Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

ĐƯỜNG VỀ


                                                                                  Thanh Cảm k11

       Buổi sáng, những tia nắng sớm màu vàng cam ở đằng đông dần nhô lên, không gian ấm dần sau một đêm dài ngủ quên trên những hàng điệp vàng dọc theo những con đường nhỏ xinh xinh của khu dân cư nằm ven con sông Sài Gòn này. Những chuỗi bông li ti hanh vàng nhẹ lay trong gió sớm và dường như vẫn còn run rẩy nép mình dưới những tán lá còn ướt đẫm sương đêm, màng sương xám xịt lững lờ buông mình trên dòng sông còn mờ hơi nước lúc nửa đêm về sáng trông đẹp như một bức tranh thủy mạc.
       Tôi đưa mắt qua ô cửa nhỏ, lơ đãng ngắm nhìn bầu trời buổi sáng đẹp tinh khôi và lắng lòng bên giọng hát Thu Phương da diết với”Bên đời hiu quạnh”của Trịnh Công Sơn:
  “Một lần chợt nghe quê quán tôi xưa
   Giọng người gọi tôi nghe tiếng rất nhu mì
   Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
   Giật mình nhìn tôi ngồi hát bao giờ…” Chợt có tiếng điện thoại reo,
          _A lô, xin lỗi…
          _À, anh Dũ đây…!
        Giọng anh có vẻ vui, trong sáng và hồ hởi. Thì ra anh ấy gọi để nhắc nhở mình mấy điều về chuyến về trường. Nghe anh bảo đang ở bên nhà chị Diệu Minh để bàn thêm một số việc cho chuyến về thăm trường cũ sắp đến. Hôm trước, ở nhà Chúc thầy Hy cũng có gọi điện cho mình và cũng dặn dò mấy việc trong nội dung cho chuyến về trường lần này…Thì ra, mỗi khi nhắc đến sự kiện này thì thầy trò chúng tôi ai cũng nôn nao cả lòng, nó giống như tất cả đang nóng lòng trông chờ một điều gì đó vô cùng hệ trọng, vô cùng thiêng liêng của cả cuộc đời mình vậy!
         Mà thật thế, chúng tôi sau bao nhiêu năm trễ hẹn bây giờ mới thật sự có dịp cùng  trở về trường xưa để được gặp nhau, để được nhìn nhau, để được cùng hàn huyên tâm sự sau một chặng đường  xa cách quá dài ;một chặng đường mà tất cả chúng tôi đã đi qua với biết bao vui buồn, biết bao trở ngăn trong cuộc sống và để đến hôm nay chúng tôi mới cùng được tìm về bên nhau, về bên ngôi trường của một thời yêu dấu!
        Cách đây mấy hôm, tôi có nhận được điện thoại của Thầy Hiệu trưởng. Đã lâu lắm rồi, đã ba mươi tám năm không gặp mà tôi nghe giọng Thầy vẫn thế, vẫn ấm áp như ngày nào tuy lời nói có vẻ nhẹ và chậm hơn…Lời Thầy như nghẹn lại khi nhắc đến trường xưa, giọng Thầy như chùng xuống khi kể về những kỷ niệm năm nào bên ngôi trường cũ…Thầy dặn dò tôi :
         _Thanh Cảm về trường nhớ xem  trường có khác xưa nhiều không ?Công viên có còn mấy cây hoa sứ nở muộn thơm lừng, có còn mấy khóm trúc đào nồng hương ấy không rồi kể lại cho Thầy nghe với nhé!Thanh Cảm nhớ nhìn xem ngôi nhà Thầy ở năm xưa giờ ra sao, có còn gốc ngọc lan mồ côi bên góc vườn nhà Thầy nở hoa thơm ngát mỗi tối mỗi chiều ấy không ?Có còn hàng liễu già cô đơn bên cổng trường hằng ngày đón đưa lớp lớp anh chị em giáo sinh đi về sớm tối không ?
        Ôi, nghe Thầy dặn dò mà lòng mình như muốn bật khóc!Đã xa thật xa mà Thầy vẫn luôn đau đáu nhớ về trường. Thầy nói, không sao quên được những hình ảnh thân quen của ngôi trường mà Thầy đã từng gắn bó với bao lớp giáo sinh đến rồi lại đi, để lại ngôi trường mênh mang bao nhiêu là  nổi nhớ!
        Tôi còn nhớ Thầy hỏi tôi :
         _Đêm mãn khóa năm ấy Thanh Cảm ngồi ở đâu, nghe Thầy đọc «Câu chuyện lửa tàn »có rõ không ?Bây giờ Thanh Cảm có còn nhớ hôm ấy Thầy đã đọc những gì không ?
         Không đợi tôi trá lời, Thầy đọc lại cho tôi nghe mấy đoạn trong «Câu chuyện lửa tàn » đêm hôm ấy bằng một giọng ấm trầm tha thiết, tôi nghe mà nhói buốt cả lòng, nghe mà rưng rưng nước mắt! Những lời tâm huyết này dường như đã là máu thịt của Thầy nên giờ tuy đã yếu đi nhiều lắm, vậy mà Thầy vẫn không quên một từ một chữ!
       «… Với tuổi đôi mươi, chẳng có gì là muộn. Tất cả đang chờ đón anh chị em :Tình yêu để yêu, tình bạn để thương, tình quê hương để nhớ, những nguyện vọng để thực hiện, nghề nghiệp để phụng sự…nghĩa là cả một cuộc đời để sống, để xây lên, hoặc nếu cần, để dựng lại…Khi đã dấn thân vào nghề là chúng ta phải chọn cho mình một hướng đi đầy ý thức, trên đường đời nghề nghiệp đã chọn, anh chị em hãy can đảm bước lên. Niềm tin của anh chị em ấy là niềm tin của chúng tôi và cũng là ý đợi của quê hương này… »
        Thật tha thiết và cũng thật lắng đọng với những tâm ý của một người Thầy hết lòng vì thế hệ tương lai, cho tới bây giờ Thầy vẫn vậy!Bao nhiêu câu hỏi dồn dập Thầy hỏi tôi là tôi biết bấy nhiêu nổi niềm nhớ thương chất chứa trong lòng của một người Thầy đã từng gắn bó, đã từng bên ngôi trường ấy mỗi sớm mỗi chiều mà giờ với Thầy thì muôn nẻo đường đã quá xa xăm và sẽ chẳng bao giờ có dịp để Thầy trở về thăm chốn cũ!Tôi đã cố gắng không khóc khi nói chuyện với Thầy vì tôi sợ Thầy sẽ đau lòng khi nhớ về kỷ niệm một thời, để rồi sau đó một mình tôi lại nghe sống mũi cay cay!
        « Rồi một lần kia khăn gói đi xa
          Tưởng rằng được yên thương nhớ nơi quê nhà
          Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
          Giật mình nhìn tôi ngồi khóc bao giờ… »(TCS)
      
          Giờ thì đường về của chúng tôi không còn xa nữa, con đường trở về của chúng tôi đã thênh thang trước mắt, bước chân trở về của chúng tôi không còn là mơ ước, chỉ một ít thời gian ngắn ngủi nữa thôi chúng tôi sẽ lại được tay bắt mặt mừng sau bao nhiêu ngày xa cách. Không thể tưởng tượng nổi lúc ấy chúng tôi sẽ như thế nào nhỉ, chắc là sẽ ôm chầm lấy nhau mà khóc mà cười. . . và rồi thế nào nữa nhỉ ??? Ôi, sao trong lòng cứ nôn nao, cứ rộn ràng một nổi niềm khó tả! Không biết Thầy Cô tôi có ai còn ai mất ?Bạn bè tôi rồi ai có ai không ? Trường xưa tôi rồi còn lại những gì sau những đổi thay trong muôn trùng dâu bể…để tôi sẽ kể lại cho Thầy nghe như lời Thầy đã dặn dò, đã đau đáu nhớ nhung!
           Trở về lần này có lẽ sẽ là lần duy nhất và là lần cuối cùng chúng tôi tìm về bên nhau trong vòng tay bè bạn, trong nổi nhớ cồn cào!Đã qua lâu rồi và đã xa lắm rồi cái thời tuổi trẻ mà chúng tôi từng yêu từng thiết tha cống hiến!Đã đi vào ký ức lâu rồi cái thuở  chúng tôi tóc vẫn còn xanh và niềm đam mê thì cháy bỏng trong lứa tuổi đôi mươi…Thời gian trôi qua, chúng tôi già đi, tóc đã có nhiều sợi bạc nhưng tận thẳm sâu trong tâm hồn chúng tôi vẫn còn đấy một tình bạn ấm nồng, tình bạn ấy sẽ là ngọn lửa hồng đắm say trong không gian giá lạnh, sẽ mang đến cho chúng tôi những nụ cười thân thiện gần gủi và ấm áp để tình bạn thăng hoa cho tôi một ý thơ đẹp mà viết thành bài ca tình bạn bền chặt thân tình!
            Sáng nay, anh Dũ có nói với tôi :
           _ Lần này về Qui Nhơn em nhớ mang cả trường SP vào Sài Gòn nhé!
            Nghe anh nói, cả hai anh em đều cười xòa vui vẻ nhưng trong tôi thoáng chút mặn đắng xót xa…Tôi biết ý anh dùng cụm từ «  mang cả trường vào SG » là để chúng tôi có ý niệm gần hơn với ngôi trường mà chắc chắn rằng  không bao giờ chúng tôi có dịp cùng nhau trở về lần nữa!Nghĩ đến điều này, có lẽ trong chúng tôi ai mà chẳng thấy nhói đau lòng… Nhưng, cuộc sống là vậy!Có đến ắt phải có đi, có gặp tất phải có lúc chia tay từ biệt như lời ngậm ngùi thiết tha sau cùng của Thầy Hiệu trưởng đã nói với chúng tôi trong đêm lửa tàn năm ấy «Tôi thân mến từ biệt anh chị em!!! »Vậy mà với lời chào từ biệt tưởng chừng như giản đơn ấy, thầy trò chúng tôi đã phải cách xa từ sau cái đêm Thầy đọc câu chuyện khi lửa sắp tàn…Bây giờ Thầy đã già yếu lại ốm đau mà khoảng cách địa lý thì xa vời vợi nên có lẽ chúng tôi sẽ mãi chẳng có cơ hội gặp lại Thầy!Tuy vậy, trong tâm tư chúng tôi vẫn không lúc nào quên người Thầy có giọng nói ấm áp với  cái nhìn độ lượng,  mang cả tấm lòng vào những lời tình tự sâu lắng đã một lần chạm vào những trái tim non trẻ của chúng tôi ngày ấy khi « đêm đã khuya và lửa đã dần tắt » trong cái đêm không thể nào quên của tất cả giáo sinh k11 chúng tôi!
         Trường xưa ơi, có chờ tôi trở lại! 
         Thầy Cô quen bên cửa lớp mù sương…
         Và bạn xưa giờ có còn đứng đợi
         Sư Phạm buồn chiều nội trú bơ vơ…!(tc)
          
         Ngoài kia, nắng đã lên cao. Không gian đã ấm áp hơn và cuộc sống chung quanh vẫn như bao ngày…Thời gian vẫn cứ bình thản trôi trên phận người, vẫn từng bước ung dung không hề mỏi mệt và trong ta lại thầm thì nhắc nhở « Hãy yêu ngày tới dù quá mệt  kiếp người, còn cuộc đời ta cứ vui…! »Vâng, còn cuộc đời ta cứ vui cứ hy vọng cứ mến thương và trong trái tim ta sân si sẽ lụi tắt để nhường chổ cho tình người lên tiếng hát khúc nhạc yêu thương!

       « Hãy trao cho nhau muôn ngàn yêu dấu
          Hãy trao cho nhau hạnh phúc lẫn thương đau…
          Hãy kêu tên nhau trên ghềnh dưới bãi
          Dù mai nơi này người có xa người… »( Hãy yêu nhau đi-TCS )

Thoảng trong không gian, những giai điệu cuối trong bài hát «Bên đời hiu quạnh » của TCS đâu đó nhẹ nhàng vang xa, xa mãi mà xoáy tận vào lòng…
       « Đường nào dìu tôi đi đến cơn say
          Một lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời
          Dù thật lệ rơi lòng không buồn mấy
          Giật mình tỉnh ra ồ nắng lên rồi! »

                                               Thanh Cảm ---Một sáng nhớ về…(!!!)

16 nhận xét:

  1. tdluong2k5@yahoo.comlúc 07:41 25 tháng 4, 2012

    Tôi bây giờ ở xa các bạn nửa vòng trái đất, mọi cái ở đây đều lạ lẫm, những lúc các con đi làm còn lại mình ên trơ trọi, vắng lặng, buồn đâm ra nhớ đử thứ, tiếc đử thứ nhất vào đọc bài của Ren, TC...Cám ơn các bạn đã cho tôi cảm giác nhớ tiếc như thế nào!!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ôi,sao mà tội nghiệp cho anh bạn của tôi!Nhớ tiếc đủ thứ mà cụ thể là nhớ ai và tiếc điều thế hởi anh bạn hay cười của chúng tôi???Nhìn hình bạn gửi về xem ra cũng "ngầu"lắm đấy,cố gắng giữ gìn sức khỏe để khi về còn khao bạn bè nữa chứ!
      Hẹn gặp vào tháng 7 ở SG,còn tháng 5 thì... cứ tiếp tục mà tiếc nhé!!!
      Chúc sức khỏe và chào thân ái!

      Xóa
    2. Tội quá đi! có muốn gởi gì về "VN" không? mình chuyển dùm cho!!!!!!!
      Đọc... văn nhớ người hả????????

      Xóa
  2. Sáng nay, TC cho mình nghe lại ca từ những bài hát của TCS mà đã từ lâu mình quên lãng. Ngày về càng thu ngắn lại TC chắc cũng nôn nao lắm phải không? Nhớ giữ gìn sức khỏe mới có ngày về!
    Bây giờ thấy tụi mình vui vẻ, rủ nhau trở về, tdluong đang tiếc nuối lắm!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng,mình cảm ơn R nhiều lắm vì lời nhắc nhở này!Khi buồn và khi vui TC vẫn thường tự ủi an cũng như tự thưởng cho mình những giai điệu đẹp và sâu lắng như thế này,sẽ thấy lòng êm ả và phấn chấn hơn sau khi đã nghe nó đấy R ạ!
      À này,cái cậu L đi du lịch mà cứ nói buồn nhớ,tiếc thương sao mà nghe tội nghiệp thế nhỉ...?Không biết cậu ấy nhớ ai,tiếc gì...hay là...???
      Thôi,đừng đoán mò nữa kẻo cậu ta bên ấy lại buồn và nhớ tiếc thêm!
      Thế nhé,thân ái!

      Xóa
  3. TC cảm ơn SPQN đã cho bạn bè gần xa nhìn thấy được một con đường trở về trước mắt thật thênh thang và rộng lớn!!!Nhìn con đường mời gọi trước mặt không ai là không thể trở về,có phải khống SPQN? Và,cũng xin cảm ơn nhiều những tấm hình minh họa thật đáng yêu trong bài viết!
    Thân quí!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng là con đường ..."mời gọi...", thực ra nhờ bài viết hay nên mới có cảm hứng để tìm hình minh họa đẹp...
      Hẹn gặp nhé giữa Sàigòn..., ôh quên, "Quinhơn" chứ!!!!!

      Xóa
    2. Các bạn làm mình nôn nao quá!
      Vậy thì,chúng ta cùng "Hẹn gặp nhé giữa...Qui Nhơn"!!!

      Xóa
  4. Chị TC ơi! Chị làm em cũng nôn nao đường về quá đi! Hẹn gặp nhé giữa...Quy Thành...hi hi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng,Đông Oanh ơi!Chị em mình cùng hẹn gặp giữa Qui thành vào tháng 5 này nhé!Hy vọng bọn mình sẽ có một chuyến về quê nhiều ý nghĩa!
      Thân mến!

      Xóa
  5. T. Cam oi
    Tiec va nho quay quac nhung cung lan mo vao trang nha de nghe " hen ho " roi cam thay nao nao .
    Doi nguoi nhu gio qua... nen co ngay ve nay de lam am lai nhung qua khu T. Cam hen . Cho Dzung gui loi tham het nhung than quen trong ngay hom ay. Cam dong lam khi doc nhung bai cua T. Cam . Chuc vui ve

    Trả lờiXóa
  6. P.D,bọn mình không những chỉ là đồng môn ở trường SP mà trước đó đã là bạn cùng lớp ở cái trường xinh xinh bên bờ cát trắng mịn thơm lựng mùi muối biển ở một vùng quê hương mà khi đã xa mới thấy nhớ thấy thương!
    Cảm ơn P.D vẫn thường xuyên vào trang nhà để tìm lại bạn bè sau những tháng năm"biền biệt",ở đây bọn mình cũng thế,cuộc sống cứ long đong cứ nổi trôi theo dòng đời...Ơn trời,giờ mọi việc đã tạm ổn để bạn bè có dịp cùng ngồi nhìn lại nhau,nhìn lại những khuôn mặt giờ đã in dấu vết thời gian và tóc thì không còn xanh nữa!Vui buồn lẫn lộn có phải không?
    Vậy nhé,nếu không có cơ hội gặp nhau lấn này thì hẹn dịp khác vậy.Cho mình gửi lời thăm hỏi bạn bè bên ấy nếu P.D có gặp nhé!
    Thân mến nhiều!

    Trả lờiXóa
  7. Bạn cũ nhị 1k11lúc 15:33 27 tháng 4, 2012

    Ồ,vậy là "Đường về" của anh chi em mình hôm nay đông vui và nhộn nhịp quá trời đất,không còn vắng như "Chùa bà Đanh" mà "ai kia" đã nói rồi nhỉ???
    Để coi,còn...13 ngày nữa là anh chị em mình nối vòng tay lớn rồi,nôn nao quá đi thôi!
    Hẹn gặp nhé giữa...Qui Nhơn!
    "Anh em ta về cùng nhau vui sum họp này...13,12,11,ý quên 1,2,3,4,5!"

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn cũ nhị 10k11lúc 23:45 28 tháng 4, 2012

      Anh em ta về cùng nhau vui sum họp này...5,4,3,2,1!Đến ngày rồi...!

      Xóa
  8. í kiến nhiều sợ người ta nói rảnh việc ,dở hơi ...nhưng đọc nhận xét của bạn , lòng nôn nao chờ ngày về . Kệ ai nghĩ sao cũng được , ta nhớ , ta mong , ta cứ chia sẻ ...cho đỡ nhớ ...Hẹn gặp nhé giữa ...Qui nhơn !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng đấy TV ạ!Ai họ nói gì thì kệ ai,ta thì cứ nôn nao bồn chồn mà đếm từng ngày trôi qua...Cầu mong cho nguyện cầu của TV sẽ như ý nguyện,TC đọc trong bài viết của bạn mà muốn rớt nước mắt đấy!
      Không ngờ câu nói đùa của SPQN lại thấm thía đến vậy..."Hẹn gặp nhé giữa...Qui Nhơn" nghen TV!

      Xóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...