Anh…
Giờ em viết lại tháng
ngày lận đận của bọn mình, nghen anh !
Những ngày cuối tháng
3/75 thật là hồi hộp, thế mà anh và em vẫn cứ tỉnh bơ. Sau tối hôm bọn mình ăn
pâté chaud, sáng hôm sau em đã lãnh được lương giáo viên tháng Ba, cứ chờ anh về
mà chẳng thấy đâu, sốt ruột ghê !
Đã thế chú Quốc Hưng
nghe ngóng tin tức ở đâu mà 5 giờ chiều rồi còn hối em lên xe đi gấp vào Nam. Đến
Sông Cầu đã tối quá rồi, đành ngủ lại mai sẽ tính tiếp… Tin giờ chót, em lại
theo chú trở ra Qui Nhơn để mong gặp anh. Em đợi mãi đến 11 giờ trưa cũng không
thấy anh về, mà xe chú thì sắp đi Nha Trang rồi, làm sao đây anh ? Trong khi đó
thiên hạ tấp nập xuôi Nam khiến chú em rối cả lên. Chạy sang nhà anh thì thấy
hai bác đang lo di chuyển đồ đạc để qua đảo Cù Lao Xanh ở Phước Châu. Em chào từ
giã hai bác và mấy em để đi.
Xúc động thật nhiều
khi má anh qua gởi gắm em cho chú Quốc Hưng. Buồn quá anh ơi ! Thế là em phải
xa anh rồi, thông cảm cho em nhé ! Bu của em chỉ còn hai em là gái ở trong Nam.
Em làm sao không đi theo Bu cho được, phải không anh ?
Giã từ phố biển
Qui Nhơn em về vùng tạm ổn đó là Cam Ranh. Nhưng đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ
dừa anh ạ ! Vì chính quyền cũ cố giữ Phan Rang cho nên khi Cam Ranh vừa “xong”
thì bom thả đầy vùng Đá Bạc (Ba Ngòi) – nơi mà gia đình em hiện đang tá túc. Nói
sao cho hết nỗi sợ hãi của Bu và hai em. Thế là bằng mọi cách gia đình em cũng
phải ra lại Nha Trang. Thật may mắn, em đã gặp má anh tại đây. Bác gái đi tìm
anh đó anh ạ, vì cứ ngỡ anh theo gia đình em vào Nam. Gặp bác, em vui quá, cứ tưởng
anh chắc ở Qui Nhơn nên bác vào tìm em để báo tin vậy mà. Nhưng anh có biết không, buồn cười nhất là em
vì mừng quá thành ra nghe nhầm là anh đã vào đến Cam Ranh, vì thế tiện đường em
trở vô Cam Ranh lấy thùng đồ để quên. Em cứ lảng vảng ở vùng Đá Bạc chờ anh, trong
khi thiên hạ đi hết rồi nên vùng này vắng hoe, trên đầu thì máy bay đang lượn vòng
vòng…
Nghĩ đến anh nên
em chẳng sợ gì cả. Chờ đến tối mà vẫn chẳng thấy bóng anh đâu, em đành ngậm ngùi
trở ra Cam Ranh ở Cây Số 9 ngủ để sáng mai tiếp tục trở lại Ba Ngòi chờ gặp anh
thêm lần nữa. Thế mà cũng chẳng thấy anh đâu nên em lại trở ra Nha Trang gặp má
anh để hỏi cho rõ. Thì té ra bác cũng đang trên đường tìm anh và cứ ngỡ rằng ở
Cam Ranh có nhà dì Mười (em má anh) thì thể nào trên đường đi anh cũng sẽ ghé
thăm gia đình dì và biết đâu lại tá túc ở đây thì sao. Nhưng vì em hấp tấp quá
thành ra nghe nhầm là anh đã vào Cam Ranh tìm gia đình em…
Vậy là bọn mình chưa
có “duyên” gặp nhau phải không anh. Cho nên th áng ngày lận đận của chúng mình
sẽ chưa dừng lại ở đây đâu, mà sẽ còn tiếp tục nữa, nghen anh. Và em sẽ còn viết
nữa, anh nhé !
Thương nhớ anh… em
chỉ biết khóc thầm rồi tự hỏi : “Anh ơi… ! Bây giờ anh ở đâu ?”.
* * *
Anh… Em lại viết
tiếp về tháng ngày lận đận của bọn mình nữa đây nè !
Má anh vừa về Qui
Nhơn hôm qua thì đúng vào ngày Sinh Nhật của em (10/4), ở Cầu Xóm Bóng – Tháp Bà
/ Nha Trang lại bị thả bom vào lúc 11 giờ đêm. Lúc ấy gia đình em đang tá túc ở
Cù Lao Thượng cách khoảng một cây số, kinh hoàng quá anh ơi ! Đang mơ màng ngủ
thì nghe “Ầm… !” một tiếng chát tai, làm em ngỡ nhà mình bị sập rồi, thế là thi
nhau ù té chạy vội vã về hướng Xóm Chài. Máy bay lượn trên đầu thả bom, lửa bốc
cao ngùn ngụt ở vùng Tháp Bà. Vì lo sợ quá nên gia đình em phải ra ngủ ở bãi biển
một đêm. Sáng hôm sau, gởi hàng hóa lại cho người quen, ba mẹ con chỉ khăn gói
quần áo ra trú tạm trong chùa ở Lương Sơn dưới chân đèo Rù Rì Nha Trang để lánh
bom. Cũng tạm yên, lúc đó lòng em hướng về Đấng Tối Cao để cầu mong được sự che
chở, có thế mới an lòng vững bụng, anh à !
Vài hôm sau thấy lắng
dịu, Bu và hai em lo về Qui Nhơn, thà chết ở quê mình chứ bỏ xác nơi xứ lạ thì
buồn tủi lắm, anh nhỉ ! Thế là gia đình em lại trở về xứ Nẫu vào ngày 14/4/75.
Nơi nào đẹp nhất -
Quê Hương nguời mình yêu !
… … …
Kim Loan
(Cali, tháng 1 /
2013)
Hồi xưa tâm sự 2 dứa bây giờ share cùng các bạn,lời viết đơn giản khg màu mè chan thật dễ thuơng ,nhưng buồn quá L ơi,Gần tết rồi L và anh H viết truyễn vui đi, L cũng có khiếu viêt lắm đó, Cảm ơn L đã cho mình biết để đoc.
Trả lờiXóaMình nghĩ thỉnh thoảng PTP nên đổi một chút... "menu" cho đủ các hương vị hỉ-nộ-ái-ố vậy mà !
XóaCám ơn bạn đã đọc đoạn trích hồi ký của mình...
Hẹn sẽ "tám" tiếp với PTP trên phone nghen !
Thân chào.
Bài viết như một hồi ức đưa mọi người nhớ lại một giai đoạn mà mình đã đi qua . Lời viết mộc mạc chân thành .
Trả lờiXóaCám ơn H.Hoa đã chịu khó đọc đoạn trích hồi ký này của mình mặc dù viết cách nay 38 năm rồi, lúc ấy bọn mình vừa tròn tuổi đôi mươi nên giọng văn như vậy đó, bạn ạ !
XóaDù chỉ là lời tâm sự có tính cách riêng tư nhưng sao mình thấy dường như có một thời mình cũng có những suy nghĩ những cảm nhận giống như thế. Mong rằng cô bạn hiền tiếp tục gởi để mình được đọc thêm.
Trả lờiXóaCám ơn Irene đã cùng cảm nghĩ với mình qua hồi ức đầy ắp kỷ niệm này mà mình mang theo qua xứ người suốt mấy chục năm nay.
Trả lờiXóaSẽ gởi tiếp những đoạn trích khác để bạn đọc nghen.
Kim Loan ơi,
Trả lờiXóaĂn Noel và Tết Tây có vui không ? Cám ơn đã chia xẻ với SPQN và mình những lời tâm sự xưa. Đọc bài thấy thương dân mình, thương những cặp tình nhân như L.N trong những năm nội chiến của nước mình... Bây giờ đã thành đôi cặp và hạnh phúc bên nhau hơn 35 năm rồi.Có mấy ai sướng như L.N đâu ? Chúc Hai bạn hạnh phúc thêm 75 năm nữa như ông bà, bạn bè đã chúc trong ngày cưới nhé. Quí mến. DP
Cám ơn Diệu Phương đã đọc đoạn trích này cùng chúc lành cho gia đình mình.
XóaMà cũng không ngờ thật đó sau gần 40 năm, tình cờ bọn mình gặp nhau trong ngày hội ngộ CĐ - NTH / QN tại Houston / Texas vào mùa Hè 2012.
Sau này lại biết DP va KL đã married cùng ngày / cùng ytháng / cùng năm, kể cũng hi hữu, phải không bạn ?
Và biết đâu các bạn khóa 11 SPQN sẽ gặp nhau ở quê nhà vào Hè 2013.
Đêm đó bom không thả xuống Đá Bạc mà rơi vào khu Cưu Xá Đoàn Kết Cam Ranh cách Đá Bạc 1 km.Căn nhà của anh bạn SPQN cũng bị dính bom.Tôi ở cách nơi bom nổ 800m-900m.Bài viết của bạn làm cho tôi nhớ lại tiếng bom báo hiệu giai đoạn thống khổ mà bản thân và gia đình tôi được nếm trải.
Trả lờiXóaMến chào Nặc Danh,
XóaĐoạn này thì mình trích trong hồi ký còn trí nhớ của bạn thì thật cảm phục, đã gợi nhớ lại vào thời điểm ấy gia đình mình cũng đã có lúc tá túc tại cư xá đó.
Vậy là bọn mình đã cùng một cảnh ngộ, bạn nhỉ !
Cám ơn Nặc Danh nghen.
Hồi kí của Bạn làm T. nhớ lại những ngày tháng ấy ...T. hứa với lòng một ngày nào ấy cũng sẽ viết lại thời khắc ấy ! vì giống như KL. nó vẫn cứ ám ảnh mãi trong T. không nguôi ...Chúc KL . và gia đình năm mới vạn sự an bình ...
Trả lờiXóaChao Kim Loan
Trả lờiXóaDoc xong bai ban viet..toi kham phuc ban that tinh.
Toi cung la nguoi trong cuoc, di qua cuoc chien. la chung nhan..
de roi mac khai voi van nuoc kiep nguoi.
That su dong cam va uoc mong ban co quen di vai chut de cuoc song nhe nhang hon..
CHUC ban va gia dinh mot nam moi van niem vui .