Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012
Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012
TRỞ VỀ…
Diệu
Thơ.
Hai tiếng trở về, ngắn, gọn và giản dị.
Nhưng đối với tôi là cả một quá khứ, vui, buồn và sợ hãi mà đã 32 năm trôi qua,
mỗi lần nhớ lại vẫn thấy vương vấn trong lòng.
Trước giải phóng, gia đình chúng tôi có một
cuộc sống tạm gọi là ổn định. Ông xã hành nghề kiến trúc, còn tôi là giáo viên
tiểu học.
Thế nhưng cuộc sống của gia đình chúng tôi
đã xáo trộn khi miền Nam được giải phóng. Vì sau tháng 4 năm 1975, chồng tôi
không còn tiếp tục công việc cũ nên gia đình gặp nhiều khó khăn. Riêng tôi vẫn
trở lại nghề giảng dạy của mình. Lúc đó, tôi đứng lớp 3, một cấp lớp tôi cho là
lý tưởng với một người quá bận rộn công việc gia đình như tôi. Cuộc sống kéo
dài 5 năm khá vật vã đã khiến cho tôi có quyết định phải ra đi để thay đổi. Mặc
dầu, tôi biết rằng phía trước mặt sẽ là muôn vàn sự nguy hiểm trùng trùng đang
chờ đón!
Gia đình tôi đã ra đi khi cậu con trai út
của tôi chỉ mới tròn 2 tuổi. Vào tháng 6 năm 1980, trên chiếc tác rán, chứa 99
người cả lớn và nhỏ. Chúng tôi giã biệt Sài Gòn. Có một điều là đến nay trải
qua bao nhiêu năm tháng, khi nghĩ tới tôi vẫn còn sợ hãi! Là khi tàu chúng tôi
vừa ra khỏi cửa sông thì gặp một chiếc tàu tuần tiễu chặn bắt. Mọi người ai
cũng hoảng hốt! và cứ nghĩ rầng đời mình thế là chấm hết. Nhưng rồi cũng được bình
an ra đi . Tiếp đến lại gặp hải tặc. Tất cả mọi người run sợ, mặt mày tái mét.
Trước khi ra đi, tôi đã nghe kể rất nhiều về sự tàn bạo của tụi cướp biển nhưng may sao sau khi vét lấy hết tài sản. Chúng
tôi đã được tha và tiếp tục đi tiếp. Sau
2 ngày lênh đênh trên biền vừa đói, vừa khát, vừa lo sợ… tàu của chúng tôi cũng đã đến nơi.
Nước Úc nơi tôi may mắn đến, thật là bình
yên như quê hương mình lúc tôi còn bé.
Khi đặt chân đến đây, đất khách quê người.
Trong tay không có một cái gì. Tiếng Anh không phải tiếng mẹ đẻ. Tất cả bắt đầu
một cuộc sống mới! Gia đình tôi gồm 5 người. Các con tôi lúc đó còn quá nhỏ!
Tôi rất vất vả, bận rộn việc gia đình nhưng vì cuộc sống vẫn phải tìm việc làm.
Tôi đã làm bất cứ việc gì để có tiền như
rửa chén, phụ bếp...
Cuộc sống cứ thế mà trôi qua. Tôi không còn
thì giờ rảnh rỗi để mà suy nghĩ, để nhớ về quê nhà. Khi rời quê hương là tôi đã
nghĩ rằng mình vĩnh viễn không bao giờ có ngày
trở về .
Thời gian trôi nhanh, 5 năm rồi 10 năm lúc
nào không hay. Con cái tôi đã khá lớn . Đứa nhỏ đã 12 tuổi. Năm 1990 tôi có
nghe nói Việt Nam đã mở rộng chính sách là mọi người có thể trở về. Trong tay
cầm hộ chiếu, vé máy bay và visa vào Việt Nam, tôi vui mừng vô hạn, hồi hộp kèm
theo lo sợ. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi đặt chân về quê nhà?
Từ Sydney đi Thái Lan và thêm hơn 2 tiếng
từ Thai Lan về Việt Nam. Sau 10 tiếng bay Tân Sơn Nhất đã hiện ra trước mặt
tôi.
Qua khung cửa sổ, tôi đã nhìn thấy ruộng đồng, cây cối
, nhà cửa… Nước mắt không biết từ đầu chảy dài trên má. Tôi đã khóc! Khóc vì
mừng! Khóc vì vui! Tim tôi đập loạn cả lên như muốn ngừng. Tôi nhủ thầm : Sài Gòn
ơi, tôi đã trở về!
Nỗi hân hoan cùng lo sợ lại xuất hiện. Nhưng mối lo
lắng sợ sệt biến mất! Khi tôi nhìn thấy những khuôn mặt thân quen đầy đủ anh
chị em đang chờ tôi. Mọi người ai cũng vui mừng khi gặp lại cô em út sau nhiều
năm xa cách..
Sau chuyến trở về đầu tiên đó, tôi đã trở về
lại quê nhà nhiều lần . Hầu như mỗi năm tôi đều trở về .Tôi đã đi khắp đó đây
.Tôi gặp lại bạn bè thân thương. Tôi kiếm tìm quá khứ đã đánh mất? Người thân
và bạn bè thì tôi đã gặp nhưng quá khứ thì đã là quá khứ mất rồi?!
Tôi đã ở Úc 32 năm. Úc là quê hương thứ hai
của tôi và tôi sẽ dùng chân cho đến hết cuộc đời mình.
Trong đời một con người có thể có nhiều lần
trở về. Riêng tôi có hai lần trở về. Một là vào năm 1990 và sẽ còn một lần nữa,
chưa biết lúc nào? Lần trở về thứ hai này, tôi sẽ ở lại vĩnh viễn, nơi tôi sinh
ra và lớn lên. Không nói chắc các bạn cũng biết đó là lúc nào rồi?
-Lúc tôi từ giã cuộc đời này.
Úc Châu cuối xuân 2012
CHUYỆN BÂY GIỜ TÔI KỂ… - Thơ - Thanh Cảm
( Viết tặng bạn bè và những học
trò cũ của tôi cùng em Minh Thành
ở trường Hải Cảng Qui Nhơn nhân ngày Nhà Giáo
Việt Nam 20/11)
Thanh Cảm
Tuổi hai mươi,
tôi vào đời với nhiều hoài
bão
Đẹp cuộc đời và đẹp cả những
ước mơ
Cô giáo trẻ,
bên ngôi trường cùng đàn
em thơ nhỏ
Tựa thiên thần,
dang đôi cánh em bay…
Rồi cuộc sống,
không là mơ như những vần thơ đẹp
Bao thăng trầm và thêm
những bão giông
Con đò đưa chưa cập vào
bến đợi
Sóng dập mưa vùi tan tác
giấc mơ xa…
Sau đau thương tôi trở về
quê mẹ
Biển vẫn ngọt ngào, biển
vẫn hát chiều nay
Giấc mơ xưa lại ươm mầm
trổ lá
Tôi lại bên em và lại tiếp
cuộc hành trình…
Trường tôi đến mang cái
tên mộc mạc
Ôm cả ân tình của “ Hải Cảng”
quê hương
Tôi và em tôi, lại từng
ngày đến lớp
Cùng vượt bao khó khăn bao
vất vả đời thường!
Học trò tôi sống ở vùng Cảng
biển
Nơi sớm chiều rong ruỗi chuyến tàu xa
Sóng dập dềnh mang thuyền
ra khơi lạ
Chiều hoàng hôn thuyền đầy
cá quay về!
Tôi và em mang tâm hồn của
biển
Mộc mạc chân tình như sóng
gió quê hương
Những cái tên giờ tôi còn
vẫn nhớ…
“ Thành, Tuấn, Ngọc, Nga,
Lâm, Hải, Thu, Hiền…”
Những tháng năm bên ngôi
trường yêu mến
Cùng bạn bè, tôi không thể
nào quên
Nào các chị “Nguyệt, Mai,
Đa, Oanh, Thăng, Thúy…”
Cùng các bạn các anh “
Lan, Châu, Phương, Dũng, Dinh, Sanh …”
Năm tháng trôi,
tôi theo chồng về một miền
quê lạ
Nắng gió cuộc đời cùng mỗi
bước chân qua
Quảng Ngãi xa, tôi làm dâu xứ
khác
Bao nỗi nhọc nhằn khó nhọc
lại đeo mang!
Nơi tôi đến miền Trung du
nghèo khó
Chiến tranh qua, để lại những điêu tàn…
Trường tôi dạy cheo leo triền
dốc nhỏ
Học trò tôi, thương lắm một
miền quê!
Rồi cứ thế, tháng năm như
dòng nước…
Vẫn cứ trôi theo dòng chảy thời
gian
Tôi vẫn đi bên bộn bề cuộc
sống
Làm người đưa đò trên bến
nước sâu nông!
Và, ngày đó… mùa thu năm tám
chín
Qua khó khăn, tôi vào lớp
nâng cao
Một buổi sáng, vừa đến bên
cửa lớp
Có một thanh niên trẻ tuổi
kiếm tìm…
Hành lang rộng và chàng trai
xa lạ
Có ánh mắt nào như nhớ như
quên…?
Trên mỗi bước đi khập khiễng
tật nguyền
Tôi chợt vỡ,
em học trò xưa bên ngôi trường Cảng cũ!
Tôi không quên em học trò
ngày ấy
Dáng hiền ngoan và nhỏ nhắn
của tôi
Ngày từng ngày tôi bên em
nhắc nhở
Vượt qua tự ti và mặc cảm giữa cuộc
đời…!
Tôi vẫn tin em bước qua sóng
gió
Ngẩng cao đầu và hướng tới
tương lai
Dù đôi chân em ngày xưa, giờ
vẫn thế…
Nhưng em vững tin hơn trên
từng bước đường đời!
Em và tôi cùng khoa nhưng
khác lớp
Em nhận ra tôi trong một sáng
giảng đường
Em nhận ra tôi phải chăng qua
hình dáng?
Và tên của tôi, em vẫn nhớ
không quên?
Em vẫn thế, vẫn thông minh
ngời sáng
Vẫn long lanh trong đôi mắt
thẳm sâu
Tôi và em tuy hai bờ thế hệ
Nhưng,
em đã cho tôi nhận ra
nghĩa sống ở đời!
Cô trò tôi bùi ngùi ngày gặp gỡ
Chợt ngỡ ngàng qua những tháng
năm xa
Như trong tôi thời gian quay
dần lại
Bao thương yêu ngày tháng cũ
trở về…
Rồi một sáng hai mươi - mười
một
Khoa chúng tôi gặp mặt ở giảng
đường
Thay mặt sinh viên, em đôi
dòng cảm nghĩ
Và em lại rạng ngời bên những
ý văn hay!
Dưới giảng đường, tôi bên hàng
ghế nhỏ
Nghe tiếng nói em, hình ảnh cũ
lại về…
Ngôi trường xưa và hàng cây thay
lá
Sáng đông về lác đác rụng đầy
sân…
Rồi bỗng nhiên em nhắc về ngày
ấy…
Em vẫn không quên cô giáo thuở
nào
Cô giáo cũ mà lòng em tâm
nguyện
Cố gắng học hành trả nợ ơn xưa!
Tên của cô, em gọi tên Thanh C…!
Tôi bỗng nghe mặn ngọt thấm bờ
môi
Vẫn khập khiễng đôi chân,
em nhẹ nhàng bước xuống
Đến bên tôi, em như vẫn ngày
nào…
Em trao cho tôi bó hoa hồng
nhỏ
Như trao cho tôi cả một tấm
lòng
Của một người trò nhỏ vẫn ước
mong
Bên lớp học ngày nào, tôi
những thường dạy dỗ!
Cả giảng đường bỗng nhiên nín
lặng
Tôi ôm em, ôm cả những nỗi
niềm
Tình Thầy Trò dễ có thể nào
quên?
Trong đông sớm chừng nghe lòng
ấm lại!
Rồi từ đó, tôi em không gặp
nữa
Bó hoa xưa tôi giữ tận bây giờ
Từng cánh hồng khô, bao mùa
rồi vẫn nở…
Tháng mười một về… tôi lại
thấy rưng rưng…!
Và hôm nay lại một mùa Nhà
Giáo
Từng cánh thiệp xa,
và từng dòng tin nhắn bay về
Học trò xưa,
bao năm xa xôi
mà lòng luôn nhớ…
Cánh hoa ngày nào lại nhẹ tỏa một mùi hương…!
Sài Gòn, tháng 11/2012
Thanh Cảm
KỶ NIỆM.
-->
Irene.
Bây giờ,
đã là tháng mười một. Ở cái đất phương Nam này những cơn mưa bắt đầu từ từ lẩn
trốn nhường cho nắng vàng hanh hao và những cơn gió thoảng. Thỉnh thoảng cũng
có một vài đám mây đi lạc bay ngang qua thành phố làm cho không khí ở đây bớt
oi nồng.
Tháng
mười một thường làm cho tôi nhớ đến miền Trung thân yêu. Vào thời gian này,
thời tiết ngoài đó đã bắt đầu chạm đông, báo hiệu bằng những cơn mưa to hay dai
dẳng kéo dài…Tháng mười một cũng làm cho tôi nhớ về những kỷ niệm của một thời
cắp sách rồi bồi hồi nhớ lại những ngôi trường, các thầy giáo, cô giáo, các bạn
đồng nghiệp và các học sinh của tôi.
Tôi
không sao quên được những kỷ niệm về ngôi trường đầu tiên trong cuộc đời mình
đó là trường Mẫu Giáo Quy Nhơn.
Nhãn:
Irene
Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012
THÔNG BÁO Của BLL Cựu Giáo Sinh SPQN Tại Dalat - Lâm Đồng
THÔNG BÁO
về Buổi Gặp Mặt Của Cựu Giáo Sinh SPQN Tại Dalat - Lâm Đồng
Nhân Kỷ Niệm 50 Năm Ngày Thành Lập Trường (1962 - 2012)
· Thời gian : Từ 09giờ đến 12giờ
ngày 12.12.2012
· Địa
điểm : Nhà Hàng Cafe Vườn Bích Câu
(Đối diện Vườn Hoa Thành
Phố)
·
Chương trình ;
* Từ 09giờ
: Đón tiếp – Gặp gỡ - Giao lưu
* Từ
10giờ : - Khai mạc
-
Giới thiệu và phát hành Kỷ Yếu
- Chụp hình lưu niệm
- Giao lưu
- Văn nghệ
- Liên hoan
· Thành phần tham dự :
* Các Cựu Giáo Sinh SPQN hiện cư ngụ tại TP DaLat, Bảo Lộc và các
Huyện trong tỉnh Lâm Đồng
* Ngoài ra, Ban Tổ Chức rất hân hạnh được đón
tiếp Quý Thầy Cô, Ban Đại Diện và các
Cựu GSSPQN từ các nơi khác cùng về tham
dự
TM. Ban Liên Lạc GS SPQN DaLat – Lâm
Đồng
Trưởng Ban,
LÊ QUANG LONG
* Để
giúp Ban Tổ Chức tiện việc sắp xếp, tổ chức,
xin quý Anh Chị Em thông báo đăng ký tham dự trước ngày 05. 12.12 qua các Điện
thoại va Email sau :
- Anh Lê Quang Long (Khóa 1) 0908620019
- Anh Nguyễn Văn Uông ( K3) 0972440352
- Anh Đặng Nhật Trung ( K4)
0918138948
-
Anh Nguyễn Minh ( K4) 01683990081
-
Anh Phan Cư (
K5) 01213855759
Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012
Bánh Bèo Quy Nhơn - Thơ - Đông Oanh
Tròn tròn nho nhỏ
Trắng trắng xinh xinh
Tôm chấy hồng hồng
Mỡ hành xanh thắm
Bánh vớt vừa nóng
Chan chút mắm thơm
Tỏi ớt cay nồng
Phi đao lia lịa…
Xì xà… xì xụp
Hít hà… hít hà
Xuýt xoa… xuýt xoa
Quá đã…quá đã!!!
( Phi đao: dụng cụ bằng tre giống nhiếc phi đao dùng để ăn bánh bèo Quy Nhơn )
Đông Oanh
ÔNG GIÀ MÙ VÀ TIẾNG SÁO
Thanh Cảm
Cơn mưa chợt ngang qua rồi cũng chợt tạnh ráo
trả lại cái nóng ban trưa quen thuộc cho những con đường Sài Gòn tấp nập đông
đúc người xe. Đèn đỏ, tôi dừng xe ở một ngã tư gần nhà. Cái nóng hầm hập của
đất trời sau cơn mưa vội xen lẫn mùi xăng dầu ngai ngái cùng với những âm thanh
ồn ả khác trên đường cho tôi cái cảm giác bức bối và ngột ngạt. Chung quanh là
hàng trăm chiếc xe đang dừng chờ và những con người với dáng vẻ gấp gáp hối hả
giữa nắng trưa nóng rát ở cái ngã tư cửa ngõ của thành phố này.Tiếng nổ máy của
đủ các loại xe lớn nhỏ, tiếng còi inh ỏi hối thúc, tiếng người than vãn thở dài
chờ đợi…Hình như lại kẹt xe nữa rồi thì phải?
Tìm em - Thơ - Trần Quốc Dõng.
Tìm
em
(Cô gái có mái tóc dermi)
Anh đứng đây,
trước ngôi trường sư phạm
Nơi chúng ta cùng
sánh bước bên nhau
Nơi chúng ta hẹn
ước mối tình đầu
Nhưng rồi vẫn mỗi
người về một ngã.
Đây cổng trường,
bên hàng dương liễu rũ
Ta đứng nhìn hoa
sứ nở trắng xinh
Nơi đôi ta ươm
mộng một mối tình
Nhưng mãn khóa
cũng là đêm giã biệt.
Ba tám năm rồi, về
đây em có biết
Một mình anh ngơ
ngẩn giữa Quy Nhơn
Để tìm em, tìm ánh
mắt dỗi hờn
Và tìm lại những ngày
xưa sâu lắng.
Ta đã lật, lật từng VIÊN cát trắng
Để tìm em mà chẳng
thấy em đâu
Ta hỏi sóng, sóng vội
vã lắc đầu
Và hỏi gió, gió ầm
ừ không nói.
Ta hỏi cát, cát âm
thầm lặng lẽ
Lại hỏi mây, mây
cứ lững lờ trôi
Rồi ngẫn ngơ ta
đứng giữ chợ đời
Để ước muốn một
lần em trở lại.
Dù em đến hay là
em không đến
Ta vẫn chờ, chờ
mãi mãi em ơi
Ba tám năm, thời
gian, tít mù khơi
Nhưng vẫn đọng
trong ta bao nhung nhớ.
Trần Quốc Dõng
26-9-2012
Người Thầy, Học Trò và Ngôi Trường.
-->
Chí Hải K8 .11.2012
Không biết là viết thế nầy thì có đúng vị trí không?? Nhưng thôi để ý mà làm gì,vì cái trí cái tình và cả cái tâm cũng đã quyện vào nhau để làm thành người thầy mất rồi . …
Có ai đó bảo “ thôi, thì không có thầy cũng được ..” !!
Có ai không …??
……cho dù hình ảnh giáo dục lúc này có nhòe nhòe đi đôi chút, nhưng ở trong mỗi một chúng ta , hình ảnh người thầy vẫn còn nguyên vẹn sự cao quí, đầy kính trọng và yêu thương.
…diễn cảm, trầm ấm .tự hào..…tôi không bao giờ quên, giọng đọc, ánh mắt và niềm tin rực sáng của thầy tôi lúc đó….
Rồi một lần khác lại tâm đắc với bài Cây thước kẻ...
Không biết là viết thế nầy thì có đúng vị trí không?? Nhưng thôi để ý mà làm gì,vì cái trí cái tình và cả cái tâm cũng đã quyện vào nhau để làm thành người thầy mất rồi . …
Có ai đó bảo “ thôi, thì không có thầy cũng được ..” !!
Có ai không …??
……cho dù hình ảnh giáo dục lúc này có nhòe nhòe đi đôi chút, nhưng ở trong mỗi một chúng ta , hình ảnh người thầy vẫn còn nguyên vẹn sự cao quí, đầy kính trọng và yêu thương.
Thủa nhỏ , học lớp ba .
Thầy Tùng dạy tôi Bài Quốc sử . (1957)
Mỗi buổi sáng vừng hồng le lói chiếu
Trên quê hương làng mạc ruộng đồng quê
Chúng tôi ngồi im lặng lắng tai nghe
Tiếng thầy giáo vang vang giờ quốc sử
Thầy giáo bảo các em nên nhớ rõ :
Nước chúng ta là một nước vinh quang
Bao anh hùng thủa trước của giang san
Đã
đổ máu vì lợi quyền dân tộc
Các em phải đêm ngày chăm chỉ học
Để sau nầy nối được chí tiền nhân
Ta chắc rằng sau một cuộc xoay vần
Dân nước Việt lại là dân hùngkiệt
Giống anh hùng trên sông núi Việt Nam
Bên những trang lịch sử bốn ngàn năm
Đầy
chiến thắng, vinh quang, hạnh phúc..…diễn cảm, trầm ấm .tự hào..…tôi không bao giờ quên, giọng đọc, ánh mắt và niềm tin rực sáng của thầy tôi lúc đó….
Rồi một lần khác lại tâm đắc với bài Cây thước kẻ...
Nhãn:
Tạp Bút
Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012
Tình Nghĩa Đôi Ta Chỉ Thế Thôi.
Thôi là hết anh đi đường anh.
Tình duyên mình chỉ bấy nhiêu thôi.
Còn mong gì hình bóng xa xôi.
Nhắc làm gì chuyện năm xưa.
Cho tim thêm ngẩn ngơ .
Thôi là hết em đi đường em .
Từ nay sầu dẫm nát tim côi.
Vì sao trời đành bắt duyên anh
Lỡ làng cùng người anh thương .
Lỡ làng cùng người anh yêu .
Từ đây anh xin người yêu
Đừng oán trách hay giận hờn gì nhau
Nếu trước chúng ta đừng quen
Thì thương nhớ không về trong đêm nay
Nhiều đêm chăn gối bên người không quen biết
Sao tim em cảm thấy như cô đơn
Tại em không nói, hay tại anh không biết
để tình ta tan vỡ theo thời gian...
Thôi là hết, chia ly từ đây
Người phương trời kẻ sống bơ vơ
Nhiều đêm buồn về chiếm tâm tư
Nghe lòng mình còn thương ai
Nghe lòng mình còn yêu ai...
Nhãn:
Audio Music,
Music,
Nghe nhạc
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)