goi nho tinh ban tham thiet .Hen gap lai.

    Trả lờiXóa
  16. Cảm ơn Bạn nhé !!! Hẹn ngày gặp lại .

    Trả lờiXóa
  17. Thật quí biết bao tình bạn. Cám ơn Bạn và rất trân trọng bài viết đầy nghĩa tình của Bạn.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Bạn nhé !!!

      Xóa
    2. Đọc những câu bạn trích từ lời nhạc của Nguyễn Đức Quang mình vô cùng xúc động vì đó là một trong những bài mình từng hát vang cùng bạn bè hoặc một mình suốt một thời tuổi trẻ , cảm ơn bạn

      Xóa
  18. Bạn của nhị 6lúc 22:00 17 tháng 5, 2013

    Hôm nay thêm bạn mới rồi
    đọc bài bạn viết thật vui Thanh à
    Gần tròn bốn chục năm qua
    Bạn bè trôi dạt..khó mà tìm nhau

    Bây giờ có dịp bên nhau
    Gặp được hãy gặp kẻo sau lại buồn
    Hàng ngày bạn lên mạng luôn
    Bỏ ra dăm phút viết còm cho vui

    Chúng mình đã xế bóng rồi
    Cùng tìm câu chữ cho vui bạn,mình
    Cảm ơn bài viết chân tình
    Gợi nhiều kỷ niệm giáo sinh chúng mình

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Bạn của Nhị 6 người dấu mặt kỷ quá ... mong ngày gặp nhau tâm sự nhiều hơn ...

      Xóa
  19. Thanh ơi,định email và viết lời còm cho Thanh hoài mà cứ bận ... xin lỗi nha.
    Chào mừng Thanh đến với trang nhà SPQN ! Viết bài hay quá mà dấu tài há !
    Cũng chúc mừng Thanh có con gái thành danh và định cư ở nước ngoài.P có đến thăm cháu...Mọi việc đều thuận lợi và tốt đẹp đều đến với con, cháu của Thanh...
    Bạn cứ an tâm, P sẽ giúp được những gì P có thể...Sẽ gởi thư Thanh sau.Thân mến,DP

    Trả lờiXóa
  20. Cảm ơn Diệu Phương nhé . chúc Diệu Phương vui khỏe hẹn gặp lại

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...