Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

CHUYỆN BÂY GIỜ TÔI KỂ… - Thơ - Thanh Cảm


              ( Viết tặng bạn bè và những học trò cũ của tôi cùng em Minh Thành
               ở trường Hải Cảng Qui Nhơn nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11)

      
                                                                                                         Thanh Cảm

                     Tuổi hai mươi,
                                    tôi vào đời với nhiều hoài bão
                     Đẹp cuộc đời và đẹp cả những ước mơ
                     Cô giáo trẻ,
                                    bên ngôi trường cùng đàn em thơ nhỏ
                     Tựa thiên thần,
                                    dang đôi cánh em bay…

                     Rồi cuộc sống,
                                     không là mơ như những vần thơ đẹp
                     Bao thăng trầm và thêm những bão giông
                     Con đò đưa chưa cập vào bến đợi
                     Sóng dập mưa vùi tan tác giấc mơ xa…

                     Sau đau thương tôi trở về quê mẹ
                     Biển vẫn ngọt ngào, biển vẫn hát chiều nay
                     Giấc mơ xưa lại ươm mầm trổ lá
                     Tôi lại bên em và lại tiếp cuộc hành trình…

                     Trường tôi đến mang cái tên mộc mạc
                     Ôm cả ân tình của “ Hải Cảng” quê hương
                     Tôi và em tôi, lại từng ngày đến lớp
                     Cùng vượt bao khó khăn bao vất vả đời thường!

                     Học trò tôi sống ở vùng Cảng biển
                     Nơi sớm chiều rong ruỗi chuyến tàu xa
                     Sóng dập dềnh mang thuyền ra khơi lạ
                     Chiều hoàng hôn thuyền đầy cá quay về!

                     Tôi và em mang tâm hồn của biển
                     Mộc mạc chân tình như sóng gió quê hương
                     Những cái tên giờ tôi còn vẫn nhớ…
                     “ Thành, Tuấn, Ngọc, Nga, Lâm, Hải, Thu, Hiền…”

                     Những tháng năm bên ngôi trường yêu mến
                     Cùng bạn bè, tôi không thể nào quên
                     Nào các chị “Nguyệt, Mai, Đa, Oanh, Thăng, Thúy…”
                     Cùng các bạn các anh “ Lan, Châu, Phương, Dũng, Dinh, Sanh …”

                  Năm tháng trôi,
                                      tôi theo chồng về một miền quê lạ
                  Nắng gió cuộc đời cùng mỗi bước chân qua
                  Quảng Ngãi xa, tôi làm dâu xứ khác
                  Bao nỗi nhọc nhằn khó nhọc lại đeo mang!

                  Nơi tôi đến miền Trung du nghèo khó
                  Chiến tranh qua, để lại những điêu tàn…
                  Trường tôi dạy cheo leo triền dốc nhỏ
                  Học trò tôi, thương lắm một miền quê!

                  Rồi cứ thế, tháng năm như dòng nước…
                  Vẫn cứ trôi theo dòng chảy thời gian
                  Tôi vẫn đi bên bộn bề cuộc sống
                  Làm người đưa đò trên bến nước sâu nông!

                  Và, ngày đó… mùa thu năm tám chín
                  Qua khó khăn, tôi vào lớp nâng cao
                  Một buổi sáng, vừa đến bên cửa lớp
                  Có một thanh niên trẻ tuổi kiếm tìm…

                  Hành lang rộng và chàng trai xa lạ
                  Có ánh mắt nào như nhớ như quên…?
                  Trên mỗi bước đi khập khiễng tật nguyền
                  Tôi chợt vỡ,
                                em học trò xưa bên ngôi trường Cảng cũ!

                  Tôi không quên em học trò ngày ấy
                  Dáng hiền ngoan và nhỏ nhắn của tôi
                  Ngày từng ngày tôi bên em nhắc nhở
                  Vượt qua tự ti và mặc cảm giữa cuộc đời…!

                  Tôi vẫn tin em bước qua sóng gió
                  Ngẩng cao đầu và hướng tới tương lai
                  Dù đôi chân em ngày xưa, giờ vẫn thế…
                  Nhưng em vững tin hơn trên từng bước đường đời!

                  Em và tôi cùng khoa nhưng khác lớp
                  Em nhận ra tôi trong một sáng giảng đường
                  Em nhận ra tôi phải chăng qua hình dáng?
                  Và tên của tôi, em vẫn nhớ không quên?

                  Em vẫn thế, vẫn thông minh ngời sáng
                  Vẫn long lanh trong đôi mắt thẳm sâu
                  Tôi và em tuy hai bờ thế hệ
                  Nhưng,
                              em đã cho tôi nhận ra nghĩa sống ở đời!

                 Cô trò tôi bùi ngùi ngày gặp gỡ
                 Chợt ngỡ ngàng qua những tháng năm xa
                 Như trong tôi thời gian quay dần lại
                 Bao thương yêu ngày tháng cũ trở về…

                 Rồi một sáng hai mươi - mười một
                 Khoa chúng tôi gặp mặt ở giảng đường
                 Thay mặt sinh viên, em đôi dòng cảm nghĩ
                 Và em lại rạng ngời bên những ý văn hay!

                 Dưới giảng đường, tôi bên hàng ghế nhỏ
                 Nghe tiếng nói em, hình ảnh cũ lại về…
                 Ngôi trường xưa và hàng cây thay lá
                 Sáng đông về lác đác rụng đầy sân…

                 Rồi bỗng nhiên em nhắc về ngày ấy…
                 Em vẫn không quên cô giáo thuở nào
                 Cô giáo cũ mà lòng em tâm nguyện
                 Cố gắng học hành trả nợ ơn xưa!

                 Tên của cô, em gọi tên Thanh C…!
                 Tôi bỗng nghe mặn ngọt thấm bờ môi
                 Vẫn khập khiễng đôi chân,
                                      em nhẹ nhàng bước xuống
                 Đến bên tôi, em như vẫn ngày nào…

                 Em trao cho tôi bó hoa hồng nhỏ
                 Như trao cho tôi cả một tấm lòng
                 Của một người trò nhỏ vẫn ước mong
                 Bên lớp học ngày nào, tôi những thường dạy dỗ!

                 Cả giảng đường bỗng nhiên nín lặng
                 Tôi ôm em, ôm cả những nỗi niềm
                 Tình Thầy Trò dễ có thể nào quên?
                 Trong đông sớm chừng nghe lòng ấm lại!

                 Rồi từ đó, tôi em không gặp nữa
                 Bó hoa xưa tôi giữ tận bây giờ
                 Từng cánh hồng khô, bao mùa rồi vẫn nở…
                 Tháng mười một về… tôi lại thấy rưng rưng…!

                 Và hôm nay lại một mùa Nhà Giáo
                 Từng cánh thiệp xa,
                                    và từng dòng tin nhắn bay về
                  Học trò xưa,
                                    bao năm xa xôi mà lòng luôn nhớ…
                  Cánh hoa ngày nào lại nhẹ tỏa một mùi hương…!

                                                                               Sài Gòn, tháng 11/2012
                                                                                        Thanh Cảm

KỶ NIỆM.

-->
                                                               Irene.

         Bây giờ, đã là tháng mười một. Ở cái đất phương Nam này những cơn mưa bắt đầu từ từ lẩn trốn nhường cho nắng vàng hanh hao và những cơn gió thoảng. Thỉnh thoảng cũng có một vài đám mây đi lạc bay ngang qua thành phố làm cho không khí ở đây bớt oi nồng.
         Tháng mười một thường làm cho tôi nhớ đến miền Trung thân yêu. Vào thời gian này, thời tiết ngoài đó đã bắt đầu chạm đông, báo hiệu bằng những cơn mưa to hay dai dẳng kéo dài…Tháng mười một cũng làm cho tôi nhớ về những kỷ niệm của một thời cắp sách rồi bồi hồi nhớ lại những ngôi trường, các thầy giáo, cô giáo, các bạn đồng nghiệp và các học sinh của tôi.
         Tôi không sao quên được những kỷ niệm về ngôi trường đầu tiên trong cuộc đời mình đó là trường Mẫu Giáo Quy Nhơn.
         

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

THÔNG BÁO Của BLL Cựu Giáo Sinh SPQN Tại Dalat - Lâm Đồng


                                   THÔNG BÁO

về Buổi Gặp Mặt Của Cựu Giáo Sinh SPQN Tại Dalat - Lâm Đồng
    Nhân Kỷ Niệm 50 Năm Ngày Thành Lập Trường (1962 - 2012)

·       Thời gian : Từ 09giờ đến 12giờ ngày 12.12.2012
·       Địa điểm  :  Nhà Hàng Cafe Vườn Bích Câu 
                       (Đối diện Vườn Hoa Thành Phố)
·       Chương trình ;
                      *   Từ 09giờ  : Đón tiếp – Gặp gỡ - Giao lưu
                           *   Từ 10giờ :  - Khai mạc
                                                   - Giới thiệu và phát hành Kỷ Yếu
                                                   - Chụp hình lưu niệm
                                                   - Giao lưu
                                                   - Văn nghệ
                                                   - Liên hoan
·       Thành phần tham dự :
                           *  Các Cựu Giáo Sinh SPQN  hiện cư ngụ tại TP DaLat, Bảo Lộc và các Huyện trong tỉnh Lâm Đồng
                           *   Ngoài ra, Ban Tổ Chức rất hân hạnh được đón tiếp Quý Thầy Cô, Ban Đại Diện  và các Cựu GSSPQN  từ các nơi khác cùng về tham dự

TM. Ban Liên Lạc GS SPQN DaLat – Lâm Đồng
                     Trưởng Ban,

                                                                                     
                LÊ QUANG LONG


*      Để giúp Ban Tổ Chức tiện việc sắp xếp, tổ chức,
       xin quý Anh Chị Em  thông báo đăng ký tham dự trước ngày 05. 12.12 qua các Điện thoại va Email sau : 

     - Anh Lê Quang Long (Khóa 1)      0908620019
     - Anh Nguyễn Văn Uông ( K3)       0972440352 
                                                               nguyenvanuong1945@gmail.com
     - Anh Đặng Nhật Trung    ( K4)      0918138948
                                                               bamedalat@yahoo.com
     -  Anh Nguyễn Minh         ( K4)       01683990081
                                                               cafe94as@yahoo.com.vn
     -   Anh Phan Cư                 ( K5)       01213855759
                                                               cuphandalat@yahoo.com.vn

Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

Bánh Bèo Quy Nhơn - Thơ - Đông Oanh



Tròn tròn nho nhỏ
Trắng trắng xinh xinh
Tôm chấy hồng hồng
Mỡ hành xanh thắm

Bánh vớt vừa nóng
Chan chút mắm thơm
Tỏi ớt cay nồng
Phi đao lia lịa…

Xì xà… xì xụp
Hít hà… hít hà
Xuýt xoa…  xuýt xoa
Quá đã…quá đã!!!

( Phi đao: dụng cụ bằng tre giống nhiếc phi đao dùng để ăn bánh bèo Quy Nhơn )


Đông Oanh

ÔNG GIÀ MÙ VÀ TIẾNG SÁO

                                                                                                        Thanh Cảm

     Cơn mưa chợt ngang qua rồi cũng chợt tạnh ráo trả lại cái nóng ban trưa quen thuộc cho những con đường Sài Gòn tấp nập đông đúc người xe. Đèn đỏ, tôi dừng xe ở một ngã tư gần nhà. Cái nóng hầm hập của đất trời sau cơn mưa vội xen lẫn mùi xăng dầu ngai ngái cùng với những âm thanh ồn ả khác trên đường cho tôi cái cảm giác bức bối và ngột ngạt. Chung quanh là hàng trăm chiếc xe đang dừng chờ và những con người với dáng vẻ gấp gáp hối hả giữa nắng trưa nóng rát ở cái ngã tư cửa ngõ của thành phố này.Tiếng nổ máy của đủ các loại xe lớn nhỏ, tiếng còi inh ỏi hối thúc, tiếng người than vãn thở dài chờ đợi…Hình như lại kẹt xe nữa rồi thì phải? 

Tìm em - Thơ - Trần Quốc Dõng.


Tìm em
(Cô gái có mái tóc dermi)
Anh đứng đây, trước ngôi trường sư phạm
Nơi chúng ta cùng sánh bước bên nhau
Nơi chúng ta hẹn ước mối tình đầu
Nhưng rồi vẫn mỗi người về một ngã.
Đây cổng trường, bên hàng dương liễu rũ
Ta đứng nhìn hoa sứ nở trắng xinh           
Nơi đôi ta ươm mộng một mối tình          
Nhưng mãn khóa cũng là đêm giã biệt.             
Ba tám năm rồi, về đây em có biết
Một mình anh ngơ ngẩn giữa Quy Nhơn
Để tìm em, tìm ánh mắt  dỗi hờn              
Và tìm lại những ngày xưa sâu lắng.         
Ta đã  lật, lật từng VIÊN cát trắng
Để tìm em mà chẳng thấy em đâu
Ta hỏi sóng, sóng vội vã lắc đầu
Và hỏi gió, gió ầm ừ không nói.
Ta hỏi cát, cát âm thầm lặng lẽ
Lại hỏi mây, mây cứ lững lờ trôi
Rồi ngẫn ngơ ta đứng giữ chợ đời
Để ước muốn một lần em trở lại.
Dù em đến hay là em không đến
Ta vẫn chờ, chờ mãi mãi em ơi
Ba tám năm, thời gian, tít mù khơi
Nhưng vẫn đọng trong ta bao nhung nhớ.

                  Trần Quốc Dõng
                       26-9-2012

Người Thầy, Học Trò và Ngôi Trường.

--> Chí Hải K8 .11.2012

    Không biết là viết thế nầy thì có đúng vị trí không?? Nhưng thôi để ý mà làm gì,vì cái trí cái tình và cả cái tâm cũng đã quyện vào nhau để làm thành người thầy mất rồi . …
Có ai đó bảo “ thôi, thì không có thầy cũng được ..”  !!
                 Có ai không …??
 ……cho dù  hình ảnh giáo dục lúc này có nhòe nhòe đi đôi chút,  nhưng  ở trong mỗi một chúng ta , hình ảnh người thầy vẫn còn nguyên vẹn sự cao quí,  đầy kính trọng và yêu thương.
Thủa nhỏ , học lớp ba . Thầy Tùng dạy tôi Bài Quốc sử . (1957)

                                         Mỗi buổi sáng vừng hồng le lói chiếu
                                         Trên quê hương làng mạc ruộng đồng quê
                                         Chúng tôi ngồi im lặng lắng tai nghe
                                         Tiếng thầy giáo vang vang giờ quốc sử
                                         Thầy giáo bảo các em nên nhớ rõ :
                                         Nước chúng ta là một nước vinh quang
                                         Bao anh hùng thủa trước của giang san
                                         Đã đổ máu vì lợi quyền dân tộc
                                         Các em phải đêm ngày chăm chỉ học
                                         Để sau nầy nối được chí tiền nhân
                                         Ta chắc rằng sau một cuộc xoay vần
                                         Dân nước Việt lại là dân hùngkiệt
                                         Giống anh hùng trên sông núi Việt Nam
                                         Bên những trang lịch sử bốn ngàn năm
                                         Đầy chiến thắng, vinh quang, hạnh phúc..

…diễn cảm, trầm ấm .tự hào..…tôi không bao giờ quên, giọng đọc, ánh mắt và niềm tin rực sáng của thầy tôi lúc đó….
Rồi một lần khác lại tâm đắc với bài  Cây thước kẻ...

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Tình Nghĩa Đôi Ta Chỉ Thế Thôi.




Thôi là hết anh đi đường anh.
Tình duyên mình chỉ bấy nhiêu thôi.
Còn mong gì hình bóng xa xôi.
Nhắc làm gì chuyện năm xưa.
Cho tim thêm ngẩn ngơ .

Thôi là hết em đi đường em .
Từ nay sầu dẫm nát tim côi.
Vì sao trời đành bắt duyên anh
Lỡ làng cùng người anh thương .
Lỡ làng cùng người anh yêu .

Từ đây anh xin người yêu
Đừng oán trách hay giận hờn gì nhau
Nếu trước chúng ta đừng quen
Thì thương nhớ không về trong đêm nay
Nhiều đêm chăn gối bên người không quen biết
Sao tim em cảm thấy như cô đơn
Tại em không nói, hay tại anh không biết
để tình ta tan vỡ theo thời gian...

Thôi là hết, chia ly từ đây
Người phương trời kẻ sống bơ vơ
Nhiều đêm buồn về chiếm tâm tư
Nghe lòng mình còn thương ai
Nghe lòng mình còn yêu ai...

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Quy Nhơn Tôi Yêu - Thơ - Đông Oanh


Tôi yêu quê tôi
có biển xanh ngời
ngôi trường yêu dấu
bạn thuở thiếu thời…

Tôi yêu quê tôi
Ghềnh Ráng Tháp Đôi
Núi Bà Hoả ôi…
sim sim dú dẻ…

Tôi yêu quê tôi,
Chợ Lớn mái vòm
thập thụt thập thò
ăn hàng trốn học …

Tôi yêu quê tôi
có Đầm Thị Nại
một thời con gái
tóc thề ngang vai…

Tôi yêu quê tôi
qua Eo Nín Thở
nhớ anh bảo nhỏ:
cột tóc đi em!...

Tôi yêu quê tôi
có Trụ Đèn Đỏ
anh chở ngang đó
Tu Viện Nguyên Thiều…

Tôi yêu quê tôi
biển Hoàng Hậu chiều
cầm tay anh nói:
trông em thật hiền!...

Tôi yêu quê tôi
một ngày chạy loạn
lạc dấu anh rồi…
hoang mang…hoang mang…

Tôi yêu quê tôi
tôi yêu Quy Nhơn!!!

Đông Oanh

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

TIẾNG VĨ CẦM TRONG ĐÊM.

-->
                                             Irene.

         Tuổi học trò có hoa, có lá, có nắng và mây…Tuổi học trò trong trẻo hồn nhiên với những suy tư vu vơ…Ai cũng có một thời và chỉ có một thời như thế! Để được vui, được buồn, được giận, được hờn và có được những tình cảm trong sáng, tinh khôi của một thời áo trắng nhiều mộng mơ…
Thời thơ mộng nhất là thời Trung học. Cứ hằng năm khi mùa thu đến! Tôi lại ríu rít cùng các bạn rủ nhau đến trường. Dạo đó, chúng tôi gồm ba người bạn gái chơi với nhau rất thân. Chúng tôi học cùng trường, cùng lớp, nhà lại ở cùng một con đường. Ngày ngày dù mưa hay nắng, con đường Nguyễn Du cũng rộn rã tiếng cười nói đùa vui của ba chúng tôi.

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...