Nguyễn Chí Hải
Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013
Xuân Trong Tôi với Ly Cafe Valentine
Phạm Lê Huy
Thật khó cho tôi khi muốn viết về Mùa Xuân
sao cho hết lời tận ý vì gần hai mươi năm lăn lóc ở xứ người, tôi nào thấy Mùa
Xuân thật sự đến với mình; cũng như tôi chưa khi nào được hưởng một Mùa Xuân
thật trọn vẹn, thật đầy đủ ý nghiã.
Hồi mới sang Mỹ năm 1994, vài tháng sau là
Tết đến, vợ chồng tôi cũng hăm hở đón Tết trong hoàn cảnh hoàn toàn mới mẻ và
bối cảnh “hạn chế” của mình. Tôi đã kể về chuyện gia đình tôi vui Xuân đón Tết
ra sao trong bài Lần Đầu Đón Tết Nơi Xứ Người.
Tết năm đó, gia đình tôi đi xem Hội Chợ Tết
trong khuôn viên trường Golden West College ở thành phố
Westminster.
Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013
GIẬN MÀ THƯƠNG
Irene.
Tôi mở cánh cửa phòng mình, bước ra
lan can nhìn xuống đường. Sáng Chủ Nhật ở Đà Nẵng thật yên ắng. Sương vẫn chưa
tan hết, màn đêm đang từ từ loãng ra nhường cho một ít màu xám sáng, dần hiện ra
những đường nét mờ mờ của các ngôi nhà ở bên kia đường như những cái hộp vuông
vức đứng yên bất động. Hàng cây sẫm màu im lìm như còn đang ngủ… con đường Hàn
Thuyên như bị thu hẹp lại và sâu hun hút.
Trời sáng dần, cảnh vật hiện ra rõ
nét. Mấy cây sa kê với những chiếc lá to như bàn tay khổng lồ xòe rộng. Những
cây lộc vừng vươn mình thức dậy, khoan khoái đung đưa nhè nhẹ. Những đóa hoa đỏ
thấp thoáng sau những tán lá xanh của một cây nào đó…Một vài người đi tập thể
dục nhẹ nhàng ngang qua… Tất cả cứ chầm chậm như chẳng cần chi vội...bình yên
và thanh thản.
Thứ Tư, 3 tháng 4, 2013
Viết cho anh… - Lên Sơn Định thăm anh
Kim Loan
Giờ ngồi viết lại em càng thấm thía hơn khi nhớ về lần ấy cùng em Hoa lên thăm anh ở trại Sơn Định.
Anh biết không… Em chẳng thể nào quên được hình ảnh hai chị em ráng sức đi lên những quãng dốc cao, vừa đến đỉnh đã nằm dài ra nghỉ mệt. Rồi tiếp tục đi lên dốc cao hơn… cao hơn nữa…
Hai chị em rất sợ bị lạc đường. Theo lời hướng dẫn của dân làng, khi gặp ngã ba có cây khô to trắng mốc bị trúng bom, chỉ còn một nhánh chỉa về bên trái có tàng lá xanh và bông tím thì rẽ trái, đi thêm một quãng nữa là đến. Ấy thế mà khi gặp một ngã ba, vì ngại đường nhỏ, bọn em tiếp tục đi thêm. Đến một ngã ba nữa, em nói rẽ trái, Hoa nghi ngờ phân vân không muốn đi, nhưng vì chìu em nên rẽ theo… cầu may. Nào ngờ đi một quãng khá xa mà chẳng thấy trại đâu cả, em lo sợ, muốn quay trở lại, nhưng vì nóng lòng cho anh nên em cứ đi tiếp…
BỐN MƯƠI NĂM - Thơ - Bạn của nhị 6
(Thân tặng các bạn nhị 6 k11
và các bạn đồng môn đã về làm dâu xứ QUẢNG )
Bốn mươi năm trước
Tôi theo anh về xứ QUẢNG
Bằng mối tình đầu
Không chút băn khoăn
Với tuổi hai mươi không hề
toan tính
Chỉ thấy màu hồng và cả màu
xanh...
Bốn mươi năm trước
Tôi rời xứ NẪU
Xa cha mẹ già, những đứa em
thơ
Dòng sông quê,con đò bến nước
Bao đêm trăng
Với những hội hè....
Tôi hạnh phúc cùng anh sánh bước
Chẳng ngại đường xa
Mưa lũ tràn về...
Bốn mươi năm
Về làm dâu xứ QUẢNG
Bao nhiêu khó khăn gian khổ bộn
bề
Đã chia xẻ cùng anh
Những thăng trầm trong cuộc sống
Và những đứa con giờ đã trưởng
thành
Bốn mươi năm
Nếu bây giờ phải chọn
Tôi vẫn trung thành với quyết
định năm xưa
Nắng vẫn lên cao
Và đêm dài vẫn xuống
Hạnh phúc vẫn tràn đầy
Như mỗi tối tân hôn
01 _04 _2013
Bạn của nhị 6
NGƯỜI HỌC TRÒ CŨ PHÍA BÊN KIA HÀNG RÀO
Vũ Hải Châu
Mùa hè năm ấy tôi về thăm lại nơi mình
dạy học lúc mới ra trường.Sau hơn 20 năm xa cách giờ mọi thứ đều khác xưa nhiều
quá. Thị trấn Hà Lam nhỏ bé ngày nào giờ đã khang trang hơn nhiều so với lúc
còn chiến tranh. Nhà cửa mọc lên san sát, tất cả đều là nhà ngói tường xây hoặc
nhà lầu bề thế ; đường xá tráng nhựa rộng rãi, xe cộ qua lại rộn rịp, hiệu ăn,
quán cà phê... tấp tập kẻ ra người vào.
Đi hết con đường chính, tôi rẽ vào con đường dẫn lên Dốc Sõi, nơi có trường Tiểuhọc Bình Quý ( còn gọi là Trường Cốc Dù vì nơi đó có một cây cốc lâu năm, tán xòe ra như một chiếc dù lớn ) là ngôi trường tôi từng dạy học lúc mới chân ướt chân ráo từ Trường Sư Phạm Quy Nhơn ra đây. Hai bên đường đi là những cánh đồng vàng rực, thơm ngát hươnglúa chín. Nắng chiều nghiêng nghiêng, bóng tôi cũng nghiêng nghiêng trên con đường nhỏ và lòng tôi thì xao xuyến bùi ngùi. Tôi xao xuyến vì sắp được gặp lại những người quen năm cũ, lớp trò yêu dấu ngày xưa và tôi bùi ngùi khi giờ đây chỉ còn mình tôi về thăm trường cũ, bạn bè tôi lúc mới ra trường giờ thì mỗi đứa một phương.
Đi hết con đường chính, tôi rẽ vào con đường dẫn lên Dốc Sõi, nơi có trường Tiểuhọc Bình Quý ( còn gọi là Trường Cốc Dù vì nơi đó có một cây cốc lâu năm, tán xòe ra như một chiếc dù lớn ) là ngôi trường tôi từng dạy học lúc mới chân ướt chân ráo từ Trường Sư Phạm Quy Nhơn ra đây. Hai bên đường đi là những cánh đồng vàng rực, thơm ngát hươnglúa chín. Nắng chiều nghiêng nghiêng, bóng tôi cũng nghiêng nghiêng trên con đường nhỏ và lòng tôi thì xao xuyến bùi ngùi. Tôi xao xuyến vì sắp được gặp lại những người quen năm cũ, lớp trò yêu dấu ngày xưa và tôi bùi ngùi khi giờ đây chỉ còn mình tôi về thăm trường cũ, bạn bè tôi lúc mới ra trường giờ thì mỗi đứa một phương.
Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013
Nhớ Thời Áo Trắng - Thơ - Đặng Nam Phương
ĐNP
Kỷ niệm xưa gợi thương gợi nhớ
Nhớ thời áo trắng tuổi hoa mơ
Thời của hồn nhiên thời trong sáng
Đầy vui đầy mộng đầy vu vơ.
Kỷ niệm xưa gợi thương gợi nhớ
Nhớ thầy nhớ bạn nhớ trường xưa
Nhớ kỷ niệm vui buồn sách vở
Nhớ hoài nội trú những chiều mưa.
Kỷ niệm xưa gợi thương gợi nhớ
Biển xanh cát trắng sóng trùng khơi
Nhớ quá đi thôi thời thơ ấy
Áo trắng đâu rồi áo trắng ơi..!
Đặng Nam Phương K7 SPQN
Một số hình ảnh cũ...
Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013
Tôi muốn làm họa sĩ
Thanh Bình
Tôi bắt đầu phác họa :
_ Bạn là một người thích làm
thơ : (các lời còm thường ở dạng thơ) tôi nghĩ CHỈ CÓ…Hiền Tuấn .Tôi vẽ
bộ râu trên gương mặt xương xương .
_ Bạn là một người rất thành
thạo thơ Đường luật , tôi nghĩ CHỈ CÓ …T Đ Lượng . Tôi vẽ miệng cười mỉm
và ánh mắt châm chọc .
_ Bạn là một người rất
sành sõi về máy tính (gom các tựa đề trên trang SP vào thơ), tôi nghĩ CHỈ CÓ…N
Đ Chúc. Tôi vẽ một cặp kính cận.
_ Bạn là người phụ nữ yêu
chồng , yêu cả quê chồng (trong bài : Mai em về làm dâu xứ nẫu) tôi nghĩ
CHỈ CÓ …Lan . Tôi vẽ mái tóc đuôi gà .
_Bạn là người thích phiêu
lưu đây đó (Quảng Ngãi , Lại Giang , Bình Định, Phú Yên …), tôi nghĩ CHỈ CÓ …H
K Thạch . Tôi vẽ tóc bạc và cái bụng ( vòng 2 quá khổ ).
_Bạn là một người thân ái
với bạn bè ( thích tham gia vào đàn kiến …) tôi nghĩ CHỈ CÓ…chị Mộng Trâm . Tôi
vẽ người dáng gầy gầy, chân bước chầm chậm .
_ Bạn là người rất gần gũi
và có nhiều tình cảm với nhị 6 , tôi nghĩ CHỈ CÓ…T T Ren . Tôi vẽ bạn với nét
dịu dàng của …bà ngoại .
…Ôi ! giúp tôi với ! Khó quá
! Tôi muốn làm họa sĩ mà . Bạn của nhị 6 ơi , bản phác họa này có giống bạn
không ??
Mong các bạn giúp tôi thực
hiện giấc mơ làm họa sĩ với bức vẽ đầu tay này nhé !
PLEIKU _MỘT THỜI NẮNG BỤI MƯA BÙN...
(
Tặng các bạn nhị 6 K11SPQN, các bạn đồng môn
và
xin tưởng nhớ những người bạn đã phải nằm lại nơi này )
Chiếc
xe đò chậm dần rồi đỗ xịch lại. Mệt mỏi và nóng bức là cảm giác đầu tiên khi
tôi bước xuống khỏi xe. Đáng lý ra xe đã về đến dây từ mấy tiếng trước, nhưng dọc
đường xe bị hỏng nên đành chịu.
Đã hai giờ chiều, ngột ngạt và khó thở. Tôi rẽ
sang đường ngay ngã ba Diệp Kính, chui vội vào quán cà phê có máy lạnh, trong
khi chờ Tùng,người bạn cũ đến đón. Đó là người bạn học thời trung học, lưu lạc
lên thành phố này đã bốn mươi năm. Bây giờ bạn cũng có chút thành đạt nên mời
tôi lên chơi, Pleiku thành phố biên viễn của một thời chiến tranh đã lìa xa.
Pleiku, tên gọi mà rất nhiều người ở thế hệ chúng tôi sẽ phải e ngại khi nghe
nói đến. Súng đạn và chết chóc với hai mùa nắng đổ lửa và mưa thối trời thối đất.
MỘT LẦN ĐI
Hồ Phúc.
Xe về tới Qui nhơn
thì trời nhá nhem tối. Thành phố đã lác đác lên đèn. Tôi nói với anh tài xế
taxi cho xe dừng lại ở góc đường Phan Bội Châu và Trần Cao Vân, tôi bước xuống,
rồi một mình thả bộ đi về hướng nhà mình.
Tôi không thể diễn
tả tâm trạng của tôi lúc đó như thế nào ? Hồi hộp, sung sướng hay nôn nao…Bao
nhiêu năm rồi tôi mới trở lại nơi đây. Khi ra đi, tôi nghĩ rằng sẽ không bao
giờ có ngày trở lại! Con đường vẫn như ngày xưa. Nhà cửa hai bên vẫn thế! Nhưng
sao tôi thấy là lạ. Cả cái cây phượng trước nhà khi tôi ra đi, nó còn nhỏ xíu.
Thế mà bây giờ đã lớn! Cành lá sum sê xanh tốt. Tán cây che lấp cả một khoảng
không gian rợp mát trước hiên nhà…
Nhìn vào bên trong,
tôi thấy thấp thoáng có bóng người qua lại. Nhận ra đó là người chị kề của
mình. Mừng quá! Băng qua đường, chạy thẳng vào nhà. Tôi gọi :
- Chị Nh…!
Chị sững sờ nhìn
tôi, ngỡ ngàng trong giây phút. Không tin đó là sự thật. Rồi chị thét lên:
- Trời ơi! Trời
ơi! Ba ơi! Má ơi! Thằng Ph… nó về!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)