Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013

Cõi Về - Thơ - Lại Giang

Nhân đọc bài : DẤU CHẤM HẾT của bạn THANH BÌNH  bỗng nhớ về một bài thơ ngắn dành tặng cho người bạn mà người bạn đời đã bỏ đi quá vội .
    
    Cõi Về.
 
Dẫu đời mấy nỗi sơn khê
Mong anh một cõi đi về bình an
Dẫu xa rồi giấc mơ vàng
Dẫu là hạt bụi thênh thang giữa trời
Dẫu trần ai, dẫu đổi dời
Xuôi tay nhắm mắt nụ cười mang mang .
                 
Lại Giang

VĂN NGHỆ LỚP TÔI


                           Huỳnh Thiên Tâm.

         Ngày ấy lớp chúng tôi có 56 thành viên. Do thầy Nguyễn Văn Ba làm chủ nhiệm. ban đầu chúng tôi còn xa lạ, rồi dần dần cũng quen thân và trở thành một gia đình êm ấm và đoàn kết.
         Năm thứ nhất, học được vài tháng theo thông lệ thì ngày hội diễn văn nghệ toàn trường cũng sắp đến. Nhận được thông báo, đội văn nghệ của lớp nhanh chóng được thành lập. Thấy trong lớp bạn Ngọc Tượng đàn hay nên cả lớp cử làm đội trưởng cho tiết mục hợp ca của lớp. Các bạn nam và nữ, hễ thấy bạn nào có vóc dáng đường được theo cảm tính của người giới thiệu là đưa vào ngay chẳng cần thử giọng, thử hơi gì cả. Tiếp sau đó Ngọc Tượng chọn bài hát giới thiệu và cả lớp đồng ý có tựa đề : “Chờ Nhìn Quê Hương Sáng Chói – Của nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn”. Nội dung bài hát ca ngợi sự khát khao yêu hòa bình chống chiến tranh. Nhạc trầm hùng, lời ca tha thiết, tiết tấu lúc đầu chậm càng về sau nhanh hơn… khiến người nghe sâu lắng man mác …

Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

NỢ NGƯỜI - Thơ - Đinh Khoa



Bến sông còn lại con thuyền
Mái chèo hờ hững thiên nhiên ngỡ ngàng
Ngày mai suối có ngược ngàn?
Cho ta đi tới sơn tràng xa xôi
Lẻ loi một bước giữa đời
Trời cao chùng xuống nghe lời thở than
Rằng: Ta buồn quá hát tràn
Lá rừng tuôn đổ muôn ngàn vấn vương
Ta đi – đi cuối con đường
Đoạn trường héo hắt tơ vương nợ người
Nợ người đôi mắt – đôi môi
Nợ người ánh mắt – nụ cười biết không?
Ngày mai trở lại bến sông
Nợ người một chuyến sang sông tìm người

Đinh Khoa

NHÌN LẠI…


                                                                      Thanh Cảm

    Chiều nay trời bỗng trở gió, trên tầng cao này tôi có thể nghe rõ tiếng gió rít ngang  khung trời xám, mây trôi thấp và cơn mưa trái mùa đột ngột đổ về!
    Qua ô cửa kính nhập nhoạng nước, thành phố như bị giăng phủ bởi một màn sương mờ đục. Tiếng mưa lách tách đều đều gõ nhịp cho tôi cái cảm giác êm đềm như đang được vỗ về bằng một tác phẩm âm nhạc được phát ra từ hàng chục cây vĩ cầm của một dàn nhạc giao hưởng nào đó. Gió thốc vào căn phòng lạnh, có tiếng leng keng trong trẻo vút cao của chiếc chuông gió đung đưa. Tôi quay lại nhìn, lặng lẽ và chậm rãi…

Nỗi Niềm - Thơ - Vũ Hải Châu


Gọi đàn tha thiết tiếng chim kêu
Vang vọng tầng không , lay nắng chiều
Hàng dương ru điệu buồn muôn thuở
Biển vắng , sóng vờn , lòng tịch liêu

Người ngồi ngóng mãi người chốn xa
Quê người biết có nhớ quê nhà
Nhớ bạn , nhớ trường bao năm cũ
Thương thầy phiêu bạt tháng ngày qua

Phấn trắng , bảng đen mấy mươi năm
Núi rừng , hải đảo , chốn xa xăm
Thương trò thân giáo nào đâu quản
Gương thầy xưa tựa áng trăng rằm

Thầy trò giờ tóc bạc như nhau
Trăn trở bao điều lòng quặn đau
Giáo dục mãi mong làn gió mới
Tương lai rạng rỡ lớp trò sau .

Vũ Hải Châu

NHỚ ƠI LÀ NHỚ…

                                            Lệ Thu.


         Mỗi lần gặp lại một người bạn nào đó mà có một thời từng học dưới mái trường Sư Phạm Qui Nhơn, lòng tôi không khỏi bồi hồi, dâng trào cảm xúc. Nhớ ơi là nhớ…Nhớ lại một thời thật dễ thương, thật đẹp…và lại nhớ cả cái “duyên may” đã đưa đẩy tôi đến với ngôi trường Sư Phạm mến yêu này.
         Ngày ấy tôi chỉ là cô học sinh thi rớt Tú Tài hai, buồn và chán đời vì con đường vào đại học trước mắt tôi dường như đã khép lại. Thấy tôi u uẩn quá! Nên ba má tôi hướng tôi thi vào trường Sư Phạm Qui Nhơn. Tôi vâng lời vì không còn có sự lựa chọn nào khác.
         Dạo đó, Quảng Ngãi và Bình Định là hai tỉnh sát liền nhau nhưng do chiến tranh bùng phát mạnh nên đường bộ bị gián đoạn không đi được. Vì vậy, tôi phải ra Đà Nẵng để đi máy bay vào Qui Nhơn thi.

Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

Chân Tình - Thơ - Trần Đông Oanh


Anh Thương Yêu!!!

Cho em nắm chặt bàn tay
Tri ân anh những tháng ngày gần xa
Cám ơn anh rất thương Ba
Ba em và cũng là Ba chúng mình!

Cám ơn anh rất chân tình
Không ngại hôi hám lau mình cho Ba
Cám ơn anh lòng vị tha
Cười xoà luôn miệng khi Ba gắt ầm!

Cám ơn anh chẳng ngại ngần
Tiền bạc của cải chỉ là ngoại thân
Cám ơn anh rất ân cần
Tận tâm chu đáo Phụ Thân vợ mình!

Bệnh viện xuôi ngược tận tình
Nam Mô Tụng Niệm Dược Sư ngoái nhìn
Lưu Ly Quang Phật hiển linh
Độ trì sức khoẻ cho Ba vui mừng!

Cám ơn anh – Tấm Chân Tình
Tứ Thân Phụ Mẫu lòng anh sáng ngời
Em thật hạnh phúc tuyệt vời
Nguyện sẽ chung thuỷ bên anh suốt đời!

Trần Đông Oanh ( 14/3/2013 )

Một dấu chấm hết

                                                     Thanh Bình
 
          Bạn bè còn đó anh biết không anh

          Người tình còn đây anh nhớ không anh

          Người tình rồi xa, bạn bè rồi quên …

          Cho một người vừa nằm xuống thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang. (TCS)
Hôm ấy, mọi người đã với tay tặng anh Binh (chồng chị Cúc  nhị 8) những cánh hoa lan tím, cùng những đóa hồng trắng tinh tươi, nhưng đáp lại tình cảm thương yêu, tiếc nuối của người thân, của bạn bè là sự im lặng, anh đã vẽ lên một dấu chấm hết trong lòng chúng tôi. Anh nằm đó, bình yên nhé anh. Tôi muốn nghĩ đó chỉ là một dấu chấm sang trang, không bao giờ là dấu chấm hết, phải không anh?. Cuộc đời này vẫn tồn tại một gia đình  luôn có anh, với bát cơm nóng mỗi ngày bên mâm cơm cùng vợ con, anh vẫn còn đó, bạn đồng môn K9 vẫn còn nhìn thấy anh cười nói trong bài phát biểu hôm họp mặt kỉ niệm 40 năm SPQN.
Rồi hôm nay, được tin anh Quảng (chồng chị Vân K9) đột ngột ra đi _ biển Hội An _ anh nằm yên thanh thản một mình, có một điều khoảng trống hụt hẫng anh để lại to lớn đến thế nào?(anh có biết?) trong lòng  người thân, vợ con, bè bạn …Lại một dấu chấm hết nữa sao? chợt buồn, chợt giận …các anh có ích kỷ quá không khi những người còn lại đã không thể quên vì vẫn thấy đâu đây sự hiện hữu của các anh?...
Và rồi tôi chợt hiểu, đây chỉ là “cõi tạm “,“ở trọ “ thôi mà, cuộc sống này sao nghe mỏng manh quá, đẹp như hoa hồng  một lúc nào cánh tàn hương hoa bay lên, nhẹ như khói lam rồi theo nắng làm tươi nụ hồng nào vừa hé trong vườn, rồi hoa tàn …rồi hương hoa bay lên, rồi hoa tàn, tất cả lại …cuối trời thênh thang. Và tôi hiểu phải làm gì cho ngày tháng có ý nghĩa hơn, để tờ lịch không chỉ là tờ giấy mỏng. Tôi muốn nói thật nhiều về các con gái yêu của tôi, về thằng cháu ngoại “ bà hết già chưa, chơi đá banh với Be đi “ …về bạn bè tôi,cả trận cười  về câu đố : Con gì ăn lắm nói nhiều, già nhanh lâu chết, miệng kêu tiền tiền. Trả lời : Con zợ. 10 điểm.Đào Văn Tuấn người bạn từng nổi tiếng về ít nói, ít cười, luôn bận rộn vì công việc thế mà cũng góp chút vui cho bạn bè. Huỳnh Kim Thạch chẳng chịu thua, tranh thủ đáp Người ấy thường hay túm tóc tôi …ông đấm cho tim vỡ …(bạn ấy xin lỗi đã nhại thơ TTKH) ….Tôi hiểu hơn nữa về cuộc sống này, cần có tiền để sống, cần có công việc để sống, và cần có bạn bè để SỐNG ĐẸP. Xin đừng làm đau lòng nhau, đừng làm buồn lòng bạn tôi, chúng ta tìm đến nhau với trái tim đầy hoa hồng, những con kiến không bao giờ lẻ bạn, luôn là đàn kiến dễ thương (dễ giận, dễ hờn, dễ bênh vực nhau …nói chung là dễ thương) A ha ha, lên đường thôi  quán don đang chờ ta, cáp treo Bà Nà đang chờ ta …đàn kiến ơi, làm đơn xin phép …con, cháu nội (ngoại) để còn kịp lên đường nhé các bạn tôi.Cám ơn đời đã cho tôi có bạn
 Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy

Ta có thêm ngày nữa để yêu thương.
Chung quanh mỗi chúng ta là những vòng tay ấm nồng tình bằng hữu, chị Cúc ơi, chị Vân ơi, sẽ không bao giờ là dấu chấm hết, các anh đã sang trang đấy thôi, phải không chị? Mở rộng cửa ra để đón lấy tình nồng bè bạn chị nhé !

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

KỶ NIỆM THỜI GIÁO SINH

                                      Diệu Thơ.

Em còn nhớ một thời giáo sinh, thời xuân sắc hương tình. Em còn nghe từng hồi gió khơi, đường sân bay tung bụi cát…
Bài hát của Văn Bình trong ngày kỷ niệm 50 năm thành lập trường Sư Phạm Qui Nhơn, vẫn còn vang vọng trong tôi, dù tôi đã trở về đến Úc cả gần năm nay.
Tất cả chúng ta, ai cũng đã từng trải qua một thời tuổi trẻ đầy mơ mộng, hồn nhiên và vui tươi.
Dạo đó, chúng tôi là những thanh thiếu niên tuổi vừa xấp xỉ đôi mươi. Từ khắp mọi vùng của miền Trung và Cao Nguyên đều tụ họp về học dưới mái trường Sư Phạm Qui Nhơn. Có những người thật sự yêu nghề giáo, cũng có nhiều người vì nhiều lý do khác nhau mà đã lựa chọn con đường trở thành những cô giáo, thầy giáo đi phục vụ khắp nơi ở Cao Nguyên Trung phần.

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

MƯA THÁNG GIÊNG VÀ EM - Thơ - Vũ Hải Châu



Quê nhà chừ cuối tháng giêng
Sương mù giăng nhẹ , mưa nghiêng nghiêng trời
Anh chừ thương mãi nụ cười
Xinh xinh má lúm của người năm nao
Vườn xưa nắng thắp hàng cau
Áo em thắp nắng  lối vào tim anh .
Trường xưa ươm giấc mơ xanh
Nào ngờ khói lửa tan tành  ước mơ
Giờ đây đôi ngã đôi bờ
Để riêng anh dệt vần thơ ngậm ngùi .

Vũ Hải Châu

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...