Trời đã vào thu, một chút nhớ thương theo gió heo may về đã mở những cánh hoa
ngọc lan đầu mùa trước sân nhà, hương hoa theo gió vào tận mọi ngóc ngách tâm hồn,
vào tận miền bâng khuâng đã từ lâu khép lại hẹn hò
Những chiếc lá mượt mà lay lay trong nắng, màu xanh non tơ mềm mại, không là
màu biêng biếc của lá non cũng không xanh thắm của lá già, lá ngọc lan xanh
trong thanh xuân,không bắt đầu cũng không kết thúc, cứ man man hờ hững mà đem sức
sống phong phú cho vô vàn những bông hoa, bằng sự cần mẫn tha thiết của mình
Lạ thật, giữa những khẳng khiu rạn nức xù xì của thân, của cành, của nhánh bỗng
bất ngờ trổ ra những búp non trằng trẻo, hồn nhiên, xinh đẹp, duyên dáng
như có phép lạ. Những búp hoa thon thả trắng mượt đang ngóng nắng trong màu ngọc
bích của lá non. Gió sẽ mang hương, nắng sẽ mang vị ngọt ướp vào nhụy hoa, khi
những cánh xòe ra cũng là lúc hương thanh xuân phả vào trong gió một thứ mùi vị
quyến rũ của đất trời.
Búp hoa thuôn dài, cánh dày thơ dại ôm khít vào nhau tưởng như liền một khối, nhưng
khi nắng trải vàng, những cánh hoa nhẹ nhàng hé mở, mùi hương bẽn lẽn lan ra đằm
thắm dịu dàng như được tỏa ra từ cái màu trắng tinh khôi ấy.
Hoa hàm tiếu mang vẻ e ấp quyến rũ, nhưng hoa mãn khai cũng không
phô trương tự phụ. Hoa mang lại sự bình yên thanh thản, sự thong dong an
nhàn…
Trở lại miền ấu thơ dịu ngọt, cây ngọc lan đứng ở góc sân vẫn vươn cành xanh
lá, cái gốc nhỏ tưởng như không mang nổi thân cành sum sê mát rượi cả một khoảng
sân là nơi chúng tôi ngồi “tắm hương” Cái trò này do mấy chị tôi
nghĩ ra, rồi sau đó trở thành nếp. Sau khi tắm gội,chúng tôi ra ngồi
dưới gốc cây, trong cái miền thơm tho của vô số hoa ngọc lan mà tận hưởng sự
tinh khiết thanh cao thấm đẫm vào tận phần sâu xa nhất của trái tim. Sau
này, khi chìm nổi giữa cuộc đời, cái miền nhớ mênh mông đó đã làm dịu đi những
nghiệt ngã,những thương đau, những ưu phiền trong cuộc sống. Mùi ngọc lan tha
thiết không thể lãng quên.
Thuở nhỏ theo mẹ lên chùa, ngôi chùa nghèo tĩnh lặng lưng chừng đồi là nơi có
không biết bao nhiêu cây ngọc lan hiền lành độ lượng. Phải đi qua cánh đồng và
và một khoảng rừng tím ngát hoa mua mới đến chùa; khoảng cách ấy đã tạo nên một
sự khác biệt giữa ngôi chùa và làng xóm bên kia. Cái không khí an bình
bao dung đã nuôi dưỡng lòng vị tha, hỷ xả, làm lắng xuống những tị hiềm, ganh
ghét…
Tên chùa không gắn với tên làng, tên đất : Chùa Thới An, cái tên mộc mạc, thanh
thản như mùi ngọc lan phủ lên mọi cảnh vật nơi này. Nếu chùa có tên là Chùa Ngọc
Lan thì hay biết mấy. Cổng vào, sân trước, sân sau trồng toàn cây ngọc lan, vừa
đến chân đồi là đã nghe mùi ngọc lan thoảng trong gió. Đi thêm một quãng ngắn, tôi
đã cảm nhận hương ngọc lan chảy qua mặt, lùa vào tóc, đẩy nhẹ tà áo, quấn quít
trên những cành, những lá của hàng cây hai bên lối đi.
Chút tình thơ của tôi cũng gắn liền với một chuỗi hoa ngọc lan kết thành vương
miện đội nghiêng nghiêng trên mái tóc tròn trăng, mà trước khi thọ giới Sa di,
người bạn thời thơ ấu đã kết lại bằng những đóa hoa đẹp nhất của cây ngọc lan
trước cổng chùa trong âm vang của tiếng chuông và lời kệ “Phiền não vô tận thệ
nguyện đoạn”…
Xa nhà, tôi đến thành phố biển Quy Nhơn. Những buổi bình minh rạng ngời trên
màu nước biển xanh trong, những chiều nghiêng hắt bóng tượng Đức mẹ trên
mộ Hàn Mặc Tử dài theo dốc Mộng Cầm, những đêm trăng xao xuyến trải mênh mông
trên Ghềnh Ráng đá buồn, tôi lại nhớ bóng cây ngọc lan, nhớ về mùi hương dịu
dàng thưở ấy
Rồi một đêm trăng nội trú, tôi bỗng mơ hồ cảm nhận một mùi hương quen thuộc. Ôi
! mùi hoa ngọc lan. Hương ngọc lan rạo rực dưới ánh trăng. Mùi hương tha thiết
thấm đẫm ký ức thương yêu.
Bãi cát, con đường, hàng dương hãy còn xa lạ nhưng hương ngọc lan thì gần
gũi tha thiết biết bao. Tôi thấy lòng ấm lại. Mùi hương tri kỷ, mộc mạc đã mang
lại cho tôi sự bình yên trong những ngày tháng xa nhà…
Hương ngọc lan xao xuyến trong những sớm mai đầy sương, trong buổi chiều tà có
tiếng chim ríu ran gọi bạn, trong đêm trăng lặng lẽ và trong lòng tôi mộng mơ một
thuở…Chắc bây giờ chút xương hoa trong trang thư ngày cũ cũng chỉ còn là
hoài niệm…
Một hôm nhận được lời nhắn “Hoa ngọc lan đầu mùa trước sân đã nở”.Trong tôi bỗng
xao xuyến nhớ về một -thủa ngọc-lan- xa
xưa, nhớ về mùi hương bâng khuâng dịu dàng đằm thắm không dễ lãng quên.
ĐAN THANH