Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2011

Hoài Niệm - Thơ - Thanh Cảm


Góc phố lạ, bạn xưa người cũ.
Bao năm xa bỗng hạnh ngộ “ Tràng Thi”.
Rưng rưng buồn chút vàng son tìm lại.
Bạn tôi ơi, sao chợt thấy tê lòng !

Nắng Sài gòn trưa vàng bên khung cửa.
Có còn gì chút hoài niệm bâng khuâng.
Ta mơ về những chiều vương vương nắng.
Tà áo ai bay vấn vít bước chân người.

Giờ cố nhân ơi ai còn về bến cũ?
Sư phạm buồn chiều nội trú bơ vơ.
Trường cũ, bạn xưa, Thầy cô ngày đó…
Hồn nghe như có chút nắng thênh buồn!

Bạn và tôi góc phố xa gặp lại.
Lắng lòng mình để nghe những thanh âm.
Thanh âm xưa chở đầy bao kỷ niệm.
Nặng gánh phong trần và nặng cả lòng tôi.

*Cảm tác sau bài viết “ Xung quanh bạn bè K11” của Irene.
- Thanh Cảm K11 -

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

MỪNG NGÀY PHỤ NỮ 20 THÁNG 10

                                           (Thân tặng cựu nữ giáo sinh SPQN)


        Đôi khi, phụ nữ trách cứ đàn ông, nói khó nói nghiêm, nhìn xanh ngỡ xám, ngắm trắng hóa đen, nói cao là lêu khêu, nói thấp là lùn, thanh tao chê yếu kém,bình dị bảo nghèo nàn, giản đơn trêu quê cục, tình tứ nói lẳng lơ, ưa đùa nói mất nết ...
        Bây giờ đàn ông ngỡ mình rơi vào cõi hạ oi bức, co ro giữa mùa đông lũ về gió chướng, bốn mùa chẳng "xuân".
        Khi phụ nữ hóa xuân, dịu dàng thanh thản, cởi mở thân thiện, duyên dáng e ấp, thì bấy giờ phụ nữ đương nhiên là hoa đào diễm lệ, trà mi hàm tiếu thanh tao. Phụ nữ nhìn đen bảo trắng, ngắm xám hóa xanh tươi, nói cao là nhã, nói mập là tròn, nói thấp là gọn, nói ốm là thanh, đùa vui là thông minh dí dõm, nói biển xanh là bóng mát, vườn thơ là rừng mẫu đơn diễm tuyệt, là thượng uyển thuở thịnh Đường ...
        Cho nên cần hiểu tháng mười là của phụ nữ vẻ vang. Đàn ông cần rung cảm và biết nói chân thật: Phụ nữ là đẹp, phái yếu nhưng không yếu mà mạnh, phụ nữ là hồng xinh, lan chi, nhánh quế, tuyết trắng ngọc ngà, sen hồng một đóa, hoa cười ngọc thốt đoan trang-là món quà tặng kì diệu của thượng đế giữa cõi nghìn trùng cát bụi thênh thang.
        Cho nên tháng mười, lục bát phải dành cho phụ nữ ngự trị, chiếm lĩnh vẻ vang. Tháng mười, phụ nữ tóc mây lụa trắng, bước đi chân sáo về đâu thì nơi đó hóa đào nguyên thanh tao kì ảo. Nơi nào có phụ nữ chúm chím nói cười, thu ba e ấp gợn sóng, thì nơi đó có cả trời xuân miên viễn. Bấy giờ lục bát cùng phụ nữ hồ như chấp cánh thiên thần bay vào cõi trời xanh bát ngát mộng mơ :
                      Tháng mười phụ nữ xinh ra
                      Chị em tươi tắn như hoa xuân thì
                      Nhan sắc nhường có Tây Thi
                      Nét duyên e ấp kém gì Hằng Nga
                      Sen hồng lụa mướt trần sa
                      Mẫu đơn rạng rỡ,phố nhà hóa xuân...
                      Hoa cười giữa nẻo phù vân
                      Em là Ngọc Nữ giáng trần đấy ư ?!
                      Nụ hồng tỏa ấm trời thu
                      Chợt nghe lục bát lãng du tháng mười.


                                                    Nhatrang Th.10/2011
                                                     Khách Thơ SPQN
                                                              P.H.

Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Chùm Thơ về TCS của Đan Thanh

Khép Lại Hẹn Hò
Em đi phố nhỏ buồn tênh
Mùa xuân chết lặng bên thềm. Hắt hiu
LỜI THIÊN THU GỌI cô liêu
TÌNH XA. YÊU DẤU TAN THEO mây ngàn
NHÌN NHỮNG MÙA THU ĐI hoang
Bỏ non tơ, bỏ mây ngàn PHÔI PHA
PHÚC ÂM BUỒN, TỪNG NGÀY QUA
Trùng khơi là chốn quê nhà, đó em
EM CÒN NHỚ HAY EM ĐÃ QUÊN
BỐN MUA THAY LÁ mông mênh TÌNH SẦU
BIẾT ĐÂU NGUỒN CỘI. Biết đâu
Tôi người Ở TRỌ nằm mơ nụ cười
Trăm năm XIN TRẢ NỢ NGƯỜI
NGẪU NHIÊN, CŨNG SẼ CHIM TRỜI xa bay
Đìu hiu CHIẾC LÁ THU PHAI
VƯỜN XƯA, LẶNG LẼ NƠI NÀY chờ trông
Tình tôi NGỤ NGÔN MÙA ĐÔNG
BÊN ĐỜI HIU QUẠNH chông chênh một thời
CÓ MỘT DÒNG SÔNG ĐÃ QUA ĐỜI
NẮNG THUỶ TINH cũng rã rời, hư vô
Mai kia dù có ra sao
Ơi! DIỄM XƯA, CÒN TUỔI NÀO CHO NHAU
Hoang vu NHƯ TIẾNG THỞ DÀI
Ưu phiền NHƯ CÁNH VẠC BAY bên đời
Chỉ  là CÁT BỤI mà thôi
Lời ca đau NHƯ MỘT LỜI CHIA TAY
Để RỒI NHƯ ĐÁ NGÂY NGÔ
Tiễn đưa người để lòng tôi rã rời
Và xuân thì đã xa khơi
Chim chiều hôm cũng hót lời xanh xao
Thênh thang MỘT CÕI ĐI VỀ
Trăng khuya thần thoại bốn bề lặng im
Từ trái tim đến trái tim
Âm thầm mà vẫn bình yên ngọt ngào
Không cần cắt nghĩa tại sao
Cuộc đời là tiếng rơi khô dịu dàng
Khép lời hẹn với trần gian
                     ĐAN  THANH
(Những chữ in hoa là tựa đề các bài hát của Trịnh Công Sơn)

Cho Dù Là Sỏi Đá
                  (Tưởng nhớ TC Sơn,khoá I SPQN)
Xao xác màu chiều
Còn lại xót xa
Đêm dài mắt chong, hoàng hôn khép lá
Ngẩng nhìn trời mơ, hồn nhiên như hoa như quả
Có thể tình cờ thu xanh êm ả
Và yêu Trịnh sẽ thấy môi hồng mùa hạ
 Thấy nắng tan vào mùa thu
Cũng chợt bâng khuâng một sớm sương mù
Nắng chiều thắp rừng lá. Lời cỏ, lời hoa
Lời của trần gian thênh thang phố lạ
“Xin trả nợ đời, Tình nhớ, Tình xa.”
“Một cõi đi về “ có giông bão và hoa
Bỏ lại hương, bỏ lại tiếng cười, bỏ ngàn lời ca
Sơn về bến lạ
Một vũng cô liêu không bờ bát ngát mở ra
Lời nhắn nhủ nghìn sau
Ai cũng cần có nhau
Cho dù là sỏi đá
                          ĐAN THANH
                          (tháng 4-2001)

Vài hình ảnh sinh hoạt của K7 + K8

 
Trong một buổi học Thể dục cùng thầy Phan Minh Ba

Sinh hoạt cộng đồng và công tác xã hội


Một tiết mục văn nghệ

BBT: Cám ơn anh Trần Minh Triền K7 đã gởi những hình ảnh này về cho SPQN

Thơ - Phương Uyên - ƯỚC MONG.


                              Phương Uyên.

Tôi ước mong !
Được trở lại thời giáo sinh Sư Phạm
Hồn nhiên cùng đi dạo giữa sân trường
Chợt bâng khuâng khi xuân sang, thu đến
Tuổi thanh xuân nhiều hoài bão trong lòng.
Tôi vẫn thích !
Cùng bạn bè rong chơi trên lối cũ
Vòng qua eo “Nín thở” ngắm biển xanh
Những buổi chiều đi thăm Hàn Mặc Tử
Đêm về nghe sóng biển vỗ miên man.
Tôi muốn nhìn !
Khuôn mặt thầy cô, bạn bè cùng khóa
Những buổi thi văn nghệ ở Hội trường
Sáng preo giờ Hoạt Động Thanh Niên
 Chiều phòng nhạc tiếng dương cầm thánh thót.
Tôi tìm lại !
Ngày xưa tuổi hai mươi nhiều mơ mộng
Lòng bâng khuâng nhiều cảm xúc ngọt ngào
Nam cà vạt, nữ dịu dàng áo trắng
Buổi chào cờ len lén trộm nhìn nhau.
Làm sao quên !
Những kỉ niệm khung trời ngày tháng cũ
Bao yêu thương rung động lúc ban đầu
Nếu cho tôi quay ngược được thời gian
Vẫn là cô giáo sinh khóa mười một.
                                      
                                             Tháng 10/2011
                                              Phương Uyên.

Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011

Thơ - Đông Oanh - Thu Về Bỗng Nhớ...


Thu về bỗng nhớ người dưng
Gió hiu hiu lạnh lòng rưng rưng buồn!
Thu xưa chung lối chung trường
Bạn bè thân thiết ghép thương đôi mình!
Thu nay hai đứa thất tình
Đường xưa lối cũ tựa hình chiêm bao!
Trời thu sợi nắng hanh hao
Lá vàng chẳng nỡ lìa cành bay ra!
Hai ta đời đã cách xa
Vẫn còn dư vị mặn mà thu sang...


Đông Oanh ( 9/2011 )

Thương Nhớ Ngọc Lan


BBT: Chúng tôi vừa nhận được bài viết của chị Võ Thị Bích Liên, nguyên học khóa 7 SPQN. Bài viết là một hồi ức về nhà trường, về bạn bè, thầy cô, và nhất là về khu nội trú nữ thân thương đã cùng chị trong suốt 2 năm học ở SP. Chị hiện ở Tam Kỳ, Quảng Nam, các bạn bè Khóa 7 nếu muốn liên lạc với tác giả xin gởi mail về bichlien50@gmail.com hoặc qua số điện thoại 01689219592. Xin giới thiệu cùng các bạn!

Thương Nhớ Ngọc Lan
Võ Thị Bích Liên - K7

Có những nỗi nhớ cứ quẩn quanh hoài bên lòng tôi, vẫn mượt mà, tinh khôi mỗi lần chạm đến…

Tôi nhớ những năm tháng làm giáo sinh Sư phạm Qui nhơn. Hai năm không dài để những kỉ niệm, giẫm chân nhau thành nhập nhằng bối rối, cũng không quá ngắn để vội vàng gom nhặt những gì vu vơ nhòa nhạt…

Tôi nhớ hoài phòng 1 của tôi trong khu nội trú nữ cũ. Phòng vừa đủ kê mười sáu chiếc giường tầng đôi, vẫn còn những khoảng khá rộng để chúng tôi ra vào tha hồ hàn huyên, ngắm nghía. Chừng ấy con người từ mọi miền vừa gặp mà đã như thân quen tự bao giờ… Nhớ những sáng nắng, chiều mưa tranh nhau về phía cuối phòng thay đồ đi học; đã quen rồi các cảm giác ngượng ngùng luống cuống dễ thương buổi đầu nhìn nhau “ cảnh tình nhạy cảm” ấy; đã quen rồi từng bước chân, giọng nói, tiếng cười…

Tôi nhớ những đêm dài thao thức cùng biển trời Qui Nhơn. Biển rất gần, sóng ầm ào lây gọi. Gió bồi hồi trên mấy ngọn bạch đàn trước hàng hiên nội trú. Công viên phía dưới nhòa đi trong ánh trăng và ánh điện, khuôn viên trường bồng bềnh, man mác trong biển hơi sương…

Tôi nhớ những bũa trưa nội trú rộn ràng, hối hả và thân mật dưới phòng ăn “câu lạc bộ”. Trong tiếng nói cười, tiếng chén muỗng lanh canh, tôi nghe có tiếng hít hà tương ớt cay xứ Huế, tiếng tắc lưỡi ngọt xớt ngọt mắm ruốc Quảng Trị, tiếng trầm trồ khoái khẩu miếng cá thu rim, miếng mực khô đẫm sốt cà, chén mắm cá thu thơm nức hay mấy con mắm tôm chua hồng sợi riềng, đu đủ cay tê đầu lưỡi… của Nha Trang, Phan Rang, Phan Thiết… Những hương vị quê nhà các bạn tôi thêm vào thực đơn xứ “ Nẫu” cho bũa cơ nội trú thơm thảo, đậm đà…

Tôi nhớ bạn bè lớp Nhị niên 4 khóa 7 của tôi. Nhớ lớp học trên năm mươi con gái. Ngoài giờ học, khi yểu điệu thục nữ, khi nhí nhố choảng chọc nhau với chất giọng đủ miền nhưng vào lớp thì hiền thục , chăm chỉ, trách nhiệm, thân ái… chính hiệu nhà sư phạm!

Tôi nhớ những mùa văn nghệ rộn rã. Nhớ Phan Bá Chức cùng giàn hợp xướng “Gió mùa thu, mẹ ru con ngủ…” có tôi và Nguyễn Ngọc Lĩnh. Nhớ hai chàng thi sĩ Tướng Ngẫu, Cao Quynh lạc vào Thiên Thai ngẩn ngơ say nàng Diệu Minh - Giáng Hương ngày ấy… Trong trí nhớ của tôi, hình ảnh đêm chia tay một số bạn Nhất niên khóa 8 về Huế vẫn còn như mới đâu đây. Đêm ấy, căn phòng học lung linh ánh nến, hoa và bánh kẹo cùng những tâm trạng bồi hồi thoáng ngậm ngùi của thầy cô, bạn bè hai khóa học… Thầy Hiệu Trưởng Trần Văn Mẫu đã hát tặng chúng tôi bài “Biệt ly” của Doãn Mẫn. Thầy hát thật hay, giọng thầy rưng rưng, xúc động. “Biệt ly, nhớ nhung từ đây…” Tôi lẩm nhẩm hát theo thầy, nước mắt lặng lẽ rơi…
Và tôi vẫn nhớ hoài đường từ cổng vào trường ngang qua nhà thầy hiệu trưởng, một căn nhà yên ắng, nằm kín đáo sau khu vườn hoa đầy hoa. Bên góc nhà thầy, một khóm ngọc lan với nhiều bông trắng dịu dàng, thanh khiết, mỗi chiều tỏa hương thơm không lẫn vào đâu được. Hương ngọc lan thoảng đưa trong gió, ai tính được tình yêu và nỗi nhớ trong mùi hoa bâng khuâng ấy. Hoa ngọc lan cuôn hút lòng tôi. Tôi yêu mùi hoa ấy, hương hoa ấy từ đó và mãi mãi trong đời.

Hơn bốn mươi năm rồi khoảng cách thời gian và không gian xa lắc. Trường xưa, vườn xưa có còn mùi hương ngọc lan thoảng bay trong gió mỗi buổi hoàng hôn. Có còn chăng hòn non bộ lô nhô đá xám, thô ráp những rêu cỏ và hoa dại vẫn níu bước chân đi? Còn chăng những cụm thác đào hồng thắm, những bụi hoàng anh rực vàng bên dưới giàn hoa nho tim tím buông lơi mềm mại… trong công viên nội trú? Lòng tôi lại rưng rức nhớ tiếc không nguôi một phần ngày xưa yêu dấu của mình đã gửi vào nơi ấy và tôi chợt nhận ra tôi như một “lão nương” đầy ích kỉ và bảo thủ cứ âu yếm hoài những chuyện xưa trong khi giòng sống mỗi ngày mỗi trào dâng bao điều mới mẻ. Tôi nghĩ một ngày nào đó có dịp về lai Qui Nhơn, tôi sẽ ngẩn ngơ trước khuôn viên trường Sư phạm bề thế, mới mẻ và sang trọng. Tôi sẽ về nơi ấy để buồn thêm một ít, nhớ thêm một ít và yêu thêm rất nhiều những ảnh hình xưa cũ!

 Võ Thị Bích Liên.


Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

Thơ - Hương Diễm - MỘT THỜI KÝ TÚC XÁ

     
                          (Tặng các cựu Gs K5 SPQN)

                       Chỉ còn một nỗi nhớ xa xôi
                       Phòng trống vắng không ai về nữa
                       Những người đi vô tình quên khép cửa
                       Để gió lùa hơi ấm bay đi

                       Bóng đèn mờ thao thức mỗi mùa thi
                       Đã thôi thắp những đêm dài khát vọng
                       Bạn bè cũ bây giờ xa xôi lắm
                       Mỗi một người là một mảnh đời riêng

                       Chính nơi này bồi đắp niềm tin
                       Bài thơ viết từ tầng cao túc xá
                       Thời giáo sinh ra đi cùng mùa hạ
                       Ai về thăm không nhớ lại một thời !

                       Ký túc xá kỷ niệm hai năm trời
                       Căn phòng nhỏ nhốt buồn vui cuộc sống
                       Giờ không còn tiếng đùa vui áo trắng
                       Chợt nghe lòng trống vắng đến mênh mông...

                                                                   Hương Diễm - K5

Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2011

Xung quanh bạn bè khóa 11.

                           Irene,

Tác giả đang "phỏng vấn" thầy Hiệu trưởng Việt (nhị 7 K11)
          Chiếc xe taxi chạy chầm chậm, chầm chậm rồi dừng lại trước nhà hàng “Tràng Thi”. Tôi bước xuống xe thì đã thấy Thanh Cảm đứng chờ tôi ở đó tự bao giờ.
                             -  Chờ mình lâu chưa? Tôi mỉm cười hỏi bạn.
                             -  Mình cũng vừa mới đến. Thanh Cảm khoác tay tôi vừa đi vừa nói. Hai đứa nhìn xung quanh rồi đẩy cửa bước vào. Cậu phục vụ nhà hàng nhanh nhẩu :
                 -  Mời hai cô vào bên trong.
Chiếc bàn nằm trong một chỗ khuất yên tĩnh và riêng biệt.
Trông thấy tôi và Cảm, các bạn đã tươi cười. Chúc nhị 2, Lan, Lượng nhị 4, Cảm nhị 1, tôi nhị 6.
          À! còn một người từ phương xa mới về, đó là Trần Đại nhị 2. Tôi ngồi xuống ghế nhìn người bạn cùng khóa mười một. Bao nhiêu năm rồi không gặp.
          Tôi biết Đại từ lúc còn học trong trường Sư Phạm bởi cái dáng cao và khuôn mặt có vẻ “Tây” nhưng chúng tôi không quen nhau vì thời đó chúng tôi còn ngại ngùng e ấp với nhau lắm!
          Thời gian làm mất đi nét trẻ trên khuôn mặt của một thời nào ở tuồi hai mươi.
          Đại đứng dậy bắt tay chào Thanh Cảm và tôi :
-                     Bao nhiêu năm mới gặp lại Cảm! Hình như từ lúc bọn mình ra trường đến giờ? Đại nói với Cảm.
-                     Cũng hơn ba mươi mấy năm từ năm 1974. Cảm vừa nói vừa cau mày như lục lại trí nhớ.
          Quay sang tôi. Đại nói :
-                     Sau 75, mình có gặp lại Ren, thời gian mình dạy ở Qui Nhơn đó.
          Nghe Đại gợi làm tôi nhớ lại :
          Sau 75, tôi trở về lại Qui Nhơn, đi dạy trường Ấu Triệu. Một hôm Đại đến nhà tôi. Tôi thấy trên tay anh cầm một phong thư, Đại ngập ngừng một hồi lâu, nói không liền mạch …rồi trao phong thư cho tôi. Thì ra anh đưa dùm thư một người bạn gởi cho tôi, thế mà tôi cứ ngỡ…
          Hôm sau Đại lại đến bảo tôi trả lời cho anh bạn của Đại biết! Tôi nghĩ : - Trả lời gì bây giờ? Khi tôi chưa quen biết gì nhiều về anh bạn gởi thư? Chưa quen mà đã đề cập chuyện “trăm năm” mới chết chơ!  Nhưng rồi tôi cũng nói với Đại để hẹn gặp anh ấy. Cuối cùng lấy hết sức “bình sinh” moi hết trong trí, mới tìm được một câu mà lúc bấy giờ tôi cho là tế nhị và hay nhất! Tôi trả lời: “Nhìn thấy một ngôi nhà đầy tuyết phủ, đừng nghĩ rằng bên trong không có lò sưởi” Thế là tôi thoát mà không làm mất lòng ai. Bây giờ nghĩ lại thấy thời trẻ thật là ngộ và cũng vui vui…
-                     Sao có gì mà suy tư thế bạn? Chúc quay sang hỏi.
-                     Ồ! Thấy Đại mình bỗng nhớ lại chuyện ngày xưa…
Tôi kể lại cho các bạn nghe, ai cũng bật cười.
Lượng nói : - Không ai như Trần Đại, đưa thư mình không chịu đưa mà đưa thư cho ai, ngộ ghê!
          Đại cười, nụ cười thật hiền như hồi nào.
          Chúng mình hỏi thăm nhau, nói chuyện rôm rả.
          Bỗng xuất hiện thêm anh Nguyễn Ngọc Việt nhị 7. Thật sự mà nói, lúc mới vào học năm thứ nhất Sư Phạm, tôi ghét anh chàng này lắm! Vì ngày nào gặp tôi, anh cũng trêu một vài câu. Lúc đó tôi giận lắm! Nhưng sau bao nhiêu năm, bây giờ nghĩ lại thấy giây phút đó dễ thương vô cùng. Cũng vì anh chàng này nên tôi mới có cảm xúc để viết “Một thoáng hương xưa”.
           Việt vừa ngồi xuống ghế là tôi hỏi liền :
-                     Nè, anh Hiệu trưởng! Mấy bữa nay anh làm gì mà bận bịu thế! không thấy tăm hơi anh đâu hết?
-                     Ồ! Mình bận lắm!
-                     Làm hiệu trưởng có phải lên lớp đâu mà bận? Tôi vặn lại.
          Việt cười cười:
-                     Ngày nào cũng bận viết báo cáo. Ôi thôi! đủ thứ công văn.
          Lượng xen vào :
-                     Nó bận lắm Ren ơi! Chung quanh nó còn có biết bao nhiêu cô giáo trẻ phải dự giờ thăm lớp.
Việt xua tay : - Bậy nào! Mình bận thiệt đó.
Tôi quay sang Việt bắt đầu “phỏng vấn chuyện tình thời xa xưa.”
          Thấy không khí trong bàn tiệc bắt đầu riêng lẻ. Chúc nhắc nhở :
-                     Mình xin lỗi! Bây giờ chúng ta gác lại chuyện riêng tư mà nên nói chuyện chung vì ít khi chúng ta gặp nhau như thế này.
          Chúng mình thấy Chúc nói có lý nên tất cả mọi người trở về “câu chuyện của bàn tiệc”.
-                     Hôm nay chúng mình mời toàn “các em chân dài” về dự tiệc. Chúc cười cười tuyên bố lý do.
          Tôi chẳng hiểu gì cả? Thấy mặt tôi ngố ra Lan nói nhỏ với tôi : - Chúc muốn nói đến ba đứa mình là “chân dài” đó. Vào thời đó, con gái cao một mét sáu trở lên, rất hiếm!
Rồi bao nhiêu kỉ niệm của một thời cứ hiện lên: Thanh Cảm, một giọng hát ngày nào, một người đẹp cầm bảng tên trường trong những cuộc diễu hành. Lan có giọng Bắc dễ thương trong ban văn nghệ của trường và sau này khi vào Sài Gòn một thời làm thuyết minh cho các bộ phim. Chúc thôi khỏi phải nói! hơi “đa tài”; một thời là xướng ngôn viên của Đài truyền thanh và truyền hình Bình Định. Hát hay! Có óc “thẩm mĩ” nên trang SPQN ngày một đẹp thêm… Lượng hát hay, đàn giỏi trưởng ban Văn nghệ nhị 4, anh bạn này còn chuyên nghiên cứu về những câu chuyện “từ cổ chí kim” rất phong phú! Việt đang là hiệu trưởng một trường, nghe chức vụ là biết giỏi rồi!  Đại thì nhiệt tình, rất tốt với bạn bè, sống hòa đồng, có trước có sau nên ai cũng mến! Còn tôi thì chẳng có gì nỗi trội! Chỉ muốn khen các bạn mình thôi.
 À! Mà phải rồi! Mình khen bạn mình, chứ có khen ai đâu mà sợ! Phải không các bạn? 
                                                        Sài Gòn, cuối tháng 10/2011
                                                                         Irene.

SPQN: hình ảnh trong bài được chụp bằng Đ. Thoại nên chất lượng không cao, xin thông cảm...

Châu thị Thanh Cảm (nhị 1 K11) và Trần Đại (nhị 2 K11)

Nguyễn Thị Lan (nhị 4 K11) và Thanh Cảm

Trần Đức Lượng (nhị 4 K11) và Nguyễn Ngọc Việt (nhị 7 K11)

Trần Đại và Trần Đức Lượng

Nguyễn Ngoc Việt và Trần Thị Ren (nhị 6 K11)

Đại và Lượng

Ren và Lan

Lan và Thanh Cảm

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...