Châu thị Thanh Cảm
Trời đã vào đông. Chiều muộn, vẫn nhẹ nhàng vài cơn mưa
ngơi hạt. Khoảnh khắc thu đi đông về ở đây cứ nhẹ tênh theo hơi thở thời
gian giữa cái đô thị mà nhịp sống vốn muôn đời hối hả... Thế nhưng, dù
đông ở đâu và dù nơi nào, đông vẫn là sương là khói, là mây ngang trời
long lanh muôn ngàn giọt nước thủy tinh.
Thoắt cái, tôi
rời xa bục giảng vậy mà đã mười năm có lẻ. Còn nhớ ngày đó, níu chân tôi
khi chia tay ngôi trường ở miền quê ấy là ánh mắt trong ngần, là cái
nhìn ngơ ngác của những đứa học trò giữa một chiều thu mà hàng xà cừ cổ
thụ đã bắt đầu vàng nâu màu lá, là sân trường rộn ràng tiếng gió và
những chiếc lá bàng đỏ tía cứ lao xao... Ấy vậy mà đã mười mấy năm rồi,
nếp thời gian đã in hằn bao nỗi hư hao trải dài theo từng năm tháng cũ!
Đã qua rồi cái tuổi mà người ta thường ví von 60 năm cuộc
đời...60 năm với những đổi thay trong cuộc sống và cuộc đời thì vẫn cứ
lặng trôi. Dòng sông ấy có khúc thật lắng yên mà cũng có đoạn lại lắm
những gập ghềnh! Tuổi 60 đi qua, ngồi ghép lại những mảnh vụn ký ức của
ngày hôm qua để kỷ niệm hôm nay kết thành xâu chuỗi, mà thương mà nhớ...
Tôi may mắn bước xuống đời bằng cái nghề dạy học, cái nghề mà
tôi mơ ước từ những ngày còn bé xíu. Tôi vốn là chị cả của một bầy em 9
đứa, một đàn em nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn mà cuộc sống lúc ấy còn lắm
vất vả lo toan. Là chị, tôi phụ giúp ba mẹ những công việc nhỏ trong
nhà, chăm sóc các em, dạy chúng học hành... lúc đó, tôi đã ra dáng một
cô giáo nhỏ lắm rồi, ba tôi vẫn thường nói đùa như thế..!
Và rồi, tôi đã thật sự trở thành cô giáo như tôi đã từng mộng mơ và
ao ước, như ba tôi đã từng mong đợi. Hai năm ở ngôi trường Sư Phạm ấy đã
để lại trong tôi nhiều kỷ niệm buồn vui, hai năm ở ngôi trường xinh
xinh ngày đêm nghe sóng hát ấy sao tôi giờ cứ luôn hoài niệm. Đã hơn 40
năm từ ngày tôi tạm biệt ngôi trường, tạm biệt một bến sông của con sông
đời dài thăm thẳm, nơi có những người bạn dấu yêu trên cùng một chuyến
đò và cả những người chèo đò âm thầm, tận tụy...!
Đã
qua rồi cái tuổi 60, tháng năm tồn tại của hơn 60 năm cuộc sống này giờ
chỉ có thể đếm bằng cái mốc thời gian vô tình và ngắn ngủi: ngày,
giờ...60 năm và đã bao bến sông rồi tôi sang chuyến với những người lái
đò tận tụy đã vất vả chống chèo đưa tôi qua từng khúc nông sâu... Chia
tay thời tuổi dại dưới mái trường Tiểu học Nguyễn Huệ, ngôi trường cách
nhà tôi chỉ vài con phố, nơi đã để lại trong tôi bao nhiêu kỷ niệm cùng
Thầy Cô, bạn bè của một thời thơ ấu khó quên...Chia tay cái sân trường
quanh năm mát rượi bởi những tàng me tây xanh um, dang rộng... tôi lớn
lên, 7 năm cùng đám bạn con gái với cái biệt danh "thứ ba học trò" vô tư
nghịch ngợm mà cũng thật đáng yêu dưới ngôi trường Nữ thân thương bên
bờ biển vắng, với những Cô Thầy mà giờ có dịp cùng đám bạn xưa ngồi nhắc
lại, vẫn cứ thấy bùi ngùi, vẫn cứ nghe lòng day dứt với bao nỗi nhớ nhớ
thương thương...! Rồi hai năm được luyện rèn dưới ngôi trường Sư Phạm,
tôi đàng hoàng bước vào đời với cái nghề mà mình mơ mộng, ước ao... hành
trang bên mình là tri thức Thầy Cô đã dạy, là trí tuệ là khát khao tuổi
trẻ và cả những yêu thương kỳ vọng mà lớp lớp Thầy Cô đã lặng lẽ đắp
bồi!
Đời tôi, để tự tin bước vào cuộc sống, để đàng
hoàng đối diện bản thân, đối diện cuộc đời, ơn sâu nghĩa trọng ấy tôi
luôn hướng đến những Người Thầy, mà Người Thầy đầu tiên trong đời tôi
luôn khắc nhớ có lẽ không ai khác, Ba tôi! Mãi cho đến bây giờ, tôi vẫn
không quên những tối bên ánh đèn vàng, bàn tay nhỏ xíu của tôi nằm gọn
trong lòng tay Ba rồi những nét chữ từ đó cứ mềm mại, cứ thiết tha, cứ
ấm dần lên dưới bàn tay Ba thô ráp! Chữ viết của Ba tôi đẹp lắm, từng
dòng nghiêng nghiêng và đều tăm tắp. Ngày đó, tuy tôi đã vào những năm
cuối của bậc Tiểu học, vậy mà mỗi sáng trước lúc đi làm, Ba tôi vẫn
không quên để lại trên bàn cho tôi năm ba trang giấy trắng chỉ duy nhất
một vài con chữ mẫu được nắn nót bằng ngòi bút lá tre ở đầu trang, nét
thanh nét đậm... và cho dù có ham chơi cách mấy, có mỏi tay cách mấy,
tôi cũng phải hoàn thành các trang viết bằng cái ngòi bút lá tre êm êm
ấy và cũng phải những con chữ dịu dàng nét đậm nét thanh trước lúc Ba
trở về nhà...
Ngày xưa ấy, tôi hay hờn hay giận Ba tôi
sao cứ bắt tôi tập viết cho dù tôi đã vào cuối cấp... nhưng thật sư, sau
này lớn lên, hàng ngày có được những hàng chữ đều đều nghiêng nghiêng
trên trang vở thơm tho, được Thầy khen, Bạn mến, tôi mới nhận ra, tất cả
là công ơn của Người Thầy đầu tiên ấy, Người Thầy ban sơ đã dạy cho tôi
từng nét nhạt nét thanh, dạy tôi biết sống ân nghĩa ở đời, người đã
gieo vào trái tim tôi những hạt giống yêu thương ấm áp đầu tiên, từng
ngày cho tôi biết vun đắp dưỡng nuôi cảm xúc, để thương yêu từng giờ nở
hoa và để tôi trân quý hơn cuộc sống sau này...
Cuộc
sống là vô thường và dòng đời thì muôn đời vẫn vậy, vẫn cứ mãi xuôi
trôi... Trên dòng đời vạn biến ấy, để ta vững chãi bước đi, đã có công
lao của không biết bao nhiêu Người Thầy tận tâm, dắt dìu, nâng đỡ... ?
đã có bao người lái đò đã lặng lẽ âm thầm, mải miết đưa ta qua từng bến
nông sâu? Người ta vẫn thường nói, nước mắt chảy xuôi, cho dù có thế
nào, cha mẹ vẫn luôn nghĩ về con cái, luôn hy sinh tất cả vì con! Người
Thầy cũng vậy, dù bây giờ tuy gần hay xa, dù sức khỏe đã đến lúc mỏi
mòn, vậy nhưng, không lúc nào là Cô Thầy không nguôi thương nhớ về
trường xưa trò cũ, vẫn luôn đau đáu lòng trong hoài niệm nhớ thương. Mới
đây, một người thầy của tôi, trước giờ tạm biệt, Thầy cũng không quên
để lại lời nhắn gửi thiết tha cho trường xưa, trò cũ... lời nhắn mà khi
nhận được, tôi đọc rồi khóc ngon lành: " Sắp bay rồi, Thầy tạm biệt TC,
tạm biệt SPQN nhé... hẹn ngày gặp lại...!"
Vậy đấy, tôi
luôn vẫn nghĩ, Cô Thầy như Mẹ như Cha... cho dù thế nào, cho dù ra sao,
trên dòng đời xuôi ngược có được bình yên hay gian nan trắc trở, dù
những khúc sông xa có êm đềm hay nhiều lắm những thác ghềnh, thì Người
Thầy muôn đời vẫn vậy, vẫn luôn nghĩ về trường xưa, nhớ về trò cũ, luôn
dõi theo từng bước đi của những đứa học trò mà mình đã từng thương yêu,
dìu dắt...cho dẫu, những người khách qua sông ngày ấy, có còn nhớ hay
quên, thì người lái đò năm cũ vẫn cứ mỏi mắt ngóng chờ, con đò nghĩa
nhân trí tuệ vẫn cứ âm thầm cắm sào đứng đợi...!
J.A.Comenski, một nhà giáo dục Tiệp Khắc vĩ đại đã từng nói :"Dưới ánh
sáng mặt trời này, không có nghề gì vinh quang hơn nghề dạy học!". Đạo
thầy trò trong ca dao Việt Nam muôn đời còn mãi qua tha thiết lời ru ầu ơ
của bà, của mẹ :" Sang sông thì bắc cầu Kiều... Muốn con hay chữ thì
yêu lấy Thầy..." Bao đời, nghề dạy dọc vẫn là nghề cao quý...! Bao đời,
đạo Thầy Trò vẫn là nghĩa ân sâu...! Hôm nay, một mùa 20.11 nữa trở về,
tôi xin được gửi đến những Người Thầy yêu kính, những người đã khuất,
những người đã đi xa... lòng biết ơn và trân kính của một học trò...
Kính chúc những Người Thầy luôn khỏe mạnh, an vui và hạnh phúc...!
Phía sau khoảng lặng, một khúc tâm ca như lời tri ân, cho tôi yêu thương gửi đến những Người Thầy...
"Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai...
Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời...
Dẫu đếm hết sao trời đêm nay...
Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi...
Nhưng ngàn năm, làm sao em đếm hết công ơn Người Thầy..."
Sài Gòn, mùa 20.11.2015
Châu Thị Thanh Cảm
Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015
Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015
TÂM CA
LeTramThanh
Tóc chiều phai nhạt mái đầu
Nửa màu bụi phấn nửa màu thời gian
Thu xưa
tràn ngập nắng vàng
Trường xưa
rộn rã reo vang tiếng cười
Đò xưa
đưa biết bao người
Sang sông thắp lửa hồng tươi cuộc đời
Thu nay thắm giọt sương rơi
Lăn về quá khứ
hóa lời Tâm ca
Letramthanh-sg-2015
Tóc chiều phai nhạt mái đầu
Nửa màu bụi phấn nửa màu thời gian
Thu xưa
tràn ngập nắng vàng
Trường xưa
rộn rã reo vang tiếng cười
Đò xưa
đưa biết bao người
Sang sông thắp lửa hồng tươi cuộc đời
Thu nay thắm giọt sương rơi
Lăn về quá khứ
hóa lời Tâm ca
Letramthanh-sg-2015
TUỔI HỌC TRÒ
Đẹp nhất là đây tuổi học trò
Cuộc đời không bận chút âu lo
Tháng ngày bè bạn cùng trang sách
Chẳng biết ngày xanh đã phai mờ.
Ta cứ vui tươi bên trường lớp
Vô tư là thế...Tuổi học trò !
Ta vui ca hát cùng bè bạn
Ô! Tuổi học trò thật tự do..
TTST
Thứ Ba, 17 tháng 11, 2015
TUYẾT PHỦ ĐỒI HOANG
Hạc Ngàn
1/ KHÓC CHO VƠI ĐI NHỮNG TỘI TÌNH …(1)
a- Bạch phác thượng song
thùy,-Thất thập cận niên
Muội xuất trần gian- tùng
Thiên cảnh
b -Xuân
thu huề kỷ độ ,-Tứ lục niên
dư-
Ngã lưu
hoài niệm -dệt Châu thi
(Một nén hương lòng -tiễn biệt chia xa) H.N.
2/
TÌNH YÊU TRẢ LẠI TRĂNG SAO
(Một người đã ra đi bên cát lạnh trách trăng
sầu Và một người
cô
đơn ôm gối lẽ khóc duyên đầu…)(1)
* Em sinh làng Trà Đỏa
Nhà Anh vùng Tân An
Mình
như hai con nước
Chung nhau lũy
tre làng
Tóc
em : màu hoa
cải
Hương
đầm sen : mắt nâu
Da em : màu hạt
dẻ
Tim ta chung nhịp cầu
* Đưa em
về non cao
Hong tóc dưới nắng đào
Nghe chim Hoàng oanh hót
Đêm đếm các vì sao !!!
Đưa em về rừng xanh
Xem sóc nhảy chuyền cành
Nghe suối ngàn róc
rách
Ăn trái mọng đầu ghềnh
Đưa em về biển Đông
Bình minh chân trời hồng
Vùi em trong bọt nước
Tan đi chiều chập chùng
* “ Em đưa Ta sang sông …!!!
-
Gió
vờn liễu ngoài song
Trăng gầy xuyên mành trúc
Tình nguyệt động khuya đông ”
* Quê
hương chiều rõ nắng
Giặc càn
lên xóm vắng
Cây cỏ gầy tiêu sơ
Người
chết không hẹn giờ
Ruộng đồng trơ giá lạnh
Con
trẻ thét gọi ba
Mẹ già mắt lệ nhòa
Gió lùa khung cửa hẹp …
Anh lên đường chạy giặc
Chia ly không lời hoa
* Một ngày vào cuối thu
Dĩ
vãng phủ sương mù
Vâng
lời cha mẹ dục
Em đi
vào thế tục
Em chôn
cuộc tình đầu…
Con
chim non rũ cánh
Bơ vơ chiều cô quạnh
Cất bước vào nhà thờ
Cùng chồng làm dấu Thánh
Dâng hồn lên cung thánh…
*****
* Đêm nay về … phố thị!
Nhấp tách cà phê đen
Sương lạnh phủ bờ hiên
Vây quanh màu dĩ vãng
Chôn
tình vào thạch bản
Chôn
đời vào quên lãng !!!
Lắng
nghe từ non cao
Lời ru của nắng đào
Âm ba vùng biển động
Tâm sự của muôn sao
* Phố thị chiều… man mác
Nhìn mây bay phương xa
Em
tôi giờ phương nào ?
Mây ơi xin làm dấu !!!
Thức trắng những đêm đông !!!
Nghe tình khúc chập chùng
Vườn thơ ôi hiu quạnh
Hồn
thơ tan hư không …
* Phạm trù nào cũng đẹp
Triết lý nào cũng hay
Vầng mây nào cũng ấm
Cuộc tình nào cũng say…
Khung
trời trả kỹ niệm
Môi hồng trả thiên thanh
Thề xưa trả mây biếc
Tuổi mây trả hạt thóc
Cho hạnh phúc an lành
*****
* Rồi Ta
lại giáo đường
Khấn nguyện Chúa bình an :
“Cho
Em về Thiên cảnh
Hưởng phước
báu miên trường”
Đẹp như áng mây hồng
HẠC
NGÀN
(1) Cho tôi xin 1 bình rượu 1,cây guita, 1làn
khói thuốc để đêm nay tôi hát to
*Những Bài không tên của VũThànhAn
*Hai
sắc hoaTygon của Trần Thiện Thanh: tiễn em về cõi vĩnh hằng
Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015
Tình đồng môn
Hồng Định
Nửa vòng trái đất chị về đây
Ghé đến Tuy Hòa một chiều mây
Thăm bạn đồng môn cùng khóa ấy
Đã bao năm rồi bệnh bủa vây
Người đẹp năm xưa sao nặng nghiệp
Hoa khôi khóa bảy xinh nõn nà
Chị nằm mười năm lưng lở lói
Ngoài kia rộn rã cũng kệ mà
Thương biết bao nhiêu tình bè bạn
Thương biết bao nhiêu bạn đồng môn
Cũng chỉ là cùng hai năm học
Nhưng mãi thương nhau đến tận giờ
Hoàn cảnh ngặt nghèo ta cùng bước
Hoàn cảnh khó khăn ta xẻ chia
Bao năm khắc khoải chờ bạn đến
Bạn đến rồi mà chị Thốn ơi !
( Thương biết bao nhiêu chị Thốn ơi ! )
Nửa vòng trái đất chị về đây
Ghé đến Tuy Hòa một chiều mây
Thăm bạn đồng môn cùng khóa ấy
Đã bao năm rồi bệnh bủa vây
Người đẹp năm xưa sao nặng nghiệp
Hoa khôi khóa bảy xinh nõn nà
Chị nằm mười năm lưng lở lói
Ngoài kia rộn rã cũng kệ mà
Thương biết bao nhiêu tình bè bạn
Thương biết bao nhiêu bạn đồng môn
Cũng chỉ là cùng hai năm học
Nhưng mãi thương nhau đến tận giờ
Hoàn cảnh ngặt nghèo ta cùng bước
Hoàn cảnh khó khăn ta xẻ chia
Bao năm khắc khoải chờ bạn đến
Bạn đến rồi mà chị Thốn ơi !
( Thương biết bao nhiêu chị Thốn ơi ! )
TÌM NHAU
Letramthanh
Đi tìm nhau lạc vào ca dao-đêm chợt thúc nhớ rằm phố cổ-bó gối ngồi khát một vòng tay-tường rêu phong ngói bạc nghênh trời-nhớ khói thuốc nồng cay hơi thở-lớp âm dương chập chùng kỉ niệm-mơ đèn hoa nối ước mơ xanh.
Nhớ nhau và rất rất nhớ nhau-nhớ như thể chưa một lần biết nhớ-nhớ da diếtmà mỗi lần gặp gỡ vờ như ko biết nhớ bao giờ-chỉ mắt nhìn dài dại ngẩn ngơ.
Đi tìm nhau lạc vào chiêm bao-trong chiêm bao rớt giọt lệ buồn-châm điếu thuốc tìm trong làn khói
một chút tình về giữa mênh mông.
Đêm tĩnh lặng bốn bề tĩnh lặng-vội chạy về phía lực từ trường-vây quanh là nước là sương , là gió sợi,là hương yêu phố nhỏ-mới đây thôi còn là rừng hoang dại,mà giờ này phế tích cũng hồi sinh.
Đi tìm nhau lạc vào trăng sao-trăng sao sáng mà cõi đời tối quá-Người cũng sáng như vì sao lạ-sương giăng mờ Người có đến tìm em!
Letramthanh -SG-K9-SPQN
Đi tìm nhau lạc vào ca dao-đêm chợt thúc nhớ rằm phố cổ-bó gối ngồi khát một vòng tay-tường rêu phong ngói bạc nghênh trời-nhớ khói thuốc nồng cay hơi thở-lớp âm dương chập chùng kỉ niệm-mơ đèn hoa nối ước mơ xanh.
Nhớ nhau và rất rất nhớ nhau-nhớ như thể chưa một lần biết nhớ-nhớ da diếtmà mỗi lần gặp gỡ vờ như ko biết nhớ bao giờ-chỉ mắt nhìn dài dại ngẩn ngơ.
Đi tìm nhau lạc vào chiêm bao-trong chiêm bao rớt giọt lệ buồn-châm điếu thuốc tìm trong làn khói
một chút tình về giữa mênh mông.
Đêm tĩnh lặng bốn bề tĩnh lặng-vội chạy về phía lực từ trường-vây quanh là nước là sương , là gió sợi,là hương yêu phố nhỏ-mới đây thôi còn là rừng hoang dại,mà giờ này phế tích cũng hồi sinh.
Đi tìm nhau lạc vào trăng sao-trăng sao sáng mà cõi đời tối quá-Người cũng sáng như vì sao lạ-sương giăng mờ Người có đến tìm em!
Letramthanh -SG-K9-SPQN
Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2015
KHUYẾT NGUYỆT
Ban biên tập trân trọng giới thiệu đến Quý Thầy Cô , quý Anh Chị cựu giáo sinh Sư Phạm Qui Nhơn , quý bạn hữu .
Ngày 6/12/2015
Tác phẩm KHUYẾT NGUYỆT của ĐAN THANH
Xin được ra mắt quý thầy cô, anh chị em đồng món và bạn đọc tại Nhà hàng TRẦU CAU ,298 Đường Nguyễn Văn Đậu , phường 11 , quận bình thạnh _ Sài gòn .
Nhà hàng QUỲNH HƯƠNG 133 Nguyễn Sinh Cung, Vỹ Dạ , HUẾ
Ngày 13/12/2015
Tại Khu du lịch THUNG LŨNG VÀNG Đà Lạt
Rất mong được quý Thầy cô, anh chị em đồng môn và bạn đọc ủng hộ
Xin trân trọng cảm ơn
Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015
NHIÊN HƯƠNG
Hồ Đình Nghiêm
Trong cuốn niên giám điện thoại ở Montréal và vùng phụ cận nặng ngàn trang có tờ mỏng tang in tên mười vị nữ lưu trùng tên: Đan Thanh.
Lê Lý Trần Nguyễn Phạm Hồ nằm trước mỗi danh xưng. Có thể thêm khác biệt ở khoảng già trẻ lớn bé, Đan Thanh có thể học trò, Đan Thanh có thể công chức, Đan Thanh có thể chúi mũi chúi lái cày bừa ở hãng xưởng, Đan Thanh có thể kiếm được job thơm, Đan Thanh có thể nghỉ hưu vui thú điền viên trông cháu nội nom cháu ngoại. Đan Thanh có thể làm bà chủ một quán ăn luôn thu hút người đồng hương…
Dài dòng quá, anh làm thầy bói cho ra mười nhân vật kia xong thì không khéo mà trăng khuyết nó tròn hồi nào chẳng hay. Ừ, thì không đoán non đoán già, nhưng bạn phải đồng ý điều này. Đan Thanh là một mỹ từ. Nếu chẳng đẹp, sao có lắm người ẩn mình dưới tên gọi tròn trịa kia. Một tháng có ba mươi đêm rằm. Anh cường điệu quá lắm, vậy thì có ai trong số họ làm nhà văn nhà thơ không hè? Hải ngoại thương ca thì không, nhưng khúc ruột ngàn dặm trong nước thì mình biết có một.
“Xa nhau chừng đó cũng vừa
Gió trần gian lạnh có chừa ai đâu”.
Cớ sao mình nhớ tới hai câu của cố thi sĩ Bùi Giáng? Vì mình đồ rằng người sở hữu cái tên đẹp đẽ kia hình như cũng cùng quê với Bùi tiên sinh. Do đâu lại chủ quan? Bởi trên “Vuông Chiếu Luân Hoán”, mình vẫn thường ngó ra Đan Thanh. Nhà thơ Luân Hoán là dân Đà Nẵng chính hiệu, hồ đồ để ngôn rằng: Ta với người vốn cùng đất chôn nhau cắt rốn, ta giao con ta ăn nhờ ở đậu trên vuông chiếu người ắt do nguồn cơn liên hệ kia?
“Hỏi người quê ở nơi đâu
Thưa rằng tôi ở rất lâu quê nhà”.
Quê nhà. Mông lung, hư ảo và mênh mông. “Quê nhà xa lắc xa lơ đó, ngoảnh mặt tha hồ mây trắng bay”. Ừ thì thôi, không Đà Nẵng phồn hoa vậy thì xuôi Quy Nhơn dặm ngãi. Chẳng Quảng Nam ngũ phụng tề phi thì Bình Định múa roi đi quyền. Nôm na là chị ấy không ở quanh đây, một hải ngoại thất tán. Chẳng thể cận kề để sớm tối hàn huyên nơi quán cà phê lộng gió chướng lạ mặt. Ôi, một người viết văn làm thơ thì họ có khối chuyện để nhỏ to, nhỉ? Họ khiến cho phong thổ này trở nên ấm áp, thỏ thẻ cung bậc nhiều nhạc tính của Việt ngữ riêng cho nhau nghe.
Hơn ba mươi năm biệt xứ, thảng hoặc đêm về mình vẫn mộng mị một giấc xét ra rất đỗi trần tục, đó là có khi thoáng hiện chân dung phai nhạt hương sắc một tô Mì Quảng “hoành tráng” diễu cợt vụt qua. Theo các nhà phân tâm học giải thích, khi bạn thiếu thốn thứ gì, cái vấn nạn trầm trọng ấy sẽ hiện về trong tâm tưởng. Thiếu món ăn nức tiếng của Quảng Nam, mình tìm tới những cây viết được sinh ra ở vùng “Đất Quảng Nam chưa mưa đã thấm” để đọc họ, để “ăn ké” những gia vị họ cất công biến chế dưới dạng văn thơ. Có nguôi ngoai cho thứ phân giải kia? Hãy bằng lòng thôi, như thể bị bức xa người tình cũ, người ấy luôn hoá thân là một chứng bệnh nan y, vô phương điều trị. Bạn ôm giữ vết thương lòng để hằng tin, rằng điều đó thật cần thiết nhằm nuôi dưỡng tâm hồn bạn. Bạn sẽ là đại gia khi chung đụng tới quen mặt những khổ đau dịu dàng kia.
Trong cuốn niên giám điện thoại ở Montréal và vùng phụ cận nặng ngàn trang có tờ mỏng tang in tên mười vị nữ lưu trùng tên: Đan Thanh.
Lê Lý Trần Nguyễn Phạm Hồ nằm trước mỗi danh xưng. Có thể thêm khác biệt ở khoảng già trẻ lớn bé, Đan Thanh có thể học trò, Đan Thanh có thể công chức, Đan Thanh có thể chúi mũi chúi lái cày bừa ở hãng xưởng, Đan Thanh có thể kiếm được job thơm, Đan Thanh có thể nghỉ hưu vui thú điền viên trông cháu nội nom cháu ngoại. Đan Thanh có thể làm bà chủ một quán ăn luôn thu hút người đồng hương…
Dài dòng quá, anh làm thầy bói cho ra mười nhân vật kia xong thì không khéo mà trăng khuyết nó tròn hồi nào chẳng hay. Ừ, thì không đoán non đoán già, nhưng bạn phải đồng ý điều này. Đan Thanh là một mỹ từ. Nếu chẳng đẹp, sao có lắm người ẩn mình dưới tên gọi tròn trịa kia. Một tháng có ba mươi đêm rằm. Anh cường điệu quá lắm, vậy thì có ai trong số họ làm nhà văn nhà thơ không hè? Hải ngoại thương ca thì không, nhưng khúc ruột ngàn dặm trong nước thì mình biết có một.
“Xa nhau chừng đó cũng vừa
Gió trần gian lạnh có chừa ai đâu”.
Cớ sao mình nhớ tới hai câu của cố thi sĩ Bùi Giáng? Vì mình đồ rằng người sở hữu cái tên đẹp đẽ kia hình như cũng cùng quê với Bùi tiên sinh. Do đâu lại chủ quan? Bởi trên “Vuông Chiếu Luân Hoán”, mình vẫn thường ngó ra Đan Thanh. Nhà thơ Luân Hoán là dân Đà Nẵng chính hiệu, hồ đồ để ngôn rằng: Ta với người vốn cùng đất chôn nhau cắt rốn, ta giao con ta ăn nhờ ở đậu trên vuông chiếu người ắt do nguồn cơn liên hệ kia?
“Hỏi người quê ở nơi đâu
Thưa rằng tôi ở rất lâu quê nhà”.
Quê nhà. Mông lung, hư ảo và mênh mông. “Quê nhà xa lắc xa lơ đó, ngoảnh mặt tha hồ mây trắng bay”. Ừ thì thôi, không Đà Nẵng phồn hoa vậy thì xuôi Quy Nhơn dặm ngãi. Chẳng Quảng Nam ngũ phụng tề phi thì Bình Định múa roi đi quyền. Nôm na là chị ấy không ở quanh đây, một hải ngoại thất tán. Chẳng thể cận kề để sớm tối hàn huyên nơi quán cà phê lộng gió chướng lạ mặt. Ôi, một người viết văn làm thơ thì họ có khối chuyện để nhỏ to, nhỉ? Họ khiến cho phong thổ này trở nên ấm áp, thỏ thẻ cung bậc nhiều nhạc tính của Việt ngữ riêng cho nhau nghe.
Hơn ba mươi năm biệt xứ, thảng hoặc đêm về mình vẫn mộng mị một giấc xét ra rất đỗi trần tục, đó là có khi thoáng hiện chân dung phai nhạt hương sắc một tô Mì Quảng “hoành tráng” diễu cợt vụt qua. Theo các nhà phân tâm học giải thích, khi bạn thiếu thốn thứ gì, cái vấn nạn trầm trọng ấy sẽ hiện về trong tâm tưởng. Thiếu món ăn nức tiếng của Quảng Nam, mình tìm tới những cây viết được sinh ra ở vùng “Đất Quảng Nam chưa mưa đã thấm” để đọc họ, để “ăn ké” những gia vị họ cất công biến chế dưới dạng văn thơ. Có nguôi ngoai cho thứ phân giải kia? Hãy bằng lòng thôi, như thể bị bức xa người tình cũ, người ấy luôn hoá thân là một chứng bệnh nan y, vô phương điều trị. Bạn ôm giữ vết thương lòng để hằng tin, rằng điều đó thật cần thiết nhằm nuôi dưỡng tâm hồn bạn. Bạn sẽ là đại gia khi chung đụng tới quen mặt những khổ đau dịu dàng kia.
Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015
Nhớ Trường xưa
Thanh Dang
Nhớ mãi ngày đầu con đến lớp
Thầy cười.
Tay vẫy, mắt bao dung
Tháng năm...
Năm tháng, xa vời vợi
Mà buổi đầu tiên vẫn rất gần
Nhớ mãi ngày đầu con đến lớp
Thầy cười.
Tay vẫy, mắt bao dung
Tháng năm...
Năm tháng, xa vời vợi
Mà buổi đầu tiên vẫn rất gần
Thầy ơi.
Ngày cũ còn đâu nữa
Tay gầy mòn mỏi tháng năm xưa
Nắng mới bên song còn bụi phấn ?
Lay lay chùm phượng đỏ giao mùa
Con nhớ ngày xưa...con nhớ lắm
Hàng kiền kiền ấy có còn không
Cây sao...chắc đã thành cổ thụ
Sân trường thơm ngát nắng yêu thương
Mùa xuân lá có xanh cành phượng ?
Ơi ! Tiếng chim quen thuở thiếu thời
Nhớ lắm trường xưa giờ tan học
Áo mộng mây bay ngập trắng trời
11-2015
Ngày cũ còn đâu nữa
Tay gầy mòn mỏi tháng năm xưa
Nắng mới bên song còn bụi phấn ?
Lay lay chùm phượng đỏ giao mùa
Con nhớ ngày xưa...con nhớ lắm
Hàng kiền kiền ấy có còn không
Cây sao...chắc đã thành cổ thụ
Sân trường thơm ngát nắng yêu thương
Mùa xuân lá có xanh cành phượng ?
Ơi ! Tiếng chim quen thuở thiếu thời
Nhớ lắm trường xưa giờ tan học
Áo mộng mây bay ngập trắng trời
Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2015
NGƯỜI CỦA HÔM QUA
Dan Thanh
Theo máy mùa đông
Tôi trở về thăm
Cây sứ già nghiêng nghiêng hoa nở trắng
Bỏ dòng sông. Tôi bỏ thuyền bỏ bến
Một chiều hè hoa nguyệt quế ngát hương
Theo máy mùa đông
Tôi trở về thăm
Cây sứ già nghiêng nghiêng hoa nở trắng
Bỏ dòng sông. Tôi bỏ thuyền bỏ bến
Một chiều hè hoa nguyệt quế ngát hương
Mấy năm rồi . Tôi xa lớp, xa trường
Con đò ấy trao cho người ở lại
Chở tri thức bằng,, ..lòng thuyền nhân ái
Bạn trẻ của tôi bao năm tháng miệt mài
Tà áo bay lộng gió bóng hình ai
Là tôi đó
Của năm nào...tôi nhớ
Hành lang cũ, lớp học xưa tôi đến
Ngẩn ngơ nhìn lá rụng nhớ chiều mưa
Rộn rã vang vang tiếng hát tiếng cười
Cô giáo trẻ chào tôi.
Bao thương mến
Ấm áp trong tôi, bạn còn nhớ đến
Thế hệ đã qua
Xin cảm ơn đời
Cảm ơn người chút tình cũ xa xôi
Vẫn ấm áp như trong tro còn lửa
Tôi đã đi qua và hoa đời vẫn nở
Dòng sông xưa vẫn rào rạt chuyến đò
Nếu có lần bạn thoáng chút âu lo
Tôi xin được sẻ chia với người của thời hoa đỏ
Người của hôm qua có lần xem lại vở
Màu đỏ tươi
Lời phê vẫn còn nguyên
" Nét chữ cười trên trang giấy nghiêng nghiêng "(1)
Tôi bỗng nhớ một thời cầm bút đỏ
Cảm ơn nhé
Cảm ơn người bạn nhỏ
Bạn của hôm nay là ...tôi của ngày xưa
Của cái thời cầm bút đỏ đong đưa
Vượt sông nước đưa thuyền về điểm đến
Bạn đi tiếp còn chúng tôi rẽ bến
Trên hành trình đi về phía hoàng hôn
Lòng nhẹ thênh thênh trút bỏ giận hờn
Không oán trách không so bì ganh ghét
Để nương gió như cách diều bay vút
Bạn trẻ của tôi ơi
Xin gửi lại nụ cười..
( nhớ một lần về thăm ngôi trường đã day )
(1) Nét chữ nghiêng nghiêng cười trên giấy trắng- Giang Nam
Con đò ấy trao cho người ở lại
Chở tri thức bằng,, ..lòng thuyền nhân ái
Bạn trẻ của tôi bao năm tháng miệt mài
Tà áo bay lộng gió bóng hình ai
Là tôi đó
Của năm nào...tôi nhớ
Hành lang cũ, lớp học xưa tôi đến
Ngẩn ngơ nhìn lá rụng nhớ chiều mưa
Rộn rã vang vang tiếng hát tiếng cười
Cô giáo trẻ chào tôi.
Bao thương mến
Ấm áp trong tôi, bạn còn nhớ đến
Thế hệ đã qua
Xin cảm ơn đời
Cảm ơn người chút tình cũ xa xôi
Vẫn ấm áp như trong tro còn lửa
Tôi đã đi qua và hoa đời vẫn nở
Dòng sông xưa vẫn rào rạt chuyến đò
Nếu có lần bạn thoáng chút âu lo
Tôi xin được sẻ chia với người của thời hoa đỏ
Người của hôm qua có lần xem lại vở
Màu đỏ tươi
Lời phê vẫn còn nguyên
" Nét chữ cười trên trang giấy nghiêng nghiêng "(1)
Tôi bỗng nhớ một thời cầm bút đỏ
Cảm ơn nhé
Cảm ơn người bạn nhỏ
Bạn của hôm nay là ...tôi của ngày xưa
Của cái thời cầm bút đỏ đong đưa
Vượt sông nước đưa thuyền về điểm đến
Bạn đi tiếp còn chúng tôi rẽ bến
Trên hành trình đi về phía hoàng hôn
Lòng nhẹ thênh thênh trút bỏ giận hờn
Không oán trách không so bì ganh ghét
Để nương gió như cách diều bay vút
Bạn trẻ của tôi ơi
Xin gửi lại nụ cười..
( nhớ một lần về thăm ngôi trường đã day )
(1) Nét chữ nghiêng nghiêng cười trên giấy trắng- Giang Nam
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)