Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2012

Hương xưa


Bốn mươi hai năm qua rồi mới liên lạc được với các bạn Sư phạm Quy Nhơn, cùng lời hẹn về thăm lại trường xưa.
Bốn mươi hai năm, khoảng thời gian quá dài cho một đời người truân chuyên, nhưng nhìn lại như mới thoáng hôm qua.
Vẫn còn đâu đó những mùi hương, một chuỗi những mùi hương đã trót gắn bó với ta những năm tháng tóc còn xanh.
Những ngày đầu tiên lạ lẫm đặt chân đến trường, ta như choáng ngợp trong hương thơm của gió biển, của thông xanh bát ngát.
Nội trú năm nhất niên với một hành lang dài, để đêm đêm từ đó, ta có thể ngắm nhìn ánh đèn máy bay chớp sáng từ dãy núi xa, hít thở mùi hương của đêm, nồng nàn, tĩnh lặng.
Ta nhớ mùi hương của Mẹ, vòng tay ấm của Cha và khóc một mình.
Nỗi nhớ rồi cũng vơi, những bạn bè đã trở nên rất đỗi thiết thân.
Ta nhớ mãi những buổi Thầy hiệu trưởng lên thăm phòng nội trú, Thầy hiền từ là thế mà sao ta vẫn cứ sợ sợ là, nỗi sợ hãi xem lẫn niềm kính yêu của tất cả giáo sinh thơ ngây như ta ngày ấy. Thầy bảo “hãy học thêm lên, nếu em nào đã có tú tài bán thì học thi toàn, nếu có tú tài toàn thì học thêm đại học, sao cả ngày cứ mãi đan với lát thế”. Các thầy cô mãi mong muốn học sinh mình hoàn thiện hơn.
Những mùi hương quyến rũ của đời làm giáo sinh còn là mùi hương của những mái tranh, mùi rơm rạ, mùi hoa đại của những chuyến đi công tác văn chính xã về các miền quê xa xôi trên những chuyến xe lam khét nghẹt mùi xăng, mùi hương nông nàn của gió biển Cù Lao Xanh.
Lên nhị niên, cuộc sống đã tất bật hơn với những bài vở, với những buổi đi thực tập.
Khu nội trú mới tiện nghi hơn, nhưng ngột ngạt như một hộp diêm khổng lồ. Ta không còn được ngắm biển, ngắm thông vì phòng ta ở tầng thấp nhất, chỉ còn được nghe tiếng sóng biển gầm thét mỗi đêm.
Ta cùng bạn ta đã nhiều lần lén ra khu vườn cổ tích (là nhà thầy hiệu trưởng), lượm những cánh hoa vàng cài lên tóc và ngỡ như được tắm đẫm trong vô vàn hương hoa.
Ngày thi ra trường sắp đến, ta và các bạn vùi đầu vào học thi, có những bạn học ở các cột điện cao áp, ta và các bạn khác vào giảng đường học. Khi điện tắt, đèn dầu được thắp lên. Cần mẫn chăm chỉ như những chú ong thợ, sao mà dễ thương đến vậy, các bạn ta ơi.
Những ngày tháng cuối cùng còn được ở trường, ta vẫn thơ thẩn một mình dọc hành lang giảng đường, những phòng học tối om, những tấm bảng đen câm nín, ta khẽ nói: “tạm biệt, tạm biệt trường ơi, lớp ơi”, lòng rưng rưng muốn khóc.
Không được may mắn như các bạn cùng khóa, vì thời cuộc, ta không còn được tiếp tục đi dạy nữa. Nhưng cho dù năm tháng đã đi qua và bể dâu cuộc đời cùng bao thăng trầm của cuộc sống đã cho ta lắm nổi đa đoan, ta vẫn không thể nào quên chút hương xưa của một thời học làm cô giáo.

Kim Liên
Sư phạm Quy Nhơn khóa 7

1 nhận xét:

  1. Co nhung ky niem that dep va em dem. Co nhung khoang thoi gian lam cho ta nhung nho va luyen tiec. Cam on ban that nhieu !

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...