*Riêng tặng các bạn II/5, k11,SPQN.
Như một lời hẹn ước, anh đã đi một chặng đường hơn năm trăm cây số để đến với em, đến với thành phố đầy ắp những kỉ niệm của chúng mình.
Cơn mưa về từ đêm qua làm anh chợt tỉnh giấc, chút cảm giác se lạnh len vào khung cửa sổ. Từng giọt mưa vẫn thánh thót rơi hoài, rơi hoài trong khoảng không gian tĩnh lặng, nhớ em! Đã bao lâu rồi chúng mình chưa gặp lại nhau, em nhỉ? Hai năm rồi, ba năm rồi gì đó, dẫu biết thời gian có thừa lạnh lùng để làm nguôi đi tất cả, nhưng thời gian không là gì đối với chúng mình, phải không em ?
Buối sáng, không có em, bên chiếc bàn nhỏ, nơi mà hai đứa thường ngồi ăn sáng, chỉ còn mỗi mình anh. Tô mì Quảng nghe chừng nhạt thếch, lát ớt đỏ bỗng cay sè đầu lưỡi, cọng giá cũng buồn nằm co quắp trong tô. Trên vòm lá dày còn ướt đẫm sương đêm, tiếng hót của con chim họa mi nào đó hót vang: quạnh quẽ.
Buổi sáng, không có em, nhìn từng giọt café nhỏ giọt. Không gian của quán Du Miên chừng như rộng thêm ra. Giữa những bức tường đá vô tri, anh ngồi và nghĩ về tình yêu của đôi ta: “rồi như đá ngây ngô”…
Buổi chiều, không có em. Buổi họp mặt SPQN vẫn tổ chức hàng năm. Anh đến đó sớm hơn mọi lần. Chọn cho mình một chiếc ghế. Ngồi đếm thời gian, đếm từng người đến dự họp như đếm từng nỗi nhớ để lấp đầy khoảng trống vắng trong anh. Giờ khai mạc, anh Nguyễn Dũ đọc báo cáo, ngoài kia, nắng chiều xuống thấp, người đến cũng thưa dần, sao em không đến? Gặp nhau, các bạn cùng lớp, cùng khóa, hàn huyên tâm sự. Chiếc bàn vụn vỡ tiếng nói cười… Anh vẫn dành cho em một chiêc ghế cạnh kề, sao em vẫn chưa đến? Trên bục diễn, một giọng hát vang lên: “Một lần yêu em, một đời bão nổi, giã từ, giã từ, chiều mưa giông tới, em ơi, em ơi”. Thôi thì: “một…hai…ba…dzô !” một ly cho vơi bớt nỗi buồn em nhé.
Tiệc tan. Ra về, mỗi người mỗi ngã. Cùng nhắc nhau về một lần gặp lại: “Kỉ niệm 50 năm thành lập trường”. Sao em không đến để mang cho anh một lời hẹn: “năm sau ”?
Buổi tối, anh rời Sài Gòn, không có em đưa tiễn, sân ga buồn tênh. Bước lên tàu, cố ngoái đầu nhìn lại, ngỡ bóng dáng em vẫn còn hiện hữu đâu đó, ở cuối đường thênh thang…
Sài Gòn 3 /7/2011
Nhàn Du