Ánh Tuyết.
Mùa Đông rét mướt lại về với miền
Trung thân yêu này. Buổi sáng tôi thường thức dậy thật sớm. Trong màn sương sớm
trắng đục, cây cối như còn chìm trong giấc nồng. Những con gà trống gáy sáng,
tiếng nó cũng không lảnh lót như những ngày ấm áp. Một cơn gió lạnh lùa qua khe
cửa làm tôi rùng mình, tiếng hát của người ca sĩ nào đó nhẹ nhàng.
Dường như ai
đi ngang cửa. Gió Mùa Đông Bắc se lạnh. Chút lá thu vàng đã rụng…(Nỗi Nhớ Mùa Đông-Phú Quang).
Mùa Đông thật sự đã về! Tôi dắt chiếc xe máy ra, lên
xe đi về hướng Thành phố để làm công việc thường nhật. Tôi đã về hưu. Thật sự
mà nói, đến cái tuổi mà nhà nước cho “về vườn” để nghỉ ngơi thì “chấp hành” đi nhưng
sao cái nghiệp cứ vẫn còn đeo mang vào thân nên rồi vẫn tiếp tục nghề giáo mở
lớp dạy tư cho các học sinh chuẩn bị vào lớp Một…
Ngoài trời, một chút mưa rây bụi làm cho cảnh vật thêm
lạnh lẽo, đìu hiu. Con đường quen thuộc hàng ngày, bây giờ hơi quạnh vắng. Tự
dưng tôi cảm thấy buồn và một nỗi nhớ dịu dàng trong tôi. Sáng nay, sau gần bốn
mươi năm tôi mới biết lại tin tức các bạn trong lớp tôi, một thời học chung
trong trường Sư Phạm Qui Nhơn và cách đây vài hôm, tôi thật sự xúc động khi gặp
lại Lệ Thu một người bạn ngồi cạnh nhau suốt hai năm học. Vượt nghìn trùng xa
xôi, từ Đồng Nai ra Phú Yên thăm tôi.
Năm 1972, tôi từ Phú Yên ra Qui Nhơn học Sư Phạm.
Những người xa quê như chúng tôi đều được ở nội trú. Những ngày đầu tiên ấy nhớ
nhà kinh khủng! Thế nhưng cùng chung nội trú với nhau cũng có những người bạn
đồng hương hay những người bạn khác ở các tỉnh lân cận…rồi hàng ngày chuyện
trò, sinh hoạt hay cùng nhau tâm sự nên dần dần vơi đi…
Thu qua Đông đến! Mùa Đông đầu tiên của năm học nhất
niên ấy man mác một nỗi buồn. Trời mưa, lạnh nằm cuộn mình trong chăn…nhớ nhà,
nhớ bâng quơ… nhiều nỗi nhớ vu vơ của cô giáo sinh ở lứa tuổi mười bảy. Những
buổi chiều cuối tuần nội trú bâng khuâng. Những đêm khuya yên ắng, nằm nghe
tiếng gió thổi lao xao qua hàng dương, tiếng sóng biển từ đại dương xa xa vọng
về…có khi nước mắt bỗng chảy thành dòng trên gối.
Dạo đó, tôi ốm yếu và nhỏ con. Trong lớp tôi được sắp
xếp ngồi bên cạnh cô bạn to cao. Lệ Thu quê ở Quảng Ngãi…Thế rồi dần dần theo
ngày tháng hai chị em chơi thân với nhau lúc nào không biết.
Ngồi bên nhau, chúng tôi thường tâm sự những chuyện
vui buồn. Chúng tôi kể cho nhau nghe về quê hương mình.
Qua Lệ Thu, tôi đã biết được con sông Trà Khúc với
những guồng xe nước. Trên sông những chiếc thuyền buồm, thuyền chài lướt trôi
nhẹ nhàng…quanh đó là những làng mạc, ruộng đồng xanh ngát. Xa xa là núi non
tạo nên một bức tranh sơn thủy hữu tình thật đẹp, thật thú vị.
Nằm ở tả ngạn sông Trà Khúc phía bắc là núi Thiên Ấn
nhìn từ hướng nào cũng thấy núi có hình thang cân. Trên đỉnh núi có một ngôi
chùa cổ xây từ đời nhà Lê rêu phong. Thiên Ấn được xem như là đệ nhất thắng
cảnh ở Quảng Ngãi…Rồi các địa danh khác như núi Long Đầu, núi Thiên Bút hay Cổ
Lũy Cô Thôn…Lệ Thu còn kể cho tôi nghe mà bây giờ bao nhiêu năm tôi vẫn nhớ đó
là núi Thạch Bích, thế núi quanh co dựng đứng cao chót vót. Xung quanh cây cối
xanh um rậm rạp. Đá có màu thạch bích. Cảnh vật nơi đây thay đổi theo từng thời
khắc trong ngày. Có lẽ đẹp nhất là chiều về, khi cảnh vật xung quanh từ từ chìm
vào bóng đêm thì đỉnh Thạch Bích vẫn còn sáng bừng do ánh hoàng hôn chiếu rọi
tạo nên một vẻ đẹp vừa nguy nga tráng lệ lại vừa thơ mộng
Ngoài ra Lệ Thu còn kể cho tôi nghe các đặc sản ở
Quảng Ngãi như mạch nha, kẹo gương, đường phổi…
Thỉnh thoảng về quê ra tôi cũng đem cho bạn những đặc
sản quê mình như báng tráng…, mực, cá khô…
Tôi cũng kể cho Thu nghe về quê hương mình, đó là Núi
Nhạn, con sông Đà Rằng uốn lượn hay những cánh đồng lúa cò bay thẳng cánh.
Chiều êm đềm trên Đầm Ô Loan…Tôi kể cho bạn nghe với cả tình cảm chân thật sâu
xa, với lòng yêu quê hương của mình dạt dào.
Hai năm ngồi bên nhau, tôi và Thu yêu tha thiết Phú
Yên, Quảng Ngãi và Qui Nhơn.
Năm 1974 ra trường, ngày chọn nhiệm sở, tôi chọn Phú
Yên. Lệ Thu chọn Quảng Ngãi. Chúng tôi chia tay nhau hẹn rằng hè đến sẽ gặp lại
nhau.
Nhưng Mùa Xuân 1975, chúng tôi ly tán mỗi người một
phương trời.
Bây giờ gần bốn mươi năm mùa hè lỗi hẹn! Bất ngờ, Mùa
Đông năm nay chúng tôi biết tin tức nhau, mới được gặp nhau. Tối hôm đó tôi và
Thu nằm bên nhau chuyện trò. Nói sao cho hết? Chuyện xưa, chuyện nay…chuyện cũ,
chuyện mới…chuyện nhớ, chuyện quên? Ngoài trời rét mướt! Thế nhưng tôi thấy
lòng mình ấm áp. Chúng tôi nhắc lại những chuyện ngày xưa đi học, cuộc sống sau
75. Ôi biết bao thăng trầm trong cuộc sống. Nhìn lại mình và bạn, ai tóc cũng
bạc, tay nhăn, da đồi mồi, lưng còng…mí mắt sụp … Suốt đêm chúng tôi không ngủ,
trong lòng cả hai cứ lâng lâng niềm vui hội ngộ.
Rồi cũng phải chia tay, đưa Lệ Thu lên xe về lại Sài
Gòn. Trời hôm nay mây trắng mịt mờ giăng khắp bầu trời. Một chút mưa rơi nhẹ.
Trời như buồn tênh chứng kiến cảnh tạm biệt giữa chúng tôi? Nhìn chiếc xe từ từ
lăn bánh mà lòng tôi bồi hồi dâng lên nỗi buồn thương cảm về tình bạn thật sâu
sắc sau bao nhiêu năm không gặp.
Bạn tôi đã đi rồi để lại trong tôi nỗi nhớ và Mùa Đông
năm nay sao tôi thấy nó thật dịu dàng.
Tối hôm đó về nhà, tôi lại thấy nhớ…và mong sao ngày
tháng qua nhanh để đến tháng 7 năm 2013 chúng tôi sẽ gặp lại nhau tại Qui Nhơn.
Tiếng hát từ phòng ngoài văng vẳng:
Nằm nghe xôn
xao tiếng đời. Mà ngỡ ai đó nói cười. Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy. Giờ đây cũng
bỏ ta đi…
Bốn mươi năm, một thời gian quá dài đủ để có thể thay
đổi, duy chỉ có tình bạn bè giữa chúng tôi là không sao có thể thay đổi được.
Bởi vì tình cảm bạn bè chúng tôi trong hai năm học đã in quá sâu vào trong tâm
trí của mỗi người rồi.
Tôi lẩm nhẩm:
-Cầu mong mọi
sự an bình đến với tất cả chúng tôi, để ngày về sẽ là ngày hạnh ngộ ấm áp nhất!
Phú Yên, Mùa Đông 2012.
Ánh Tuyết.
Chuc mung tinh ban tham thiet cua Nhi6
Trả lờiXóaNgay tro ve trong thang 7 nay cua lop ban
la mot ngay dep nhat....hanh phuc nhat
Than chuc......Phuong Phuong
Cảm ơn Phương Phương! Mình cũng mong rằng tình bạn, tình đồng môn SPQN mãi mãi thắm thiết. A.Tuyết
XóaChào Ánh Tuyết,
Trả lờiXóaBài viết về tình bạn thật là cảm động.
Gần bốn mươi năm trôi qua, bây giờ chỉ còn hơn một tháng nữa là bạn bè lớp mình được gặp nhau mà sao mình thấy lâu ghê !
Chào Bạn Triên.
XóaTuyết ghi tiêu biểu về Lệ Thu thôi, thật sự các bạn ở lớp nhị sáu mình ai ai cũng hiền lành đáng mến cả. Hẹn gặp tháng 7 Triên nhé!
Cho Tịnh đặt tên lại đầu bài : " Mùa đông ắm áp " . Mới phù hợp với tình bạn sau 40 mùa đông đã qua ! Mùa đông này 2 bạn nằm bên nhau sao mà ấm chi lạ ! Đúng là tình bạn ...Hẹn ngày gặp nhau ...
Trả lờiXóaChào Ông bạn Suối Nho! Đầu bài : " Mùa đông ắm áp " nghe cũng "ấm" quà đi chứ. Cứ thế đi, cảm ơn bạn.
XóaTình bạn thật đẹp và dịu dàng. Tuyết ơi, có lẽ mình sẽ đổi lại đề bài khi đăng vào kỷ yếu lớp như Tịnh Võ đề nghị: Mùa Đông ấm áp nhé! Hẹn gặp lại!
Trả lờiXóaIrene ơi! Tuyết thống nhất với ý hay của bạn. Hẹn gặp lại.
XóaAnh Tuyet oi sao kg cho HThanh nam ke mot ben voi he.Hen ngay gap nhau, rat vui khi duoc noi chuyen voi ATuyet qua phone. Bai viet ve tinh ban that de thuong. Cam on Ban.
Trả lờiXóaHoài Thanh mến nhớ!
XóaNhất định tháng 7 về mình sẽ nằm chung một đêm. Nhớ là chỉ có bạn gái lớp mình thôi đấy. Biết bao nhiêu chuyện để nói phải không H.Th. Chúc bạn luôn khỏe để gặp lại. Cam on Ban.
Hom nay di lac vao truong cu, nhin thay quen quen dang mot nguoi
Trả lờiXóaBen kia song Duong ai con nho.
Dong Cam mac vong, han sau ngam.
Binh than mot thuo toi cung hen.
Anh Tuyet chung truong co phai khong ?
Toi nguoi vien xu mai luu vong
Nui Nhan song Da nay con do.
Ngo ngan nhin nhau van mot long
Duong ve Hoa Tri co xa dau.
So bay muong xua nuoc duc ngau.
Doi lan tro lai thay long dau.
Ban cu dong mon toc doi mau
Bao nhieu mo uoc con luu dau
Lang cu que nha mai be dau.
Than chao, chuc ban binh yen.
Cảm kích tấm lòng Bạn ghé trang
XóaNhắc về chuyện cũ ...nhớ miên man
Ba chín năm rồi... bao nỗi nhớ
Hòa Trị cũng gần, Mời bạn sang...
Ánh Tuyết ơi! Thật vui mừng khi mở trang SPQN hôm nay thấy bài của cô bạn nhỏ dễ thương, "ốm yếu" nhất trong đám nữ Nhị 6 mình. Bài văn thật nhẹ nhàng,cảm động về tình bạn thân thiết của Tuyết và Lệ Thu ... làm mình ghen thầm , mình cũng rất thương, quí Lệ Thu...
Trả lờiXóaNghe Tuyết tả những thắng cảnh của Quảng Ngãi, Phú Yên làm mình cũng nôn nao và muốn về lại nơi này để thăm Tuyết và quê những người bạn Nhị 6 cũng như gặp những "Tình xa" của mình...Nhớ nhé các bạn Nữ Nhị 6 , Mười một đứa tụi mình chuyến này phải bồi bổ, tịnh dưỡng thật khỏe trước khi về họp mặt để có đủ sức khỏe đi "chu du thiên hạ" đó nghe ! Ai than bệnh là phạt đó!...
Nhớ Tuyết lắm và rất mong gặp mặt! Thân ái , DP
Diệu Phương mến nhớ!
XóaBạn về Tuyết sẽ mời bạn thăm các danh thắng quê mình. Đẹp lăm! Thân thương lắm! Yêu lắm! Mình cũng rất nhớ Phương và các bạn lớp mình. Đúng đấy, ráng giữ gìn sức khỏe để gặp lại. Thế nhé!
Bi chu moi biet 11 co tien nhi6 ai cung nhieu tinh cam.Hi vong la kiep sau lai duoc hoc chung lop hi?
Trả lờiXóaNgày về, Anh sui dàn dựng lại " Miếng trầu duyên" nhé! Vui lắm đấy!
XóaĐừng xúi dại, có người lên máu [ghen] xảy ra tai nạn à nghen! Cả đám già hết mà còn nhảy cà tưng, ỏng ẹo, áo xanh áo đỏ trong khi đầu hói lưng còng thì có mà miếng trầu khô chứ duyên gì nữa! Thôi hãy giữ gìn kỷ niệm đẹp hơn nhiều. Nhỡ khi cô đâu chú rể trình làng mà có giọng con nít kêu “ông ơi” “bà ơi” thì có nước tắt thở.
XóaCảm ơn t đã nhắc nhở. Nói Ông sui thì gắn với "Miếng trầu duyên" cho vui. Chứ Chí rể còn đâu!
XóaẢi chà cả gan nhận mình ốm yếu nhỏ con. Ốm thì có thể Có lẽ cỡ Tâm Thanh mà yếu cần xét lại. Còn nhỏ con bộ tính thi đua với cô Sen hở? Lớp quỷ phá nhà ma này làm gì có ai ốm yếu, nhỏ con đâu ta?
Trả lờiXóaÔng có phải là "Mac moc" không đấy? Phụ nữ-yểu điệu thục nữ có gì là sai? Bạn nói con gái lớp mình hơi quá, cái gì "Lớp quỷ phá nhà ma" Tội ngiệp! Tội ngiệp!...
XóaĐúng rồi, đúng rồi. Xin lỗi đánh máy sai, tui muốn nói là cô cũng ốm cỡ cô Tâm Thanh chứ yếu thì cần xét lại vì con gái mười bảy bẻ gãy sừng trâu mà tụi tui là GIÁO SINH ngơ ngác dám u đầu nếu lỡ dại....
XóaTui nói quỷ phá nhà ma là mấy ông giáo sinh kia kìa. Mấy ông đó quyết bắn ma mấy lần kia mà. Không cố tình phá nhà ma thì là gì?
Không phải tội nghiệp, tội nghiệp mà là tội nghệt, tội nghiệt...
Bốn mươi năm quả thật dài
Trả lờiXóaBao nhiêu hồi ức trải hoài còn vương
Bao nhiêu kỷ niệm thân thương
Tình thầy tình bạn, mái trường dấu yêu
Giờ tuổi đã xế chiều
Bạn bè gặp lại thật nhiều niềm vui
Sau bao giông tố nổi trôi
Dòng đời xô đẩy dập vùi chúng ta
Chỉ còn tình bạn chan hòa
Buồn vui san xẻ dù xa hay gần
Chỉ còn tình bạn chan hòa
XóaBuồn vui san sẻ dù xa hay gần
Bạn của Nhị 6 tình thân
Ta giữ kết nối mười phân vẹn mười
Gặp nhau miệng mãi cười tươi
Siết vòng tay lớn cho đời thêm vui....