Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

Món Quà


Chồng tôi hay cười, ăn nói nhẹ nhàng và thích đùa tếu. Đối với anh chuyện gì cũng nhẹ như bông. Tôi thì khác hẳn,  dù cũng giống anh, ăn nói nhẹ nhàng nhưng việc gì  vào tay tôi thì cũng phải cho đàng hoàng và chỉn chu.  Anh hay nói tôi quan trọng hoá vấn đề.
Hai đứa quen nhau sau năm 75 khi cùng dạy một trường. Tôi hơn anh hai tuổi nên ngày ấy nói chuyện với nhau đều xưng tên và tôi đã không hề ngờ rằng anh chàng nhỏ tuổi hơn này sau đó là chồng tôi.
Đến một ngày, anh mời tôi đi uống cà phê và nói:
-         Ba Xuân biết Thu. Ba nói ba má Xuân biết gia đình Thu rất rõ.
Tôi ngạc nhiên:
      - Vậy à?
Anh cười cười nói tiếp:
-         Ba còn nói ba má Xuân muốn làm sui với ba má Thu đó!
Tôi tiếp tục ngạc nhiên:
-         Hả?  Thiệt hông? Đừng có giỡn chuyện này à nghen!
-         Thiệt mà! Hổng tin bữa nào Thu hỏi ba Xuân coi!
Tôi nghĩ thầm hổng biết anh chàng này đang nói giỡn hay là đang tỏ tình với mình đây.  Làm sao dám đem người lớn ra mà nói giỡn, còn tỏ tình mà kiểu này thì thiệt là…kì cục!Tôi ngồi im không trả lời. Chặp sau anh hỏi, giọng có phần bối rối:
-         Thu…Thu…thấy sao? Xuân đang chờ Thu trả lời!
Tôi đáp nhanh:
-         Bất ngờ quá. Thu cũng không biết nói sao!
Bỗng nhớ ra một điều quan trọng, tôi nhìn thằng vào anh. Lúc ấy mặt anh đỏ như  gấc. Tôi cũng thấy mặt mũi mình nóng ran lên. Tôi ngập ngừng hỏi nhỏ:
-         Đó là …ý của ba má Xuân! Thu…Thu…muốn biết  còn ý của Xuân thì  sao kìa!
Hình như chỉ chờ có câu hỏi đó. Anh chàng vội vàng trả lời và tự nhiên bị…cà lăm:
-         Ồ! Xuân…Xuân…muốn Thu…muốn Thu…từ…từ…lâu rồi!
Tôi bật cười. Anh cũng cười. Rồi cả hai cùng cười to. Tôi hẹn một tuần sau trả lời! Và thế là sau đó chúng tôi thành vợ chồng!

Sau này tôi mới biết được đó là lần đầu tiên và duy nhất anh tỏ tình và cầu hôn theo kiểu ấy. Anh bạo gan ngỏ ý với tôi đúng là nhờ sự động viên và cố vấn của cha chồng tôi. Trước đó cũng có nhiều cô thích anh, trong số đó có một cô tên Sa rất yêu anh và tấn công anh bằng cách lấy lòng má anh. Hằng ngày cô đến phụ má anh dọn hàng ra chợ bán. Hồi đó má anh có gian hàng bán đồ khô ở Chợ Lớn. Ngày Chợ Lớn Quy Nhơn bị cháy, cô chạy đến khóc với má anh và cùng ngồi với má anh ở chợ để bươi lại đống tro than của gian hàng hầu kiếm lại chút gì còn sót! Anh kể lúc ấy anh cũng cảm động lắm nhưng chẳng thấy thích Sa có lẽ vì anh nghĩ ai lại cọc đi tìm trâu! Tính anh cũng nhút nhát. Bông lơn là vậy nhưng khi đụng tới chuyện con gái là im thin thít. Nghe nói sau này cô Sa có chồng và cùng chồng vượt biên sang Mỹ, hai vợ chồng không có con và họ đã li dị.

Chúng tôi có hai con trai. Cuộc sống của vợ chồng tôi nói chung cũng ổn, dù rất nhiều khi tôi  thấy mệt mỏi vì tính vô lo của chồng. Có khi tôi có cảm giác mình là người mẹ đơn thân có ba người con trai. Sau giờ dạy anh không bao giờ từ chối những chầu cà phê hay những cuộc vui lai rai với bạn bè. Vì anh vui tính nên anh có rất nhiều bạn bè. Những việc trong ngoài gia đình đều do một tay tôi bươn chải, từ việc dạy học, kiếm sống cho đến việc quán xuyến trong nhà. Những khi tôi phàn nàn thì anh  không giận mà chỉ nói vì em lo ngon lành hơn anh nên anh để cho em lo luôn! Chán thật! Nhưng cũng may là tôi luôn tự an ủi mình, thôi kệ, dù sao anh cũng không có thói trăng hoa và vũ phu như một số chồng của bạn tôi. Anh cũng không khó chịu xét nét bắt bẻ mà hay chọc cho tôi cười xoà mỗi khi tôi bực mình. Dù sao anh cũng là một người chồng chung thuỷ và là một người cha dễ chịu và yêu con hết mực!

Một hôm, sau khi uống cà phê với bạn bè, anh hí hửng về nhà xoè ra trước mặt tôi hai tờ giấy 100USD ( lúc ấy tương đương khoảng  bốn chỉ vàng ). Anh nói:
-         Em cầm tiền này muốn mua sắm gì trong nhà thì mua.  Anh thấy mình chưa có máy giặt và đầu máy video đó!
Tôi ngạc nhiên:
-         Tiền đô-la ở đâu anh có vậy?
Anh cười hể hả:
-         Tiền đô-la thì là ở Mỹ chớ ở đâu!
Tôi cau mày:
-         Thôi đừng giỡn nữa Tiền này ai đưa cho anh?
Anh ngập ngừng một hồi rồi nói:
-         Anh mới gặp Sa. Cổ mới ở Mỹ về và tình cờ gặp anh ở quán cà phê. Cổ nói muốn tặng anh một món quà mà lâu quá rồi nên không biết anh thích gì! Cô bảo đưa món tiền này về đưa em nhờ em mua sắm giùm cổ món  gì còn thiếu trong nhà mình. Coi như là tấm lòng của cổ!
Tôi sững sờ, cảm thấy người lạnh ngắt! Và đó là lần đầu tiên tôi to tiếng với chồng:
       - Nhà này nghèo thiệt, còn thiếu nhiều thứ thiệt. Nhưng tôi không cần món quà này! Anh cầm tiền này đi làm gì đó thì tuỳ anh, tôi không cần biết! Thật không thể hiểu nỗi! Anh nghĩ sao mà cầm món tiền này từ tay cô Sa , mà lại còn đem về đưa cho tôi nữa!!!

Trần Thảo Nguyên ( 26/3/2012

5 nhận xét:

  1. Trần Thảo Nguyênlúc 01:03 31 tháng 3, 2012

    Cám ơn SPQN đã đăng bài cùng với hình minh hoạ thật là...ấn tượng!

    Trả lờiXóa
  2. Câu chuyện diễn tả tâm lí rất thật của từng nhân vật xảy ra đâu đó trong đời thường. Người phụ nữ bao giờ cũng có những cảm nhận rất sâu xa...Cám ơn Thảo Nguyên đã gợi cho mình nhớ lại một thời xa lắc...

    Trả lờiXóa
  3. Trần Thảo Nguyênlúc 18:46 3 tháng 4, 2012

    Cám ơn chị Irene !

    Trả lờiXóa
  4. Phụ nữ Việt Nam với nét đẹp nhân văn lồng trong lòng tự trọng rất đáng ngưỡng mộ!
    Cảm ơn Thảo Nguyên Trần nhiều lắm với mẫu chuyện ngắn này!
    Thân ái!

    Trả lờiXóa
  5. Trần Thảo Nguyênlúc 09:27 4 tháng 4, 2012

    Cám ơn chị Thanh Cảm đã có nhận xét về nét đẹp và lòng tự trọng của Phụ nữ Việt Nam. Em cũng có cảm nhận như thế khi viết câu truyện này. Chúc chị vui!

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...