Thứ Ba, 16 tháng 8, 2011

Bồng Sơn Thân Thương.

Kính gởi BBT trang SPQN

BBT kính mến,
Tôi tên Lê Cát Bá hiện đang ở Thành Phố Portland, Tiểu bang Oregon. Trước đây tôi đã được công tác tại địa bàn tỉnh Bình Định , Qui Nhơn và nhất là tại quận lỵ Bồng Sơn một thời gian dài. Tình cờ tôi được biết trang nhà SPQN. Tôi vào đọc và thưởng thức được nhiều bài văn, bài thơ hay quá nhất là đọc bài "Ngày tháng cũ" của Irene Tran tạo cho tôi nhiều cảm xúc và những kỷ niệm một thời sống với Bồng Sơn lại xôn xao trong lòng, nên tôi viết bài này, mạo muội gởi tới BBT để tặng các cô giáo của một thời gian khổ và cũng như một lời cảm tạ tôi gởi tới trang SPQN. Nếu có thể mong được BBT cho đăng. Trân trọng đa tạ.

Kính,
Lê cát Bá

 
Bồng Sơn Thân Thương.
                      Lê Cát Bá.
 (Tặng bốn cô giáo Loan, Vân, Cảm, Ren) 

    Tôi đến Bồng Sơn vào mùa hè năm 72. Sau những ngày tháng thảnh thơi "ru hồn mình bồng bềnh" bên dòng sông Đà Rằng nước xanh biêng biếc. Bỏ lại núi Nhạn buồn vu vơ trơ trọi một mình giữa khoảng trời mênh mông. Bỏ lại nàng và những đêm nhâm nhi cà phê Vị Thủy nghe nhạc Trịnh nát vụn hồn mình. Bỏ lại những buổi chiều đứng ngẩn ngơ, ngắm chiều rơi êm ả trên mặt đầm Ô Loan phẳng lặng, thấp thoáng vài bóng thuyền ngư phủ xa xa...
     Thật ra đây không phải lần đầu tôi tới Bồng Sơn. Đầu năm 70, tôi được đổi về Trà Quang. Ở đây gặp Lợi. Anh bạn người Huế rất dễ thương và cũng rất chịu chơi. Lợi thường rủ tôi hai đứa lái xe đi Bồng Sơn...uống cà phê...

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

Tâm Sự - Thơ - Đàm Khánh Hỷ


Con người  thích làm  đầy chỗ  đang trống hơn là làm trống chỗ đang đầy, thích bám dính hơn là buông bỏ, thích lấp hơn là đào. Khuynh hướng này thể hiện nơi người mới dạy học, thích viết lên bảng hơn là lau bảng. Thực ra cái việc làm trống, làm sạch, bỏ bớt  mới là quan trọng. Con người dễ tập thêm một nết tốt hơn là từ bỏ một thói xấu. Đức tính này, tôi nhớ, được ghi nhận  ngay trong các kỳ thi khẩu vấn  tuyển GS SPQN trước đây.
Cái bảng chuyển tải được chữ nghĩa đến với người khác là nhờ ở chỗ còn trống. Cũng vậy, mọi sự việc hằng ngày hiện hữu được là nhờ chỗ trống không trong tâm cảnh chúng ta. Cái bảng đen, có viết chữ hay lau chữ đi, vẫn ở đó, và đen. Mặt nước biển, có sóng hay phẳng lặng, vẫn ở đó là nước, và mặn. Tâm cũng vậy, dù hữu sự hay  vô sự, nó vẫn ở đó và  thuộc tánh không.

Tâm  Sự

Tay phải cầm phấn trắng
Viết lên câu thơ này:
“Chuyện đời bao thay đổi  ,
Tình đời bao đắng cay…!”
*
Tay trái  nắm khăn này
Lau sạch không còn lại.
Chữ nghĩa đã đi rồi;
Bảng trống còn  nằm đây.
*
Tâm sự cũng  như vậy,
Sự đổi, tâm không thay.

Đ. Khánh Hỷ

HÃY LUÔN NHỚ VỀ NHAU!

Thầy xưa, bạn cũ, trường yêu dấu
Hoài niệm trong ta mấy ngậm ngùi!...(DTT)
 
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh. Kỷ niệm xa xưa đã nhạt nhòa sương khói. Đã 37 năm kể từ ngày khóa sinh khóa 11 SPQN ra trường đi nhận nhiệm sở. Cuộc chia tay trường, lớp, bạn, thầy…được đánh dấu bằng một đêm thức trắng bên ánh lửa hồng trong sân nội trú thân quen …để rồi đến khi tiếng gà gáy sáng  cũng là lúc thầy Hiệu trưởng Trần Văn Mẫn “thương mến từ biệt anh chị em” bằng “câu chuyện lửa tàn” -hành trang đủ và cần thiết- để  mỗi giáo sinh khóa 11 sẽ  tự mình đi suốt quãng đời còn lại, giã từ Quy Nhơn - hạ tuần tháng sáu bảy tư!

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

Nhớ về lần họp mặt đầu tiên của SPQN


Nhớ về lần họp mặt đầu tiên của SPQN

Sau mùa xuân 1975, những đứa con của trường SPQN mỗi người đi mỗi ngã. Ai còn? Ai mất? Ai được vinh dự tiếp tục đứng trên bục  giảng? Ai phải từ bỏ nghề cao quí của mình để tìm kế khác sinh nhai??? Những suy nghĩ đó cứ lảng vảng trong đầu tôi… Thế rồi cả gia đình tôi chuyển vào Sài Gòn sinh sống.
Một đêm, nơi gác nhỏ ở đường Kỳ Đồng, tôi được đón tiếp hai người em là cựu giáo sinh SPQN – khóa 11, đó là Quảng Đình Tú và Huỳnh Kim Thạch… các em đến thăm tôi sau khi đã ghé thăm thầy Hoàng Song Nhi. Gặp nhau, mừng vui, nhưng nước mắt lại trào… Chúng tôi kể cho nhau nghe, ôn từng kỷ niệm đã có với nhau nơi trường cũ. Thế rồi trong chúng tôi những nhung nhớ cứ thế trào dâng, Tú buột miệng: “Hay chúng ta tổ chức họp mặt đi Thầy?”; lòng tôi thì mong muốn quá, nhưng lấy đâu ra tiền giữa lúc ai ai cũng đang vật lộn với cuộc sống khó khăn… Thấy được băn khoăn của tôi Tú quyết: “ Thầy tổ chức, mọi việc để em lo…” Thế là chúng tôi quyết định họp mặt và mời một số anh em lập ban trù bị.
Cuộc họp trù bị lần đầu tiên tổ chức tại một quán café nơi góc đường Nguyễn Đình Chiểu và Nguyễn Thiện Thuật; tôi không thể nào quên những con người đầy nhiệt huyết, vượt mọi khó khăn để cố tổ chức cho bằng được lần họp mặt đầu tiên. Một Quảng Đình Tú, một Nguyễn Văn Hòa, một Võ Ngọc Chuyển, một  Đào Văn Tuấn… và cả những Nguyễn Quốc Tuấn, Huỳnh Kim Thạch, Trương Xuân Thuấn… cũng như không thiếu NS Hòang Song Nhi đều quá nhiệt tình cho công việc tổ chức.
Đúng 16 giờ ngày 20 tháng 4 năm 1997, cuộc họp mặt đầu tiên của cựu giáo sinh sư phạm Qui Nhơn tại Sài Gòn đã diễn ra tại quán Đường Sắt Thanh Đa, mở đầu cho những lần họp mặt truyền thống SPQN về sau…

Nguyễn Dzũ

Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2011

QUY NHƠN - THƯƠNG LẮM NGÀY XƯA...

(Thời gian trôi nhanh, tuổi đời chồng chất nổi chìm...gặp lại đồng môn trên trang mạng này bỗng như sống lại thời giáo sinh sư phạm Quy Nhơn của ngày xưa - cái thời của tuổi đôi mươi tràn đầy mơ mộng... Quy Nhơn ơi, trong ta mãi còn thương lắm những ngày xưa...Tặng...)

Tóc điểm bạc, Quy Nhơn ta trở lại
Thời giáo sinh cháy bỏng lửa vào đời
Sóng cứ vỗ cho biển tình xanh mãi
Đón con thuyền chìm nổi giữa trùng khơi...
.
Mãi còn đó một mùa thu Ghềnh Ráng
Dấu chân trần tha thẩn tuổi đôi mươi
Ôi thương quá tình trường trong nghĩa bạn
Làm sao quên bẻn lẻn nét môi cười!
.
Vẫn còn đó dãy hành lang vắng lặng
Buổi tan trường lất phất giọt mưa thưa
Trong hương gió phất phơ tà áo trắng
Gõ nhịp đều lốc cốc dấu chân xưa...
.
Chiều nội trú gió giao mùa thét nhạc
Buồn mênh mang sương khói núi mù xa
Màu hoa giấy tím mờ lên tiếng hát
Khung cửa nào chầm chậm bước chân qua...
.
Đêm với biển dưới trăng mờ trên cát
Sóng vỗ bờ vắng lặng những hàng dương
Niềm tâm sự - một nỗi buồn man mác
Bỗng chạnh lòng thân lữ khách tha phương,,,
.
Hàn Mặc Tử ngàn đời yên nghỉ đó
Dốc Mộng Cầm còn in dấu chân ai
Thơ mộng lắm chiều Suối Tiên lộng gió
Cù lao Xanh cao vút hải đăng đài!
.
Đêm không ngủ mắt cay xè thức trắng
Nối vòng tay tiếng nhạc lửa hồng reo
Thuyền rẽ bến đâu biển đời sóng lặng
"Chuyện lửa tàn" - hành lý mãi mang theo!
                       .......
Trang hoài niệm nhạt nhòa màu dĩ vãng
Bốn phương trời ta hãy nhớ về nhau
Xin thắp lại ánh nến hồng tình bạn
Cho ngàn xưa...
                 chung thủy với ngàn sau!
    
                            10/8/2011
                        THẾ DIỆP -  K11

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

Hệ quả từ một xã hồi vô thần...

TRUNG QUỐC SẢN XUẤT THUỐC TÂY TỪ TỬ THI TRẺ EM

Thuốc con nhộng nghi làm từ xác trẻ



Kết quả xét nghiệm cho thấy thành phần của một số thuốc con nhộng có xuất xứ từ Trung Quốc này có đến 99,7% phù hợp với ADN của con người. Báo chí Hàn Quốc cho rằng chúng được làm từ xác trẻ sơ sinh.

Bộ Y tế Trung Quốc cho biết đã mở một cuộc điều tra khẩn cấp trước những thông tin này.
Phát biểu tại một buổi họp báo, ông Deng Haihua-người phát ngôn Bộ y tế Trung Quốc cho biết: "Chúng tôi đã yêu cầu Sở Y tế tỉnh Cát Lâm khẩn trương điều tra sự việc. Trung Quốc có những quy định nghiêm ngặt về xử lý thi thể của trẻ sơ sinh, bào thai và nhau thai. Chúng tôi cũng kiên quyết phản đối việc buôn bán nội tạng hoặc các bộ phận cơ thể con người".

Nhắn Tin

Thưa các anh chị!

BBT Weblog SPQN chuẩn bị đưa một bài viết về lần Họp mặt đầu tiên của SPQN tại Saigon; do vậy BBT đang rất cần một số hình ảnh minh họa. Xin quí anh chị đã tham dự lần họp mặt đầu tiên đó nếu còn giữ những hình ảnh của buổi họp mặt thì xin Scan và gởi về cho chúng tôi tại địa chỉ: spqn1962@gmail.com. Chân thành cám ơn.

* Lần họp mặt đầu tiên của SPQN tại Saigon được tổ chức ở quán Đường Sắt - Thanh Đa...

Thứ Tư, 10 tháng 8, 2011

Màu Tím...


Irene .

Tôi trở lại Huế sau bao nhiêu năm xa cách …
Xuống phi trường Phú Bài tôi đã cảm thấy lạc lõng trong cảnh và người.Tôi ước ao có một khuôn mặt thân quen ngày ấy ! Để được vỡ òa những cảm xúc,để được ấm áp trong ánh mắt,để rồi bên nhau ríu rít chuyện trò .
Chiếc xe car trở nên nhẹ tênh,tôi ngồi đó lẻ loi đơn độc .
Về khách sạn,định nghĩ một lát nhưng rồi thay đổi ý định,tôi xuống phố . Bên Morine nhìn qua, dòng Hương Giang lững lờ trôi. Tôi đi bộ dọc theo bờ sông, dưới những hàng cây xanh rợp mát.Con đường năm nào , một chiều gặp nhau :
“ Một chiều lang thang bên dòng Hương Giang tôi gặp một tà áo tím , nhẹ thấp thoáng trong nắng vương , màu áo tím sao luyến thương , màu áo tím sao vấn vương …” Bài hát anh vẫn thường hát mỗi khi đi lại trên con đường này .
Anh chưa một lần ngỏ ý,chưa một lần nắm tay nhưng sao ánh mắt của anh nói lên bao nhiêu điều và tôi bắt đầu yêu màu tím từ đó !
Gió từ sông Hương thoảng qua, dường như văng vẳng đâu đó, đưa câu hò mái đẩy man mác một nỗi buồn .
Những lần hai đứa đạp xe qua Phu Văn Lâu,Thương Bạc ngược lên Kim Long ghé Chùa Linh Mụ ngắm hoàng hôn . Có khi qua chợ Đông Ba xuống Gia Hội rồi đi về qua cửa Thượng Tứ vào Thành Nội . Những con đường trong Thành Nội yên ắng , những  ngôi nhà mái ngói rêu phong thấp thoáng bên hàng tre trúc che chắn bởi tấm bình phong , hàng dậu xanh rờn . Những lần đạp xe lên núi Ngự Bình ăn bánh bèo nóng. Có khi qua cầu Trường Tiền ngang qua trường anh học Đại Học Sư Phạm Huế xuống Vĩ Dạ ngắm hàng cau, khóm trúc…những ngày ấy Huế trong bàn tay với của hai chúng tôi .
Rồi chúng tôi cùng ra trường một lượt . Anh dạy Quảng Trị tôi dạy ở Bồng Sơn . Công việc và cuộc chiến cứ làm khoảng cách chúng tôi dài thêm ra . Chúng tôi chưa kịp gặp nhau hay thăm nhau một lần thì cuộc chiến mùa xuân 75 đến và chúng tôi mất hút nhau …
Tôi trở lại đây, để tìm lại người xưa,cứ tưởng rằng sẽ gặp nụ cười năm nào , ánh mắt thoáng ngỡ ngàng rồi cuộn vào nhau cho thỏa những ngày đợi mong. Nhưng không, trong biến cố ấy , ngày anh chạy từ Quảng Trị về cũng là ngày anh rong chơi mãi miết và vĩnh viễn không bao giờ trở về Huế nữa . Tôi lặng người , tê tái , rét buốt giữa mùa hè của Huế .
Phải chi ngày xưa tôi đừng mặc áo tím !
Phải chi ngày xưa anh đừng đi theo tà áo tím !
Thì nay Huế không là màu tím nhạt nhòa trong tôi.
Tôi rời Huế ! Huế đang mưa , cơn mưa rào bất chợt cũng đủ cho cho sân bay Phú Bài và thành phố Huế nức nở trong mưa .

Huế , một mùa hè .
Irene.

Thơ - Diệp Thế Thoại

BẠN CŨ TRƯỜNG XƯA

Nhớ buổi chia tay: Chuyện lửa tàn!(*)
Ngậm ngùi dâu bể, hợp rồi tan
Hai năm sư phạm cùng xuân thắm
Một buổi từ ly với hạ vàng
Chữ nghĩa ơn thầy nên gánh vác
Vòng tay tình bạn phải đeo mang
Bụi đường mấy chục năm in dấu
Gặp mặt nhau đây luống ngỡ ngàng!

T.DIỆP -  K11

(*) "Câu chuyện Lửa tàn" - tựa đề bài đọc trong đêm chia tay khóa sinh K11 ra trường của thầy Hiệu trưởng Trần Văn Mẫn - Quy Nhơn, hạ tuần tháng 6 – 1974

THĂM LẠI TRƯỜNG XƯA

(Tặng các bạn K11)

Thăm lại trường xưa cảnh đổi dời
Trước sân lạc lõng một mình tôi
Hành lang gợi nhớ niềm tâm sự
Nội trú còn in tiếng nói cười
Bạn cũ chim trời tung cánh vỗ
Thầy xưa biền biệt chẳng tăm hơi
Vẳng nghe sóng vỗ chiều Ghềnh Ráng
Thấm nỗi cô đơn lệ sụt sùi!

T.DIỆP  (K11)


BÀI THƠ LY RƯỢU CUỘC ĐỜI

Chén rượu đắng, hơi men nồng
Khi cần tô điểm sắc hồng đời ta
Buồn, lo như gió thoảng qua
Giận hờn như hát khúc ca ân tình!
Này đây chén nhục, chén vinh
Chén bè, chén bạn, chén mình, chén ta
Tiễn đưa nhớ chén quan hà
Mừng vui, hội ngộ ấy là chén duyên
Men tình là chén thần tiên
Lợi danh là chén ngửa nghiêng đất trời
Ưu tư có chén cuộc đời
Hùng anh có chén đáp lời núi sông!

Chén rượu đắng, hơi men nồng
Khi cần tô điểm sắc hồng đời ta!

T.DIỆP -  K11SQN

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

Sao Em Không Đến? - Anh Bằng

Xúc động khi đọc bài "Như một lời hẹn ước...", SPQN xin mời các bạn cùng nghe nhạc phẩm Sao Em Không Đến, sáng tác của Anh Bằng, với tiếng hát của Gia Huy... Bài hát này xin được gởi riêng đến Nhàn Du như một xẻ chia...




Sao em không đến? ngoài kia mưa rơi hắt hiu…
Sao em không đến? nhớ nhung gọi tên những cơn mưa chiều.
Sao em không đến? mình ta trên phố buồn hiu…
Hàng cây vờn gió, lời ca nào đó, chiều khóc bơ vơ.

Sao em không đến? mùa thu tan trong mắt sâu.
Sao em không đến? bước chân về gieo ngất ngây cơn sầu…
Sao em không đến? đường hoang riêng bóng lẻ loi.
Thầm xin hờn dỗi thành mây thành khói vào đường chim bay…

Mưa! mưa vẫn rơi rơi, mưa mãi không ngơi, mưa trên đường dài, đôi chân miệt mài ta nghe tuổi đời đi hoang một thời…
Sao không đến bên nhau, cho những cơn đau mang đi tình sầu… môi em nhiệm mầu, không về làm lỡ tình yêu đầu…

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...