San Diego bắt đầu hè với mùa phượng tím, màu tím buồn như nỗi lòng tôi đang có khi bác sĩ báo cho tôi biết cuộc sống tôi không còn bao lâu nữa…khi bệnh cancer của tôi trở lại sau thời gian ngủ yên. Đón nhận tin trên với nỗi lòng trống rỗng lẫn dững dưng…Sinh lão bệnh tử là lẽ thường của tạo hóa, mình có đến thì có đi, chỉ tiếc một điều là mình ra đi khi chưa làm một điều gì gọi là trọn vẹn…
Chỉ với một cái ngã nhẹ nhàng cũng làm chân tôi bị gãy, cả năm trời trôi qua tôi cũng chưa đi được bước nào. Cứ tưởng như vậy cũng tạm xong, nhưng rồi đúng một năm sau tôi lại đón nhận một tin còn ngỡ ngàng hơn nữa. Sau nhiều ngày nôn ói dữ dội tôi được đưa vào bệnh viện cấp cứu và ở đây tôi được bác sĩ cho biết là tôi bị cancer thời kỳ thứ ba.
Tôi đón nhận từng lời nói từ bác sĩ với trạng thái ngỡ ngàng và chừng một tiềng đồng hồ sau đó tôi bắt đầu rơi lệ. Cuộc đời tôi đến như vậy và ra đi như vậy sao? Tôi đã khóc thật nhiều sau đó và trong tôi bao nhiêu ký ức hiện về từ thời thơ ấu cho đến tuổi thất tuần. Tù thuở bé tôi chỉ được chơi những trò chơi đơn giản nhất của một người không có thể lực bình thường…Những trò chơi như u- mọi, nhảy dây, lò cò…tôi chỉ đứng ngoài nhịn bạn chơi một cách thèm thuồng. Cho đến giờ phút này nghĩ lại tôi cũng còn cảm thấy chạnh lòng lẫn chút xót xa. Nếu bảo rằng cuộc sống là thiên đường thì tôi chưa nhìn thấy thiên đường trong cuộc sống. Nếu bảo rằng cuộc sống là địa ngục thì có thể nói tôi đang chìm trong địa ngục đó…